Tiếp theo là Chủ nhiệm Tôn lên phát biểu cảm nghĩ và cảm ơn những người đã tận lực cố gắng vì buổi lễ kỷ niệm này, trong đó ông ta còn cố ý nhắc tới Cố tiên sinh, cảm tạ hắn vì ngày kỷ niệm này mà dành thời gian chỉ đạo vở kịch cho trường.
Mà Cố tiên sinh cũng là người được chú ý nhất đêm nay. Cơ hồ toàn bộ thái thái và các tiểu thư đều yêu thích thậm chí sùng bái anh ta. Hồ thái thái ở cùng văn phòng với Mạnh Lan Đình cũng là một trong số đó.
Tối nay nàng ta vốn không tư cách tới nơi này, nhưng vì Cố tiên sinh mà nàng trăm phương nghìn kế nhờ bạn bè rồi cuối cùng cũng được cho vào. Cả đêm ánh mắt nàng cơ hồ đều dán lên người Cố tiên sinh. Mà Cố tiên sinh đêm nay cũng phá lệ anh tuấn tiêu sái, bên người vẫn luôn có những người yêu thích phim của hắn đến gần, thỉnh hắn ký tên. Nhưng cố tình vị Cố tiên sinh này lại ưu ái với Mạnh Lan Đình, vì thế khiến Mạnh Lan Đình cũng thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Sự tình là như thế này, sau khi Tôn tiên sinh phát biểu cảm nghĩ xong thì Cố tiên sinh cũng đi lên tuyên bố rằng bản thân mình còn lâu mới sánh được với các vị ở đây nhưng cũng nguyện quyên góp 3000 đồng tiền doanh thu một bộ phim gần đây hắn tham gia cho việc xây dựng thư viện.
Thái độ này của hắn khiến mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Sau tiếng vỗ tay, Cố tiên sinh lại nói: “Đội kịch tuy chỉ là một câu lạc bộ sinh viên nhưng bọn họ đều có sức trẻ lớn lao, ở trên người họ tôi có thể thấy được hy vọng cho Trung Quốc, nên cũng rất vui được góp sức làm đạo diễn. Buổi biểu diễn hôm nay thành công, may mắn được mọi người thưởng thức, đánh giá cao, đối với sự phát triển của văn hóa kịch nước nhà cũng coi như một động lực, mà tôi cũng lấy làm vinh hạnh. Tôi muốn cảm ơn toàn thể sinh viên trong đội kịch đã biểu diễn xuất sắc, đồng thời muốn đặc biệt cảm ơn Mạnh tiểu thư đã đồng ý nhận vai Romeo. Nếu không phải cô ấy dũng cảm đứng lên đảm đương, còn diễn rất xuất sắc thì công sức của đội kịch sẽ đổ sông đổ bể hết, đối với ngày thành lập trường cũng sẽ là một loại hối tiếc. May mà cuối cùng đạt được kết quả viên mãn, nên tôi muốn đề nghị chúng ta cùng cảm ơn Mạnh tiểu thư bằng một tràng vỗ tay nhiệt liệt.” Hắn bắt đầu vỗ tay trước rồi toàn trường cũng vỗ tay theo.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, mọi người thấy Cố tiên sinh tươi cười đầy mặt mà đi tới trước mặt Mạnh Lan Đình, khom người mời Mạnh Lan Đình khiêu vũ.
Các phóng viên đều chạy tới, đèn flash lóe lên không ngừng.
Mạnh Lan Đình không nghĩ tới Cố tiên sinh sẽ nhắc đến “công lao” của mình trong đêm nay. Thật ra mà nói, nàng cũng không cảm thấy mình biểu diễn xuất sắc gì, nhiều nhất chỉ là hoàn thành thuận lợi mà thôi. Bị Cố tiên sinh ở trước mặt mọi người tâng bốc như thế, lại khiến bản thần thành mục tiêu chú mục của tất cả thì trong lòng nàng thật sự có chút xấu hổ, càng không muốn cùng hắn khiêu vũ.
Nhưng mọi người đang nhìn, nàng cũng không có khả năng cự tuyệt lời mời này. Vì thế trong mắt người ngoài thì nàng chính là vui mừng mà tiếp nhận lời mời của Cố tiên sinh rồi hai người bắt đầu khiêu vũ.
Mà bên cạnh cũng có người bắt đầu lên sàn nhảy. Trong đại sảnh tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, bước chân nhẹ nhàng.
