Trên khoảng đất trống rộng rãi đang diễn ra một vụ đánh nhau, ban đầu là một đấu một sau đó lại ba đấu một. Và hiện tại cái người đang bị đánh hội đồng lại là cậu bé mới lên 11. Nam Minh nằm co người trên đất, hai tay như cũ ôm lấy đầu bảo vệ, bặm chặt môi nhịn đau để không phát ra tiếng kêu. Cách đó một khoảng không xa, một cậu bé trạc tuổi hai tay đút túi quần, đứng thẳng người quan sát, tay quay quay chiếc đồng hồ bấm giờ đang hoạt động. Tiếng "tít tít" vừa vang lên cũng là lúc cậu bé lên tiếng "Stop!" ba người đàn ông cao lớn liền lui về sau, để lại Nam Minh người đầy vết bầm tím nằm sõng soài trên đất. Hữu Cảnh từng bước từng bước đi tới, cậu lạnh lùng phun ra hai chữ "Vô dụng!" Nam Minh nhắm mắt yếu ớt nói "Xin lỗi!" Hữu Cảnh bỗng thấy gai mắt cực kì với thái độ này của Nam Minh, cậu quay người phân phó cho đám người áo đen "Đưa cậu ta đi trị thương!" rồi rời đi. Nam Minh nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, trong lòng lại thấy tội lỗi."Chà chà...con trai yêu của ta đã về rồi sao...ta nghe nói con mới nhặt được thêm ai đó về thì phải!" Cao Lãng đang ngồi đọc báo trên sofa, thấy con trai về mà vui vẻ nói. Hữu Cảnh ngồi xuống ghế đối diện ông, cầm lấy cốc nước lọc do người hầu mang tới tu ừng ực một phát hết nước. - Xem ra...cũng không dễ dàng gì! - Cao Lãng cười nói.- Quan trọng là kết quả! - Hữu Cảnh mỉm cười.- Ta thích nhất ở con là sự tự tin và mạnh mẽ nhưng nhiều lúc nó lại trở thành điểm yếu của con.- Con biết!- Đôi khi mạo hiểm quá lại không tốt đâu con trai của ta! - Ông thở dài nói - Thằng bé đó quá yếu ớt, nó đang làm gián đoạn thời gian của con một cách phung phí!-....- Đến giờ ta vẫn chưa hiểu được tại sao con lại nhắm trúng thằng bé đó!- Cậu ta...giống con- Hửm?- Ánh mắt đó...đầy hận thù, tuyệt vọng và yếu đuối...con cảm nhận được ngọn lửa trong người cậu ta, dù bề ngoài cậu ta không thể hiện ra nhưng con biết chỉ là chưa đến lúc nó được bộc phát! Vốn dĩ cậu ta có khả năng đó nhưng chưa có cơ hội và con sẽ là người cho cậu ta cơ hội!- Tiểu Cảnh, con khiến ta khá bất ngờ đấy! - Cao Lãng có chút ngạc nhiên nói - Lam nhi quả nhiên đã nuôi dạy con rất tốt! - Người ta nói con cái là bộ mặt của cha mẹ mà! - Hữu Cảnh nhún vai nói.- Thằng nhóc này! - ông phì cười.***************"Cảnh, xin lỗi cậu! Chắc chẳng bao giờ tớ được ngầu như cậu đâu!" từng ngọn cỏ xanh mơn mởn khẽ lay động theo làn gió mát, hai cậu bé nằm cạnh nhau cùng ngắm bầu trời. Hữu Cảnh nghe Nam Minh nói, nhàn nhạt lên tiếng "Đừng có bắt chước tôi!" Nam Minh bĩu môi "Tớ đang khen cậu mà!" - Bớt nói lời thừa thãi, tự mình cố gắng là được.