Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 137: Hai thế giới song song không có giao điểm

Giản Lục đích thân tiễn mấy người bạn rời khỏi khu trại của Thần điện Ánh Sáng.

Những người ngấm ngầm theo dõi thấy thế, đương nhiên sẽ lại đoán già đoán non, Thánh tử Ánh Sáng bị muôn cặp mắt dõi theo nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, như không hề phát hiện. Song cũng có vài người từng là học viên của Remulas nhận ra họ, liền hiểu ngay Tinh nhân, Thú nhân và Người lùn chỉ đi thăm bạn cũ thôi, không có hàm nghĩa sâu xa gì.

Vì câu nói lúc trước của Elvira, nên lần này rất nhiều thế lực tới bình nguyên Andorhal, được chú ý hàng đầu ngoài Thần điện Ánh Sáng, Giáo hội Yexi còn có mấy hiệp hội lớn, bốn đế quốc lớn, Chợ đen, thương hội đứng đầu đại lục. Trong các thế lực này, có một số người liên quan đến Remulas, nhưng dù biết, họ cũng không nói gì với bạn bè người thân bên cạnh, đây là một sự hiểu ý ngầm.

Do đó vẫn không ít người suy diễn.

Sau khi Tinh linh, Thú nhân và Người lùn lần lượt ra về, cậu chủ thương hội Griffin và Chợ đen lại nối nhau đến thăm hỏi, còn có cả Erica, cháu gái hội trưởng Hiệp hội Phép thuật, Antonio, cháu trai trưởng lão Hiệp hội Luyện kim, vân vân.

Theo sau đoàn người nối nhau tới khu trại của Thần điện Ánh Sáng gặp Thánh tử Ánh Sáng là không khí càng ngày càng quái lạ của bình nguyên Andorhal.

Elvira O’Gorman nhận được tin tức cấp dưới báo lại, ánh mắt thâm sâu, cắn chặt những sợi tóc đen bị gió đêm thổi đến bên môi, sau một hồi lâu mới nói: “Remulas, ta đã xem nhẹ nơi này.”

Cô luôn rất thông minh, chỉ cần liên hệ với thân phận của những người này, nhớ lại năm đó gặp học viên Remulas trong giải giao lưu phép – võ tại Học viện Phép – Võ Mepstead, còn gì mà không rõ những người tới gặp Thánh tử Ánh Sáng chính là người từng học ở Học viện Phép – Võ Remulas, họ có tình bạn cùng trường, dù ở những thế lực khác nhau, trong âm thầm vẫn có thể vứt bỏ gông xiềng lại phía sau, làm bạn với nhau.

Cô không thể hiểu nổi vì sao Remulas lại tồn tại, ở đại lục Olaven, nơi như một bộ tộc lánh đời, vừa không nổi tiếng vừa hẻo lánh này, luôn khiến cô cảm thấy có ý nghĩa gì đó rất phi thường. Nhưng hiện giờ xem ra ý nghĩa của nó còn sâu rộng hơn, đã khiến cô có cảm giác rất khó giải quyết.

“Jane Gruffudd…” Nhẹ nhàng gọi cái tên này, Elvira thầm thở dài.

Năm đó một thoáng ngỡ ngàng, khiến lòng kinh ngạc, những lần gặp gỡ sau đó đã chứng minh người nọ là một chàng trai tuyệt vời đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên. Cô rất ngưỡng mộ những chàng trai như vậy, nhưng lại lỡ mất dịp tốt, vô tình để lại trong lòng nỗi nhớ tiếc khôn nguôi, ngày hôm nay, chắc chắn họ phải đi trên những con đường khác nhau.

Trong lều của Thánh tử Ánh Sáng, cuối cùng Giản Lục cũng tiễn được vị khách cuối cùng ra về, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điều khiến cậu phiền lòng không phải những vị khách này, mà là Hynes đứng sau lưng như bóng ma, nhất là khi cháu gái Erica của hội trưởng Hiệp hội Pháp sư tới đây, tên này suýt nữa thì trình diễn tiết mục nam sủng mê hoặc chủ trước mặt con gái nhà người ta, không còn chút liêm sỉ nào đáng nói, cậu không muốn mất mặt trước bạn bè và đối tượng hợp tác.

Cậu vừa ngồi xuống, Hynes đã nhào vào lòng cậu, choàng tay ôm cổ cậu, tấm tức nói: “Giản, vì sao anh một mực bảo vệ cho những cô gái đó?”

