Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 28: Bữa tiệc tàn

Sắc trời đã dần tối, ánh đèn ảm đạm chiếu sáng khắp khu phố phồn hoa. Buổi tối là hoạt động của những tay chơi, gây lên mọi tội lỗi đầu đời.

Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn này, Ái Kỳ cũng không vội. Cô tiếp tục ngắm cảnh về đêm, nó thật hấp dẫn không thôi, màu vàng ánh trăng đằng xa đã nhô lên.

Cả buổi chiều Hồng Ngọc cứ dính lấy cô, đương nhiên cô biết Hồng Ngọc rất thích cô! Nhưng có lẽ ngày mai sẽ trở về.

Các nhân vật nổi tiếng đều tụ họp tại đây, khách sạn cũng trở nên ồn ào. Người ra người vào cũng chỉ bữa tiệc tối nay.

Người làm chủ bữa tiệc hôm nay là ông Bill William, ai ai cũng kiêng nể vài phần, vì mối quan hệ hắc đạo Băng Lang.

Trên đời này động đến ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được động đế Băng Lang. Cái tổ chức này vừa đáng sợ  vừa có thế lực trên toàn thế giới. Với quy mô lớn như vậy, cho dù là đặc công máu mặt cũng không dám động.

Ngay cả thủ tướng các nước đều có quan hệ với vị lão đại của tổ chức, không ai có thể khống chế.

Bữa tiệc hôm nay thật xa hoa, giá trị lên đến đủ để thương nhân sống mấy chục năm, quả thật giàu có.

Tất cả vẻ mặt đều vui vẻ, bắt tay qua lại tạo mối quan hệ tốt đẹp với các công ty lớn, nhạc êm nhẹ tạo không khí sôi động hơn. Phần lớn đều đề cập đến việc chủ tịch Trần Doanh xuất hiện tối nay.

Còn một việc nữa, hôm nay bữa tiệc này ông Bill William cũng mời vị lão đại của Băng Lang đến. Nói vậy thôi, cho dù có đến cũng chỉ là cấp dưới đến, vị lão đại này không có hứng thú đến đâu.

Mà chuyện sắp xảy ra không ai biết.

Một góc khuất không ai để ý, Tử Dụ và Lôi Tông đang ngồi.

“Cũng sắp đến giờ bữa tiệc bắt đầu, chủ tịch Trần không biết có đến không?” Lôi Tông cầm ly rượu xoay xoay, miệng lầm bầm than thở.

Anh cũng rất hứng thú với việc này, nhân vật nổi tiếng chả lẽ không muốn gặp. Hơn nữa, tối nay còn có chuyện vui để xem nha.

Tử Dạ dựa vào ghế ngồi, đối với câu nói của Lôi Tông không quan tâm lắm, miệng vẫn nói: “Không phải lát nữa sẽ biết sao?”

Bản thân anh đối với việc này không quan trọng, gặp hay không cũng không sao, cũng không rảnh tò mò.

Lôi Tông đặt ly rượu xuống, lườm Tử Dạ thật sắc bén: “Ài! Vẻ mặt cậu là sao thế? Dù sao gặp nhân vật nổi tiếng vẫn rất chờ mong nha.”

“Không hứng thú.” Tử Dạ không liếc Lôi Tông một cái, chú ý mọi người trong bữa tiệc.

Lôi Tông đã quen với tính cách này của Tử Dạ, hừ mạnh hai tiếng, tiếp tục uống rượu.

“Thế nào rồi? Đảm bảo không bị bại lộ chứ?” Một góc khác chủ tịch Liêm tâm trạng rất sốt ruột. Không hiểu vì sao việc làm này, ông cảm thấy rất không ổn.

Chủ tịch Hàm vỗ vỗ vai chủ tịch Liêm, chép miệng rất tự tin với khả năng của mình: “Yên tâm, mọi thứ đã sắp xếp xong. Chỉ cần tôi ra lệnh, mọi việc sẽ đâu vào đó.”

