Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 30: Thiếu nam tan nát cõi lòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại có phòng bi-a và sân trượt băng, còn có cả phòng xông hơi và khu vui chơi cho trẻ em, nói chung đều là những nơi để giải trí hoặc nghỉ ngơi. Nhiếp Dĩnh Vũ và Tần Triển lượn lờ trên tầng chót gần mười phút, nhìn qua trông như hai kẻ chơi bời lêu lổng, Tần Triển đứng lại rồi nói: “Anh Vũ à, rốt cuộc thì chơi cái gì đây, nhiều thứ như vậy mà cậu không thích cái nào hả?”

Nhiếp Dĩnh Vũ không muốn bị mất mặt, bèn nói: “Trong này đã đủ nóng rồi nếu xông hơi thì lại càng nóng, máy chơi game thì quá trẻ con, bi-a tôi không thích, còn trượt băng thì cũng được nhưng tôi hơi lo.”

Tần Triển vịn vào lưới bảo vệ của khu vui chơi đứng xem mấy em nhỏ chơi nhảy bạt nhún(*) ở bên trong, đoạn nói: “Trượt băng thì có gì phải lo lắng, thay giày một cái rồi trượt thôi.” Nói xong lại nghiêng đầu, nhìn đối phương rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu bị thối chân nên không muốn cởi giày à?”

(*)Nhảy bạt nhún:

Nói cái gì vậy, thật ra là Nhiếp Dĩnh Vũ chưa từng trượt trên băng bao giờ, mà cậu ta lại thuộc kiểu việc gì cần suy xét ba phần thì cậu ta phải cân nhắc đến bảy phần, ví dụ như người bình thường sẽ lo lắng có thể bị ngã hay không thì cậu ta lại rất lo khi ngã sẽ kéo theo người khác ngã cùng, rồi nếu lưỡi dao trên chân người kia cứa vào làm cậu ta bị thương thì làm sao bây giờ.

Nhỡ đâu bị thương nơi quan trọng thì liệu có chết không?

Tần Triển mất kiên nhẫn, bèn nói: “Nói thẳng một lời luôn đi, nếu không muốn chơi gì thì tôi về ký túc xá ngủ.”

“Đừng nóng.” Nhiếp Dĩnh Vũ đẩy đối phương đi về phía quầy phục vụ của sân trượt băng, “Vậy chọn trượt băng đi, cậu giúp tôi một chút nhớ.”

Hai người trả tiền rồi nhận giày trượt băng, thay xong thì cùng đi vào sân, ngày thường Tần Triển đã quen chạy nhảy như gió, hiện tại đứng trên mặt băng lại càng kiêu ngạo hơn, mới đi được mấy bước đã trượt về phía xa.

Nhiếp Dĩnh Vũ bám vào tường bảo vệ gọi: “Này! Cậu đừng có chơi một mình thế! Kéo tôi theo với!”

Tần Triển hơi gập người lại, cánh tay chắp ra sau lưng, chỉ trong chớp mắt đã quay trở về, khi trượt tới trước mặt Nhiếp Dĩnh Vũ thì xoay ngang một chân, đứng thẳng một cách hoàn mỹ, cậu ta vui vẻ nói: “Cậu hoàn toàn không biết trượt à?”

“Lừa cậu làm gì, chỉ tổ mất mặt.” Nhiếp Dĩnh Vũ chống một tay lên tường, một tay kia thì bám lấy cánh tay của Tần Triển, như thế mới có thể miễn cưỡng di chuyển, “Năm lớp ba tôi từng trượt patin, kết quả là ngã dập cằm, lúc đó còn phải khâu mấy mũi nữa đấy.”

Tần Triển vươn đầu nhìn cằm Nhiếp Dĩnh Vũ thì thấy không để lại vết sẹo gì, bèn hỏi: “Vậy hồi bé cậu chơi cái gì?”

Nhiếp Dĩnh Vũ suy nghĩ một lát: “Mẹ tôi bảo tôi học dương cầm nhưng vì đàn dương cầm đắt quá nên bố tôi mua cho tôi một cây đàn nhị, tôi còn chưa học xong khúc “Đua ngựa” thì tổ trưởng tổ dân phố đã đến nhà, nói là nếu còn làm phiền hàng xóm xung quanh thì sẽ phạt tiền.”

Tần Triển cười ngặt nghẽo, hít toàn bộ hơi lạnh bốc lên từ mặt băng vào phổi, cậu ta hơi tăng tốc để Nhiếp Dĩnh Vũ đứng sau bám lên vai mình, rồi hỏi tiếp: “Còn gì nữa không? Mẹ nó quá buồn cười.”

