Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 13: Bảy ngày Quốc khánh vui vẻ (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiên trì vượt qua bảy ngày học thì cuối cùng kỳ nghỉ Quốc khánh cũng tới, trong con hẻm lúc này có thể nói là vô cùng náo nhiệt, toàn bộ đám trẻ con đều phi ra chạy khắp đường, kêu loạn í ới, người đến thăm viếng nhau cũng nhiều lên, đầu ngõ và ngoài mặt đường đều bị xe chiếm hết chỗ.

“Anh ơi, bao giờ cây táo nhà anh mới ra quả ạ?”

“Đợi nhóc thi lên đại học là có.” Doãn Thiên Dương vừa tỉnh ngủ đã phải ở trong sân tiếp khách, “Có sẵn cây lựu đấy, hai đứa mỗi đứa lấy hai quả ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền anh.”

Một cậu nhóc đeo kính mắt ở trong đó nói: “Anh ơi, mẹ em bảo bây giờ anh luyện thể thao ạ?”

Doãn Thiên Dương ngồi trên băng ghế nhỏ chống cằm: “Sao chuyện gì mẹ nhóc cũng biết vậy, mà nhóc và nhóc mập cùng một mẹ hả, lúc nào cũng thấy hai đứa đi với nhau.”

Nhóc mập nói: “Không phải là cùng một mẹ mà là có thêm một mẹ nữa ạ, bọn em cũng  toàn thấy anh và anh Tiểu Sơn ở bên nhau.”

“Người thì mập nhưng miệng thì rất lưu loát đấy nhỉ,” Doãn Thiên Dương cảm thấy thích thú, cậu quay vào nhà cầm ba que kem ra cho nhóc kính mắt và nhóc mập rồi còn thừa lại một cây, “Chấp hành nhiệm vụ nào, đưa que này cho anh Tiểu Sơn, bảo anh ấy đến đây họp.”

Nhóc kính mắt nói: “Lấy thêm một cây đi ạ, còn anh Tiểu Vũ nữa mà.”

Doãn Thiên Dương lừa gạt trẻ nhỏ: “Hai ngày nay anh Tiểu Vũ không thể ăn đồ lạnh, ăn vào sẽ đau bụng.”

“Giống mẹ em.” Nhóc mập và nhóc kính mắt vừa ăn que kem vừa đi thực hiện nhiệm vụ. Doãn Thiên Dương nằm sấp trên bàn cười lăn lộn, cười xong thì cảm thấy đói bụng nên gọi với vào trong phòng: “Chị ơi, em muốn ăn canh trứng, cho nhiều dầu vừng nữa.”

Doãn Thiên Kết trang điểm xong đang chuẩn bị ra cửa, giày cũng đã thay xong, vừa nghe thấy lời này thì quay người đi vào nhà bếp, đổ nước rồi đánh trứng, thái hành thành từng sợi mềm và nhỏ, sau khi đun còn tiện tay rán mấy cái bánh bao cuộn(*).

(*)Bánh bao cuộn rán:

Doãn Thiên Dương thì như cậu thiếu gia ngồi ngẩn người ở trong sân, chưa chờ được cơm thì đã chờ được Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn ngậm kem que đi vào, nhìn dáng dấp thì cũng là mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn giọt nước do vừa rửa mặt xong.

“Họp nào họp nào, nghiên cứu kế hoạch xuất hành một chút.” Doãn Thiên Dương lấy lại được sức lực, chạy bành bạch vào phòng lấy điện thoại gọi cho Băng Băng, sau khi kết nối cậu nói, “Ê Băng Băng, tới nhà tôi đi, chúng ta bàn bạc về hành trình một chút.”

Băng Băng nói với giọng còn mang theo giọng mũi: “Sao lúc nào tinh thần của ông cũng phơi phới vậy, tôi ngủ thêm ba tiếng nữa, buổi trưa sẽ đến nhà ông ăn ké cơm.”

Bữa cơm thì chắc là không có, Khoa Đại tổ chức cho giáo viên và công nhân viên chức đi du lịch, còn được mang theo người nhà nên Doãn Hướng Đông dẫn Bạch Mỹ Tiên đi cùng, trong nhà chỉ còn lại hai chị em, Doãn Thiên Kết đeo túi xách đi ra, đoạn nói: “Làm xong rồi đấy, ăn xong thì rửa bát đi, nếu lúc về mà chị mày phát hiện chưa rửa thì mày cứ thử xem.”

