[H+, Hệ Thống] Đương Gia Ngày Ngày Ôm Mỹ Nhân

Chương 5: Cô nương nào cũng có lòng tự trọng của bản thân

Vân Nguyệt đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Đổng Hinh, có vẻ như càng ngày nàng càng xinh đẹp hơn, làn da như trứng gà mới bóc vỏ, căng bóng trắng mịn, xác cảm thật tốt. Hắn tự hỏi, nếu nàng chết rồi, chỉ còn là cái xác lạnh lẽo không một hơi ấm thì làn da này vẫn còn tốt như hiện tại sao?

Nàng không né tránh, ngoan ngoãn để hắn sờ mặt.

"Đổng Hinh, tại sao ngươi không ngủ với ta?" Hiện tại lại thay đổi xưng hô khiến nàng ngờ nghệch, bình thường đều xưng là 'bổn vương' cơ mà.

"Bởi vì ta không biết được ngài có thật sự có dung nhan tuyệt sắc hay không, ta sẽ không ngủ với kẻ xấu xí đâu nha~"

Đổng Hinh coi trọng nhan sắc, điều này hắn không thể chối cãi!

"Ai có nhan sắc, ngươi cũng đều nguyện ý ngủ cùng?" Trong lời hắn có ý cười, nhưng nàng không thấy ý cười trong đôi mắt kia, khiến Đổng Hinh rùng mình.

"Tùy vào nhan sắc nằm ở đỉnh nào nữa cơ. Nhưng mà tiêu chí của ta chính là có có tiền, có nhan sắc, có quyền lực thì sẽ ưu tiên"

Điểm này hắn đương nhiên rõ, muốn hỏi, muốn nghe chính miệng nàng trả lời.

"Ngủ với nam nhân, cũng cần phải chọn lựa kĩ đến như vậy sao? Ngươi dù sao cũng là làm ăn, quan trọng chữ tiền tài là được rồi. Còn ham muốn đến quyền lực cùng nhan sắc làm quái gì, con người thì càng nên kiềm chế bản tính tham lam. Ngươi hiện tại không biết đã ngủ cùng với bao nam nhân, giở tính chọn lựa còn không sợ người khác chê bản thân rẻ rúng mà dám kiêu ngạo..."

Hắn chưa nói hết lời, đã bị Đổng Hinh một cước đá khỏi giường. Bình thường hắn ở bên cạnh nàng sẽ không phòng bị bởi vì mọi đòn đánh của nàng đều không có làm hắn hư tổn, lại nói, nàng hầu như không biết chính bản thân nàng là loại tiểu cô nương mềm mỏng, giận dỗi cũng đánh hắn mấy cái, giật tóc hắn mấy cái như thể kiến cắn.

Hắn không hề cảm giác gì, mà nàng lại không có nổi cái gì sát khí đối với hắn.

Nhưng mà hiện tại, bị đạp xuống giường khiến hắn không những mất hết mặt mũi mà còn ăn đau, cái mông hôn đất mẹ thế kia, dù sàn có lót thảm bông thì bị nàng đạp té ngã cũng ăn đau.

Điều hắn nghi ngờ chính là sức lực nào khiến nàng có thể đạp hắn mạnh như vậy!

"Ngươi nói ai rẻ rúng? Ngươi con mẹ nó cút khỏi nơi này, ngàn vạn lần đừng để ta nhìn thấy ngươi hiện diện ở đây nếu không đừng trách Đổng Hinh này vô tình. Cho dù có vì tình nghĩa quen biết ngươi hơn một năm nay cũng đừng nghĩ ta có thể im lặng nghe ngươi sỉ nhục, ngươi nói ai rẻ rúng, ngươi nói ai kiêu ngạo? Kẻ nào dám nói ta rẻ rúng, ta chính là muốn trăm cái móng ngựa nóng để xiên chết cái mồm thối ấy. Cút!!! Ngươi cút nhanh cho ta!!!"

Hắn không ngờ nàng lại có thể tức giận như vậy. Đáy mắt hoàn toàn đều là giông bão, Đổng Hinh biểu tình hung tợn lấy gối ném về phía Vân Nguyệt, cảm thấy chưa đủ, bắt đầu vơ lấy tất cả mọi thứ để ném về phía hắn.

"Ngươi cút nhanh cho ta!!! Cút đi!"

Còn chiếc gương trên eo, nàng cầm lên quăng thẳng về phía mặt nạ của hắn. Mặt nạ vốn làm bằng gốm xứ, hiện tại bị ném mà xuất hiện vết nứt, Vân Nguyệt bối rối, hình như hắn ngu xuẩn nói điều khiến nàng tổn thương?

Nực cười! Hắn xưa nay luôn độc mồm độc miệng, nàng tổn thương thì liên quan cái rắm gì đến hắn.

