Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 95: Vùng đất bị lãng quên

Trận công thành lần này của côn trùng mang đến cho cư dân bậc ba lượng thịt côn trùng ngang ngửa nửa tháng ra ngoài.

Một số người nhạy bén cảm thấy chuyện này không hợp lẽ thường, nhưng từ phủ thành chủ đến những nguồn tin khác đều không để lộ thông tin gì, mọi việc cứ diễn ra như thường, nên những người đó cũng không nói ra, chỉ cho rằng mình quá đa nghi.

Thor dùng một tấm vải bố màu xám bọc côn trùng lại, vác cái bao còn to gấp mấy lần người mình cùng Giản Lục về nhà. Cư dân bậc ba rất khỏe, vác một bao đồ to đùng cũng mà không có vẻ gì là quá sức, nét mặt hắn ung dung, bước chân nhẹ nhàng.

Bấy giờ trời đã sáng hẳn, trên phố kẻ qua người lại, còn có rất nhiều người rao bán thịt côn trùng vừa được chia ngay trên phố. Họ tách riêng hạch, vỏ và thịt côn trùng, mỗi loại có giá khác nhau, đắt nhất là hạch côn trùng được dùng làm năng lượng, rồi đến vỏ có thể làm vũ khí hoặc giáp, thịt là rẻ nhất, nó chỉ là một loại thức ăn giá rẻ, nguồn lương thực chính của thế giới này.

Theo như những gì Giản Lục thấy, vùng đất này cực nghèo nàn về tài nguyên, thịt côn trùng trở thành món chính của con người, côn trùng càng mạnh, thịt càng ngon, nguồn năng lượng trong hạch côn trùng càng dồi dào, vũ khí làm từ vỏ côn trùng càng sắc bén. Song côn trùng không dễ thăng cấp, côn trùng cấp thấp chiếm phần nhiều, người của thế giới này dùng chúng làm thức ăn là chính.

Trong hơn nửa tháng Giản Lục tới đây, ngoài côn trùng hình như chưa thấy sinh vật nào có sức sát thương lớn, ví dụ như những loài ma thú chiếm một nửa nửa đại lục Olaven thì ở đây chưa gặp lần nào. Cậu đoán có lẽ vùng đất này không có ma thú, sinh vật nơi này chủ yếu là người và côn trùng, khác với đại lục Olaven có đa dạng về giống loài.

Về nhà Thor thì thấy Leia đang chờ họ trong phòng khách mờ tối, nhìn tư thế của bà có thể đoán được từ khi Thor ra ngoài bà vẫn luôn chờ ở đây.

Đó là sự lo lắng của người mẹ dành cho đứa con trai đi chiến đấu, đến khi hắn trở về, tâm trạng căng thẳng mới thả lỏng.

“Leia, con về rồi.” Thor vui vẻ nói: “Thu hoạch hôm nay không tệ, chỗ thịt côn trùng này đủ cho chúng ta ăn nửa tháng.”

Leia hỏi hắn có bị thương hay không trước, biết hắn không sao mới vui mừng với thành quả hôm nay, vì điều đó cho thấy nửa tháng tới Thor không cần ra khỏi thành đi săn.

Thor đặt xác côn trùng xuống phòng khách rộng lớn, sau khi mở bao ra, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng dường như Thor và Leia đã quen với mùi này, nhân lúc thịt còn tươi, họ moi hạch ra, tách thịt khỏi vỏ, bỏ những bộ phận không thể ăn rồi ướp bằng muối hột kèm với một loại bột, thế là để được mấy tháng.

Đó là cuộc sống của cư dân bậc ba, thô sơ và giản dị, chỉ mong được sống sót.

Giản Lục nhìn một lát rồi vào phòng, đóng cửa lại.

Thor len lén liếc nhìn cậu, hắn nghe nói những người đến từ đại lục trong truyền thuyết không ăn thịt côn trùng, vậy nên hắn thấy hành động của Giản Lục rất bình thường. Nhưng là một cư dân sinh ra và lớn lên trong thành Fiq, hắn không tưởng tượng nổi Nhân loại ở đại lục kia ăn gì, sống thế nào, hình như từ hôm qua cậu ấy đã không ăn gì, chẳng lẽ không đói bụng sao?

