Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 33: Bất cứ ai có mộng tưởng đều tuyệt vời

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Thiên Dương cởi nút thắt dây thừng trên khuyên đồng ra, cởi xong lại muốn tháo nốt đầu dây đang buộc trên cổ chó con, bèn hỏi: “Có thể tháo ra không, liệu nó có chạy không nhỉ?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Cậu tập điền kinh mà còn sợ không đuổi kịp nó à, tháo đi.”

Vừa mới mở ra, chó đất nhỏ đã mừng rỡ chạy vòng vòng quanh chân Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương, chạy quanh bọn họ được mấy vòng thì nó bắt đầu chạy xuống bậc thang. Doãn Thiên Dương vội la lên: “Đi đâu đấy! Đừng đi!”

Chó đất nhỏ lại chạy lên trên bậc thang phi thẳng đến ngưỡng cửa, nhưng đối với nó mà nói ngưỡng cửa hơi cao một chút, thử mấy lần cũng không thể nhảy qua được nên nó quýnh lên sủa oẳng oẳng mấy tiếng. Nhiếp Duy Sơn cười rồi đứng sau nhấc mông của chó con lên, hất chó đất nhỏ đi vào trong.

Doãn Thiên Dương hoảng sợ: “Đừng làm nó ngã!”

“Không sao đâu, nó rắn chắc lắm.” Nhiếp Duy Sơn ra tay khéo léo, trong lòng cũng nắm chắc. Sau khi vượt qua ngưỡng cửa thì chó con lộn một vòng, đứng lên rồi thì bắt đầu chạy loạn ở trong sân.

Chân tường rồi khe gạch, chân bàn và băng ghế, chỗ nào nó cũng hít hít ngửi ngửi, ngửi xong hết một vòng thì chạy đến dưới gốc cây lựu cào đất. Cào xong thì đột nhiên nó đứng yên, cái mông vểnh lên chĩa vào cây táo ở bên cạnh, sau đó nhấc chân sau bắn ra một dòng nước tiểu.

Doãn Thiên Dương cười ngặt nghẽo, thân thể nghiêng đi dựa lên lưng Nhiếp Duy Sơn, sau đó tiện thể nắm lấy áo hai bên eo của Nhiếp Duy Sơn, đứng phía sau thì thầm: “Mấy ngày nay cậu có nhớ tớ không?”

Nhiếp Duy Sơn nghiêng đầu, qua khóe mắt có thể thoáng nhìn thấy gương mặt của Doãn Thiên Dương, hắn trả lời: “Nhớ, đi qua nhà cậu ba lần mà không vào, làm tớ nghẹn chết rồi.”

Cả người Doãn Thiên Dương lại bắt đầu rung bần bật, không chỉ vì cười mà còn có chút đắc ý, cậu áp sát vào lưng đối phương truyền đạt lại sự vui vẻ và đắc ý cho Nhiếp Duy Sơn, rất tùy ý, rất sung sướng.

Chó đất nhỏ đi tiểu xong thì đứng im rồi ngồi xuống bên cạnh cây táo, trừng đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn bọn họ.

Nhiếp Duy Sơn ngồi xổm xuống ngoắc ngoắc ngón tay: “Chó con, lại đây.”

Chó đất nhỏ chạy đến trước mặt hắn, cái đuôi thì ngoáy loạn xạ. Doãn Thiên Dương ngồi xổm xuống ở bên cạnh, rồi giơ ngón tay chọc nhẹ lên cái đầu tròn vo của chó con, chọc xong thì cậu cúi đầu nhìn thử, bỗng nói: “Là đực á, đặt tên gì thì được nhỉ.”

Nhiếp Duy Sơn lười nghĩ bèn nói thẳng: “Tặng cậu rồi thì cậu đặt đi.”

“Này, cậu không thể trốn tránh trách nhiệm nuôi dưỡng.” Doãn Thiên Dương tì cằm lên đầu gối, “Không phải cậu đã nói đến bản thân mình mà tớ còn không lo nổi thì đừng gieo vạ cho chó hả, vậy nên cậu phải chăm sóc cùng tớ.”