Giản Lục: “… Không biết gì thì đừng nói linh tinh, ta bảo vệ ai cơ?”

“Erica, Elvira, Quintina, Amelia,…” Y lần lượt điểm danh, dù có ý với Giản Lục hay không, chỉ cần là giới tính nữ Giản Lục từng tiếp xúc, đều rành rọt điểm ra hết.

Tất nhiên, đúng là Erica và Elvira có tình cảm với Giản Lục.

Vậy nên lúc nãy khi Erica tới đây, suýt nữa thì Hynes nổ tung. Tuy hiện giờ Giản Lục đã mềm lòng, chịu ở bên y, nhưng y chưa quên ban đầu Giản Lục thích phụ nữ, mà Erica đến giờ vẫn còn yêu thầm Giản Lục, dù biết cậu là Thánh tử Ánh Sáng vẫn không đổi ý. Nếu không có y xen ngang, với tính cách của hai người có khi lại làm nên chuyện.

Nghĩ tới đó, Hynes nảy sinh sát ý, nhưng khi nhìn người trước mặt, lại cố kiềm nén sát ý ấy lại.

Giản Lục “ha ha” một tiếng, mặc xác y.

Vì các thế lực của đại lục Olaven tập trung lại mà bình nguyên Andorhal gió nổi mây vần, không khí căng thẳng bất an bao trùm lên bầu trời bình nguyên Andorhal.

Tất cả đều đang quan sát, đối tượng quan sát là Thần điện Ánh Sáng và Giáo hội Yexi, tiếc rằng dù khu trại của hai phe một ở phía nam, một ở phía bắc, tạo thành thế đối lập, nhưng cả Thần điện Ánh Sáng lẫn Giáo hội Yexi đều tỏ thái độ nước sông không phạm nước giếng, nên tạm thời yên bình không có chuyện gì xảy ra.

Hai lực lượng chính còn chưa có động tĩnh gì, những người khác đã bắt đầu nóng ruột.

Bầu không khí như vậy kéo dài nửa tháng.

Đêm khuya, Giản Lục ngồi cạnh đèn phép luật, giở cuốn Ma văn thời thượng cổ, trong lòng có một người đang nằm, mái đầu vàng gối lên đùi cậu, đôi tay vòng quanh hông cậu, đôi mắt nhắm, hàng mi dài cong vút rất đẹp, không biết đã ngủ rồi hay chỉ nhắm mắt thôi.

Khi bước vào, Boswell bắt gặp cảnh này, bị chấn động không nhẹ.

Anh chàng cứng cỏi này có xu hướng tính dục bình thường, thích phụ nữ, tuy đã quen nhìn cuộc sống thối nát của quý tộc, nhưng về mặt tư tưởng vẫn khá truyền thống. Vậy nên khi biết người quen là đồng tính, con người rắn rỏi bị chấn động mạnh, bàng hoàng hơn nữa là, Hynes, người hắn luôn kiêng dè và muốn dụ dỗ gia nhập mười hai đội Kỵ sĩ hóa ra lại là nam sủng của Thánh tử Ánh Sáng.

Bảo sao y cứ từ chối, trung thành tận tụy với Thánh tử Ánh Sáng…

Giản Lục khép cuốn sách trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nét mặt bình tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị.

Hynes đã phát hiện Boswell đến từ lâu, nhưng cũng không cử động, giữ tư thế nhắm mắt.

Trước sự thản nhiên của hai người, Boswell cũng sớm bình tĩnh lại, quyết định làm như không thấy gì, nói với họ: “Thưa hai ngài, mấy món Thần khí đã qua tay Chợ đen tới chỗ Giáo hội Yexi.”

Nét mặt Giản Lục hơi đổi, nói: “Tốt lắm, ngươi lui ra đi.”. Ngôn Tình Sủng

Boswell liếc nhìn cậu, chào kiểu Kỵ sĩ rồi quay gót bước đi, có điều dáng vẻ vẫn gượng gạo.

Sau khi Boswell đi ra, Hynes mở mắt, ngồi dậy, sáp lại gần đặt lên môi cậu một nụ hôn, nói nhỏ: “Mộ thần Andorhal sắp mở ra rồi.”

Giản Lục khẽ “ừ”.