Mất nửa ngày để Thor và Leia xử lý hết chỗ côn trùng, Leia nấu một nồi thịt, tẩm thêm gia vị vào thịt, đó là một loại bột làm từ khoáng vật, Nhân loại có thể ăn mà không gặp nguy hiểm, giúp thịt côn trùng loại bỏ được gần hết vị tanh, chất thịt mềm hơn.

“Thor, con mang bát thịt này vào cho cậu ấy đi.” Leia đưa Thor một bát thịt côn trùng.

Thor không tiện giải thích thân phận của Giản Lục cho Leia, đáp lời bà rồi đi gõ cửa, được người bên trong đồng ý, hắn bèn đẩy cửa bước vào.

Vào trong, Thor thấy Pháp sư Nhân loại nọ không nghỉ ngơi mà ngồi xếp bằng dưới đất, đang nghiên cứu đống ngổn ngang trong góc.

Nhìn thấy chúng, Thor không khỏi đỏ bừng mặt, vội nói: “Đây là vũ khí do tôi mò mẫm chế tạo, bán thành phẩm thất bại cả thôi.” Thấy cậu không có phản ứng gì, Thor nói tiếp: “Thưa ngài, mời dùng cơm trưa.”

Giản Lục liếc nhìn bát thịt côn trùng rồi lắc đầu.

Thor bèn bưng lên ăn nhồm nhoàm.

Quả nhiên cuối cùng thịt này lại vào trong bụng mình.

Giản Lục không để ý đến hắn, tiếp tục xem xét những vũ khí dở dang trên mặt đất và nguyên liệu làm vũ khí, ấy thế mà lại phát hiện vài thứ, cậu nhìn Thor, không ngờ Nhân loại kỳ quặc này có một đôi tay khéo léo, chỗ vũ khí này không tệ.

Sau khi Thor ăn thịt xong, đang định đứng dậy rời đi thì bị Nhân loại hiếm khi mở miệng gọi lại.

“Hãy khoan, ta có chuyện muốn nói.”

Giản Lục đứng dậy, ngồi lên giường, rồi ra hiệu cho Thor ngồi lên chiếc ghế đá duy nhất trong phòng.

Khuôn mặt cậu tái nhợt, dáng người cao gầy, trông có vẻ yếu đuối, nếu hôm qua không thấy cách cậu xử lý côn trùng, Thor đã cho rằng cậu là người yếu ớt. Nhưng thực tế là dù Pháp sư này không có nhiều cơ hội thể hiện, Thor vẫn đánh hơi thấy nguy hiểm, đó cũng là nguyên nhân tại sao Thor không dám giở trò gì, không thì chẳng đời nào hắn chịu dẫn một người xa lạ về nhà gặp Leia.

“Đây là đâu?”

Thor cố nghiền ngẫm một lúc lâu mới hiểu ý cậu, trả lời: “Vùng đất bị lãng quên, thành Fiq.”

Sau một giờ đồng hồ giao tiếp một cách khó khăn, cuối cùng nhờ Thor mà Giản Lục biết được vài thông tin cơ bản về vùng đất này.

Vùng đất bị lãng quên, vùng đất bị Thần bỏ quên sau trận chiến giữa các vị Thần.

Đa phần cư dân của Vùng đất bị lãng quên là con cháu của các chủng tộc tham gia chiến đấu, sau khi đại lục bị năng lượng của Thần tàn phá, Vùng đất bị lãng quên tự tách ra thành một không gian độc lập, nằm ngoài đại lục Olaven, trở thành không gian đặc biệt. Mấy nghìn năm trôi qua, vì một vài nguyên nhân, Nhân loại tiến hóa thành các bậc như Giản Lục đã thấy, nghiễm nhiên trở thành một chủng tộc người mới, sinh con đẻ cái ở đây.

Vào thời chiến tranh giữa các vị Thần, Vùng đất bị lãng quên là chiến trường của Nhân tộc và Ma tộc, đám côn trùng là sinh vật bị kẹt lại vùng đất này cùng Nhân loại, sinh sôi mấy nghìn năm và có số lượng như hiện tại.

Nơi đây có thể xem như là một đại lục mới, từ khi hình thành tới nay nó đã tự tạo ra cho mình quy tắc và phương pháp sinh tồn.

