Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 1: Hacker bí ẩn

Trong lòng thành phố phồn hoa, tại một khách sạn 5 sao nổi tiếng The Ned.

"Cạch...cạch...cạch" Tầng 20 tại một phòng Vip khách sạn, trong không gian tĩnh mịch im ắng, tiếng động va chạm máy tính liên tục vang lên.

Trong căn phòng chỉ duy nhất có hai người, họ cũng chỉ khoảng mười bảy tuổi, xác thực là độ tuổi đang trưởng thành. Nhưng thân hình hai người này cao lớn, bờ vai rắn chắc màu đồng, khuôn mặt mang chút trẻ con lại mang chút quyến rũ. Bản mặt này thật sự khiến các chị em phụ nữ không thể rời mắt.

"Lưu Phong, cậu có thật sự làm được không?" Một giọng nói nam tính cùng với tiếng động liên tiếp vang không ngừng.

Người gọi là Lưu Phong cậu ta ngồi trên ghế mỉm cười, đôi tay vẫn gõ liên tục trên bàn phím, bất đắc dĩ thở dài: "Haizz, Lưu Vũ đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ được."

Quả thật anh không thể đếm nổi lần thứ bao nhiêu Lưu Vũ lải nhải bên tai nữa, thật là muốn tập trung cũng khó mà.

Lưu Vũ nhìn biểu hiện của Lưu Phong không hề quan tâm đến lời của mình, lại bắt đầu nói tiếp: "Mình cũng là lo lắng thôi, cậu cũng biết là trong giới hắc đạo, Trần lão đại là người thế nào mà. Nếu bị phát hiện, chúng ta không còn đường sống."

Người này làm mưa làm gió giống như một con mãnh hổ trong hắc đạo, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn. Lấy tổ chức của họ ra đối đầu không phải là làm trò cười cho hắc đạo ư?

Đổi lại nếu lần này hoàn thành nhiệm vụ cướp lô hàng của Trần lão đại họ sẽ được tự do. Nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng họ muốn tự do không còn cách nào khác.

Hoặc là hoàn thành được tự do, hoặc là thất bại chỉ có chết.

"Được rồi, được rồi. Cậu làm mình mất tập trung." Lưu Phong quay lại nhìn Lưu Vũ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lưu Vũ sờ sờ mũi gật đầu giơ hai tay: "Được rồi, mình biết."

30 phút...1 giờ...lại 2 giờ rốt cuộc tiếng va chạm máy tính dừng lại, Lưu Phong bất ngờ quay lại nhìn Lưu Vũ với vẻ mặt không thể tin được.

"Sao vậy?" Nhìn vẻ mặt của Lưu Phong trong lòng Lưu Vũ trợt bất an, chả lẽ...không phải chứ?

Lưu Phong nén cười cúi đầu sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ là nhiệm vụ thật sự đã hoàn thành rồi." Câu cuối Lưu Phong cũng không kiềm chế được mà hét to.

"Cái gì?" Lưu Vũ kích động đứng bật dậy: "Thật sự hoàn thành rồi?"

Lưu Phong gật đầu cười đứng dậy, hai người không nói lời nào giơ tay lên đập, rồi lập tức ôm nhau. Đôi khi niềm vui không thể diễn tả hết bằng lời nói.

"Được rồi mau đi thôi trước khi ông ta thay đổi ý định chúng ta muốn đi cũng không được." Lưu Vũ mỉm cười bỏ Lưu Phong ra bắt đầu thu xếp những đồ cần thiết, bọn họ ở trong tổ chức từ nhỏ ít nhiều cũng biết được thủ đoạn ông ta, nhiệm vụ này có thể hoàn thành chắc chắn ông ta sẽ không để bọn họ đi.

Lưu Phong gật đầu đồng ý, ấn chiếc nút tín hiệu giống đồng hồ trên tay rồi tháo xuống. Mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ sẽ ấn nút này để thông báo về tổ chức, nhưng lần này anh sẽ không giữ nó nữa, bởi vì anh hoàn toàn được tự do từ bây giờ.