Hynes lặng yên nhìn cậu, nói tiếp: “Nếu có thể giải quyết bí mật thành Thần ở đại lục Olaven, thì…”

Y còn chưa nói xong đã bị một tiếng nổ long trời lở đất ngắt lời, vụ nổ lan rất xa, ngay trong lều họ vẫn có thể cảm nhận thấy nguồn năng lượng kinh khủng ấy đang rung chuyển, khí thể hủy diệt trời đất, cả thế giới đều nghiêng ngả, đất rung núi chuyển, như năng lượng của Thần khiến người ta sợ hãi.

Hai người lập tức đứng dậy, ra khỏi lều.

Vừa bước ra, mắt họ đã bị ánh sáng trắng trên bầu trời Andorhal kích thích làm cho gần như không mở được, nhưng Giản Lục vẫn để ý thấy vầng trăng lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời Andorhal đã biến mất, khắp trời đất bị bao trùm bởi bóng đêm vô tận, cũng vì bóng tối quá dày đặc, nên ánh sáng trắng kia mới chói mắt đến thế.

Tiếng nổ lớn đã xé toạc màn đêm yên tĩnh trên bình nguyên Andorhal, tất cả đều bừng tỉnh, nhìn thấy vật phát sáng trên bình nguyên Andorhal thì hồi hộp không thốt nên lời.

Giữa luồng sáng trắng, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, uyển chuyển hạ xuống như Nữ thần giáng thế, cao quý như Thần thánh.

Ai nấy đều hồi hộp chăm chú nhìn cảnh này, thế rồi luồng sáng xoay tròn, dần thu nhỏ lại, mọi người thấy rõ cô gái đang lơ lửng giữa không trung, mái tóc đen dài không gió mà bay, phấp phới giữa trời, ánh sáng trắng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô vô cùng ma mị, đầy sức mê hoặc. Cô khép hờ mắt, dường như không nhìn thấy gì khác, tập trung đùa nghịch luồng sáng trắng trong tay.

Bỗng cô mở to đôi mắt đen, nhìn thẳng vào hư vô, lại như không nhìn thấy gì hết, đôi môi thắm đỏ nhếch lên, tạo thành nụ cười khiêu khích.

“Ngay cả Thần cũng không thể kiểm soát vận mệnh của ta, nếu Thần cản đường, ta sẽ diệt Thần!”

Sau lời tuyên bố lạnh lùng, cô giơ tay lên cao, trước mặt hiện ra một cây cung lộng lẫy do năng lượng của quy tắc ngưng tụ thành, rồi đặt luồng sáng trắng lên dây cung, bắn vào bình nguyên Andorhal.

Bình nguyên Andorhal như chiếc hộp Pandora được mở nắp, bí mật bị ẩn giấu mấy nghìn năm được hé lộ, diện mạo của toàn bình nguyên Andorhal bắt đầu thay đổi, địa hình nâng cao, có dáng dấp núi non, giữa núi là sông ngòi uốn lượn, như thể ngòi bút của danh họa đang tự do bay bổng trên trang giấy, thế rồi núi sông hùng vĩ lần lượt hiện ra.

Đây là… Chiến trường nơi diễn ra cuộc chiến giữa các vị Thần đã trở lại như xưa.

Ai nấy nhìn không chớp mắt, như đang thấy phép Thần.

Đúng là phép Thần thật, không ai hiểu rõ chuyện này hơn Giản Lục.

Elvira O’Gorman kế thừa Thần tính của Nữ thần Bóng Tối, đồng thời cũng kế thừa tâm nguyện của Nữ thần, gây dựng đức tin với Nữ thần Bóng Tối trên đại lục Olaven, tuy lúc đầu cô chỉ muốn có được Thần tính của Nữ thần Bóng Tối, nhận lời với thái độ ỡm ờ, không để bụng, đến khi sức mạnh ngày càng tăng, dần phát hiện ra những ràng buộc trong quy tắc của đại lục Olaven, mới bắt đầu nghiêm túc thực hiện.

Cô thu thập những Thần khí để lại từ thời chiến tranh giữa các vị Thần, gom đủ các Thần khí rồi, thì dùng năng lượng của Thần giải phóng năng lượng ẩn chứa trong các Thần khí đó, dùng sức mạnh của mình mở ra mộ Thần Andorhal chìm trong lớp bụi mờ, tới đây tìm cơ hội thành Thần.