Nhiếp Duy Sơn “Ừ” một tiếng: “Không phải là nói thừa à, đến cả cậu tớ cũng muốn cùng chăm sóc nhưng không biết thế nào mà điều kiện không cho phép.”

Doãn Thiên Dương hớn hở, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Ai không cho phép tớ đánh người đấy.”

Buổi tối lại có thêm một miệng ăn, năm miệng ăn dùng cơm ở trên bàn còn chó đất nhỏ thì cúi đầu vào bát cơm đặt bên cạnh, Bạch Mỹ Tiên bắt đầu đặt quy định: “Nuôi chó thì có thể nhưng không được để nó đi bậy ở trong phòng, buổi tối cũng không được kêu loạn, càng không được cắn người hoặc cắn đồ vật.”

Nhiếp Duy Sơn nói bảo đảm: “Dì Tiên yên tâm ạ, bọn cháu sẽ huấn luyện nó.”

“Chó đất rất thông minh, dạy mấy lần sẽ biết, lớn lên còn có thể trông nhà.” Doãn Hướng Đông thì lại không suy xét nhiều như thế, “Đúng rồi, con chó con này tên gì vậy?”

Doãn Thiên Dương vội nói: “Còn chưa đặt nữa ạ, bố, bố là giáo sư đại học tương đối có văn hóa, bố tặng cho nó cái tên đi ạ.”

“Ài, đến tên mày bố cũng đặt bừa thôi.” Doãn Hướng Đông hơi khó nghĩ. Doãn Thiên Kết im lặng nãy giờ bỗng vừa uống canh vừa nói: “Doãn Thiên Kết, Doãn Thiên Dương, hai ngày nay tuyết rơi vậy thì cứ gọi là Doãn Thiên Tuyết được rồi.”

Nhiếp Duy Sơn đồng ý nói: “Hay ạ!”

Doãn Thiên Dương không đồng ý: “Hay cái gì chứ, người ta là đực đấy! Có thể đặt cái gì có khí phách một chút được không!”

Nhiếp Duy Sơn gió chiều nào xoay chiều ấy: “Đúng vậy, khí phách một chút, gọi là Thiên Đao thì thế nào? Thành ngữ kia là gì ấy nhỉ?”

Doãn Thiên Dương vỗ bàn khen hay: “Gọi là Thiên Đao đi! Cho mạnh mẽ!”

Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên nhìn nhau, Doãn Thiên Kết đang uống canh suýt nữa thì sặc, ba người lặng im không lên tiếng, không đành lòng nói cho hai thằng nhóc này thành ngữ kia là “Thiên đao vạn quả (Nghìn đao bầm thây)”.

Cơm nước xong, Nhiếp Duy Sơn đi tìm một cái hộp giấy, Doãn Thiên Dương thì tìm vài cái áo bông cũ, hai người bận rộn trong phòng ngủ để chuẩn bị cho chó con, làm một cái ổ chó tạm thời.

“Nào, Thiên Đao!” Doãn Thiên Dương ôm chó đất nhỏ đặt vào trong ổ, “Cục cưng à, sau này mày tên là Thiên Đao, mày chính là chú chó ngầu nhất trong ngõ này, nhìn thấy tên nào trộm bình ắc quy thì xông lên, thấy ai vứt rác lung tung thì kêu lên, việc giữ gìn trị an phải nhờ vào mày đấy!”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Gọi nó nhiều một chút để nó nhớ được tên mình, Thiên Đao, Thiên Đao!”

Chó đất nhỏ vùi vào trong lớp áo bông của Doãn Thiên Dương, hai chân trước thì gãi gãi lỗ tai, đôi mắt dần dần không còn trừng to nữa. Doãn Thiên Dương “Xuỵt” một tiếng, nói: “Thiên Đao buồn ngủ, bắt đầu díp mắt rồi.”

Nhiếp Duy Sơn ngáp một cái: “Tớ cũng buồn ngủ, ngày mai ra chợ thú nuôi mua cho Thiên Đao chút đồ dùng hàng ngày.”