Hai người lần lượt ra khỏi phòng đến thang máy, Lưu Vũ có chút lo lắng nói: "Còn 30 phút nữa, mong là Tâm Mỹ sẽ không thất bại."

Tâm Mỹ là người đi cướp lô hàng lần này, ba người bọn họ từ nhỏ sống cùng trong cô nhi viện, sau đó thì bị bắt đến tổ chức. Sau khi bị bắt ba người đều được huấn luyện phù hợp với năng lực, sau này thi hành nhiệm vụ cũng đều đi cùng nhau.

Cho nên mọi việc hoàn thành hay không cũng chỉ dựa vào Tâm Mỹ, suy cho cùng thật sự cái anh quan tâm chính là sự an nguy của cô ấy.

Nếu không phải lần trước làm nhiệm vụ bị thương, anh đã đi cùng Tâm Mỹ.

Rất nhanh hai người đã xuống tầng một khách sạn, Lưu Phong vừa đi vừa nói: "Chúng ta đã phá được tầng bảo vệ đó, Mỹ Mỹ sẽ sớm hoàn thành thôi."

"Mong là vậy." Lưu Vũ cũng nhanh chân bước đi.

Hai người nhanh chóng vào gara lấy xe, không nói hai lời lên xe phóng đi ra ngoài.

"Lưu Vũ, cậu nghĩ xem tự do rồi chúng ta có nên trở lại trường học không?" Lưu Phong đeo chiếc kính bản to lên, tay lái xe lượn lách trên đường.

Bọn họ đã sống với thế giới tẻ nhạt này đã lâu, ngày ngày thi hành nhiệm vụ nhìn cảnh chém gϊếŧ thật sự quá chán nản.

"Ý kiến hay." Lưu Vũ gật đầu đồng ý.

'Tít' Nghe tiếng thông báo từ máy tính, Lưu Vũ lập tức mở ra xem: "Lưu Phong, Tâm Mỹ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

"Tốt, đến chỗ hẹn." Lưu Phong nói xong, nhấn ga đi nhanh hơn.

Phía Nam cách 500m thành phố ít người đặt chân đến. Men theo con đường vào đó, hai bên đường đều là những dãy cỏ dại cao hơn người, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng động to nhỏ, khiến con đường này trở nên âm u đáng sợ.

Nhưng nếu ai kiên trì vào trong họ sẽ phát hiện điều đáng kinh ngạc, thật ra con đường vào trong cũng chỉ ngụy tạo mà thôi.

Bên trong lại là một dãy tòa nhà xếp lớp to lớn, nguy nga tráng lệ.

Chỉ có thể dùng hai từ để tả Rộng Lớn.

Trước cửa là một dãy người canh gác, họ cũng thật phô trương trên tay còn cầm thêm khẩu súng. Ánh mắt còn phi thường sắc bén quan sát xung quanh, cả người bao giờ cũng cảnh giác cao độ. Giống như bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm.

Bên ngoài hào nhoáng, bên trong như địa ngục. Bất cứ ai đến nơi này họ cũng sẽ cảm giác được cái chết đi sống lại, cái sinh tử cận kề.

Đương nhiên nơi này là một tổ chức đào tạo sát thủ X.

Lúc này từ bên ngoài tòa nhà một người đàn ông hấp tấp chạy, cũng không quan tâm đến hành vi của mình vừa đi còn mở miệng hét: "Thiên chủ, Thiên chủ."

Trong phòng khách xa hoa hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi đối diện đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên bị giọng hét quấy rối tâm tình lập tức không vui, người được gọi là Thiên chủ nhìn người đàn ông hấp tấp chạy vào, không nhịn được cau mày: "Chuyện gì mà hấp tấp như vậy? "

"Cậu Lưu Phong , Lưu Vũ và cô Lâm Mỹ thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ còn đưa một lá thư nữa." Người đàn ông bên ngoài vừa chạy vào thở hổn hển, khó khăn nói mặt không giấu nổi vui mừng thông báo.