Doãn Thiên Dương cảm thấy chị cậu thật là đẹp, hơi mê muội: “Em không muốn thử, ăn xong em sẽ rửa ngay.”

Nhiếp Duy Sơn ăn chùa được một bữa sáng, ngay lúc đang ăn thì hai đứa nhỏ kia lại tới, Doãn Thiên Dương bận uống canh trứng không thèm phản ứng với chúng, còn Nhiếp Duy Sơn nói: “Đừng có nhìn chằm chằm vào bánh bao, còn không đủ cho anh mày đây.”

Nhóc mập nói: “Anh Tiểu Sơn ơi, tại sao anh không luyện thể thao ạ?”

Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Anh không thích các loại hoạt động thi đấu.”

Nhóc kính mắt nói tiếp: “Có phải anh thích các loại cờ với bài đúng không ạ? Mẹ em nói lúc anh học mẫu giáo hay đánh bài tú lơ khơ.”

“Sao chuyện nhà ai mẹ nhóc cũng biết vậy, tổ trưởng tổ dân phố à.” Doãn Thiên Dương đứng dậy đi rửa bát, vừa xoay người một cái thì phát hiện Nhiếp Duy Sơn đã mang theo hai thằng nhóc ra sân chơi.

“Nào, chúng ta chơi đấu địa chủ(*), ai thua phải uống nước lạnh.” Nhiếp Duy Sơn kéo hai đứa nhỏ đi chơi bài tú lơ khơ, sau đó Doãn Thiên Dương cũng ngồi bên cạnh chơi cờ caro, hai lớn hai bé cùng tiến hành hoạt động cờ và bài.

(*)Đấu địa chủ: Một loại hình thức chơi bài tây phổ biến ở Trung Quốc. Trong trò chơi phải có ít nhất 3 người trở lên, dùng một bộ bài tây 54 lá, một người làm địa chủ còn 2 người kia thuộc phe nông dân, hai bên đấu nhau, bên nào ra hết bài trước thì thắng. Đấu địa chủ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược, cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.

Vừa đến giữa trưa, nhóc kính mắt và nhóc mập cũng sắp uống đến vỡ bụng, cuối cùng buổi trưa ai về nhà nấy, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đang chuẩn bị sang nhà chú ba giải quyết bữa trưa thì ai ngờ lại có người đến.

Hơn nữa người tới không phải Băng Băng, mà là Tần Triển.

“Nhà các ông dễ tìm thật đấy, vốn tôi còn sợ ở chỗ ngõ ngách này sẽ bị lạc đường.” Tần Triển cầm theo một cái túi của trường Thể thao phát, bên trong là đồng phục đội mà Doãn Thiên Dương quên lấy sau khi huấn luyện xong, “Trong kỳ nghỉ phòng thay đồ vẫn có người quét dọn, nhìn thấy thế nào cũng lấy đi làm giẻ lau, đúng lúc tôi qua khu này nên tiện đường mang cho ông luôn, lần sau đừng có quên đấy.”

“Cảm ơn ông, sau này nhất định sẽ nhớ.” Doãn Thiên Dương cầm vào nhà, định vứt vào máy để giặt.

Trong sân chỉ còn Nhiếp Duy Sơn và Tần Triển, Nhiếp Duy Sơn nói: “Lúc trước cậu không đánh thì đuổi cậu ấy, giờ đột nhiên lại quan tâm chăm sóc như thế đúng là kỳ lạ.”

Tần Triển có phần oan ức: “Không phải anh dặn em chú ý cậu ấy một chút hả?”

Nhiếp Duy Sơn nghẹn lời, hắn cũng quên mất chuyện đấy, hiện tại nhớ tới thì có cảm giác như tự lấy đá đập chân mình vậy, đương nhiên hắn hy vọng đồng đội đều đối xử tốt với Doãn Thiên Dương nhưng lúc này lại cảm thấy hơi phiền lòng, hắn nói: “Cậu cũng rất có lòng nhỉ.”