Doãn Thiên Dương vỗ nhè nhẹ lên bụng chó con, bắt chước điệu “Cải thìa” rồi ngâm nga: “Thiên Đao à, lông vàng nha, mới được hai tháng, không còn mẹ nữa. Ăn rồi ngủ, đi tiểu bừa bãi nha, mày nói mày xem, là quả trứng thối rồi.”

Chó đất nhỏ chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát đầy xúc động.

Nhiếp Duy Sơn hâm mộ nói: “Cậu cũng hát cho tớ nghe một bài ru đi.”

Doãn Thiên Dương há mồm ra gào: “Trên núi Kim Sơn của Bắc Kinh ánh sáng chiếu rọi bốn bề, người là ngọn núi lớn còn tôi là ánh nắng vàng rực rỡ(*).”

(*)Mấy câu trên chế từ bài dân ca “Trên núi Kim Sơn của Bắc Kinh” của dân tộc Tạng, ca ngợi chủ tịch Mao Trạch Đông.

Chó đất nhỏ lại bị làm cho tỉnh giấc.

Sáng sớm hôm sau Nhiếp Duy Sơn lái xe điện đèo Doãn Thiên Dương, trong giỏ xe thì đặt chó đất nhỏ, một nhà ba người tới bệnh viện thú y tiêm chủng trước, sau đó mới đi về hướng chợ thú nuôi.

Doãn Thiên Dương ôm chó con nói: “Thiên Đao à, nhìn xem thích gì thì mua!”

Nhiếp Duy Sơn đi phía sau mua thức ăn và đồ chơi cho chó, đoạn nói: “Cuối cùng hẵng mua ổ chó để đỡ phải mang vất vả.”

Thiên Đao như nhà quê lên tỉnh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ nên lôi theo Doãn Thiên Dương chạy đi khắp nơi, không biết là người dẫn chó hay là chó dẫn người, cuối cùng mới mua đồ dùng tắm rửa và thuốc diệt bọ cho chó. Sau khi mua đồ xong xuôi thì trở về nhà, Doãn Thiên Dương ngồi ở yên sau ôm ổ chó, đoạn nói: “Còn phải mua chuồng chó để đặt trong sân nữa, loại bằng gỗ ấy.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Đơn giản, đợi đến kỳ nghỉ tớ sẽ làm cho nó một cái.”

“Với khả năng của cậu thì cậu có làm thợ mộc cũng được.” Doãn Thiên Dương nói xong rồi tặc một tiếng, trên gương mặt lại hiện rõ vẻ tự hào, “Nếu sau này cậu có con cái thì có phải đến cả giường và xe đẩy cũng muốn tự tay làm đúng không? Còn phải chạm trổ hoa văn nữa.”

Nhiếp Duy Sơn suy nghĩ rồi nói: “Tương lai của tớ chắc sẽ không có con cái chứ…”

Hai người chìm vào yên lặng, Doãn Thiên Dương tự trách mình nói năng không cẩn thận nên đành phải ngậm miệng ngồi im, Nhiếp Duy Sơn nói sang chuyện khác: “Cậu lại làm tớ nhớ tới cái giường công chúa đáng sợ, phượng hoàng mẫu đơn ở đầu giường đúng thật là ác mộng.”

Doãn Thiên Dương nói với vẻ mơ mộng: “Nếu cậu là con gái thì hiện tai hai chúng ta đã trở thành người yêu quang minh chính đại rồi, được nhà nước công nhận!”

Rốt cuộc Nhiếp Duy Sơn cũng không chịu nổi nữa: “Này Doãn Thiên Dương, nếu cậu không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi, chả trách trước kia suốt ngày bị đánh, toàn là do cậu tự tìm.”

“Đừng giận mà.” Doãn Thiên Dương chữa lại, “Không phải trước khi kết hôn thì cha sứ đều hỏi một đống câu hỏi đấy à, cái gì mà dù nghèo khổ hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh ấy. Giờ tớ vì cậu mà thêm một cái, cho dù cậu là nam hay nữ thì tớ cũng không bao giờ rời bỏ cậu, ha ha!”

“Dương nhi, đừng làm loạn nữa.” Giọng nói của Nhiếp Duy Sơn rất nặng nề, “Tớ có ba chữ vẫn luôn muốn nói với cậu.”