Giản Lục nheo mắt, hệ thống nói với cậu, câu trả lời cậu muốn tìm nằm trong mộ Thần Andorhal. Vậy nên cậu mắt nhắm mắt mở giúp Giáo hội Yexi phát triển vững mạnh, chính là để mở mộ thần Andorhal, trong thế giới này, chỉ có Elvira kế thừa Thần tính của Nữ thần Bóng Tối mới có thể sử dụng Thần khí, mở mộ Thần.

Không ai hiểu tường tận hơn Giản Lục, dù cho trước đó hệ thống không nói cho cậu đầu đuôi, nhưng sau khi Nhạc cụ của Cresis, Artemis của tộc Thú nhân và Thần khí của tộc Người lùn lần lượt bị trộm, xâu chuỗi các sự việc với nhau, cậu có một giả thiết. Sau đó hệ thống đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.

Andorhal vẫn đang biến đổi.

Giản Lục lạnh lùng nhìn, đến khi mặt bị ai đó chạm vào, cậu mới quay đầu, đối diện với ánh mắt của thanh niên tóc vàng trong bóng tối.

“Giản…”

Hynes duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của cậu, bỗng hùng hổ cắn lên môi cậu, rồi lại chuyển thành một nụ hôn mãnh liệt, giữa lúc đôi môi giao hòa, không biết nếm được vị máu của ai, ngọt ngào say lòng.

Khi nụ hôn kết thúc, Andorhal cũng trở về bình yên, bóng tối nhạt dần, ánh trăng bị màn đêm che lấp lại hiện ra lần nữa, nhưng có vẻ nhạt nhòa, tại Andorhal, sương mù không biết từ đâu bay tới, thoáng chốc đã bao trùm khắp Andorhal.

“Đi!”

Một giọng nói khẽ cất lên, Elvira O’Gorman dẫn người của Giáo hội Yexi bước vào Andorhal khuất trong màn sương.

“Đi!” Giản Lục cũng khẽ hô, dẫn Kỵ sĩ Ánh Sáng tiến vào Andorhal.

Những người khác không chịu yếu thế, cũng đi vào ngôi mộ Thần cổ xưa phủ đầy bụi mờ, đây là ngôi mộ Thần duy nhất trên đại lục Olaven bị ép phải mở ra, thu hút sự chú ý của tất cả, họ nóng lòng muốn tiến vào tìm hiểu bí mật của nó, muốn biết sau trận chiến của Thần năm đó, bí mật nào đã bị đại lục Oaven chôn giấu, thứ mà liên quan tới khao khát của mọi bậc thầy trên đại lục.

Người ít dần, sau khi tất cả đều vào Andorhal, không gian trên bầu trời Andorhal dao động, ngay sau đó là mấy bóng người hiện ra từ khe hở không gian, họ đứng giữa không trung, nhìn xuống mộ Thần Andorhal bị sương mù che phủ, nét mặt khó đoán.

Thần mộ Andorhal mở ra, thu hút cả những bậc thầy cấp Thánh lánh đời.

Những người vào mộ Thần Andorhal không biết rằng, trong số những người đang mò mẫm trong sương mù, ngoài một số ít từng nghiên cứu về bí mật của đại lục Olaven, phần lớn còn lại đều mang mục đích trục lợi, muốn kiếm chác từ mộ Thần Andorha.

Sau khi vào Andorhal, Giản Lục bèn nói với các Kỵ sĩ Ánh sáng phía sau: “Các ngươi không cần đi theo ta, hành động cá nhân, cẩn thận là trên hết.” Cậu khép hờ mắt, giọng nói lạnh lùng xa cách: “Dù xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải nhớ mình là Kỵ sĩ Ánh Sáng!”

“Rõ!” 5000 Kỵ sĩ Ánh Sáng dõng dạc đáp.

5000 Kỵ sĩ Ánh Sáng dưới sự dẫn dắt của Boswell nhanh chóng đi theo một hướng khác, chỉ còn lại Thánh tử và Thánh Kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử. Boswell đi ở đằng trước quay đầu lại liếc nhìn họ, có thứ gì vụt lóe qua trong đầu, nhưng nhanh đến mức không nắm bắt được.

Đến khi Kỵ sĩ Ánh Sáng biến mất trong sương mù, Giản Lục mới quay lại nhìn thanh niên.

Hynes đứng yên, nhìn cậu chăm chú, bỗng cầm tay cậu, dùng một sợi dây đặc biệt cột tay hai người lại với nhau, rồi cười với cậu: “Sương mù dày như thế, ngộ nhỡ bị lạc, thế này thì chúng ta sẽ không lạc nhau.”

