Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 9: Ăn

Chương 9: Ăn

Tiêu Nại bế Phiêu Tuyết vào phòng, phóng nhanh đến giường ngủ. Anh bắt đầu bằng một cách thật bình thường, Phiêu Tuyết còn tưởng anh đang tự dọa bản thân mình.

Cô vừa định mở miệng lại bị nụ hôn mãnh liệt của anh chặn lại.

Tiêu Nại nằm bên trên cơ thể Phiêu Tuyết, tay ôm chặt, hôn cô thật sâu. Cái hôn này của anh điên cuồng hơn hẳn bất cứ lần hôn nào trước đây, giống như anh không còn có thể kiềm chế được nữa, quyết vứt bỏ hết mọi e dè.

Phiêu Tuyết bị Tiêu Nại hôn đến không thở nổi, chỉ có thể dựa theo tiết tấu của anh mà hô hấp. Cô cảm thấy bỗng chốc quần áo trên người bị cởi ra, cảm nhận được những dấu yêu anh mút mát trên cổ, cơ thể bị anh vuốt ve đến đau nhói. Tiêu Nại hôn cô mỗi lúc một sâu, hơn nữa càng ngày càng xuống dưới...

Không khí càng ngày càng nóng, thần trí cô mê loạn, "A!" Phiêu Tuyết không nhịn được khẽ rên lên. Cô tự nhiên cảm thấy dưới eo mát lạnh, váy đã bị tuột ra.

Anh đột ngột ngừng lại, nhưng Phiêu Tuyết không vì động tác này mà thả lỏng. Trước kia luôn tới đây liền dừng lại, hoặc vì nguyên nhân đặc thù nên không tiếp tục. Chỉ là, ai bảo hôm nay cô lại là người châm ngòi, chọc trúng Tiêu Nại, làm cho bây giờ cho dù có muốn dừng cũng không được.

Phiêu Tuyết nhìn anh, ánh mắt mơ màng. Áo sơ mi trên người Tiêu Nại bị dằn vặt đến xộc xệch, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt nóng bỏng như thiêu đốt chăm chú nhìn cô.

Sau đó, anh nắm lấy tay cô, đặt chúng lên hông mình. Phiêu Tuyết hiểu rõ hành động đó có ý gì, tim đập mỗi lúc một nhanh, mặt thì ngày càng thêm đỏ.

Tiêu Nại cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng, đến mức dường như mỗi ngón tay đều run rẩy, anh thì thầm: "Phiêu Tuyết, đừng căng thẳng."

Anh vừa điều khiển tay Phiêu Tuyết, để cô thả lỏng thắt lưng, vừa phủ lên bờ môi cô, mang theo sự nhẫn nại vô bờ, tựa như những lần dỗ dành cô.

Nụ hôn dần dần di chuyển ra sau, anh ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng khàn khàn bên tai cô: "Phiêu Tuyết, anh nghĩ hôm nay anh không nhịn được nữa."

Tiêu Nại nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Vừa hôn cô, vừa làm cô phân tâm, giảm bớt căng thẳng. Nhân lúc Phiêu Tuyết không chú ý, anh liền tiến vào.

"A!" Cô kêu lên.

Phiêu Tuyết không nhịn được mà nước mắt trào ra, anh đau lòng hôn lên từng giọt lệ trên má: "Ngoan đi, chịu thêm một chút nữa thôi."

Từ từ đau đớn được thay bằng từng đợt khoái cảm như sóng xô đánh ập vào cô...

Hôm sau, Phiêu Tuyết bị những tia nắng chiếu thẳng vào mặt đánh thức. Cô giơ tay lên che lại ánh sáng chói chang ấy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn. Vốn đang định rời giường tắm rửa, vệ sinh cá nhân, làm bữa sáng nhưng cô vừa muốn đứng lên lại bị người phía sau ôm chặt vào lồng ngực. Người đó hình như biết cô muốn rời khỏi nên ôm càng thêm chặt, hơi thở quen thuộc vương vấn sau gáy.

"Phiêu Tuyết." Giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng, giờ khàn đặc đi vì nhục cảm. Cô mơ hồ đáp lại một tiếng, dần dần cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng, dần dần thêm lần nữa rơi vào...