Mặt Doãn Thiên Dương đỏ ửng lên, rồi cậu ôm chặt eo đối phương giả ngu: “Ba chữ nào á?”

Nhiếp Duy Sơn mắng: “Đồ ngu ngốc!”

Thiên Đao đang nằm ngủ chổng vó lên trời trong giỏ xe lại mẹ nó bị giật mình tỉnh giấc.

Buổi kiểm tra bị trì hoãn gần nửa tháng cuối cùng cũng tới, mặt trời treo trên cao sáng rực rỡ, toàn bộ tuyết trên sân tập đều bị tan ra sạch sẽ. Toàn thể đội viên của đội điền kinh đang làm nóng người trên đường chạy, sau khi kiểm tra xong sẽ mở một cuộc họp rồi bắt đầu được nghỉ.

Tần Triển đã thu dọn hành lý xong, sau khi ăn trưa sẽ ra ga tàu hỏa, nguyên cả một học kỳ không về nhà nên đến cuối năm đặc biệt nhớ mong. Doãn Thiên Dương đang giãn chân ở bên cạnh hỏi: “Kiểm tra cuối kỳ của chúng ta có xếp hạng không?”

“Xếp chứ, còn dán thông báo nữa đấy.” Tần Triển hù dọa cậu, “Chạy cho tốt đấy, cố gắng hết sức, có mệt thì cũng chỉ mệt mười mấy phút này thôi.”

Mười mấy phút này bao gồm cự li ngắn, cự li dài và vượt chướng ngại vật, còn cả kiểm tra thể lực, đây là mười mấy phút muốn đòi mạng.

Cộng với thời gian nghỉ ngơi sau mỗi hạng mục thì kiểm tra xong vừa đúng mười hai giờ mười lăm phút, toàn thể đội viên mặc áo may ô đánh số, há miệng thở hổn hển, chạy xong hạng mục cuối cùng mọi người đều vây quanh huấn luyện viên để xem thành tích.

Huấn luyện viên vội vã tan tầm, đoạn nói: “Về nhà lên trang mạng của trường để tra, buổi chiều mở họp đừng tới muộn đấy.”

Mọi người thay quần áo rồi đi tới căng tin ăn cơm, Doãn Thiên Dương hỏi: “Mặc dù mọi người đã cố hết sức nhưng sao cứ có cảm giác như trò đùa vậy.”

Một đồng đội nói: “Kiểm tra cuối kỳ không có giá trị gì, ngoại trừ các giải thi đấu lớn thì có đợt kiểm tra vào mùa xuân và thu hàng năm là tương đối quan trọng, sau này Học viện thể thao sẽ tham khảo thành tích của hai đợt đó.”

“Thì ra là vậy à, thế thì xong rồi nhỉ, các ông đều nghỉ rồi hả?” Doãn Thiên Dương hâm mộ nói. Tần Triển quàng cổ cậu, nói với vẻ ung dung: “Đúng vậy, buổi chiều họp thì lải nhải mấy câu là xong, không đến họp cũng chẳng sao, bao giờ ông và anh Sơn nghỉ vậy?”

Doãn Thiên Dương chán nản: “Tuần sau thi học kỳ là xong.”

Nói dứt lời thì đến căng tin, bọn họ mua bia chúc mừng, Tần Triển nâng cốc nói: “Nào các anh em, ăn xong bữa cơm này thì tạm thời các ông sẽ không gặp được tôi nữa, tôi phải về Thiệu Hưng, vậy nên chúc mừng năm mới mọi người trước, học kỳ sau chúng ta sẽ gặp lại!”

Doãn Thiên Dương nói: “Đậu má! Nhớ ông lắm đấy!”

Ăn cơm xong có vài người cùng đưa Tần Triển ra ga tàu hỏa, Doãn Thiên Dương mua hai túi đồ ăn vặt to đùng cho Tần Triển, dặn dò: “Đi tàu thì cẩn thận một chút, giao thông ngày Tết có nhiều người nên hỗn tạp, tự chăm sóc mình cho tốt đấy.”

Tần Triển ôm chầm lấy cậu: “Thiên Dương à, thật ra ông rất đáng tin cậy, khi nào nghỉ thì tới tìm tôi chơi đi, tôi sẽ mời ông ngồi thuyền Ô Bồng(*).”

