Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 4: Gây rối

Bốn người xuống căn tin, tưởng như căn tin thường ngày bình thường, hôm bay lại càng náo nhiệt hơn.

Bốn người tìm góc khuất ngồi, bị nhiều ánh mắt nhìn, không khí ồn ào có chút khó chịu.

Ái Kỳ vốn thích yên tĩnh, giờ ồn ào hơn cái chợ, sao không khó chịu cho được.

"Bọn mình chưa giới thiệu, mình là Lưu Vũ, kia là Lưu Phong." Lưu Vũ ngồi xuống, rất vui vẻ giới. Ái Kỳ nhìn hai người chỉ gật đầu.

Nhìn căn tin chật người, Lưu Phong nhìn Ái Kỳ, Tâm Mỹ cười hề hề hỏi: "Hai người ăn gì? Bọn mình đi lấy, coi như là ăn mừng có bạn mới."

"Một Cafe." Ái Kỳ không nhanh không chậm nói.

Nhắc đến đồ ăn Tâm Mỹ mới nhớ, xòe tay ra đếm đếm: "Hai sanwich, ba bịch bim bim, hai kem vani, hai kem socola, một cốc trà sữa. Hihi."

Đối với tính cách ăn nhiều của Tâm Mỹ, Lưu Phong và Lưu Vũ cũng không ngạc nhiên, kéo nhau đi: "Được rồi, đợi bọn mình."

Vốn căn tin chật chội, nên mua đồ cũng khá lâu. Tâm Mỹ cùng Ái Kỳ cũng chỉ biết nói chuyện đỡ chán.

Căn tin đang ồn ào, đột nhiên trở nên im ắng. Tâm Mỹ, Ái Kỳ không khỏi tò mò nhìn xem chuyện gì.

Chỉ thấy một đám người, đứng đầu có hai học sinh nữ, trang điểm khá đậm. Mặt tỏ vẻ giận dữ, quần áo hở hăng, tay cầm vật dễ gây thương tích trên người, đang từng bước tiến lại gần bàn Ái Kỳ.

Học sinh trong căn tin dẹp sang một bên, tạo thành một đường cho họ, trong lòng than thở. Học sinh mới vừa đến, đã bị chị hai ở trường gây khó dễ, phe này khó sống rồi.

"Hai đứa kia, bọn mày là ai mà dám đi với hai nam thần của tao?" Kiều Anh được coi là chị hai của trường, tay cầm thanh sắt gõ gõ lên bàn, mặt hênh hoang nói.

Ái Kỳ trong lòng nghĩ, trong trường sẽ không thể tránh được việc này, nào ngờ hai người kia là nam thần. Ái Kỳ khoanh tay dựa vào ghế, từ trước đến nay, lần đầu tiên có người gọi cô là đứa kia, có chú mất mặt.

Ánh mắt hơi híp lại liếc một cái, bây giờ mới để ý đến hai người này học cùng lớp cô.

"Hai đứa kia...!" Nhã Lộ đứng cạnh Kiều Anh không thấy trả lời, bực tức tay đập bàn làm cốc nước trên bàn đổ vào tay Tâm Mỹ.

"Sủa đủ chưa?" Tâm Mỹ tức giận lấy giấy lau tay quát lên, trong lòng vạn lần chửi, mẹ kiếp đi ăn cũng không xong.

"Mày vừa nói cái gì? Con này sao nói mày không trả lời hả? Muốn ăn đập?" Kiều Anh nâng cằm Tâm Mỹ lên, tức giận giơ tay lên, chưa bao giờ ai nói chuyện như vậy với cô.

"Chó ngoan không sủa bậy." Tâm Mỹ hất tay Kiều Anh ra, làm cô ta lui về sau mấy bước. Lại lấy giấy lau lau cằm, như thứ gì bẩn thỉu vừa chạm vào. Nhìn không đến nỗi nào, mà lại vì hai thằng bạn mình gây chuyện.

"Mày..." Kiều Anh trợn mắt tức giận nhìn, giơ gậy lên định đập Tâm Mỹ. Nhưng Tâm Mỹ đỡ được, đá vào bụng Kiều Anh bay xa 5m, máu phun ra từ miệng, cho thấy lực mạnh đến cỡ nào.

"A." Thấy cảnh tượng này, các học sinh nữ sợ hãi hét lên. Nhìn Tâm Mỹ càng sợ hãi, người này không ngờ lại dám đánh chị hai của trường.