Phải nói đây là tin tốt, ai cũng biết Trần lão đại có thế lực như nào, lần này tổ chức bọn họ cướp được lô hàng dễ dàng, chuyện này truyền ra ngoài không phải rất hay sao. Hơn nữa lô hàng lần này thật sự là món lời khiến người ta đỏ mắt tranh nhau.

Thiên chủ vừa nghe thoáng chốc không vui đột nhiên cười to: "Haha. Tốt lắm, mấy đứa nhỏ quả là không phụ lòng ta."

Người đàn ông đối diện Thiên lưu chủ mỉm cười hỏi: "Là ba đứa trẻ ông đã nói đấy ư?"

"Haha. Chủ tịch Lưu nói đúng, ba đứa trẻ này là người tôi thích nhất, chúng nó rất thông minh." Nghe chủ tịch Lưu hỏi Thiên Lưu chủ thích ý cười híp mắt nói.

"Đúng là người của Thiên Lưu chủ làm việc nhanh gọn."

"Chủ tịch Lưu nói quá, haha. Ba người này không biết gửi thư gì nữa, cái gì...?" Vốn dĩ sắc mặt Thiên Lưu chủ đang tốt, khi đọc xong bức thư sắc bất ngờ tối sầm lại tức giận.

"Có chuyện gì vậy?" Chủ tịch Lưu vẻ mặt ngưng trọng, cầm bức thư lại đọc.

Bức thư có vài dòng chữ: "Ba chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, theo như lời hứa chúng tôi được tự do từ nay không dính dáng đến ông nữa." Sắc mặt chủ tịch Lưu cầm bức thư vò nát lại, mặt cũng trở nên khó coi.

Ông còn đang nghĩ sẽ mượn người của Thiên Lưu chủ vài ngày, hiện giờ xem ra muốn cũng không được. Chết tiệt!

"Hay lắm, đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ rồi bây giờ muốn bay sao?". Thiên chủ mặt tức giận trở nên dữ tợn. Tuy ông có nói khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ cho ba người tự do, nhưng chỉ e là chưa hoàn thành đã mất mạng, nào ngờ...

Chủ tịch Lưu cầm ly rượu vang trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn Thiên Lưu chủ hỏi: "Bây giờ ông xử lý thế nào?"

Thiên Lưu chủ híp mắt lại: "Nếu người của tôi không thể sử dụng, vậy chỉ có một con đường là chết."

Phía Bắc cách 5km thành phố có một khu rừng nhỏ, lạ là con đường đi vào trong mới được xây cách đây hơn chục năm, xung quanh cây cối rậm rạp lại hoang vu im ắng dọa người, khiến người ngoài nhìn vào đã liên tưởng đến những lời đồn thổi có ma, không một ai dám đặt chân đến.

Đi theo con đường vào bên trong người ngoài nghĩ rằng đây là một nghĩa trang, nhưng lạ thay có một tòa nhà rộng lớn nằm ở đó, sau nhà một bãi biển mênh mông xanh biếc. Tòa nhà này thoạt nhìn cao sang chói lọi ở nơi này, giống như một con cự long khổng lổ sang quý làm chủ của bãi biển vậy.

Nếu nói tổ chức sát thủ X ngay cả người canh gác cổng cũng khoa trương, thì nơi này còn khoa trương gấp bội.

Vòng từ đằng sau đến ra cổng không một người canh gác, nhưng lại được bảo vệ rất nghiêm ngặt bởi tia tử ngoại tiên tiến nhất thế giới, dù họ lơ là cảnh giác kẻ địch cũng không dám làm bậy. Bên trong mọi ngõ ngách tòa nhà được người đứng canh, toàn bộ họ đều mặc một bộ vest có hạn trên thế giới, giống như họ không phải người canh gác mà là chủ của tòa nhà này vậy. Trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng, nếu nhìn rõ trên khẩu súng này có hình con rồng sẽ lập tức nhận ra thân phận.