(*)Thuyền Ô Bồng (thuyền mui đen): là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang; vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế.

Doãn Thiên Dương gật đầu: “Được, còn phải mời tôi ăn đậu phụ thối chính tông Thiệu Hưng nữa.”

Hoàn thành kiểm tra, tiễn Tần Triển đi xong, trước khi vào năm học cũng không cần đến đội điền kinh, Doãn Thiên Dương đã hoàn thành hết nhiệm vụ ở bên này, và tiếp theo đây lại phải đối mặt với một khó khăn to lớn hơn —— thi học kỳ.

Đây đúng là một câu nói phổ biến, thi học kỳ cũng giống như tình yêu, có muốn trốn tránh cũng không được.

Bạn không biết trong tình yêu sẽ xảy ra chuyện gì, cũng như bạn sẽ không biết thi học kỳ sẽ thi cái gì.

Ở trong tình yêu có thể bị thương tổn, ở trong cuộc thi cuối kỳ cũng có thể sẽ mất mạng.

Bầu không khí trong trường học đã trở nên tương đối căng thẳng, tất cả học sinh đều đang nghiêm túc ôn tập, những học sinh bình thường không thích học tập cũng không tiện làm ầm ĩ, vào giờ nghỉ trên hành lang vắng ngắt, bên trong các phòng học cũng không có ai chạy nhảy đùa giỡn. Văn phòng của giáo viên thì lúc nào cũng chật ních, người tới hỏi bài kéo đến nườm nượp.

Vốn Nhiếp Duy Sơn đang vẽ bản thiết kế cũng bị thứ không khí này cảm hoá, sau đó bắt đầu vẽ trong bất an.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên trang giấy, bản phác thảo một cái mái nhọn của chuồng chó hiện ra, vừa định chỉnh sửa lại đường nét thì có một bóng đen đổ tới, lập tức hắn lấy tay che vở lại, sau đó từ từ quay đầu nhìn: “Thầy Lưu…”

Kết quả hắn nhìn thấy người đứng ở sau ghế là Doãn Thiên Dương.

“Phắc, tế bào nghệ thuật của tớ bị cậu dọa nứt cmnr.” Nhiếp Duy Sơn quay lại tiếp tục vẽ, còn vẽ rất đẹp, “Tớ nghĩ rồi, đến lúc đó sẽ khắc một mô hình xương trên đỉnh chuồng, chắc chắn Thiên Đao sẽ thích, còn mái hiên thì mở rộng ra một chút tiện cho việc đục lỗ để treo chuông.”

Doãn Thiên Dương kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: “Nhiếp Duy Sơn này, tuần sau sẽ thi học kỳ, ngày mai là thứ sáu rồi.”

Nhiếp Duy Sơn tiếp lời: “Ngày kia là thứ bảy, tớ sẽ ra cửa tiệm xem có còn vật liệu gỗ nào thích hợp không.”

“Ngừng!” Doãn Thiên Dương kéo áo khoác đồng phục của đối phương, rồi lại cảm thấy lực không đủ nên nâng mặt của đối phương lên, “Không vẽ nữa, cuối kỳ cùng vươn lên với tớ đi!”

Nhiếp Duy Sơn than thở: “Cậu đã bị Kiến Cương làm cho sa ngã thành công rồi, tớ muốn kiên trì thêm một chút nữa.”

“Kiên trì cái đầu cậu.” Doãn Thiên Dương ngồi sát vào chia sẻ bí mật, “Mẹ tớ bảo nếu thi học kỳ tớ có thể tiến bộ đứng từ hạng ba mươi trở lên thì sẽ giảm giờ học thêm cho tớ.”

“Thật hả?” Nhiếp Duy Sơn vui thay cho đối phương, “Vậy cậu học đi, quan tâm tớ làm gì?”

Doãn Thiên Dương căm tức nói: “Tớ sợ tớ không kiên trì được mà chơi với cậu, cậu cắn răng chịu đựng vượt qua kỳ thi với tớ được không? Dù sao cũng không đến một tuần.”