“Thật ra cũng không phải em có lòng gì đâu,” Tần Triển nhớ lại cái đêm bị đánh hôm đó, “Anh Sơn, người có thể khiến anh để tâm như vậy chắc chắn là có chỗ lợi hại, tuy rằng em ra sức quan sát vẫn chưa phát hiện ra.”

Nhiếp Duy Sơn phì một tiếng: “Cậu lấy kính hiển vi ra quan sát chắc mới được đấy.”

Đang nói thì Băng Băng đến, bốn tên nhóc to xác ngồi vây quanh cái bàn nhỏ trừng mắt nhìn nhau, trừng một lát thì không chịu nổi nữa, Doãn Thiên Dương gọi thức ăn ngoài, Nhiếp Duy Sơn thì đi mua mấy phần mì lạnh, Băng Băng gọt dưa hấu, còn Tần Triển thì vẫn đang yên lặng quan sát.

Cơm nước xong xuôi, Doãn Thiên Dương nói: “Tôi thấy núi Thiên Thủy được đấy, tương đối gần, hơn nữa còn có loạt thác nước, tôi vẫn luôn muốn nếm thử xem nước ở thác có ngọt hay không.”

Băng Băng nói: “À! Tôi cũng lên mạng xem rồi, hai năm nay còn xây khá nhiều nhà nghỉ, đẹp phết.”

“Tớ không có ý kiến, thế nào cũng được.” Nhiếp Duy Sơn phụ họa. Tần Triển là người ngoài mới tới không có quyền lên tiếng, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đi leo núi à? Thêm tôi được không?”

Cuối cùng quyết định bốn người cùng đi, Doãn Thiên Dương nói với Nhiếp Duy Sơn: “Về nhà hỏi xem Tiểu Vũ có đi không đi, nó ngày nào cũng học rồi cũng nên đi thả lỏng một chút.”

Sáng ngày tiếp theo bốn người đi xe buýt xuất phát, Nhiếp Dĩnh Vũ không tới, hơn ba giờ sau thì đến khu vực của núi Thiên Thủy, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Đầu tiên phải quyết định xem ở nông trại hay nhà nghỉ đã, quyết xong thì cất hành lý rồi hẵng leo núi.”

Băng Băng và Tần Triển nói: “Ở nhà nghỉ đi, nhà nghỉ đẹp mà.”

Doãn Thiên Dương nhìn những bắp ngô treo trên tường ở đằng xa: “Nghe nói gà đồi ở nông trại hầm ngon lắm.”

“Vậy thì Băng Băng và Tần Triển ở nhà nghỉ, chúng ta ở nông trại, dù sao cũng gần nhau.” Nhiếp Duy Sơn lên tiếng tổng kết. Kết quả là Tần Triển và Băng Băng đều không đồng ý, Tần Triển nói: “Đột nhiên tôi cũng muốn ở nông trại.”

Doãn Thiên Dương suy nghĩ một lát, quan hệ giữa Băng Băng và Tần Triển chỉ có một trận đại chiến ở bệnh viện kia mà thôi, chẳng trách Băng Băng không vui, cậu vội đề nghị: “Vậy Tần Triển và Tiểu Sơn ở nông trại, tôi và Băng Băng ở nhà nghỉ, đến lúc đấy sẽ tìm hai người ăn gà đồi.”

Tạm thời cứ quyết định như vậy, cất đồ xong thì cả bọn chuẩn bị leo núi, hôm nay leo một khu trước, có chỗ là bậc thang ngay ngắn có chỗ lại là các hòn đá xếp chồng, Doãn Thiên Dương và Băng Băng đứng trên bậc thang tự sướng, lại ngồi xổm bên thác nước tự sướng, rồi đứng trước cửa quầy hàng ăn vặt cũng tự sướng, thiên nhiên cũng không gột rửa sạch sẽ được hơi thở trẻ trâu của hai người bọn họ.

Ở chỗ một cây cầu thấp có phong cảnh khá đẹp, ven cầu được bảo vệ bằng những hàng cọc gỗ, Doãn Thiên Dương dựa vào đó chụp ảnh, vì để lên hình cho chân dài còn hơi nhón chân lên, cái mông thì ngồi lên bề mặt nhỏ hẹp của cọc gỗ.