Hừ! Lần này công ty Trần Doanh như rồng mất đầu, không bao lâu nữa sẽ không còn giá trị, sụp đổ hoàn toàn xem còn kiêu căng được không!

Lời nói của chủ tịch Hàm, quả có tác dụng làm tâm trạng bất an của chủ tịch Liêm giảm bớt không ít. Hy vọng chuyện không có sơ xuất, rất may hôm nay cũng không có phóng viên báo chí, nếu không càng rắc rối.

Không khí đang ồn ào, lập tức im lặng. Từ xa xa mọi người đều nhìn thấy một đám người đang đến.

Đi đầu là một người ăn mặc kiểu bình thường, nhưng không thể che dấu sự cao quý. Trên người toát ra sự lạnh lẽo, mà người này là nữ.

Sự thu hút nhất là chiếc mặt nạ trên mặt, nó vô cùng chói lóa, màu đỏ của máu, nhìn thật ghê rợn, ánh mắt sâu thẳm sắc bén lạnh băng quét khắp nơi. Duy chỉ để lộ đôi môi mỏng anh đào, đỏ mọng không son phấn.

Không thể nghi ngờ, đây là chủ tịch Trần mà ai ai cũng tò mò muốn gặp.

Theo sau người mà ai cũng quen thuộc, phó chủ tịch Hồng. Còn lại đằng sau bốn người, có lẽ đây là vệ sĩ.

Mọi người khẽ hít thật sâu, ánh mắt mở thật to để nhìn. Chủ tịch này rất còn trẻ, trên người lại có khí chất làm người ta sợ, không dám đến gần, nhất là đôi mắt như lưỡi dao chém vào bọn họ.

Bây giờ thật sự bọn họ cảm thấy may mắn, may mắn không hề đối đầu với chủ tịch Trần.

Chủ tịch Hàm , chủ tịch Liêm khẽ giật mình  khi bị ánh mắt của Ái Kỳ quét đến, không tự chủ rùng mình. Ánh mắt như gϊếŧ người, trong lòng có chút sợ hãi.

“Nhìn nhìn, đến đến rồi.” Ánh mắt Lôi Tông sáng lên, vỗ mạnh bả vai Tử Dạ chỉ chỉ về một hướng.

Tử Dạ đang xoay chiếc điện thoại trong tay, không chú ý đến động tĩnh của bữa tiệc. Bị Lôi Tông vỗ vai, mới quay lại nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Mày Tử Dạ nhíu lại, là người này? Không ngờ cô ấy là chủ tịch Trần, phòng ngủ chỉ cách một bức tường.

“Quen sao?” Thấy biểu hiện của Tử Dạ, Lôi Tông liền hỏi. Tử Dạ lắc đầu, anh chỉ thấy quen thuộc chứ không quen biết.

“Tiếp tục.” Ái Kỳ không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn. Lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt chuyển về một góc khuất, lập tức tiến lại.

Mọi người giật mình, rất nhanh trên mặt đều mang nụ cười khó khăn, nhất thời có chút yên lặng.

Sau một hồi ông Bill William làm bữa tiệc trở lại như cũ, ai nấy đều vui vẻ nhập tiệc, không khí lập tức thay đổi, như vừa rồi chuyện lúc nãy chưa xảy ra.

Nhưng cũng không ai dám đến gần chỗ đó, tuy rất muốn tạo mối quan hệ tốt.

Duy nhất hai con người lại không thấy đâu, hai bóng dáng biến mất mà không ai để ý. Mà mọi người lại không nhớ đến chuyện này.

“Chủ tịch Hàm và chủ tịch Liêm đâu rồi? Rõ ràng tôi vừa thấy có mặt.” Rốt cuộc cũng đã có người đề cập đến, lập tức mọi người đều ngó nghiêng tìm bón dáng hai người, cũng không quên liếc Ái Kỳ.