Phùng Khác Chi mắt lạnh nhìn, sắc mặt đen đến như bị phun mực —— cũng may gần đây hắn bị phơi đen không ít, hơn nữa dưới ánh đèn mờ ảo, cũng không ai đặc biệt lưu ý đến hắn. Huống hồ, mọi ánh mắt giờ phút này đều hướng về hai người đang nhảy kia.
“Hề tam gia gần đây liên tục bồi bên người vị tiểu thư này, giống như có ý tứ. Chờ chút nữa các ngươi ai có thể thỉnh vị tiểu thư này khiêu vũ thì ta sẽ bao hắn một đêm ở Tân thế giới.” Trình công tử nhìn chằm chằm thân ảnh kia trong chốc lát, bỗng nhiên nói. Hắn vừa rồi muốn đi thỉnh nàng nhảy, nhưng nhìn thấy có người trước đó đã bị nàng uyển chuyển từ chối, sợ mất mặt nên không đi qua.
Trừ bỏ việc không tiện đoạt người với Hề tam công tử trước mặt mọi người thì thân phận và dòng họ của Mạnh tiểu thư cũng khiến hắn cố kỵ, không dám đối đãi khinh mạn như nhưng tiểu thư bình thường.
Mọi người không đáp lời. Cái dịp như thế này, quan trọng nhất là mặt mũi. Ai muốn bị mất mặt chứ?
“Tiểu Cửu gia, nếu không cậu lên đi. Ở Thượng Hải này không có nữ nhân nào dám không cho Tiểu Cửu gia mặt mũi a. Chung tiểu thư vì thanh cao mà nổi danh, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn theo Tiểu Cửu gia?” Hoàng công tử ở một bên khuyến khích.
Phùng Khác Chi nâng nâng mí mắt, lạnh lùng mà nói: “Người như vậy, Phùng Khác Chi ta sẽ để mắt sao?” Hắn dừng một chút lại nói: “Ta khuyên các ngươi, cũng đừng nghĩ đến chuyện mời cô ta khiêu vũ, hoặc là đánh cái chủ ý gì. Cái vị Mạnh tiểu thư này không cùng một đường với mấy người đâu!”
Ngữ khí của hắn cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí phảng phất mang theo điểm uy hiếp khiến mọi người bên cạnh sửng sốt. Bọn họ không rõ, Cửu công tử tự chướng mắt vị tiểu thư này nhưng sao lại cấm người khác tiếp cận chứ. Có điều không ai dám đặt câu hỏi, chỉ hùa theo hắn nói: “Vâng, vâng. Vị tiểu thư này nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như thanh tú, làm sao so được với Chung tiểu thư, phong tình vạn chủng, giọng nói ngọt ngào, càng thêm khuynh đảo chúng sinh. Tiểu Cửu gia, sự kiện đêm nay lớn thế này sao không mang theo Chung tiểu thư tới?”
Phùng Khác Chi híp mắt, nhìn chằm chằm cặp đôi vẫn đang nhảy kia, không rên một tiếng.
Lúc này, Chủ nhiệm Tôn bưng ly rượu, đi bên cạnh Trương bí thư của tòa thị chính đến trước mặt hắn: “Phùng công tử đêm nay đại giá quang lâm, đúng là vô cùng vinh hạnh a! Tôn Nguyên may mắn có cơ hội được gặp mặt, xin kính Phùng công tử một ly, mong công tử nể mặt.”
Phùng Khác Chi bưng lên cái ly của mình, chạm cốc với Chủ nhiệm Tôn, sau đó uống một ngụm.
Trương bí thư cười dài nói: “Thật tốt. Phùng công tử, có chuyện này mong Phùng công tử giúp một chút. Đêm nay Chủ nhiệm Tôn vốn là muốn mời Chung tiểu thư đến hát một bài, cũng coi như cảm tạ các vị khách quý. Chỉ là Chung tiểu thư từ chối, không chịu tới. Chủ nhiệm Tôn rất là tiếc nuối, muốn thỉnh Phùng công tử hỗ trợ mở lời mời Chung tiểu thư tới, cậu thấy sao?”
Phùng Khác Chi chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn sàn nhảy. Trương bí thư Chủ nhiệm Tôn đều nhìn hắn chờ đợi.
Phùng Khác Chi bỗng nhiên cười cười, nói: “Cũng tốt, vậy bảo cô ấy tới góp vui đi. Mọi người cứ đi gọi điện, nói là ý của tôi.”
Hai người tức khắc vui vẻ ra mặt. Trương bí thư ha ha cười nói: “Nhờ phúc của Phùng công tử mới có thể được nghe Chung tiểu thư hát.”