Băng Băng thở hổn hển đứng nghỉ ngơi bên cạnh, Tần Triển thì ngồi ở đầu cầu trêu đùa mấy con sóc, chỉ còn lại Nhiếp Duy Sơn vừa rảnh vừa có tinh thần, Doãn Thiên Dương vẫy vẫy tay: “Nhanh nhanh, chụp cho tớ một tấm hướng từ dưới lên, chụp xong tớ chụp cho cậu.”

Nhiếp Duy Sơn lười khom lưng nên đặt camera ở ngang bụng rồi chụp, đoạn nói: “Sẽ chụp cho cậu giống như tên của dì Tiên.”

Doãn Thiên Dương tươi cười sau khi nói quả cà(*): “Hử?”

(*)Quả cà – 茄子 – qiézi

Nhiếp Duy Sơn chụp tách tách mấy tấm: “Trắng (Bạch), đẹp (Mỹ), như tiên (Tiên).”

Doãn Thiên Dương hiểu ra rồi ngửa đầu cười, Nhiếp Duy Sơn từng khen chị cậu đẹp, giờ đột nhiên lại ca ngợi làm cậu khó kìm chế tâm trạng, càng vui càng phấn khởi, cậu ngẩng mặt quá đầu khiến cái mông trơn tuột một cái nhấc hai chân khỏi mặt đất, cả người như sắp rơi xuống cầu.

Một tiếng gào sợ hãi vang vọng ở trong núi báo hiệu chẳng mấy chốc sẽ có thảm án phát sinh!

Suýt chút nữa Nhiếp Duy Sơn đã bị dọa chết khiếp, hắn sải một bước dài đi tới giữ lấy chân Doãn Thiên Dương, một tay thì đỡ sau lưng Doãn Thiên Dương kéo vào, sau đó ấn chặt vào trong lòng mình.

Sau khi xác định đã không còn nguy hiểm thì hắn chửi ầm lên: “Con mẹ nó cậu có thể yên phận một lát không hả! Làm tớ sợ đến giảm thọ!”

Doãn Thiên Dương ôm cổ Nhiếp Duy Sơn thật chặt: “Làm tớ sợ muốn chết, làm tớ sợ muốn chết, tí nữa thì toi mạng, nếu mà ngã xuống chắc não tớ cũng bị đập cho phòi ra mất.”

Băng Băng chạy tới đạp Doãn Thiên Dương một phát: “Thật thì mẹ nó xong đời! Lại còn não nữa, tôi thấy ông đúng là không có não!” Tần Triển ở đầu cầu ôm con sóc vẫn còn sợ hãi trong lòng, hơn nữa lại càng không nhìn ra Doãn Thiên Dương lợi hại chỗ nào.

Nhiếp Duy Sơn vẫn còn ôm Doãn Thiên Dương, ấn cho cái gáy trắng nõn của Doãn Thiên Dương đỏ ửng cả lên, Doãn Thiên Dương cảm thấy hơi đau nhưng cũng không nghĩ tới việc phản kháng, chỉ nói với giọng tủi thân: “Ai bảo cậu khen tớ vừa trắng vừa đẹp vừa giống tiên, làm tớ không phân biệt được phương hướng.”

Nhiếp Duy Sơn ôm đối phương xuống: “Được, sau này tớ mà còn khen cậu thì tớ là đồ ngu.”

Quãng đường sau đó Nhiếp Duy Sơn tìm một cành cây, hắn cầm một đầu còn để Doãn Thiên Dương cầm đầu còn lại, dùng cách thức dẫn chó để đi ngắm hết một khu phong cảnh.

Người trong nhà đều đi chơi, chỉ còn lại một mình Doãn Thiên Kết, buổi tối đang lúc xem TV thì nhận được điện thoại, Doãn Thiên Dương ở trong điện thoại nói: “Chị ơi, chị có ở nhà không? Nếu không thì về nhà sớm đi, ban đêm trong hẻm tối lắm, về thì khóa cửa lại, trước khi ngủ thì khóa cả cửa phòng vào nhớ.”

Doãn Thiên Kết nói: “Biết rồi, mấy đứa chơi thế nào rồi, không sứt mẻ gì chứ?”

Vừa nghe thấy Doãn Thiên Dương ừ hử không trả lời thẳng vấn đề là cô đã hiểu, đành mắng một câu: “Đúng là hết thuốc chữa, sau này đi đâu cũng phải cho mày đeo xích chó vào, buổi tối yên phận ở trong nhà nghỉ đi đấy, cấm chạy loạn.”