Nhiếp Duy Sơn không phản ứng gì, Doãn Thiên Dương lại rỉ tai nói: “Sau khi thi xong tớ cho cậu làm…”

“Làm với không làm cái gì, biết rồi, tớ đồng ý với cậu.” Nhiếp Duy Sơn cất vở đi, nhìn gương mặt thì không nhận ra là có tâm trạng thế nào, hắn lấy sách và đề thi ra, đợi đến khi Doãn Thiên Dương quay về chỗ mới nói thêm một câu, “… làm thật tốt.”

Thứ bảy phải học thêm một buổi cuối cùng trước khi thi, Doãn Thiên Dương và Nhiếp Duy Sơn đi tới lớp học thêm từ rất sớm, hai người họ muốn cùng nhau vươn lên. Kiến Cương còn chưa tới, bọn họ vừa làm bài tập vừa chờ, hiếm có một lần được ngồi cùng bàn.

Đột nhiên Nhiếp Duy Sơn nói: “Thi đứng từ hạng ba mươi trở lên là thành tích trung bình rồi, nhảy vọt luôn đấy.”

“Cũng không sao, nhân dân càng can đảm, đất đai càng nhiều nông sản(*).” Doãn Thiên Dương viết kín một tờ giấy nháp rồi lại đổi sang một tờ mới, “Chiêu này của mẹ tớ quá hiểm, nếu không thành công thì tớ phải ngoan ngoãn lên lớp, còn nếu thành công thì không những mẹ tớ vui mà còn tiết kiệm được chút tiền để mua cho mình một cái túi. Phụ nữ trung niên đều là Tung Hoành gia(*), thao túng cuộc đời tớ mà ở nhà cũng hoành hành ngang ngược.”

(*)“Nhân dân càng can đảm, đất đai càng nhiều nông sản” là khẩu hiệu trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1958 – 1962), thời kỳ được xem như là một đại thảm họa kinh tế.

(*)Tung Hoành gia (纵横家; 纵còn có thể đọc là túng): là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc.

Đang lúc trò chuyện phấn khởi thì Kiến Cương đẩy cửa bước vào, Nhiếp Duy Sơn chào hỏi: “Thầy Lưu ạ, hôm nay em cũng tới.”

Doãn Thiên Dương sửa lại: “Là thầy Vương, ra ngoài mưu sinh có cả nghệ danh luôn.”

Kiến Cương cười nói: “Hai thằng nhóc các em đúng là, cất bài tập vào đi, chúng ta tranh thủ thời gian.” Doãn Thiên Dương lại hăng hái, mở sách ra hỏi: “Thầy ơi, em bỏ ra nhiều tiền để đến đây, vậy thầy có thể chỉ cho em mấy đề sẽ thi cuối kỳ không ạ? Chỉ không chuẩn thì em sẽ khiếu nại thầy.”

“Chỉ, chắc chắn tôi sẽ chỉ chuẩn.” Kiến Cương viết lên bảng, “Cuối kỳ nhất định sẽ thi hàm số lũy thừa.”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đi học chung, trong lớp chỉ có hai người là học sinh, Kiến Cương cũng dường như không phải Kiến Cương mà chỉ là một giáo viên của trung tâm dạy thêm mà thôi.

Hai tiếng cứ trôi qua lúc nào không hay, đến khi hết giờ, Kiến Cương lại dạy thêm cho bọn họ hai mươi phút. Sau khi kết thúc sẽ có học sinh của lớp khác tới ngay nên bọn họ phải nhanh chóng ra khỏi phòng học, Kiến Cương dặn dò: “Tuần sau là thi rồi nên về nhà đừng có chơi bời mà phải chuyên tâm ôn tập, suy nghĩ lại một lần nữa những nội dung đã giảng hôm nay, rồi đặt các câu hỏi về kiến thức khoa học xã hội cho nhau.”

Bọn họ vội vội vàng vàng vâng dạ, trước khi đi còn rót một cốc nước ấm cho Kiến Cương.

Trên đường về Doãn Thiên Dương hỏi: “Cậu nói xem mấy đề Kiến Cương giảng hôm nay có liên quan tới bài thi không?”