Chủ nhiệm Tôn cảm tạ rồi vội đi gọi điện. Bên kia nghe nói là ý của Phùng Khác Chi thì đáp ứng tới ngay. Chủ nhiệm Tôn vội an bài người đi đón.
Điệu vũ ngừng, Mạnh Lan Đình được Cố tiên sinh dắt ra. Thừa dịp còn chưa đi về chỗ Chu thái thái, bên cạnh cũng không có ai, Mạnh Lan Đình rốt cuộc nói ra lời trong lòng mình: “Cố tiên sinh, kỳ thật hôm
nay diễn được chỉ là do may mắn, tôi cũng không thấy bản thân diễn tốt gì. Ngài cứ một hai quá khen như vậy thì thật sự khiến tôi không đảm đương nổi. Cảm ơn ngài đã có ý tốt hy vọng lần sau ngài không cần làm như vậy nữa.” Cố tiên sinh giống như không nghĩ tới nàng lại không nhận ý tốt của mình, nao nao nửa ngày mới vỗ trán mình, mặt áy náy: “Xin lỗi xin lỗi, tuy rằng tôi hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, cũng đều nói lời trong lòng, hơn nữa Mạnh tiểu thư xuất thân danh giá đáng được mọi người chú ý. Nhưng nếu Mạnh tiểu thư không quen thì tôi sẽ không nói nữa. Xin lỗi vì sự đường đột của tôi, hy vọng cô không để ý.”
Mạnh Lan Đình nghe hắn đáp ứng, lại còn xin lỗi thì rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Tôi cũng Cố tiên sinh có ý tốt. Lòng tôi xin nhận. Cảm ơn Cố tiên sinh không trách tôi không biết tốt xấu.”
“Sao lại thế được? Mạnh tiểu thư ngược lại khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.” Cố tiên sinh ha ha mà cười, đưa Mạnh Lan Đình về chỗ Chu thái thái.
Hồ thái thái lập tức nắm lấy cơ hội, lấy ra ảnh của Cố tiên sinh mà mình đã chuẩn bị, lại xin Cố tiên sinh ký tên. Những nữ nhân bên cạnh cũng đi theo sôi nổi yêu cầu.
Cố tiên sinh tươi cười thân thiết, nhất nhất đều ký cho đám Hồ thái thái. Qua một lúc, Cố tiên sinh lại bị người thỉnh đi, mà đám Hồ các thái thái vẫn còn nghị luận.
“Lan Đình, tôi thấy vị Cố tiên sinh này đối với cô cũng rất chiếu cố a!” Chu thái thái nhỏ giọng nói.
Chu thái thái không xem phim điện ảnh, đối với Cố tiên sinh tự nhiên cũng không có tâm lý sùng bái gì. Ở trong lòng bà thích Hề Tùng Chu cùng Mạnh Lan Đình hơn, hơn nữa bà thấy người nào đến trước mới thắng, vì vậy không thích Cố tiên sinh cho lắm.
“Ta thấy hắn bộ dáng tốt nhưng không quá đáng tin cậy. Lan Đình ngươi đừng ngại bá mẫu lắm miệng, nam nhân là phải giống Hề tiên sinh mới an ổn.” Lúc Chu thái thái hướng Mạnh Lan Đình thấp giọng mà giáo huấn kinh kiệm nhân sinh của mình thì nàng lại có chút thất thần.
Cũng không phải nàng cố tình đi để ý hành động của Phùng gia nhi mà nàng luôn có cảm giác Phùng Khác Chi đang nhìn chằm chằm mình. Hơn nữa cái loại ánh mắt mang theo điểm âm trầm này khiến nàng không thoải mái trong lòng. Nàng hơi hơi xoay mặt, lại lần nữa liếc liếc mắt một cái, quả nhiên vừa lúc đụng phải ánh mắt hắn.
Mạnh Lan Đình thật sự nhịn không được, không tránh né mà nhíu nhíu mày, cách mọi người mà hung hăng nhìn chằm chằm hắn. Hắn giống như sửng sốt, lập tức xoay người, bưng lên một ly rượu rồi không nhìn nàng nữa.
Mạnh Lan Đình lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại thấy Chủ nhiệm Tôn lại lần nữa lên sân khấu, tuyên bố một tin tức tốt. Ông ta nói hôm nay vinh hạnh mời được ngôi sao ca nhạc Chung tiểu thư nổi tiếng Thượng Hải tới biểu diễn làm mọi người vô cùng hoan nghênh.