Giản Lục lại không nhịn nổi ho mấy tiếng, hộc ra một ngụm máu trước ánh mắt kinh ngạc của Thor.

Bị đôi mắt nhạt màu lạnh lùng liếc nhìn, Thor rùng mình một cái, vội nhìn sang chỗ khác. Dù Pháp sư này đang bị thương, hắn cũng không thắng nổi cậu.

Hệ thống năng lượng của hai người khác nhau, so ra thì phép thuật huyền diệu và mạnh mẽ hơn.

Lau khô vết máu trên tay, Giản Lục đã hiểu rõ tình trạng của mình, nếu cơ thể cậu không bị vật chất gây hại trong không gian đặc biệt này ăn mòn đến chết thì cũng bị nó cải tạo thành chủng tộc của đại lục này.

Hiểu biết sơ qua thông tin về Vùng đất bị lãng quên, Giản Lục nói với Thor: “Khi nào ra ngoài, phiền ngươi dò la xem gần đây có nơi nào kỳ lạ, hoặc dạo này có xảy ra chuyện gì lạ không.” Dứt lời, cậu phất tay, trong tay xuất hiện hai lọ thuốc phép: “Đây là thù lao.”

Thor lập tức dán mắt vào hai lọ thuốc phép.

Vì điều kiện tự nhiên của Vùng đất bị lãng quên rất khắc nghiệt, nhiều loại thảo dược không sống nổi nên Dược sư trở nên vô cùng cao quý và hiếm thấy, mà dù là Dược sư cũng khó điều chế ra thuốc phép tinh khiết, chỉ thành chính mới có, song đều cung cấp hết cho các thế lực lớn hoặc những đoàn lính đánh thuê đủ mạnh, cư dân cấp ba như họ đừng mơ có được.

Thor rất sẵn lòng làm vụ trao đổi này, hỏi ngay: “Ngài có thuốc chữa mắt không? Một mắt của Leia bị mù, nhưng mắt kia vẫn còn sáng, chỉ bị khí độc ăn mòn nên dần không thấy gì nữa. Nếu có thuốc bổ mắt, đôi mắt của bà ấy sẽ có thể lành lại.”

Giản Lục nhìn hắn vung tay múa chân một lúc lâu mới hiểu, gật đầu.

Cậu không có thuốc bổ mắt, nhưng điều chế được.

Thor rất phấn khởi, chỗ lí trí còn sót lại nhắc nhở hắn phải kiềm chế, không thì hắn đã chạy ngay ra ngoài báo tin tốt cho Leia. Hắn chợt cảm thấy may mắn vì hôm qua mình đến chỗ măng đá, gặp được Pháp sư Nhân loại, còn dẫn cậu về thành Fiq chứ không bị ma xui quỷ khiến vạch trần thân phận của cậu với cấp trên chỉ vì chút tiền thưởng ít ỏi.

Thường xuyên có người từ đại lục trong truyền thuyết đi nhầm vào hành lang không gian lạc vào Vùng đất bị lãng quên, một khi những người này xuất hiện sẽ lập tức bị các thế lực lớn vây bắt, có khi còn bị đưa đến thành trung tâm, họ ra sao cũng chẳng ai quan tâm. Điều duy nhất hắn có thế khẳng định là người trong thành trung tâm rất chú ý người đến từ đại lục, mỗi lần họ xuất hiện đều huy động lượng lớn sức người sức của để bắt giữ.

“Cảm ơn ngài.” Thor hành lễ với Giản Lục.

Quá trình điều chế thuốc bổ mắt khá phức tạp, nhưng ngày trước Giản Lục từng học rồi, cũng không thấy khó lắm. Trong ô chứa đồ của hệ thống còn rất nhiều loại dược liệu trước kia cậu tìm được, bao gồm cả dược liệu để làm thuốc bổ mắt, sau nửa ngày, Giản Lục điều chế được mấy lọ, khi Thor mang bữa tối vào, cậu đưa hắn một lọ.

“Mỗi lọ có tác dụng trong một năm, ta có mười lọ.”