- Công nhận cậu giống ông cụ non thật! - .... Thấy Hữu Cảnh im lặng, Nam Minh cũng buồn bực mà không nói gì nữa. Bỗng "Cẩn thận!" vừa mới nhắm mắt lại thì cậu liền cảm thấy cả người mình bị ai đó ôm lấy lăn mấy vòng trên mặt đất rồi tiếng động "bụp" cái mạnh vang lên. Đến khi dừng lại mở mắt ra, Nam Minh có chút ngẩn ngơ khi Hữu Cảnh đang nằm đè trên người mình. Cậu luống cuống đẩy cậu bé ra, chống người ngồi dậy, mắt nhìn theo Hữu Cảnh về phía chỗ hai người mới nằm. Có một cái lỗ tròn sâu bị lún xuống, mà hung khí là một quả bóng tennis. Rồi hai người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập kéo tới, đám thuộc hạ và người hầu đứng dàn hàng ngay ngắn "Xin lỗi cậu chủ!" mà hung thủ không chỉ có một mà là nhiều khi có những người đang mặc đồ thể thao, trên tay giấu diếm cây quần vợt."Cút!" Hữu Cảnh lạnh giọng nói, ngay lập tức không ai dám chậm chân mà bỏ chạy đi ngay. Đến khi không còn một bóng người, Hữu Cảnh mới quay đầu lại nhìn Nam Minh "Không sao chứ!?"- Cảm ơn cậu! - Nam Minh mỉm cười nói- Cậu là người tôi đưa về nên tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tính mạng của cậu! - Hì, được rồi!- Có bị đau chỗ nào không? - Nghĩ đến việc vừa lăn mấy vòng trên mặt đất, Hữu Cảnh không khỏi có phần sốt sắng bước tới, bàn tay chạm nhẹ lên má Nam Minh.- Á, cậu làm cái gì vậy!? - Nam Minh cả kinh bật lùi ra sau. Cả gương mặt non nớt đỏ bừng.- Không bị thương là tốt! - Hữu Cảnh nhíu mày khó hiểu, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm gương mặt của Nam Minh.Mấy ngày sau đó, tiếng hét đầy vui mừng vang lên "Yeah, tớ đã làm được rồi nhé! Thưởng đi thưởng đi!" Nam Minh khập khễnh bước vào phòng khách, trên tay cầm một tờ giấy. Cậu đưa cho Hữu Cảnh, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo như thể muốn khoe tôi đã làm được vậy.Tờ giấy đó giống như một tấm bằng chứng nhận là đã qua được khóa huấn luyện. Đối với Nam Minh là một sự tự hào vô cùng to lớn vậy mà người bạn của anh tức Hữu Cảnh chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Ít ra cũng phải nói câu chúc mừng chứ! Chợt cảm giác bàn tay có chút lành lạnh, Nam Minh nhìn vật trong tay, há hốc miệng không nói được lời nào. Chiếc huy hiệu được thiết kế dành riêng cho Hữu bang, đôi cánh ác quỷ bằng bạc đó như lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn. - Cậu...cậu chấp nhận rồi ư?- Một sự khởi đầu mới, từ nay cậu là Joe không còn là Nam Minh nữa!- Joe? Tớ có tên khác rồi sao? Lại còn là tên nước ngoài nữa...haha- Uh- Cảm ơn cậu nhiều lắm, Cả...à không bang chủ! - Nam Minh giờ đã thành Joe quỳ một chân xuống cung kính nói - Tôi Joe xin hứa sẽ quyết một lòng phục vụ, tuân lệnh và sẵn sàng hi sinh mạng sống vì bang chủ!Hữu Cảnh nhếch môi cười, bàn tay vỗ vỗ lên vai Nam Minh rồi đứng dậy rời đi. Để lại cậu bé đằng sau đang không ngừng săm sói chiếc huy hiệu. Kết thúc hồi tưởng Joe mỉm cười xoa xoa chiếc huy hiệu cài trên áo. Ông chủ là người bạn thân thiết, là ân nhân, là gia đình và là ánh sáng duy nhất của hắn. Tình cảm của hắn cũng chỉ dừng lại ở mức đó. Dù thừa nhận cho bản thân đã từng có rung động nhưng hiện giờ đây sự phục mệnh anh là điều quan trọng nhất mà hắn từng làm.