Giản Lục: “…”

Trong giây lát Giản Lục không biết nói gì, nhìn y thật kỹ, chẳng biết có phải y cố ý hay không. Nhưng cậu chỉ sững sờ, không mở lời, trong đầu vừa nghĩ tới bản đồ của hệ thống, nó đã hiện ra trước mặt.

Hệ thống bản đồ mau chóng ghi lại toàn bộ địa hình của mộ Thần Andorhal, Giản Lục chỉ nhìn thoáng qua rồi cất bước về một hướng.

Cậu đi rất nhanh, thậm chí không dừng lại suy nghĩ, như có ai dang chỉ đường cho cậu, chỉ việc đi về phía trước. Hynes sóng vai với cậu, tuy cảnh giác xung quanh, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt không rời khỏi cậu, trong mắt chợt hiện chợt tắt những cảm xúc không ai hiểu.

Trong sương mù tựa như có thứ gì đang tiến lại, Hynes vừa nghĩ tới, đã thấy Giản Lục lật tay, quyền trượng Milotus xuất hiện trong lòng bàn tay, vung lên không chút do dự, ánh sáng trắng thanh khiết như một ánh kiếm sắc bén lao lên, trong sương mù vang lên một tiếng “phập”, rồi tất cả quay về yên tĩnh.

Hynes nghiêng đầu nhìn đầu mày nghiêm nghị của thanh niên bên cạnh, khuôn mặt vốn dịu dàng tinh xảo giờ phút này lại lạnh lùng đến thế, khí thế bừng bừng, khí phách anh hùng, dù biết cậu đã lâu, lúc này y vẫn bị sự lạnh lùng sắc sảo khó tả của cậu làm rung động trái tim.

“Cẩn thận.” Giản Lục bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Hynes chỉ hoàng hồn trong chớp mắt, mau chóng phản ứng lại, triệu hồi một thanh kiếm phép thuật, vung kiếm, đấu kí vàng xông lên phía trước, tiêu diệt thứ tấn công họ. Tới gàn họ mới biết, đó là một cái xác ma thú.

Nơi đây là chiến trường lớn nhất trong cuộc chiến của giữa những vị Thần, cũng là trận chiến thảm khốc nhất trong chiến tranh của Thần, sinh linh bỏ mạng ở đây nhiều vô số kể, không biết bao nhiêu vị Thần trên thượng giới nằm lại nơi đây, mất đi Thần cách. Vậy lên, oán khí ở chỗ này vô cùng nặng, sương mù tràn ngập là do oán khí và năng lượng của Thần sau khi chết ngưng tụ thành, chừng nào oán khí chưa tiêu tán, nó sẽ chưa tan.

Hôm nay mộ Thần bị cưỡng ép mở ra, người chết thì đã chết, nhưng oán khí tác động tới những hài cốt ngàn năm chưa phân hủy, khiến chúng sống lại trong hình thái Vong linh, mang theo ý chí, quyết tâm chiến đấu của cả một đời, những sinh linh xông vào Mộ thần trở thành kẻ địch để chúng tấn công.

Trong sương mù lại có một áp lực kinh người, nét mặt Hynes đanh lại, lặng lẽ đẩy Giản Lục về phía sau, ánh mắt sắc lẹm nhìn bóng hình khổng lồ trong màn sương đang dần tới gần – hài cốt rồng.

Khi con rồng nọ vung xương đuôi vào họ, Hynes buộc phải tháo dây thừng buộc họ vào nhau ra, một mình đối mặt với anh bạn xương khổng lồ. Chúng đã chết, thậm chí còn không phải là Vong linh, chỉ nhờ vào oán khí, muốn giết chúng khó hơn Vong linh nhiều, Vong linh ít ra chỉ cần lửa linh hồn bị dập tắt, là chết thực sự. Nhưng những bộ xương này không có lửa linh hồn nâng đỡ, có cảm giác khó giải quyết vì không biết đánh vào đâu.

Cuối cùng Hynes đành nghiền bộ xương rồng thành bột, mới thực sự giúp nó yên giấc ngàn thu.

Nguy hiểm trong mộ Thần nhiều hơn cơ hội.

Dù Giản Lục đã tới cấp Pháp sư thông thái, nhưng càng đi sâu vào mộ Thần, càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Đôi mắt cậu bình tĩnh dõi theo hệ thống bản đồ, ngầm hiểu sắp tới nơi rồi, cậu phải gắng gượng.