Sau khi Thor hiểu ý cậu, lập tức nói: “Ngài yên tâm, ta hiểu rồi.” Pháp sư Nhân loại này không biết nhiều về tình hình quanh mình, nhưng cậu làm việc đâu vào đấy, thậm chí cực kỳ cẩn thận, giữ lại đường lui, khiến người toan tính phải biết kiềm chế lại.

Có được một lọ thuốc bổ mắt, Thor cũng bày tỏ thiện chí của mình: “Thân phận của ngài khá nhạy cảm, tốt nhất là không có việc gì thì đừng ra ngoài, có ra cũng đừng để người khác nhìn thấy mặt.”

Sau khi hiểu những gì hắn nói, Giản Lục liếc nhìn hắn đầy ẩn ý rồi yên lặng gật đầu.

***

Những ngày sau đó, cứ vài ngày là thành Fiq lại bị côn trùng tấn công, khi số lượng côn trùng ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu cảm thấy bất thường, dù phủ thành chủ không để lộ thông tin gì, nhưng họ không phải kẻ ngốc, hiển nhiên sẽ nhận ra vài điều khác với quy luật.

Jeffers vừa lau máu côn trùng trên mặt, vừa nhìn đám côn trùng ồ ạt tấn công dưới ánh ban mai, chợt nói: “Thor, người bạn của cậu vẫn chưa khỏe lại à?”

Sau một đêm chiến đấu, Thor hơi mệt nhưng không mất cảnh giác, hắn dùng chân đá văng côn trùng bò đến gần đỉnh tường, nói: “Đúng vậy, cậu ấy bị thương khá nặng, còn cần nghỉ ngơi thêm?”

Jeffers như suy tư gì đó: “Cậu ta xuất hiện từ nửa tháng trước đúng không? Cậu gặp cậu ra ở đâu?”

“Bên khu măng đá.” Thor đáp, bỗng nhìn hắn, khuôn mặt còn mang nét trẻ con nở một nụ cười chất phác: “Jeffers, sao bỗng dưng anh lại nhắc đến cậu ta? Người bạn này của ta là thợ săn sa mạc, thường sống trong sa mạc, nếu lần này không bị thương quá nghiêm trọng thì đã không về thành Fiq với ta.”

Những lời này như đang giải thích, khiến hoài nghi trong lòng Jeffers được tháo gỡ, song lại sinh ra thêm nhiều nghi vấn.

Cùng lúc đó, một người bạn của họ bỗng hét lên: “Này, các cậu đừng nói chuyện nữa, côn trùng tới nữa kìa… Trời đất, trùng hai cánh! Mẹ nó xui thật!”

Trong ánh bình minh, Thor và Jeffers cũng nhìn thấy đàn côn trùng bay trên bầu trời, đôi cánh trong suốt phản chiếu ánh ban mai thành sắc màu rực rỡ, họ lập tức biến sắc.

Trùng hai cánh vẫn thường hoạt động gần khu rừng Ma, cực kỳ hiếm khi xuất hiện tại nơi có điều kiện khắc nghiệt như sa mạc, nhưng bây giờ trùng hai cánh lại tới đây, thế nghĩa là sao?

Cấu trúc thành Fiq chủ yếu là để phòng ngự côn trùng trong sa mạc, bọn này thường không biết bay, có nhảy cũng không nhảy cao được. Thế mà giờ phải đối mặt với côn trùng biết bay, cư dân thành Fiq hoảng hốt, không những cư dân bậc một, hai chú ý tới, mà thành chủ Frian cũng vội vàng xuất hiện.

Giản Lục ngồi trước đèn phép, đang vẽ một cuộn giấy phép thuật thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là tiếng của Leia.

“Ai vậy?”

“Leia, mau mở cửa, Thor bị thương rồi.”

Một chuỗi những âm thanh hỗn loạn vang lên, Leia mở cửa, thấy Thor với vết thương máu chảy đầm đìa được bọn Jeffers khiêng về, nước mắt Leia lập tức tuôn rơi.

“Leia, Thor bị trùng hai cánh tấn công, bên ngoài đâu đâu cũng là côn trùng, bọn ta còn phải ra ngoài chiến đấu, đi trước nhé.” Jeffers không kịp nhiều lời, vội vã đi mất.

Sau khi bọn Jeffers đi, Giản Lục ra khỏi phòng.