Vân Nguyệt mặc y phục nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ rồi biến mất chỉ chưa đầy một tách trà để lại căn phòng đồ vật hỗn độn vỡ vụn, Đổng Hinh cào cào tóc, hai mắt đỏ hồng, nàng túm lấy chăn mền rồi trùm hết người lại.

Triệu Lệ đang tiếp khách, nghe nha hoàn nói phòng của Đương gia có tiếng đập đồ rất lớn, thế nên nàng ta liền lo lắng bảo Hồng Liên làm thay sau đó chạy lên xem thử Đương gia có bị sao không.

Vừa vào đã thấy cảnh tượng đổ nát hỗn độn đập vào mắt, Triệu Lệ hấp tấp chạy đến giường lay lay cái cục tròn to đùng đang cuộn trên giường kia. Đổng Hinh cuối cùng cũng ló mặt ra, gương mặt vẫn xinh đẹp tinh tế như mọi ngày nhưng hốc mắt đỏ hồng đầy ủy khuất khiến Triệu Lệ đau lòng ôm lấy Đổng Hinh.

"Đương gia, là ai ăn hiếp người. Cho dù nô tì có chết cũng muốn đòi lại công bằng cho ngài, sẽ không để ngài ủy khuất..."

Đổng Hinh híp mắt, đôi mắt ánh lên tia lệ quang tràn ngập lãnh khí, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Ta muốn một trăm cái móng ngựa nóng xiên vào mồm kẻ nào dám nói ta rẻ rúng, dám nói người của Lầu Xanh rẻ rúng mà dám kiêu ngạo! Ta muốn dùng trâm tróc từng ngón tay của những kẻ đó, muốn đâm từng nhát vào lưỡi của những kẻ đó" Nàng nói rất nhiều, khiến Triệu Lê lo lắng vuốt lưng trấn an nàng như đứa trẻ.

Đổng Hinh nhớ đến lúc trước, ba mẹ nàng thường xuyên bất hòa, đến khi nàng học năm cuối đại học thì ba qua đời do ung thư phổi. Mẹ nàng mấy năm sau lại bất ngờ tiến thêm bước nữa, nàng cảm thấy mất lòng tin vào gia đình, lúc tốt nghiệp đại học cũng không đi xin việc mà bắt đầu ăn chơi, đi bar, hút thuốc, tụ tập đua xe sau đó lại ngủ với đàn ông.

Nàng khi đó cảm thấy ngủ với đàn ông không tệ, mọi thứ dường như biến mất, những suy nghĩ rối rắm, những nỗi đau về tâm hồn dường như được xoa dịu. Một năm trời Đổng Hinh ngủ với đàn ông, hết đêm này đến đêm nọ, bọn họ đến cùng nàng lăn lộn sau đó lại cho nàng tiền, cho nàng quần áo đẹp, giày, túi và xe hơi nhà lầu. Đời sống vô cùng trụy lạc.

Đến hai mươi lăm tuổi thì nghe người bạn thân của mình khuyên bảo, nàng mới quyết định xin vào một công ty con của tập đoàn mà ông bác của nàng làm chủ, có người quen nên thuận lợi vào công ty làm. Nàng cảm thấy công việc có thể kiếm ra tiền, chí ít, công việc sẽ không rời bỏ mình. Còn đàn ông, có thể rời bỏ mình mọi lúc nếu họ muốn, tối nay ôm kẻ này nhưng có lẽ tối mai lại chẳng phải.

Nàng bắt đầu không nghiêm túc trong chuyện yêu đương nữa, chính là cảm thấy hoan ái vẫn tốt hơn là thật lòng thật dạ yêu đương rồi tiến đến hôn nhân.

Nhưng nàng sẽ chấp nhận bị kẻ khác coi thường?

Gọi là rẻ tiền?

Hoan ái là việc thỏa mãn nhu cầu sinh lí của đôi bên, cả hai đều có lợi, điều gì lại khiến người khác coi thường?

Hơn nữa, việc tặng quà cáp này nọ, cũng được coi như "ngươi có lòng thì ta xin nhận". Cũng không phải chính miệng nàng đòi người ta thứ này thứ nọ!

Nàng, cũng có lòng kiêu ngạo, tự trọng của bản thân mình.

.

.

.

Nhiều ngày sau đó, Vân Nguyệt quả thật không xuất hiện ở Lầu Xanh nữa.

Đương kim thánh thượng một tháng còn đến được hai hoặc ba lần, có khi chỉ đến một lần. Người thường xuyên đến nhất là Vân Nguyệt, hầu như lúc nào cũng ghé vào một hai canh giờ, có đôi khi hắn ta ngủ lại đến sáng mới rời đi nhưng hiện tại lại bị Đổng Hinh cấm cửa.