Nếu chủ của tòa này đã sang quý như vậy khẩu súng đương nhiên không thể tầm thường. Bề ngoài nó có màu vàng sáng chói, nói đến chủ xa hoa thì chắc chắn vỏ súng này được làm bằng vàng. Kích thước chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, viên đạn cũng rất nhỏ bằng một hạt ngô, đặc biệt là nó có hai nòng súng. Một là để bắn đạn, hai là để phóng ám khí. Tốc độ khi bắn ra được tính là 0,01s, tên khẩu súng này gọi là Đoạt Hồn.

Một khi là mục tiêu bị bắn, cho dù có mọc thêm cánh cũng không chạy được.

Trong hắc đạo hiện nay người có thể sáng tạo ra Đoạt Hồn cũng chỉ có Trần gia Trần lão đại.

Hắc Long là một cận vệ thân cận theo Trần lão đại đã gần chục năm, anh ta khoảng hai mươi lăm tuổi có khuôn mặt rất điển trai, là một người rất thông minh trong tất cả mọi việc. Đấu võ, bắn tỉa, hacker, đua xe, kinh doanh,...đặc biệt là nấu ăn tất cả anh ta đều làm được, có thể nói người bên cạnh Trần lão đại chả người nào bình thường cả.

Trong phòng điện tử Hắc Long nhìn một màn thông báo trên máy tính, khuôn mặt thường ngày không thay đổi hiện tại hoàn toàn đen lại. Anh nhíu mày không nói lời nào lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng.

"Anh làm sao vậy? Sao mặt anh lại tức giận thế kia?" Vừa ra ngoài đi được vài bước, Hắc Long bị một cô gái chặn lại.

Cô gái này là Hắc Tâm một trong những người cận vệ bên Trần lão đại, chuyên phụ trách huấn luyện những người mới trong Trần gia.

Hắc Long nghe giọng nói này dừng bước lại, vừa rồi còn tức giận hiện giờ hơi cười như không cười nhìn Hắc Tâm: "Rắc rối rồi, lô hàng vừa chuyển sang Mỹ gặp chuyện. Em nói xem có tức giận không? Lão đại mà biết..." Nói đến đây anh không nói nữa, Hắc Tâm cũng đã hiểu.

Nghe có người dám gây sự với Trần gia, Hắc Tâm chống nạnh tức giận xì khói: "Là người nào to gan như vậy? Anh, giờ anh định làm sao?"

Biết trước Hắc Tâm sẽ như vậy, Hắc Long cũng không vòng vo nói: "Còn sao nữa, đương nhiên phải bẩm báo cho lão đại."

"Vậy anh đi đi, nhớ cẩn thận nha." Nhắc đến việc bẩm báo cho lão đại Hắc Tâm mặt trắng bệch, kéo Hắc Long đủn thật mạnh rồi chạy đi. Có chết cô cũng không muốn nhìn vẻ mặt lão đại tức giận đâu, đáng sợ chết đi được.

Bị đuổi Hắc Long bất đắc dĩ đi vài bước, rồi quay lại nhìn Hắc Tâm chạy mất dạng lắc đầu hơi cười lại xoay người đi tiếp.

Phòng làm việc phía tây tòa nhà, một cỗ mùi coffee thơm ngát tỏa ra. Bên ngoài mặt trời lên cao chiếu vào căn phòng sáng rực, in trên tường một bóng người dáng cô gái nhỏ bé.

Cô ngồi trên ghế sofa loay hoay với một hình vẽ, giống như nhìn hình vẽ rất hài lòng khoé môi hơi nhếch lên.

Thoạt nhìn cô gái này chỉ khoảng mười bảy tuổi chưa trưởng thành, nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn không thấu đâu giống những cô gái đang tung tăng đến trường.

Dáng người cô thon dài cao khoảng mét bảy, chỗ cần thiết trưởng thành đều đã đầy đủ. Gương mặt cô trắng nõn như da trẻ con, từng nét trên khuôn mặt đều đẹp mê người. Vẻ đẹp của cô tuy không thể dùng được lời nói để tả, nhưng cái hấp dẫn trên người cô vẫn là khí chất. Cho dù vẻ đẹp của cô không còn, ở nơi đông đúc vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Bàn tay thon nhỏ đẹp từng mi-li-mét cô khẽ nhấc lên cầm cốc coffee còn bốc khói, nhẹ nhàng đưa lên miệng thưởng thức lập tức khóe môi nhợt nhạt cười.