Leia đang xem xét vết thương của con trai, thấy vết thương trên ngực hắn sâu đến tận xương, nước mắt lại rơi lã chã. Bấy giờ Thor đã hôn mê, vết thương chỉ đắp thuốc và băng bó tạm, máu hãy còn đang chảy, khắp nhà thoang thoảng mùi máu.

Thấy Giản Lục ra ngoài, Leia ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi mặc kệ, rửa sạch vết thương của Thor, sau đó băng bó cẩn thận lại. Thao tác của bà rất nhuần nhuyễn, kỹ thuật băng bó cũng rất tốt, có thể thấy trước đây từng làm rất nhiều lần.

Băng bó cho Thor xong, Leia và Giản Lục cùng đưa hắn vào phòng.

Lúc Leia đi sắc thuốc cho Thor, Giản Lục đóng cửa, đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát mới đặt tay lên vết thương trên ngực Thor, tay cậu phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng Thor cũng tỉnh lại.

Lúc tỉnh hắn còn hơi ngơ ngác, thấy Giản Lục đứng trước giường nhìn mình bằng khuôn mặt vô cảm thì giật mình, phát hiện vết thương khiến ngực hắn đau vật vã chỉ còn hơi ngứa, không khỏi kinh ngạc, lột băng vải ra thì thấy miệng vết thương đang đóng vảy, tức thì há hốc mồm.

Giản Lục đưa hắn thêm một lọ thuốc phép.

“Cảm ơn ngài.” Thor nói trong sự cảm động.

“Bên ngoài thế nào rồi?”

“Tình hình không lạc quan chút nào.” Nét mặt Thor đượm vẻ lo âu: “Lúc nãy tôi nghe thấy những cư dân bậc một nói với nhau hình như tư tế tiên tri được nguyên nhân khiến đám côn trùng nổi loạn tấn công thành, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ lắm.”

Giản Lục trầm ngâm, cậu cảm thấy sự kiện bất thường này không hề đơn giản, thậm chí cậu có linh cảm nó liên quan đến Hynes.

Đang nghĩ miên man, Leia bưng một bát thuốc vào, thấy người bị thương đã tỉnh lại, còn ngồi dậy được thì giật cả mình.

“Leia!” Thor gọi, len lén liếc nhìn Giản Lục.

Leia nhanh chóng quay lại dáng vẻ thường ngày, khẽ gật đầu với Giản Lục rồi nói với Thor: “Uống thuốc trước đi.”

Không có thuốc phép loại tốt, thuốc này là một loại phổ biến trong cộng đồng cư dân bậc ba, không hiệu quả lắm, song có còn hơn không. Cư dân bậc ba ngoài tinh thần thấy chết không sờn còn có một cơ thể cường tráng, dù bị thương nặng cũng sẽ khép lại theo thời gian.

Giản Lục đi rồi, Thor mới nói với Leia: “Leia, vết thương của con đã lành rồi, được cậu ấy chữa khỏi đấy.” Nói đoạn, hắn kéo vạt áo ra cho Leia quan sát vết thương của mình, tiếp lời: “Leia, chuyện của cậu ấy, tốt nhất chúng ta không nên nói gì hết.”

Leia vừa nhìn vừa nói: “Đó là điều tất nhiên, ta đâu có ngớ ngẩn, con còn không tin ta à?” Cùng lúc đó cũng thầm kinh ngạc với tốc độ chữa trị này.

Khi còn trẻ, bà cũng thường xuyên săn thú ở vùng hoang dã, là một thợ săn sa mạc không thua kém ai, nếu không bị thương một bên mắt trong một trận chiến, mắt còn lại cũng bị khí độc ăn mòn rồi mờ dần thì đã chẳng chịu bỏ nghề. Thật ra bà là người dạy kỹ năng săn bắt cho Thor, thậm chí trong cách ứng xử của hắn cũng có bóng dáng của bà.

Ngay từ đầu bà đã cảm thấy người con trai dẫn về rất khác thường, tài năng người ấy bộc lộ giúp bà nhận ra cậu chính là Pháp sư Nhân loại, có thể còn là Pháp sư ánh sáng mà thành trung tâm đang kiếm tìm, nếu bị người của thành chính biết, chắc chắn sẽ bị thành chính bắt đi.

