Lần này cô thực sự khóc, khóc vì quá vui. Rốt cuộc cũng không phải mình cô, thật tốt vẫn còn ông nội.
Phía xa Hắc Long thở thật dài trên mặt mang chút ảo não, đúng là có nhiều chuyện trên đời diễn ra thật bất ngờ, nhưng lão đại xứng đáng được như vậy, còn cần hơn thế nữa, suốt thời gian qua cô đã chịu đựng rất nhiều sự dày vò, hiện tại đã đến lúc đáng được trân trọng, được hạnh phúc rồi.Nhìn lão đại hằng ngày bận rộn nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, chỉ vài ngày lại đi Tây, đi Đông vì công việc, nếu không có anh không biết lão đại sẽ cô đơn đến mức nào nữa. Hắc Long càng nghĩ càng xót xa!Lúc này tay Bá Phi run run nắm lấy vai Trần Ái Kỳ, mạnh mẽ vỗ: “Tốt, tốt, tốt lắm. Ông trời đúng là không nỡ để Trần gia diệt vong! Cháu gái của ông còn sống, quá tốt rồi.” Đúng là kỳ tích xảy ra, ông có thể tưởng tượng ngày, cháu gái lần nữa xây dựng Trần gia một lần vinh danh đứng trên ngàn người sẽ không xa. Mối thù này bao nhiêu năm này, sẽ rất nhanh thôi.“Ông nội!” Trần Ái Kỳ không kìm được vui mừng mà mỉm cười, khóe môi mang chút cứng ngắc nhưng nụ cười không lộ hàm răng này vẫn thật đẹp, khiến không khí lạnh lẽo đột nhiên bừng sáng ấm áp hẳn lên. Rốt cuộc cô hiểu “vui” là thế nào, chỉ cần có cha mẹ, ông nội bên cạnh cô cảm thấy bản thân không hề cô đơn, buồn tẻ. Cha mẹ, hai người có thấy không, con vẫn còn ông nội bên cạnh, hai người đừng lo lắng cho con.Khi Bạch Tử Dạ vừa đến nhà riêng cũng là lúc Bạch phu nhân biết chuyện, đùng đùng đến nhà Bạch Tử Dạ. Đứa con trai quý báu của bà xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể ngồi yên một chỗ được.“Mẹ, một chút vết thương nhỏ này không là gì, mẹ không cần phải bận tâm đến.” Bạch Tử Dạ đưa tay xoa thái dương, khi nói chuyện với bà cũng hết mực nhẹ nhàng. Mỗi lần như vậy khiến anh không bệnh cũng thành bệnh, không biết làm sao mẹ anh biết được chuyện.Nghe Bạch Tử Dạ nói vậy, Bạch phu nhân Lý Duệ Thẩm lại lớn tiếng: “Cái gì mà không cần phải bận tâm, chả lẽ con trai bảo bối mẹ bị đánh thành thế này mẹ lại không đau lòng. Mau nói đi, là ai đã đánh con ra nông nỗi này?”Này quả thực là khiêu khích bà đây mà, dám đánh con trai bảo bối của bà, bà không cho một trận thì bà không có họ Lý.“Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này con sẽ tự giải quyết.”“Không được, con nhìn xem mặt mũi thành cái đầu heo thế này rồi, muốn mẹ không quản cũng không được.” Tính cách mẹ anh rất bướng bỉnh, nóng nảy, ngay cả cha anh cũng phải cúi đầu tùy theo ý bà, lần này bà biết chuyện cũng không biết làm nên cái gì nữa. Đúng là khiến anh đau đầu mà! Cuối cùng thì Bạch Tử Dạ vẫn thở dài: “Mẹ!”Lý Duệ Thẩm không nhịn được càng to tiếng, cả người máu như dồn lên não: “Tiểu Bạch, mẹ là mẹ con chuyện của con cũng là chuyện của mẹ, con bị đánh cũng là mẹ bị đánh, không nên giấu diếm mẹ.” Tức giận, tức giận a, tên nào còn dám uy hϊếp bảo bối bà khiến nó không dám nói ra.Thật ra Bạch Tử Dạ cũng là đang điều tra là ai, không biết là người nào đánh, làm sao có thể nói ra, không trách được Lý Duệ Thẩm suy đoán như vậy. Nhưng con trai bà ngày thường kiêu ngạo thế nào, suy đoán như thế có vẻ không đúng.Nhưng nếu anh mà biết người nào, giờ anh cũng không ngồi yên như vậy đâu.Khi Lý Duệ Thẩm nói xong tưởng rằng con trai sẽ nói ra, nào ngờ Bạch Tử Dạ nói một câu: “Mẹ bị đánh chỗ nào? Con mẹ bị như vậy không quan tâm còn lo lắng gây chuyện.” Giọng dường như là giận dỗi.