“Cái khác thì để tôi nghĩ đã,” Nhiếp Dĩnh Vũ đã thành thạo hơn một chút, tuy động tác còn hơi chậm chạp và cứng ngắc, cậu ta bám dính vào vai của đối phương rồi nhớ lại, “Cờ nhảy(*) có tính không? Hồi tôi còn bé trò này phổ biến lắm, làm đến giờ tôi thích nhất là mấy trò trí tuệ.”

(*)Cờ nhảy:

Tần Triển càng nghe thì càng thấy buồn cười rồi không thể kìm lòng mà tăng tốc độ, kết quả là trượt đi mười mấy mét mới nhớ ra mà quay đầu lại, sau đó cậu ta đứng cách mười mấy mét trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ đang nằm nhoài trên băng. Nhiếp Dĩnh Vũ chờ khi đối phương trượt về mới mắng: “Cậu đúng là chả đáng tin tí nào, nếu đây là trên chiến trường để cậu che chắn cho tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi.”

“Xin lỗi, xin lỗi, nào.” Tần Triển cười cười rồi kéo Nhiếp Dĩnh Vũ lên, “Cảm thấy thế nào, thư giãn được không?”

“Cũng được, nhưng mà cảm thấy khó hơn thi cử.” Nhiếp Dĩnh Vũ cảm thán, “Chỉ là tôi thích thách thức khó khăn, lần sau tôi sẽ bảo anh tôi dạy bài bản hơn rồi phấn đấu để có thể tự trượt một vòng.”

Tần Triển tận dụng cơ hội để hỏi thăm: “Anh Sơn biết à? Sao có cảm giác anh ấy thần thánh vậy.”

Hai người dựa vào tường nghỉ ngơi, Nhiếp Dĩnh Vũ giải thích: “Bởi vì anh tôi giống bác cả của tôi, mà bác cả của tôi chính là một người thần kỳ, cậu muốn nghe không? Muốn thì mua cho tôi chai nước đi, tôi không động đậy nổi nữa.”

“Đệch, gài tôi à, chờ đấy.” Tần Triển quay người chạy vụt đi.

Người xếp hàng mua đồ uống khá nhiều, Tần Triển vẫn còn nhớ là không được mua cái vị hoa oải hương muốn hết hồn kia, rồi đồng thời lại nghĩ đến dáng vẻ đánh nhau oai hùng ngày đó của Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ, cuối cùng cậu ta âm thầm quyết định mua cho Nhiếp Dĩnh Vũ một cốc to nhất.

Xếp hàng mười mấy phút rốt cuộc cũng mua được, cậu ta cầm mỗi tay một cốc quay lại sân băng nhưng Nhiếp Dĩnh Vũ đã không còn ở chỗ cũ. Trong sân có rất nhiều người hơn nữa còn đi đi lại lại nên rất khó tìm, cậu ta vừa uống vừa trượt từ từ, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

“Tần Triển đúng không?”

Tần Triển dừng lại quay người, trông thấy Doãn Thiên Kết.

Má, sơ suất rồi. Không ngờ người ta cũng đi trượt băng.

Doãn Thiên Kết mới tới không bao lâu, vẫn còn hơi hăng hái, cô nói: “Em là bạn của Thiên Dương đúng không, hôm Quốc Khánh chị từng làm cơm cho mấy đứa ấy, còn nhớ không? Em đi chơi một mình à?”

“Nhớ ạ, chị làm cơm ngon lắm.” Tần Triển trả lời ngay nhưng trong lòng lại run lẩy bẩy không ngừng, “Buổi trưa em và Thiên Dương ăn cùng nhau nhưng cậu ấy về rồi ạ.”

Doãn Thiên Kết cười nói: “Hôm nay nó lại đổi tính biết ngoan ngoãn về nhà cơ à.”

Đang nói chuyện thì Tần Triển nhìn thấy người thanh niên kia đi tới từ phía sau, hơn nữa hai tay cũng bê đồ uống giống cậu ta. Cậu ta thử thăm dò: “Chị ơi, chị và bạn đi chơi với nhau ạ?”

“Ừ, đi từ buổi sáng.” Doãn Thiên Kết quay đầu lại nhìn người bạn đi cùng, “Vậy em chơi đi, nhớ chú ý an toàn nhé.”

Tần Triển vung vẩy cốc socola nóng trong tay: “Em chào chị.”

Nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Doãn Thiên Kết, cậu ta cũng không biết phải trượt đi đâu. Chị đẹp tốt tính đã không còn độc thân, dù là ai thấy cũng sẽ tan nát cõi lòng.

