Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 46

Giọng nói này chính là Lưu Vũ, vốn dĩ từ trước kia anh cùng Dương Uyển Như đã quen biết, tuy không phải là kiểu thân thiết nhưng cũng rất thường đi cùng nhau, cho nên rất nhiều người trong trường tưởng rằng hai người thích nhau.

Dương Uyển Như cũng là người trầm tĩnh, rất nhanh tâm trạng bối rối được điều chỉnh lại, nhìn Lưu Vũ đang đến gần: "Lưu Vũ thật trùng hợp, trưa nay mình có đi tìm cậu ăn trưa cùng, nhưng mình không thấy cậu, cậu đã đi đâu vậy?."

Khuôn mặt Lưu Vũ có vẻ hơi bất ngờ, sau đó thay bằng vẻ có lỗi: "Xin lỗi mình không biết cậu đã đi tìm mình, lần sau chúng ta sẽ ăn cùng nhau."

Ở góc độ Lưu Vũ đứng nói chuyện anh không thể nhìn thấy Trần Ái Kỳ, cô đứng đó nghe hai người nói chuyện bất giác nhíu đôi mày lại, đến giờ thật sự cô mới biết được hai người họ có vẻ thân thiết.

Dương Uyển Như là người cô cần tiếp cận để biết Dương Kiến ở nơi nào, mà có vẻ hai người này không phải loại thân thiết bình thường, chỉ cần dựa vào cách nói chuyện của hai người cũng biết. Trần Ái Kỳ hơi híp mắt tính toán! Tốt lắm, chuyện này xem như...

Trần Ái Kỳ cũng không nán lại nghe hai người nói chuyện nhảm nhí, lập tức xoay người bước đi nơi khác.

"Ái Kỳ cậu..." Nói chuyện vài câu với Lưu Vũ, Dương Uyển Như mới xoay người nhìn nơi Trần Ái Kỳ vừa đứng, nhưng người không thấy đâu.

Ánh mắt Dương Uyển Như cụp xuống, người này đi từ khi nào mà cô không hề hay biết? Hơi lắc đầu, không hiểu sao dạo gần đây cô cảm nhận được sự cảnh giác dường như không còn như trước, ngay cả động tĩnh ngay gần như vậy cũng không hề phát giác, rốt cuộc là tại sao?

Phía sau Lưu Vũ trợn to đôi mắt môi anh hơi run run. Cái gì? Lão đại vừa ở đây? Anh lập tức vọt người lên trước nơi Dương Uyển Như đứng ánh mắt chuyển khắp nơi, bóng hình đó không thấy đâu. Có lẽ đã đi rồi!

"Cũng sắp vào lớp rồi mình đi trước đây, lát nữa gặp lại trong lớp." Lưu Vũ cũng không muốn nán lại lâu, anh nói xong không đợi Dương Uyển Như lên tiếng xoay người đi luôn.

Nếu anh không gặp lão đại giải thích, không chừng ngày mai cũng không thấy mặt trời. Mặt anh nhăn nhó đến mức sắp khóc, có cảm giác dưới cổ đột nhiên lạnh buốt.

"Được, gặp lại trong lớp." Nhìn Lưu Vũ đi xa dần nụ cười Dương Uyển Như không còn, cũng xoay người bước đi.

Trên đường thành phố lớn một chiếc xe hãng Volkswagen lao nhanh như bay, dần dần chiếc xe rời khỏi thành phố đến một khu rừng. Nơi này đường đi không hề được xây dựng đàng hoàng mà chỉ tuỳ tiện đào thông đường đi vào, nhìn thôi cũng biết đường này đã có từ rất lâu, hai bên đường cỏ mọc dài đất vì đi nhiều đã lún xuống, tuy nhiên ngày nắng bình thường sẽ không sao, nhưng khi trời đổ mưa nơi này giống như vũng bùn vậy.

Sâu vào trong rừng rậm rạp càng ngày càng thêm âm u, giữa ban ngày ánh nắng chói gắt như vậy trong này lại có chút lành lạnh.

Không lâu một ngôi dần dần hiện lên sau những lùm cây, thật quái lạ trong rừng sâu và âm u như vậy lại có một ngôi nhà. Không phải ngôi nhà lá, mà giống như một ngôi biệt thự màu trắng nằm ở đó, giữa không khí âm u này ai đó nhìn thấy ngôi nhà chắc cũng phải hét lên vì đáng sợ.