“Chắc chắn là có.” Nhiếp Duy Sơn suy nghĩ rồi nói, “Mấy đề hôm nay thầy ấy giảng không chỉ có một loại, có lẽ thi học kỳ sẽ có nhưng đề bài sẽ không giống y nguyên nên chúng ta phải nhớ được cách làm.”

Doãn Thiên Dương hối hận nói: “Đáng lẽ trên lớp phải ghi âm lại, tớ sợ về nhà là quên mất.”

“Không sao, tớ nhớ rồi.” Nhiếp Duy Sơn lại rất bình tĩnh, “Mà cùng lắm là hỏi Tiểu Vũ và chị Kết.”

Sau khi về đến nhà hai người đi thẳng về phòng ngủ, cũng không để ý đến chó con mà lấy sách ra bắt đầu ôn tập, đầu tiên là đọc lại một lần bài giảng môn Toán của hôm nay, sau đó tìm các bài cùng loại để làm. Bởi vì thiếu kinh nghiệm nên làm một bài mất gần nửa tiếng, đến khi ôn tập xong tất cả thì  mặt trời cũng đã xuống núi.

“Mẹ nó mệt thật đấy.” Doãn Thiên Dương dựa vào vai Nhiếp Duy Sơn, “Có thể đổi sang môn tiếp theo được chưa?”

Nhiếp Duy Sơn lấy ra tập ghi công thức: “Học thuộc công thức đi, đừng để đến lúc đấy lại nhớ nhầm.”

Lại học thuộc công thức hai mươi phút, học xong thì bắt đầu ôn tập Lịch sử, Địa lý và Chính trị, hai người ngồi thẳng lưng nhìn vào hoa văn trên giấy dán tường rồi chọn cách đặt câu hỏi cho nhau.

“Bản chất của hệ thống hai Đảng là gì?”

“Đó là một hệ thống Đảng chính trị phục vụ cho chế độ tư bản chủ nghĩa, một hệ thống chính trị bảo vệ cho nền tảng kinh tế và lợi ích của giai cấp tư sản. Bất kể là Đảng chính trị nào cầm quyền thì đều thực thi các chính sách có lợi cho giai cấp tư sản và không thể đại diện cho lợi ích của đông đảo quần chúng nhân dân!”

“Ranh giới ba khu vực tự nhiên của nước ta?”

“Ranh giới giữa khu vực khô hạn và bán khô hạn Tây Bắc cùng với khu vực gió mùa phía Đông là: Đường đo lượng mưa hàng năm 400mm; ranh giới giữa khu vực khô hạn và bán khô hạn Tây Bắc cùng với khu vực địa thế cao rét lạnh Thanh Tạng là: Dãy núi Côn Lôn – dãy núi Altyn-Tagh – Kỳ Liên Sơn; ranh giới giữa khu vực gió mùa phía Đông và khu vực địa thế cao rét lạnh Thanh Tạng là: Đường đồng mức 3000m!”

“Sự ảnh hưởng của Phong trào văn hoá mới?”

“Phong trào văn hoá mới đã tác động mạnh mẽ đến sự thống trị của tư tưởng phong kiến và khiến cho tư tưởng của con người được giải phóng một cách chưa từng có. Trong phong trào phần tử trí thức của Trung Quốc đã được rửa tội bởi dân chủ và khoa học, điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc truyền bá chủ nghĩa Mác ở Trung Quốc, nhưng trong cuộc phong trào cũng đã xuất hiện những tư tưởng phủ định một cách cực đoan!”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương gập sách lại, ánh mắt từ từ chuyển dời từ trên giấy dán tường lên người đối phương, Doãn Thiên Dương nói một cách chắc chắn và hào hứng: “Không biết tại sao nhưng tớ cảm thấy thi hạng từ ba mươi trở lên cũng không thành vấn đề.”

Nhiếp Duy Sơn đồng ý: “Tớ cũng thế, thậm chí có cảm giác còn có thể thi tốt hơn.”

Trời đã tối nhưng tiếng học thuộc lòng trong phòng ngủ vẫn vang lên không ngừng, tất cả sáu môn đều học qua một lần, cuối cùng giọng nói của hai người đều khàn cả đi. Lần cố gắng học tập như vậy gần nhất là lúc bọn họ vừa vào Tiểu học.

