Hà Viên

Chương 8

08.

Cuộc sống đôi khi bình yên lặng gió, nhưng lại có lúc sóng gió cuồn cuộn.

Tôi với Phó Thanh im lặng suốt đoạn đường đến tới điểm thi, không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Xe đạp dừng trước cổng, tôi nhảy vọt xuống xe chạy một mạch, chỉ kịp nói một câu: “Cảm ơn, tôi đi trước.”

Phó Thanh chống xe, hơi thở gấp gáp chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của tôi, cả mặt đỏ bừng doạ người, môi tái nhợt.

Lúc tôi ra sức chạy, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh hò hét của các bậc phụ huynh, mỗi lúc mỗi lớn.

Tôi không còn thời gian quay đầu nhìn nữa.

Sau đó tiếng chuông vang lên, cùng lúc cũng kết thúc hai ngày thi tốt nghiệp toàn quốc của năm nay.

Tôi buông bút xuống, ngẩng lên nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của giám khảo, bỗng nhiên lòng tôi cảm thấy có chút trống rỗng.

Dường như cả 18 năm học cứ như thế mà kết thúc, từ ngày mai tôi chính thức trưởng thành rồi.

Thời học sinh lúc buồn, lúc vui, lúc trầm tĩnh, lúc náo loạn, mọi kỷ niệm bị cuốn theo dòng thời gian rồi biến mất.

Bước ra khỏi phòng có người tươi cười, có người oà khóc, đứng ở một ngôi trường xa lạ, ký ức trong ba năm như một quyển băng tua ngược.

Sau đó, tôi chợt nghĩ tới Phó Thanh.

Chẳng biết Phó Thanh đứng đâu giữa đám người, cũng chẳng biết cậu ấy có cảm nhận giống tôi không.

Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai tôi, tôi ngoảnh mặt lại liền nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tiểu đệ, quá ngán ngẩm.

“Lão đại, thi sao rồi?”

Tôi hất tay cậu ấy ra, đáp: “Lão đại cậu là ai chứ? Chỉ một kỳ thi nhỏ làm khó được tôi sao.”

Sau đó cậu ấy có chút bội phục, chắp tay hành lễ với gương mặt kinh ngạc.

Chúng tôi nói chuyện một hồi nhưng vẫn chưa thấy Phó Thanh xuất hiện.

Lần gặp lại Phó Thanh đã là ba ngày sau đó, trong khoảng thời gian này tôi đã trải qua kỳ nghỉ vô cùng thoải mái không bài tập cũng chẳng có các mối quan hệ bạn bè.

Tôi ngồi ở nhà ôm nửa trái dưa hấu, uống coca ướp lạnh, xem một bộ phim truyền hình, quên đi tất cả mà tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ.

Đang xem tới khúc gay cấn, tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi ôm dưa hấu mang dép lê ra mở cửa.

Cửa vừa mở, gương mặt góc cạnh của Phó Thanh xuất hiện trước mắt tôi.

Chẳng biết vì sao lại có chút căng thẳng, hơi lạnh từ dưa hấu toả ra, tôi nuốt nước bọt, hơi run rẩy nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Tôi và Phó Thanh tuy là ở chung khu, nhưng lần nào cũng là tôi chủ động tìm cậu ấy, đoạn đường đến nhà cậu ấy cũng đã lâu rồi tôi không còn đi nữa.

Nếu cậu ấy đã đến thì cũng được xem là khách.

Tóc Phó Thanh có chút rối, có vài sợi tóc đâm ra chia chỉa khiến tôi bất giác nghĩ đến con chó to vật vã cậu ấy từng nuôi lúc trước.

Nhìn thì uy phong như một con hổ nhưng thật ra là một con hổ giấy, nhìn cứ tưởng đáng tin nhưng lúc nào cũng thích tranh đồ ăn với tôi.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt lại, tôi đang lo cậu ấy sẽ gửi cái nắm đấm đó vào mặt tôi mất.

Phó Thanh không trả lời chỉ hỏi: “Hà Viên, cậu muốn vào học viện cảnh sát à?”

Tôi gật đầu, chẳng biết cậu ấy muốn làm gì: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Phó Thanh vẫn không trả lời cứ hỏi: “Hà Viên tôi phải ra nước ngoài.”

Nghe được câu nói này, cả người tôi cứng đờ, kích động hỏi: “Thế liên quan gì tôi.”

Phó Thanh giữ nguyên ánh mắt nhìn tôi, cậu ấy vẫn như lúc nhỏ.

Chỉ cần cậu ấy im lặng nhìn tôi, tôi liền nhận ra mình sai rồi sau đó lập tức xin lỗi, nhiều năm như vậy, người khiến tôi thành ra bộ dạng này chỉ có thể là cậu ấy.

Lần này sẽ không đâu.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đang run, nước mắt chực trào.

Cuộc chia tay này đột ngột quá tôi không kịp chấp nhận, còn chưa kịp trải nghiệm sự đau khổ, trằn trọc vì phải chia ly, ấm ức và đau đớn đã như đại dương nhấn chìm tôi xuống.

Tôi giơ tay lên lau nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, âm thanh run rẩy nhưng vẫn gắng gượng giữ lấy bình tĩnh.

“Phó thanh, cậu đi đâu liên quan gì đến tôi.”

“Chúng ta vốn dĩ chẳng còn quan hệ gì.”

Hai tay Phó Thanh run lên, từ từ chạm vào rồi giữ chặt vai tôi.

Cảm giác tuyệt vọng không phải là loại cảm giác triền miên dai dẳng, chỉ là nó sẽ tranh thủ sơ hở mà chém một phát thật đau.

“Hà Viên, vì tôi, cậu hãy vì tôi, đừng đến học viện cảnh sát được không?”

Tôi ửng đỏ hai mắt nhìn cậu ấy, thời thanh xuân ai lại chẳng thảm hại vài lần, đau đớn vài lần, nếu không những vết thương lòng trong mấy quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường tác giả lấy ý tưởng từ đâu ra.

“Phó Thanh, cậu ra nước ngoài hưởng phước của cậu, khoảng cách của tôi và cậu quá lớn, cậu xem thường tôi cũng được, nhưng cậu đừng xem thường giấc mơ của tôi, từ giờ về sau, cậu có tương lai xán lạn của cậu, tôi bước trên con đường vinh quang của tôi.”

Tôi lau nước mắt lần nữa, trịnh trọng dứt khoát: “Vĩnh biệt.”

“Hà Viên, lần này cậu thật sự chọc giận tôi rồi đấy.”

Phó Thanh nghiến răng nói ra những lời này, ngữ khí lạnh lùng đến tôi cũng bất ngờ, dường như đây chính là bộ mặt thật của cậu ấy.+

Tôi cười chế giễu: “Chọc giận cậu thì đã sao, tôi sợ cậu chắc?”

Dứt lời tôi đóng cửa, nhốt cậu ấy ở ngoài, tưởng tượng đến dáng vẻ bị cự tuyệt nhốt bên ngoài của cậu ấy, còn có gương mặt tỏ vẻ cay đắng.

Thật sự tôi có chút sợ, ngày thứ hai tỉnh dậy, tôi đã bị thanh mai trúc mã giam cầm.