Hai chị em dặn dò nhau một lát xong thì Doãn Thiên Kết cúp điện thoại đi khóa cửa, cửa ngoài đã đóng chỉ cần trực tiếp khóa lại là được, kết quả lúc đi đến gần cô nghe thấy tiếng lật sách, mở cửa thì nhìn thấy Nhiếp Dĩnh Vũ đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa học bài.

Doãn Thiên Kết thoáng giật mình: “Tiểu Vũ, em ở đây làm gì vậy?”

Nhiếp Dĩnh Vũ xấu hổ, đứng lên nói: “Anh Dương Dương và anh em đều đi vắng, chỉ có một mình chị ở nhà em sợ không an toàn nên ở ngoài này trông.”

Sao mà Doãn Thiên Kết chấp nhận được, cô khuyên nhủ: “Không có chuyện gì đâu, chị khóa cửa vào là được, em về nhà mau lên, buổi tối lạnh đấy.”

“Chị, chị không cần phải để ý đến em.” Nhiếp Dĩnh Vũ nắm đề thi khẽ cắn răng, đột nhiên đổi giọng, “Thiên Kết, em rất muốn qua lại với chị!”

Doãn Thiên Kết cảm thấy sắp không đỡ được nữa: “Qua với lại cái gì, em mới lớp 11, chị thì đã học năm thứ ba đại học, về nhà ngủ ngay đi!”

Sau khi tỏ rõ nỗi lòng thì Nhiếp Dĩnh Vũ tràn đầy năng lượng: “Nữ hơn ba, ôm gạch vàng(*) mà!”

(*)Nữ hơn ba ôm gạch vàng – Nữ đại tam ôm kim chuyên (女大三抱金砖) là tục ngữ của Trung Quốc nói về việc nhà gái hơn nhà trai ba tuổi, trích từ một bài tục ngữ nói về lợi ích của việc lấy vợ hơn tuổi.

“Ôm cái đầu em,” Doãn Thiên Kết nhủ thầm trong lòng trước đây đúng là không nhận ra thằng nhóc này lại làm xằng làm bậy như vậy, nhưng sợ tổn thương lòng tự trọng của đối phương nên cô cố gắng lựa lời, “Tiểu Vũ, em và Tiểu Sơn cũng giống như là Thiên Dương nhà chị vậy, đối với chị ba người đều là những đứa em tốt, rõ chưa? Mau về nhà đi, nếu không chị sẽ gọi thím ba.”

Nhiếp Dĩnh Vũ lưu luyến mà bước xuống bậc thang: “Vậy chị khóa cửa kỹ vào…”

Đi tới đầu hẻm thì sự buồn bực lên đến tột đỉnh, cậu ta ngồi trên con sư tử đá gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Sơn, sau khi bắt máy thì nói: “Anh ơi, em thổ lộ với chị Kết rồi, nhưng mà chị ấy từ chối em.”

“Vãi mày, đợi đã, mày đang khóc đấy à?” Nhiếp Duy Sơn cũng sầu não, đi du lịch một chuyến thôi mà sao lắm chuyện phiền lòng như vậy. Vốn dĩ Nhiếp Dĩnh Vũ không khóc nhưng vừa nghe thấy thế lại thật sự hơi muốn khóc, cậu ta trả lời: “Chị ấy sợ tổn thương lòng tự trọng của em nên chỉ chê em ít tuổi, nhưng ngoại trừ tuổi tác thì em cũng không có tật xấu gì mà, lớn lên cũng đẹp trai cao ráo, thành tích học tập tốt, còn ở gần…”

Nhiếp Duy Sơn cắt ngang: “Thôi dừng dừng, mày kể điều kiện đi xem mắt đấy à.”

Nhiếp Dĩnh Vũ càng tủi thân hơn: “Em còn có sự chân thành mà, đúng vậy! Chẳng lẽ chân thành không phải là quan trọng nhất sao!”

Nhiếp Duy Sơn căm tức nói: “Anh mày con mẹ nó cũng rất chân thành với Kiến Cương, nhưng chẳng lẽ ông ấy có thể cho anh mày qua à!”