Giọng hát của Chung tiểu thư mềm như bông, lại ngọt ngào, nam tử nghe thấy thì sẽ không cầm được lòng mà mềm nhũn. Mạnh Lan Đình thường nghe thấy nàng hát trên đài mà giáo sư Chu mở, biết nàng là một ngôi sao ca nhạc đang nổi.
Chu thái thái đối với Cố tiên sinh là có thành kiến nhưng đối với vị Chung tiểu thư mỗi ngày nghe thấy trên đài kia lại vô cùng tò mò. Vừa nghe nói Chung tiểu thư đến thì bà vô cùng chuyên chú, không nói chuyện với Mạnh Lan Đình nữa.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mạnh Lan Đình nhìn qua.
Chung tiểu thư mang giày cao gót, vừa mỉm cười với mọi người đang vỗ tay, vừa đi đến sân khấu, đứng yên. Môi nàng ta đỏ rực, tóc quăn, vẻ đẹp vũ mị, mặc một bộ sườn xám ngắn tay mà tím ấm áp có thêu hình mây, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, dáng người rất đẹp phô ra. Quả thật nàng ta đứng trên đài lấp lánh ánh sáng, lộ ra vẻ yêu mị, quyến rũ vô cùng.
Nàng hát một bài, mà giọng hát so với Mạnh Lan Đình nghe ở trên đài còn muốn ngọt ngào hơn, ngọt giống đường, cứ từ từ mà tiến từ lỗ tai vào trong lòng. Mỗi người nghe được đều thấy say mê, chỉ một bài mà tiếng vỗ tay như sấm, dưới sự thỉnh cầu của mọi người, Chung tiểu thư lại hát tiếp một bài khác.
Hát xong, ánh mắt nàng ta lưu động, cười nói: “Cảm ơn chư vị cổ vũ. Hôm nay có thể tới nơi này, vì khách quý của trường mà hiến khúc là vinh vinh hạnh lớn lao của tôi.”
Phùng Khác Chi hướng người phục vụ của tiệm cơm đang đứng cạnh mình búng tay một cái, người kia đi qua nghe hắn phân phó thì lập tức thỉnh Chủ nhiệm Tôn lại đây.
Chủ nhiệm Tôn vội vàng đi tới, Phùng Khác Chi nói vài lời khiến mắt Chủ nhiệm Tôn lập tức tỏa sáng, xác nhận xong thì mặt mày hồng hào, bước nhanh đi lên đài, cầm microphone, cao giọng tuyên bố: “Chư vị, còn có một tin tức cực tốt! Chung tiểu thư đêm nay chẳng những tới đây vì chư vị khách quý hiến khúc mà còn khẳng khái quyên tiền, nhận lời sẽ quyên toàn bộ số tiền xây thư viện còn thiếu!”
Toàn trường tức khắc lặng im. Trong ngắn ngủi vài phút, mọi người đều hiểu rõ ràng. Đây là Phùng gia công tử giúp Chung tiểu thư thiếp vàng lên mặt mà.
Vô số ánh mắt không nhìn Chung tiểu thư trên đài mà là nhìn về phía Phùng Khác Chi.
Phùng Khác Chi dựa ở một cái ghế, buông bật lửa trong tay xuống, cười nói: “Chư vị nhìn tôi như vậy làm gì? Đây là hành động từ thiện của Chung tiểu thư, hẳn là nên vì nàng mà vỗ tay chứ!”
Mọi người lúc này mới vỗ tay, trong đại sảnh tức khắc phát ra một trận vỗ tay như sấm. Các phóng viên đêm nay thu hoạch được rất nhiều tin tức, hưng phấn không thôi, lại vội vàng mà chụp ảnh.
Chung tiểu thư ở trên đài lại tựa hồ rất kinh ngạc, thẳng đến khi tiếng vỗ tay vang lên mới lĩnh hội được cái tin tức đột nhiên rơi xuống đầu mình này. Nàng chậm rãi xoay khuôn mặt đang cười lướt qua đám người, tìm được hướng của Phùng gia Cửu công tử.
Nhưng ánh mắt hắn lại không dừng ở trên người nàng. Nàng theo ánh mắt hắn nhìn qua thì thấy một vị tiểu thư tóc ngắn, mặc váy màu ngà ngồi trong đám người.
Hắn đang nhìn nàng ta. Trong đáy mắt Chung tiểu thư chậm rãi nổi lên thần sắc hoang mang.