Lần thứ hai Phiêu Tuyết tỉnh dậy thì đã gần trưa. Cảm thấy trên người có chút ẩm ướt, Phiêu Tuyết có chút khó chịu nên mở mắt ra, anh đang thay giúp cô lau đi dấu vết bằng một tấm khăn bông mềm mại. Phiêu Tuyết có phần xấu hổ, muốn trốn tránh, ngặt nỗi bây giờ hễ cử động eo là đau ê ẩm, đến sức lực để nhúc nhích cũng không có.

Anh thấy cô đã tỉnh rồi, cúi xuống: "Anh bế em đi tắm nhé?"

Phiêu Tuyết lắc đầu, có chút buồn ngủ.

Anh cau mày hỏi: "Khó chịu sao?"

Phiêu Tuyết mở to mắt nhìn Tiêu Nại, giọng mang theo chút giận hờn: "Đại Thần à, sau này anh có thể nhẹ nhàng hơn được không? Với lại, đừng quá khích như vậy nữa..."

Anh cười mỉm: "Được, nghe theo phu nhân."

Cô vẫn không vui, quay mặt đi không chịu nhìn anh.

Tiêu Nại buồn cười xoa đầu cô: "Đi ăn sáng thôi."

Phiêu Tuyết bĩu môi nói: "Anh bế em đi."

Anh bật cười: "Được rồi." Dứt lời, anh liền bế cô trên tay, đi ra phòng ăn dùng bữa

Phiêu Tuyết ăn mấy món Tiêu Nại làm mà nghĩ: Thì ra cũng có chuyện Đại Thần không làm được, mình còn tưởng Đại Thần cái gì cũng biết.

Trong lúc nghĩ ngợi, cô còn liên tục nhìn trộm Tiêu Nại ngồi đối diện. Anh buông đũa xuống, nhìn lại cô: "Hà cớ gì phu nhân cứ nhìn vi phu?"

Phiêu Tuyết làm bộ vô tội, liếc anh một cái: "Em không có nhìn anh, đồ tự luyến!"

Tiêu Nại nhíu mày: "Phu nhân lại không ngoan rồi. Có phải ngày hôm qua còn dễ dãi với em quá không?"

Cô bị lời anh nói làm cho hoảng sợ, lập tức xua xua tay: "Không có không có!"

Sau đó cô lại mỉm cười: "Em chỉ là không nghĩ tới, thì ra có cái anh không biết làm."

Anh chợt ho khan vài tiếng: "Xem ra phu nhân phải mất tới nửa năm để phát hiện ra những kĩ năng chưa hoàn thiện của vi phu, hơi chậm đấy."

Phiêu Tuyết căm giận nói: "Ai bảo anh ngày nào cũng bá đạo với em như vậy, hơn nữa bao giờ em cũng là người nấu ăn, rửa chén, quét dọn, lau nhà. Bao nhiêu công việc trong nhà cũng chỉ có mình em làm, số lần anh phụ em cũng chỉ tính trên đầu ngón tay."

Tiêu Nại vô tội đáp: "Ai bảo anh ngày nào cũng phải về trễ như vậy, hơn nữa em cũng rất tình nguyện mà. Không lẽ, anh ép em à?" Cô bị anh đổ tội đến không nói ra lời, tức mà không có chỗ phát tiết, đành phải biến đồ ăn thành thứ trút giận.

Anh nhìn Phiêu Tuyết đang trút giận, nghĩ thầm: Nếu như anh không về muộn như vậy thì làm sao em có đồ ăn vặt đây? Thỏ con đúng là thỏ con, ngày nào cũng bị anh đổ lỗi đến mức nói không ra lời mà từ sáng đến tối chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn đấu võ mồm. Thật là!

Cũng may hôm nay là thứ bảy, vậy ngày mai Phiêu Tuyết có thể an tâm ở nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà cô ném Tiêu Nại sang phòng kế bên ngủ.

-o0o-

(•Sam•): lần đầu tiên trong đời tui edit cảnh H luôn đó trời. Phải moi truyện gốc ra xem lại để edit mà vẫn không ổn. Huhu (T_T)