Chiếc xe dừng trước ngôi nhà, trên xe có khoảng bốn người bước xuống, trên mặt đều mang nét sợ hãi do dự mà bước vào.

"Hôm nay lại thất bại sao? Mấy người các ngươi đã chục năm nay rồi, ngay cả một lão già cũng không bắt nổi." Bốn người này chính là những người đã tuy sát Trần Bá Phi hôm qua, người vừa lên tiếng chính là Ba Tư người thân cận bên cạnh Dương Kiến.

Một người trong bốn người có vẻ là là người cầm đầu, mặt cũng không dám ngẩng lên: "Ba Tư đại nhân, chúng tôi thật sự đã rất cố gắng hôm qua suýt nữa đã bắt được, vậy mà từ đâu một người xông ra cản trở cứu thoát ông ta, chúng tôi đã cố gắng cũng không thể đuổi kịp."

Dương Kiến nghe xong nhíu mày suy tư, cuối cùng lên tiếng: "Được rồi, chuyện cấp bách như vậy nên vào bẩm báo với chủ nhân." Bốn người này được huấn luyện nghiêm khác, thực lực không phải tầm thường, nếu như có người cản trở thì chắc chắn người này cũng không phải tầm thường.

Ba Tư dẫn bỗn người đến trước một căn phòng, đưa tay lịch sự gõ cửa: "Chủ nhân, người có trong đó không?"

Bên trong vọng ra một giọng nói trung niên: "Vào đi."

Ba Tư đưa tay đẩy cửa vào, bốn người phía sau nhìn nhau rồi cúi đầu theo sau.

Dương Kiến nhìn Ba Tư rồi nhìn bốn người phía sau: "Có chuyện gì?" Ông biết bốn người này là một trong những người xuất sắc nhất trong cuộc huấn luyện, có thể một địch được năm mươi người.

"Chủ nhân, hôm qua thuộc hạ đã gần như bắt được ông ta nhưng, nhưng ông ta đã được một người cứu đi." Một người trong số đó dè dặt mở miệng, đầu cũng không hề dám ngẩng lên.

"Choang" Dương Kiến trực tiếp đưa tay đập vỡ bàn nước thuỷ tinh, sắc mặt ông âm u đáng sợ. Bốn người kia không tự chủ được quỳ xuống.

"Là người nào? Lão già khốn kiếp, uống rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Giọng Dương Kiến cực kỳ sắc bén.

Ba Tư là người cực kỳ bình tĩnh, anh là người thân cận bên Dương Kiến tất nhiên chuyện như vậy sẽ không thể khiến anh thấy sợ, nếu sợ thì anh đã không có tư cách đứng bên cạnh chủ nhân.

Người cầm đầu trong bốn người quỳ rạp dưới đất run run, giọng nói cũng trở nên không lưu loát: "Là...là một cô gái, nơi đó là một đoạn đường phía Bắc cách 5km thành phố, thuộc hạ đã cố gắng đuổi theo nhưng kỹ thuật lái xe cô ta rất giỏi nên...nên."

"Đúng là đồ vô dụng ngay cả phụ nữ cũng không thể làm gì, như vậy còn giữ các ngươi lại làm gì?" Sắc mặt Dương Kiến cành khó coi, ông không nhịn được đưa chân đá tên cầm đầu.

Tên cầm đầu bị đá mạnh nằm lăn mấy vòng, tuy rất đau nhưng hắn nhanh chóng ngồi dậy quỳ đúng chỗ cũ.

"Cho người đi tìm con nhãi đó, nếu không tìm được thì mạng cũng không cần giữ nữa." Khốn kiếp, là người nào dám đối đâu với ông?

Đợi bốn người ra khỏi phòng, Ba Tư trực tiếp nói ra câu để trong lòng: "Chủ nhân người này không phải tầm thường, gần đây bị người theo dõi lâu như vậy, e là..." E là người này cũng có liên quan.

Ba Tư là người Dương Kiến cực kỳ tín nhiệm, với lời nói của anh ông cũng có chút suy nghĩ: "Mau diệt trừ mọi hậu hoạ càng sớm càng tốt, để lâu sẽ gây bất lợi đối với ta."

"Vâng." Nghe Dương Kiến nói vậy Ba Tư cũng không nói gì thêm liền ra ngoài.