Vừa quay người lại, cậu ta đã trông thấy cái người tan nát cõi lòng nhất ấy.

Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi dưới sàn ở phía xa xa, cặp chân dài duỗi ra còn cánh tay thì chống xuống hai bên sườn, đầu ngón tay đã đông cứng đến mức đỏ bừng. Biểu cảm trên gương mặt kia cũng chẳng ấm áp hơn được bao nhiêu so với mặt băng dưới thân, ánh mắt tối sầm lại, có phần nào đấy khiến cho người ta đau lòng.

Tần Triển cảm thấy lúng túng rồi cũng bất chấp mà đi tới, đoạn nói: “Tôi tìm cậu từ nãy đến giờ, cậu không biết trượt mà còn chạy lung tung.”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Không phải chạy, tôi chỉ định đi thôi.”

Tần Triển đỡ đối phương đi về phía cửa, sau khi ra ngoài thì tới phòng nghỉ đổi giày, cậu ta đưa cốc socola nóng to nhất cho đối phương, rồi nói: “Chắc là hết nóng rồi, uống tạm đi.”

“Cảm ơn.” Nhiếp Dĩnh Vũ cầm cốc uống mấy ngụm, ánh mắt vẫn ủ rũ, rồi lúng ta lúng túng nói, “Biết thế thà về nhà học còn hơn, đỡ phải tình cờ gặp.”

Tần Triển hỏi: “Vậy cậu còn kể chuyện của anh Sơn và bố anh ấy nữa không? Tôi vẫn đang muốn nghe đấy.”

Rốt cuộc Nhiếp Dĩnh Vũ cũng bùng nổ, quát với vẻ mặt đưa đám: “Tôi mẹ nó đã thất tình rồi đây! Nghe nghe cái trứng ấy! Giờ tôi muốn nghe “Thương tâm Thái bình dương” rồi mẹ nó ai hát cho tôi hả!”

Tần Triển bị hét vào mặt thì ngẩn ra, rồi lại nhìn thử xung quanh cảm thấy hơi mất mặt, cậu ta nắm tay cho vào trong túi áo khoác rồi cúi đầu cúi mắt bắt đầu hát: “Cơn sóng này chưa qua mà cơn sóng khác đã ập tới, biển người mênh mông với bao mưa to gió lớn. Cơn sóng kia chưa tới mà cơn sóng này đã lại ra đi, một đời một kiếp tựa như vừa tỉnh giấc chiêm bao.”

“Thái Bình Dương sâu thẳm, nỗi lòng cũng đau xót mãi không nguôi, ơ hơ.”

Lần này thì đến lượt Nhiếp Dĩnh Vũ ngây người, cậu ta nào ngờ được Tần Triển vừa mở mồm đã hát, còn hát khiến cậu ta chỉ muốn độn thổ cho xong, cậu ta mở miệng nói: “Xin lỗi, vừa nãy không nên trút giận lên cậu.”

Tần Triển nói: “Không sao, thế gian có trăm nghìn chuyện bi thảm, yêu thầm và thất tình chiếm một nửa, cậu có hết cả rồi, tôi đau lòng lắm.”

Không nhắc tới còn tốt, vừa nói đến đã khiến người ta khó chịu, Nhiếp Dĩnh Vũ uống cạn cốc socola nóng rồi đột nhiên bắt đầu kể: “Bác cả của tôi giỏi lắm, không có chuyện gì mà bác ấy không làm được, nghe bố tôi kể thì hồi đó khi bác gái và dì Tiên cùng mang thai, phản ứng trong thời gian mang thai của dì Tiên không giống khi mang thai Thiên Kết nên cho rằng đấy là con trai. Thế là bác cả cứ trông mong con mình sẽ là con gái để sau này còn có thể làm thông gia từ bé, ai ngờ không linh nghiệm.”

Tần Triển hiếu kỳ hỏi: “Đi thắp hương bái Phật à? Sao lại không linh nghiệm?”

“Đủ các loại cầu mong.” Nhiếp Dĩnh Vũ nói chuyện cởi mở, “Trong ngõ có một cụ bà nói là nếu mong con gái thì chuẩn bị nhiều đồ dùng cho con gái vào, như vậy tỉ lệ sinh con gái sẽ cao hơn. Bác cả tôi tin lắm, dùng loại gỗ tốt làm một chiếc giường trẻ em, đầu giường chạm trổ phượng hoàng mẫu đơn rồi tô sơn đỏ. Còn có khóa trường mệnh gì đó, tóm lại là như nghênh đón công chúa giá lâm.”