Ái Kỳ ngồi quan sát Tâm Mỹ, mày hơi cau lại. Người này chắc chắn phải qua huấn luyện, nếu không làm sao, từng động tác, lưu loát, nhanh nhẹn như vậy.

Nhã Lộ thấy vậy, như không tin vào mắt mình chạy lại đỡ Kiều Anh hét lên: "Đánh con nhỏ này cho tao."

Lập tức đằng sau có mười người xông lên, tay cầm gậy sắt, hùng hồn đánh về phía Tâm Mỹ. Tâm Mỹ không nhịn được cười, mấy đứa con gái này thì làm được gì, về búa sữa mẹ là vừa.

Không quản nhiều, Tâm Mỹ nhanh chóng giải quyết đám tắc kè hoa này. Nhìn mười người năm la liệt, vỗ vỗ tay cười vui vẻ.

Nhã Lộ đỡ Kiều Anh lui về sau vài bước, lúc sau chỉ chỉ Tâm Mỹ nói: "Chờ đấy, chuyện chưa xong đâu." Nói xong đỡ Kiều Anh rời khỏi.

Tâm Mỹ mặc kệ họ, ngồi xuống cười thỏa mãn. Thì ra đi học thú vị như vậy, hằng ngày đều thế này sẽ không nhàm chán.

Căn tin đã đông kín người, hiên tại lại bắt đầu ồn ào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ Tâm Mỹ. Lần sau có gặp hai người này nên đi đường vòng.

Vừa đi mua đồ ăn về, Lưu Vũ Lưu Phong thấy căn tin cứ bàn tán gì đó. Thỉnh thoảng lại chỉ chỉ về phía Tâm Mỹ, Ái Kỳ ngồi, biết là có chuyện chen chúc đám đông qua đó.

"Có chuyện gì vậy? Sao mình thấy bọn họ cứ nói gì về cậu?" Lưu Phong đặt đồ ăn xuống bàn, nghiêm túc lo lắng hỏi.

Tâm Mỹ lấy đồ ăn ra, ăn đầy mồm rồi mới lắc đầu nói: "Không có gì đâu, mấy con tắc kè hoa đi lầm đường."

"Hả! Là đứa nào dám động vào Mỹ Mỹ. Mình xé xác nó ra cho cá ăn." Lưu Vũ nghe xong đập tay xuống bàn, mặt biểu cảm là tức giận.

"Thôi thôi, không sao. Các cậu nghĩ tớ là ai, Tâm Tâm Mỹ này còn chưa ra tay đâu." Tâm Mỹ cầm chiếc bánh khua khua, sau đó bỏ vào mồm.

"Mình là lo cho mấy người đó thôi, cậu không cho người ta nằm viện là tốt rồi." Lưu Phong bĩu môi không cho là thế.

Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, riêng Ái Kỳ chỉ nói một hai câu, rồi ngồi nhìn bọn họ nói chuyện, uống cafe.

"Kiều Anh, hai đứa đó hình như có võ." Nhã Lộ đỡ Kiều Anh ra khỏi căn tin, giọng nói hơi chút lo lắng.

Kiều Anh lập tức giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ! Vài võ mèo ba chân. Hôm nay làm tao mất mặt, tao sẽ không tha."

Từ trước đến giờ chỉ có người gặp cô phải chào, làm gì có người dám đánh cô. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người bị mất mặt, cục tức này làm sao nuốt trôi được.

"Kiều Anh, chúng ta hôm nay mất mặt như vậy, phải cho hai đứa đó một bài học." Nhã Lộ biết Kiều Anh đã tức giận, nói chuyện lập tức thêm dầu vài lửa. Đi theo Kiều Anh bao lâu, cô đột nhiên biết tính cách của Kiều Anh, có thù tất báo.

Kiều Anh là con của ông trùm mafia nổi tiếng, từ nhỏ đã có tính kiêu căng, không coi ai ra gì. Cũng vì mẹ mất từ nhỏ, ba lại nuông chiều quá mức, thành ra tính tình này không sửa được.

"Đương nhiên phải cho hai đứa đó một bài học, nếu không làm sao ăn ngon ngủ yên được." Kiều Anh sờ sờ máu còn dính ở miệng, phun ra một ngụm nước bọt.

"Được rồi, cậu bị thương như vậy, mau đi phòng y tế thôi." Nhã Lộ thấy Kiều Anh đã nói vậy, đỡ Kiều Anh đến phòng tế.