Với tâm thế ấy, nét mặt cậu bình thản khác thường, chiêu thức cũng càng độc chuẩn, thấm đẫm một trạng thái lạnh lùng xưa nay chưa từng có, sự thay đổi ấy Hynes cảm nhận rõ mồn một, càng bất an hơn.

Y linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa còn là chuyện khiến y không thể chịu nổi.

“Jane Gruffudd.”

Giọng nữ dịu dàng cất lên trong màn sương, chẳng mấy chốc một dáng người thướt tha yểu điệu hiện ra trong sương mù, từ từ tiến lại, rất động lòng người.

Elvira O’Gorman nhìn họ với vẻ ngạc nhiên, không ngờ tốc độ của họ nhanh đến vậy. Những người đàn ông phía sau cô đều tuấn tú hơn người, ngoại hình không chê vào đâu được, đứng xung quanh cô, tạo thành thế giằng co với hai người Giản Lục.

Hai phe giữ trạng thái này một lát, chợt cảm thấy phía xa có năng lượng dao động, bèn mặc kệ tất cả, lập tức chạy tới đó.

Họ mau chóng tới trước một vầng sáng, trong vầng sáng chứa rất nhiều tinh thạch, mỗi tinh thạch mang theo cảnh sắc khác nhau, nhiều cái xám xịt hỗn độn, nhiều cái là thế giới thần tiên, nhiều cái là sa mạc mênh mông không điểm dừng, nhiều biển cả bao la, nhiều thôn làng, đồng ruộng, nhiều… Muôn vàn thế giới, dường như đều hội tụ ở đây.

Ánh mắt của Giản Lục tập trung vào một miếng tinh thạch không lớn không nhỏ, nơi đó có vô số nhà cao tầng, xe cộ đông đúc, trên biển quảng cáo điện tử ở quảng trường còn có đèn led quảng cáo quen thuộc, tất cả đều thân quen đến mức dù nhắm mắt lại cậu vẫn có thể miêu tả, cậu đã sống ở thành phố đó hai mươi mấy năm, gần hai mươi năm sống ở dị giới vẫn không thể làm ký ức phai nhạt.

Phía bên kia, dường như Elvira nhìn thấy thứ gì, tiến lại một miếng tinh thạch không chút do dự, rồi biến mất trong đó.

Những người khác đi theo cô.

Giản Lục cũng nhanh chóng bước vào nơi quen thuộc với cậu.

[Hành lang không gian đã kết nối.] Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên: [Ký chủ có đồng ý mở hành lang không gian hay không?]

[Có.] Giản Lục lập tức trả lời.

“Giản!”

Giản Lục quay đầu lại, nhìn thật kỹ người đứng trước tinh thạch, hơi hé miệng, nói một câu không thành tiếng, rồi không chút chần chờ quay gót bước vào tinh thạch.

Cậu nói: Hynes, hẹn gặp lại!

Khuôn mặt điển trai của Hynes trở nên khủng hoảng, y đã thấy cảnh vật kỳ lạ trong tinh thạch kia, cả Nhân loại ăn mặc kỳ lạ, phương tiện đi lại kỳ lạ, đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nghe nói những tinh thạch này ma tinh thạch ảo ảnh Thần để lại, sẽ hiện ra thứ con người khao khát, giúp con người bước vào ý cảnh.

Nhưng dao động trên miếng ma tinh thạch này lại hoàn toàn khác, trong giây phút đó, thậm chí Hynes còn cảm nhận được quy tắc của thế giới, nó tách riêng miếng ma tinh thạch này và các ma tinh thạch khác, tạo thành một hành lang không gian, bước vào là sẽ biến mất khỏi thể giới này, tới một thế giới khác.

Người này – cậu sắp rời khỏi thế giới này!

“Jane Gruffudd!”

Hynes nghiến răng đuổi theo không chút do dự, bắt được cổ tay của cậu trước khi cậu biến mất.

Giản Lục quay đầu nhìn y, ánh mắt phức tạp, song lúc này hành lang không gian đã được hệ thống cưỡng chế mở ra, rồng khỏe đến mấy cũng không thể mạnh hơn quy tắc của thế giới, y bị gạt ra ngoài, tay hai người tách xa nhau, Giản Lục bị cuốn vào hành lang không gian, còn Hynes bị cuốn vào dòng chảy không gian.

Hai người cứ thế bị chia lìa về hai thế giới, vĩnh viễn không gặp lại.