(*)Gỗ chạm trổ phượng hoàng mẫu đơn:

(*)Khóa trường mệnh: Là một vật cát tường cũng là một loại trang sức, được làm bằng kim loại (chủ yếu là bạc), có dạng chiếc khóa thời xưa, bên trên khắc chữ “Trường mệnh trăm tuổi” hoặc “Trường mệnh phú quý”. Đây là một loại trang sức đeo trên cổ của trẻ em, theo phong tục được lưu truyền thì đeo nó sẽ giúp trẻ em xua đuổi tai họa, “khóa” sinh mệnh lại.

Tần Triển nghe đến hăng hái: “Thì ra tay nghề của anh Sơn là học từ bố anh ấy à, đây có thể coi là cha truyền con nối nhỉ?”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói giọng buồn buồn: “Thôi đừng nói nữa, bác cả là học từ ông cố, tay nghề của ông cố là độc nhất nhưng giỏi cá cược, ai ngờ sau này bác cả cũng thích cá cược, theo như lời bố tôi nói thì đây là di truyền cách thế hệ. Nói tiếp về anh của tôi, anh tôi là con trai khiến bác cả tôi chịu đả kích, tâm lý chịu chênh lệch quá lớn nên cũng chẳng thể cưng chiều anh tôi mấy, hơn nữa cái gì tốt cái gì xấu cũng đều dạy cả.”

“Còn cả chuyện xấu à, bài bạc hả?” Tần Triển khiêm tốn học hỏi.

“Chưa đến mức, đánh bài tú lơ khơ có tính không?” Nhiếp Dĩnh Vũ nói tới mức khát khô, “Có thể nói hai bố con bọn họ có đủ các loại kỹ năng chỉ là không làm việc nghiêm chỉnh, từ điêu khắc đá ngọc đến chơi bài đánh mạt chược, rồi gấp giấy vẽ vời, sửa chữa đồ điện, không chừng còn có thể thêu nữa.”

Tần Triển bổ sung: “Còn cả đánh nhau và đua xe.”

Hai người không biết Nhiếp Duy Sơn còn có thể làm kẹo hồ lô.

Nhiếp Dĩnh Vũ nói một lúc lâu thì gần như sự chú ý đã bị dời đi nhưng chỉ vừa dừng lại thì đau thương đã lại dâng lên giữa những khoảng trống im lặng: “Cũng không biết Thiên Kết đã đi chưa.”

Tần Triển không nói nên lời: “Cậu cũng đừng nghĩ đến nữa, về nhà học bài đi.”

Hai người đi thang máy xuống tầng một của trung tâm thương mại, sau khi ra khỏi cửa lớn thì được những cơn gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn một chút, Nhiếp Dĩnh Vũ nghĩ lại buổi chiều có quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay, đoạn nói: “Con người cậu cũng không tệ lắm nhỉ.”

“Đâu có, đâu có, thật ra con người tôi là kiểu hay đi nịnh hót đó, ai giỏi thì tôi sẽ tiếp cận với người đấy.” Tần Triển cười đùa nói.

Nhiếp Dĩnh Vũ cũng cười: “Vậy tại sao cậu lại rất thân với anh Dương Dương hả.”

“Doãn Thiên Dương coi như là ngoại lệ đi, tôi cũng không biết tại sao, có lẽ là thể chất của cậu ta tương đối đặc thù, cậu không nhận ra anh Sơn đối xử với cậu ta cũng rất đặc biệt đấy à?”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Hai người bọn họ suýt chút nữa là thành thông gia từ bé, có thể không tốt được hả.”

Hai người chia nhau đi hai ngả, Tần Triển phải về trường Thể thao, cậu ta đi được mấy bước đã dừng lại rồi hô: “Tâm trạng không tốt thì có thể chạy bộ để trút ra, nếu cần thì bảo Thiên Dương dẫn cậu đến trường Thể thao chơi, tôi sẽ giới thiệu đồng đội cho cậu làm quen!”

Nhiếp Dĩnh Vũ vẫy vẫy tay, cảm thấy tâm trạng có vẻ như vẫn ổn.

Trong nhà hai con người suýt thông gia từ bé vừa mới ngủ dậy, Nhiếp Duy Sơn ngửi tóc của Doãn Thiên Dương để tỉnh cơn buồn ngủ, mí mắt nặng nề tựa như không thể mở ra nổi. Doãn Thiên Dương ngọ nguậy trong ổ chăn bỗng nghe thấy thanh âm rè rè.