Đến khi hai người uể oải không thể chịu nổi nữa rốt cuộc cũng buông sách xuống, cùng đồng thanh: “Nằm một lát đi.”

Nằm song song ở trên giường như hai con cá đang ngắc ngoải, Nhiếp Duy Sơn nói thều thào: “Tớ bị tri thức hút khô dương khí rồi.” Doãn Thiên Dương phụ họa: “Tớ bị tri thức ép cạn tinh hồn rồi.”

Nói xong lại ngờ vực: “Không phải có ai đó từng nói, tôi vùi đầu vào sách vở giống như người đói vùi đầu vào bánh mì à, đáng lẽ ra không nên mệt như vậy chứ.”

Nhiếp Duy Sơn ôm bụng: “Có bánh mì à? Không có thì tớ ăn thức ăn cho chó.”

Buổi tối trong nhà không có ai, các giảng viên của Khoa Đại bận rộn mở cuộc họp cuối kỳ nên Doãn Hướng Đông sẽ về trễ, công ty của Bạch Mỹ Tiên phải mở họp hằng năm, còn Doãn Thiên Kết thì nhân cơ hội đi hẹn hò. Hai người phải tự lăn vào bếp tìm đồ ăn, chó con cũng chạy tới chạy lui theo bọn họ.

Tìm hết tất cả những đồ ăn được trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, Doãn Thiên Dương nói: “Còn có cơm thừa đấy, hay rang cơm đi?”

Nhiếp Duy Sơn đi rang cơm còn Doãn Thiên Dương lấy hộp cốt nước canh đi nấu, sau hai mươi phút cơm được dọn lên, trên bàn có cơm rang trứng với xúc xích, canh nấm, bánh bao kim sa, thịt xào với mấy quả ớt còn thừa và cả nửa quả dưa gang.

Đang chuẩn bị ăn thì đột nhiên hai người như cùng nghĩ đến điều gì mà ngừng lại, sau đó liếc nhìn nhau một cái.

“Cúng không?”

“Cúng đi.”

Vẫn là pháo hương còn thừa, vẫn là đất dưới gốc cây lựu, bàn thờ đã được bày biện xong, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương quỳ gối trước bàn rồi chắp tay. Doãn Thiên Dương nói: “Cuối năm rồi, kỳ thi học kỳ lặng lẽ tới gần, lần này hai anh em chúng con đã cố gắng hết sức, hẳn là Bồ Tát đều đã nhìn thấy cả, hy vọng người phù hộ cho chúng con có thể tiến bộ một chút, cùng xếp ngang hạng hai mươi chín là được rồi ạ!”

Nói xong thì hỏi: “Còn bổ sung gì không?”

Nhiếp Duy Sơn bổ sung: “Kiến Cương đừng bị báo cáo nữa.”

Nói xong nguyện vọng thì dập đầu ba cái, rồi lại dập hơi mạnh quá khiến đầu có phần choáng váng, lúc Nhiếp Duy Sơn chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm thì đột nhiên Doãn Thiên Dương điều chỉnh phương hướng quay mặt về phía hắn làm hắn giật cả mình.

“Làm gì vậy?”

Doãn Thiên Dương đỏ mặt nói: “Dù sao cũng quỳ rồi, có muốn giao bái một cái không?”

Trái tim của Nhiếp Duy Sơn đập lỡ mất nửa nhịp, rồi lại trông thấy gương mặt của Doãn Thiên Dương càng ngày càng đỏ, hắn dịch đầu gối cũng quay mặt về phía đối phương, hét với giọng có phần run rẩy: “Bái!”

Đầu ngón tay hướng vào nhau, trái tim kề sát bên nhau, hai người quỳ gối đối diện nhau dưới sàn nhà cùng dập đầu.

Thiên Đao chính là chứng kiến.

Nhiếp Phong và Doãn Hướng Đông hoàn toàn không ngờ được, chuyện thông gia từ bé đã bị bỏ lỡ nhưng hai người này lại tự mình bái đường.

Hết chương 33.