Đối phương cứu con trai bà, nếu cậu không muốn bị lộ, chắc chắn Leia sẽ không ăn cháo đá bát vạch trần thân phận của cậu.

Lần này trận công thành của côn trùng kéo dài đến tận trưa khiến thành Fiq thiệt hại nặng nề. Đây là lần đầu tiên thiệt hại nghiêm trọng đến vậy trong suốt mấy năm qua, thành chủ Frian xót cả ruột và hơi bất an, sợ đám vua trùng ở rừng Ma chạy hết ra ngoài, đến lúc đó thành thị hạng ba ở giữa sa mạc như thành Fiq chỉ có nước sụp đổ.

Frian sốt ruột đến sùi bọt mép mà chẳng biết làm thế nào, đành đi tìm tư tế.

“Ta cũng chẳng có cách nào.” Tư tế thở dài: “Đến vị ở rừng Ma ta còn chẳng tiên đoán được chút gì, chứ đừng nói đến cách đối phó.” Có lẽ vì thấy Frian quá mức lo lắng, hắn nói tiếp: “Nhưng ngài cũng không cần lo lắm đâu, thật ra nơi cần lo nhất là thành chính, thành chính khá gần rừng Ma, dù nhiều người tài, nhưng không kham nổi thiệt hại như vậy, họ sẽ có hành động sớm thôi, ngài cứ yên tâm mà chờ.”

Frian nhíu mày: “Chỉ có thể chờ thôi sao?” Vậy chẳng phải sẽ tiếp tục có thêm thiệt hại về người?

“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Tư tế thở dài.

Tiếng thở dài đè nặng Frian, khiến lòng hắn cũng nặng nề theo.

Sau đó Frian nhận được tin tức về mấy thành thị gần thành Fiq nhất, họ cũng bị côn trùng tấn công, số côn trùng công thành mỗi lúc một nhiều hơn trước, thậm chí nhiều côn trùng đáng ra không xuất hiện ở khu này cũng mò tới, tình trạng bất thường khiến mấy vị thành chủ phát sầu.

Bây giờ, những người được tư tế cảnh báo buộc phải chú ý đến khu rừng Ma kỳ bí, thi nhau suy đoán xem rốt cuộc ở đó có thứ gì mạnh đến nỗi đuổi được đám vua trùng kia ra khỏi rừng? Đến vua trùng cũng bị đuổi thì Nhân loại biết đối phó sao đây?

Thậm chí vài người bi quan đã trở nên tuyệt vọng, cảm thấy đây là đại nạn của Vùng đất bị lãng quên.

Sau chiến tranh, Thần đã bỏ rơi vùng đất này.

Bây giờ, Thần lại bỏ rơi nó một lần nữa.

***

Sâu trong rừng Ma là những cây đại thụ rậm rạp che trời, không đếm được tuổi.

Đây là nơi bí ẩn nhất trung tâm Vùng đất bị lãng quên, cũng là nơi giàu tài nguyên nhất, là địa bàn của vua trùng sau khi tiến hóa, nơi Nhân loại và người Satog đều thèm thuồng nhưng sức mạnh khủng khiếp của vua trùng sinh sống ở đây khiến họ không thể chiếm cho riêng mình.

Lúc này, sâu trong khu rừng tĩnh lặng và kỳ bí bỗng có một luồng khí thế ngút trời bùng nổ ở giữa, nó càn quét đến đâu, vua trùng hùng mạnh của rừng Ma run bần bật tới đó, nằm rạp xuống đất, vài vua trùng yếu ớt sống ở rìa ngoài kinh hoàng chạy ra khỏi rừng Ma.

Khí thế mỗi lúc một lan rộng, theo sau nó là tiếng ầm, đại thụ trong rừng bị nguồn năng lượng kinh khủng tàn phá đổ rạp xuống, đám vua trùng gần đó hoảng sợ nhìn vào rừng sâu, lùi dần về phía sau.

Chỉ chốc lát, tiếng rồng gầm vang.

Xuyên thấu chín tầng mây, trời long đất lở.

Một bóng dáng màu vàng thoắt ẩn thoắt hiện trong những tán cây xanh của cánh rừng sâu, chỉ vụt qua thật nhanh rồi biến mất.