Cốc...cốc...cốc

Nghe tiếng gõ cửa cô đặt cốc coffee xuống, giọng nói lạnh nhạt lại khiến người ta mê mẩn: "Vào đi."

Dứt lời cửa được nhẹ nhàng mở ra, Hắc Long chậm rãi bước vào đứng trước cách cô gái ba mét cúi đầu: "Lão đại."

Cô gái thoạt nhìn còn chưa trưởng thành này lại là Trần lão đại Trần Ái Kỳ, người khiến hắc đạo nghe tên đã sợ. Đúng là chuyện thế gian khó lường được, tuổi trẻ bây giờ chả lẽ thiên tài như vậy.

Nhìn người đến là cận vệ thân cận của mình, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ái Kỳ hàm chứa chút ý cười cầm hình vẽ lên: "Thế nào? Ám khí mới này rảnh rỗi nên tôi nghĩ ra."

Hắc Long ngước mắt lên nhìn hình vẽ ám khí có hình con rồng, quả thật nó rất đẹp. Anh biết người có thể rảnh rỗi vẽ được ám khí khiến toàn thế giới hắc đạo tranh giành máu chảy thành sông cũng chỉ có người trước mặt này. Nếu mà nghiêm túc vẽ một bản thì không biết sẽ như thế nào nữa đây.

Quả thật cô gái trước mắt này khiến anh chứng kiến nhiều chuyện rất khó tin, cả người cô nơi nào cũng đều là bí mật, thật sự anh tâm phục khẩu phục.

Mọi khi có thiết kế ám khí mới Hắc Long đều sẽ lấy hình vẽ để nghiên cứu chế tạo, nhưng giờ thấy anh im lặng Trần Ái Kỳ biết đã có chuyện gì xảy ra, sắc mặt cô vẫn không thay đổi để hình vẽ xuống: "Có chuyện gì nói đi."

Hắc Long biết cô là người rất giỏi nhìn thấu tâm tư người khác, anh cũng chỉ cúi đầu nói: "Lão đại, lô hàng gặp rắc rối trong khi vận chuyển."

Vừa rồi tâm trạng Trần Ái Kỳ rất tốt khi nghe Hắc Long báo cáo, ánh mắt cô sắc lạnh lại giọng nói cũng vì thế không chút độ ấm: "Chuyện gì xảy ra?"

Tuy Hắc Long đang cúi đầu nhưng anh vẫn cảm giác được lão đại đang tức giận: "Lão đại, là người của tổ chức sát thủ X. Tổ chức này đột nhiên có một cao thủ hacker xâm nhập hệ thống, đến cả thuộc hạ cũng không điều tra được gì."

Cái gì? Một tổ chức nho nhỏ: "Cho người theo sát lô hàng." Trần Ái Kỳ dựa người vào ghế đưa tay vuốt trán: "Thật quá mất mặt." Hắc Long là người thế nào cô biết rõ, nếu ngay cả tổ chức sát thủ nhỏ mà cũng không làm được gì chả phải người của cô vô dụng sao.

"Vâng." Hắc Long cũng không thể làm gì hơn ngoài im lặng, bởi vì lão đại nói không sai, rất mất mặt.

Trần Ái Kỳ dang tay đặt trên thành ghế, hai mắt nhắm lại: "Nộp hồ sơ vào trường Gold Star, hai ngày sau tôi sẽ đến đó."

Đi học? Hắc Long hơi nhíu mi nghi hoặc, lão đại đi học làm gì? Lúc sau không thấy Trần Ái Kỳ nói gì nữa, anh nói rồi lặng lẽ ra ngoài: "Vâng."

Đợi cửa đóng lại Trần Ái Kỳ vẫn ngồi yên như cũ, đôi môi bất ngờ nhếch lên. Dương Uyển Như con gái ông phải không? Hừ! Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.