Lấy điện thoại ra rồi mở loa ngoài, cậu nhắm hai mắt hỏi: “Gì vậy?”

Tần Triển nói trong loa: “Ê Thiên Dương, bọn tôi gặp được chị Thiên Kết và bạn trai của chị ấy cho nên tâm trạng của anh Vũ không tốt, ông xem thế nào nhớ, đừng làm cho — “

Doãn Thiên Dương như cá chép bật dậy ngồi trên giường, kích động hỏi: “Chị của tôi và bạn trai chị ấy á?! Người kia cao bao nhiêu? Đẹp trai không? Phong độ thế nào? Bao tuổi rồi? Chị tôi chính miệng thừa nhận à?!”

“Thế thì không, nhưng lát nữa ông hỏi thẳng chị Thiên Kết là được không phải sao.” Tần Triển oán trách một câu, “Mà dù sao thì anh Vũ cũng rất đau lòng, ông đừng lỡ lời gì đấy!”

Cuộc gọi chấm dứt thì Nhiếp Duy Sơn cũng tỉnh táo hẳn, hắn gọi cho Nhiếp Dĩnh Vũ nhưng không có ai bắt máy nên dứt khoát đi ra đầu ngõ chờ cùng Doãn Thiên Dương. Chưa đợi được bao lâu thì hai người trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ vui vẻ đi về, Doãn Thiên Dương xông lên trước rồi nói: “Tiểu Vũ à, bọn anh biết cả rồi, mày hãy kìm nén đau thương.”

Nhiếp Duy Sơn đạp một phát lên mông Doãn Thiên Dương: “Cậu ngớ ngẩn à, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.”

Hai người đưa Nhiếp Dĩnh Vũ vào nhà, sau đó ấn người ngồi xuống sô pha, Nhiếp Duy Sơn ngồi bên trái còn Doãn Thiên Dương ngồi bên phải. Nhiếp Dĩnh Vũ đau khổ che mặt, đoạn nói: “Hai anh giai à, tha cho em được không?”

Nhiếp Duy Sơn vỗ nhẹ lên lưng Nhiếp Dĩnh Vũ: “Tiểu Vũ à, bây giờ mày mới lớp 11 nên việc quan trọng là phải học tập cho giỏi, đừng nghĩ những chuyện kia nữa.”

Nhiếp Dĩnh Vũ hỏi ngược lại: “Thế sao anh không học?”

Nhiếp Duy Sơn bị chặn họng đành phải đưa mắt nhìn Doãn Thiên Dương một cái, Doãn Thiên Dương nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Nhiếp Dĩnh Vũ: “Tiểu Vũ này, trên thế giới này có chỗ nào mà không có cỏ thơm, không phải là chị anh thì cũng rất tốt mà.”

“Tốt cái gì mà tốt.” Nhiếp Dĩnh Vũ lắc đầu, “Nước biển mênh mông nhưng em chỉ yêu một gáo nước này thôi.”

Doãn Thiên Dương còn thấy rất cảm động, bèn an ủi: “Cũng đã cuối kỳ rồi, đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng thi cử, dù sao còn nhiều thời gian, biết đâu hai ngày nữa chị anh lại chia tay ấy chứ.”

Nhiếp Dĩnh Vũ mắng cậu: “Sao anh có thể nói thế hả, mong điều không tốt cho chị mình như vậy mà được à?” Nói xong thì cậu ta giãy dụa đứng lên, nói với bọn họ, “Các anh cũng không cần quan tâm đâu, cứ coi như bây giờ đột nhiên chị Kết tìm thấy tình yêu đích thực rồi kết hôn, sau đó em đau lòng chết đi sống lại rồi gặp trở ngại thì thành tích thi cũng cao hơn so với của hai người cộng lại.”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương nhìn nhau không nói gì, đương nhiên là đến một câu phản bác cũng không nói lại được.

Cửa mở ra rồi đóng lại, Nhiếp Dĩnh Vũ về nhà.

Hai người ngồi cách nhau một đoạn trên sô pha lặng im không nói gì, bị bao trùm trong bầu không khí cuối học kỳ, tựa như vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt của Kiến Cương, Doãn Thiên Dương giật thót một cái rồi ngập ngừng mở miệng: “Buổi tối có muốn học một lát không…”

Nhiếp Duy Sơn “Ừ” một tiếng: “Cũng thắp hương một chút đi…”

Nước biển mênh mông mà cũng chỉ có một gáo này của bọn họ là khiến người ta buồn phiền nhất, đúng là hết thuốc chữa thật rồi.