Thế nhưng lại xuất hiện thêm vị khách quen là Giang Vãn Phi, người này không thích mỹ nữ nào bồi hắn cả, hắn đến toàn có ý muốn gặp nàng. Đổng Hinh rảnh rỗi kiểm kê sổ sách, nấu vài món ăn hoặc trồng vài khóm rau; thi thoảng có vài người ngỏ lời muốn mời nàng ra ngoài tụ tập ngắm cảnh, du thuyền, đối thơ; hiện tại rảnh rỗi cũng nguyện ý cùng Giang Vãn Phi chung đụng nhưng cái ý nghĩ "ngủ cùng người này" hoàn toàn bị nàng quăng ra sau đầu.

Còn Giang Vãn Phi không ngờ, Đổng Hinh xinh đẹp tựa thiên tiên, lại quyến rũ kinh diễm tuyệt thế như vậy lại biết nấu ăn còn biết trồng rau nuôi cá.

Mà giờ, nàng còn đang đứng trước mặt hắn rửa rau mới vừa hái ngoài vườn về để chuẩn bị làm rau muối.

Loại công việc này, đáng nhẽ nàng nên để cho đám đầu bếp hay nha hoàn làm chứ. Thế nhưng nàng lại tỏ vẻ chẳng sao cả, muốn tự bản thân làm, còn làm rất thuần thục như vậy!

Đổng Hinh một thân hồng y, vạt váy thêu hoa kéo dài từ chân đến eo, tóc đen hôm nay chẳng búi tạo kiểu gì cầu kì mà nàng chỉ búi cao lên rồi cố định nó bằng trâm gỗ. Khuôn mặt sạch sẽ trong trẻo không chút phấn son khiến hắn nhìn không chớp mắt. Nàng từ lúc bắt tay hái rau đã vén tay áo lên, váy cũng buột lại lộ ra la quần trắng thuần cùng đôi giày vải cao đến bắp chân. Rõ ràng không đúng quy củ một chút nào nhưng nghe mọi người nói nàng là kiểu người không quang trọng tiểu tiết lại khinh thường quy củ cứng nhắt, hắn nhìn cánh tay trắng nõn nhỏ gọn kia mà khẽ tán thưởng, đúng là mỹ nhân tuyệt diễm!

"Giang công tử muốn ăn rau củ mà ta muối không? Tuy không ngon đến kinh diễm hay đặc biệt gì nhưng mà ăn cũng được nha~ Rất đảm bảo vệ sinh lại không khiến ngài đau bụng đâu"

"Được! Thứ nàng tặng ta, ta đều quý trọng"

"Chỉ là vài hủ rau củ muối thôi, ngài ăn thấy vừa miệng thì lấy thêm, còn không thì có thể trả lại ta"

Đổng Hinh phân phó nha hoàn đi lấy mấy hủ rau củ mà mình vừa muối vào hôm trước, đến giờ dùng ngọ thiện lại giữ Giang Vãn Phi lại dùng bữa. Giang Vãn Phi làm sao có thể chối từ, hắn cầu còn không được nữa là. Nhìn bữa cơm khá bình thường, hắn càng ngạc nhiên hơn, nàng bình thường đều ăn như vậy sao?

Một bàn chỉ có ba món, một là đậu xào thịt, hai là rau muối và ba là canh hầm.

Rõ ràng Đổng Hinh rất khá giả!!!

"Nàng... bình thường mỗi bữa ăn đều ăn như vậy sao?" Hắn cực kì nghi ngờ. Nàng đâu phải loại người keo kiệt bủn xỉn mà đi mời khách những món này, chứ nhỉ???

Chỉ thấy Đổng Hinh ăn rất ngon miệng, nàng ngẩn đầu, đáy mắt mờ mịt không hiểu "Đúng vậy! Ta bình thường đều ăn như vậy" Dường như cảm thấy điều gì đó không đúng, nàng vỗ trán than thầm "Giang công tử! Ta quên mất, không biết ngài ăn món gì mới hợp khẩu vị... A, ta thật sơ xuất. Vốn dĩ mời ngài ở lại dùng bữa thì nên nấu nhiều một chút. Ta nghĩ những món này rất ngon nên mới nấu đãi ngài... " Quả thật là Đổng Hinh bình thường đều ăn bữa ăn không yêu cầu phải sơn hào hải vị mà cầu kì, nàng đều tự nấu cơm rồi tự ăn một mình. Trong Lầu Xanh có đầu bếp nhưng chỉ dùng để nấu cho khách và những mỹ nhân cùng nha hoàn ở đây.

Nàng không quen ăn những món người khác nấu, nói rõ hơn chính là nàng không quan trọng hóa việc ăn uống. Xưa giờ đều vậy. Rời gia đình rồi sống tự lập đều là tự nấu, tự ăn, sau đó đi học đi làm.