“Hả!” Lý Duệ Thẩm thật sự nghẹn họng, thấy con trai thật là giận dỗi, bà cười cười lấy lòng: “Bảo bối, mẹ không phải là có ý đó. Được rồi, được rồi mẹ không quản nữa, một mình con tự quản.” Bà đây cái gì cũng không sợ, nhưng sợ nhất là bảo bối bà giận dỗi đây.“À đúng rồi!” Lý Tɧẩʍ ɖυệ nghĩ ra gì đó bà ngồi dậy cầm ly sữa trên bàn, vừa nãy bà tiện đường đã mua đến đây pha cho bảo bối bà uống, con trai bà chỉ biết lo công việc bữa ăn còn không đầy đủ, giờ thành dạng này không biết có biết tự chăm sóc bản thân không đây.“Bảo bối, mẹ tiện đường mua đến pha cho con, nên con hãy uống nhanh khi còn nóng.”“Mẹ cứ để đó con sẽ uống sau.” Mặt Bạch Tử Dạ tỏ vẻ hơi khó chịu, giờ này đây còn có tâm trạng uống sữa sao?Mặt trời dần lặn mọi không gian được phủ một màu vàng ánh nắng vàng ấm áp, cũng như chuẩn bị kết thúc một ngày.Trần gia hôm nay đặc biệt vui vẻ hơn thường ngày, Trần Ái Kỳ rất nhanh ra lệnh nấu những món ăn ngon mà ông nội yêu thích nhất, cuối cùng một bàn ăn toàn là món ông nội cô thích ăn.“Haha, tiểu Kỳ vẫn còn nhớ những món ông thích sao?” Trần Bá Phi từ trên cầu thang bước xuống, giờ đây ông đâu giống như một người ăn xin quần áo rách nát nữa. Quần áo đều được thay sạch sẽ như thành một người hoàn toàn mới vậy.Trên bàn ăn tất cả mọi người đều đã đông đủ, chỉ còn còn chờ Trần Bá Phi đến. Chuyện đột nhiên lão đại gặp lại ông nội thất lạc bấy lâu nay, Hắc Tâm, Tâm Mỹ, Lưu Phong, Lưu Vũ cũng đã được Hắc Long kể lại, nên bọn họ rất nghiêm túc yên lặng. Nhưng khi nghe đến từ ‘Tiểu Kỳ’ bọn họ thật sự suýt nữa bật cười.Trần Ái Kỳ khẽ cong môi lại, tay cầm ly Whiskey nhấm một ngụm đôi mắt hơi cong lại, cực kỳ thích loại rượu này: “Những món ông thích đương nhiên cháu không thể quên được.”Nghe câu nói này Trần Bá Phi rất sảng khoái ngồi xuống ghế: “Được, cũng lâu ông chưa được ăn những món ngon, hôm nay ông sẽ ăn sạch nên Tiểu Kỳ đừng tranh của ông đó. Haha.” Rất nhanh ông nhìn đến bốn người lạ mặt khác ngoài Hắc Long: “Những đứa trẻ này là?”“Là thuộc hạ của cháu.”“À!” Phải rồi Vừa rồi Hắc Long cũng đã nói cho ông, riêng chỉ thân phận Tiểu Kỳ nhà ông ra sao anh không nói cho ông biết: “Ông Trần, việc thân phận của tiểu thư nên để cô ấy tự nói, thuộc hạ không thể tự tiện.” Thấy không khí có vẻ im ắng, Trần Bá Phi cười tươi: “Được rồi mọi người cùng ăn thôi.” Nói xong ông cầm đôi đũa, gắp một món bỏ vào miệng rất vui nà cười híp mắt lại: “Ngon, ngon lắm.”“Ông nội cứ ăn từ từ.” Trần Ái Kỳ cũng cầm đũa gắp một món bỏ vào bát Trần Bá Phi. Bữa ăn cứ trôi qua như vậy rất nhanh, không khí đều ấm áp vui vẻ hơn thường ngày.