- Vậy thì hay lắm ba à !
Luật sư Minh mỉm cười : - Con bảo rằng Mỹ Ngọc và Mỹ Liên không biết một tí gì về tung tích cái tờ di chúc thứ hai đó cả ? - Đúng đó, ba ! Các chị ấy chưa hề trông thấy có một lần nào nữa kia ! - Thôi được ! Nhưng ba vẫn tin rằng, qua câu chuyện trao đổi với hai chị em cô ấy, thế nào cũng sẽ thâu lượm được một vài tin tức gì hữu ích ! - Vâng ! Ba xem nếu tiện thì con biên thơ mời các chị ấy mai lên được không ? Ông Minh lật cuốn sổ tay trên mặt bàn giấy : - ... Ồ, may quá, được ! Được đó con ! Kể từ chiều hôm nay cho tới hết ngày mai, ba không có cái hẹn nào hết. Con viết nói cho các cô ấy biết : 3 giờ chiều mai, nghe ! Ái Lan nhảy lên nắm cánh tay cha giật giật. Đôi mắt em sáng rỡ như đã đạt được sở nguyện, miệng vui cười láu táu : - Con biết ngay là thế nào ba cũng chịu giúp hai cô gái đáng thương đó mà ! Rồi nhún nhảy hai chân như người khiêu vũ, em tiến ra phía cửa, quay nhanh mặt lại, tinh nghịch nháy một bên mắt và cái miệng thì liến láu : - Ba hứa rồi, thế là con yên trí ! Thôi con về nhà đây ! Ba làm việc đi, nghe ba ! Thế rồi, suốt cả ngày hôm ấy rồi đến cả sáng hôm sau nữa, tia mắt Ái Lan cứ chăm chăm theo dõi hai cây kim trên mặt chiếc đồng hồ lớn treo trên tường : em chờ đợi hai chị em Ngọc, Liên. Ái Lan biết rõ Mỹ Ngọc, Mỹ Liên là những người biết trọng lời hứa, nhưng em vẫn thắc thỏm : gần 3 giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng ai. Đột nhiên chuông điện ai bấm ở ngoài cửa reo vang trong phòng khách. Ái Lan nhảy nhổm lên : - Chắc Mỹ Ngọc, Mỹ Liên ! Có thế chứ ! Quả đúng hai chị em cô gái bất hạnh. Ái Lan tươi cười niềm nở nắm tay hai người đưa vào ngồi trong phòng khách. Phút bỡ ngỡ ngượng nghịu lúc đầu qua mau, Ngọc, Liên bình tĩnh dịu dàng trả lời những câu hỏi của luật sư Minh. - Hai chị em cho tôi biết rõ về tính tình cụ Phạm Tú Doanh nhé. Theo tôi nghĩ thì ông cụ hơi có vẻ khác thường đó ! Đúng không nào ? Mỹ Liên bật thốt : - Dạ, thưa đúng vậy đó, luật sư ! Hồi còn sống nhiều khi kính trắng đeo trên mắt mà bác cứ loanh quanh đi tìm khắp nơi trong nhà. - Thế các cô có thấy thỉnh thoảng cụ Doanh lại âm thầm tìm chỗ cất giấu đồ riêng của mình không ? Mỹ Liên cười : - Dạ, cái đó thì có ! Bác Doanh có cái tật là thích cất đồ tại những nơi thật kín đáo chỉ riêng mình bác biết. Có thể là bác cẩn thận quá sức mà lại hóa thành lẩn thẩn. Nhiều khi bác cất giấu vào một chỗ nào kỹ quá, bí mật quá để rồi chính bác cũng… quên cái chỗ ấy luôn, không còn tìm ra được món đồ đó nữa ! - Và qua những lời cụ nói chuyện với chị em cô thì có cái gì khiến các cô có thể nghĩ rằng ông cụ đã lập tờ di chúc thứ hai rồi ? Cô gái lắc đầu : - Dạ thưa luật sư, cháu không nhớ ! Mỹ Ngọc chợt nói to : - Ấy có, có chứ Liên ! Thưa luật sư, cháu còn nhớ rõ, một hôm bác về thăm nhà chúng cháu, bác nói chuyện tụi nhà ông Phàm và cái cung cách ông ta nhằm thu vào trong tay gia tài của bác. Bác nói một câu như thế này : "Ha ! Tụi nó tưởng cá đã nằm trong giỏ đó chắc ! - Và sau một tiếng cười nhạt, bác có tật hay cười nhạt như thế, bác nói tiếp : Có lẽ bác sẽ làm cho tụi hèn hạ này bị cụt hứng một phen, cho bộ mặt chúng hết vác lên, mất tuyệt đi cái vẻ làm bộ, khinh người như cỏ rác mới được. Bác sẽ làm cho chúng nó trắng mắt ra khi trông thấy một lá chúc thư khác. Bác sẽ viết một lá chúc thư khác, rồi sẽ không giao cho ai hết ! Bác sẽ tự tay cất giấu một nơi thật chắc chắn ! Mỹ Liên gật gật đầu : - À, à... đúng rồi, phải phải, em nhớ ra rồi ! Luật sư Minh chợt hỏi : - Thế khi nói ra những câu như thế, thì hồi đó cụ Doanh đã về ở nhà Phàm chưa ? Mỹ Ngọc : - Dạ ở rồi ạ ! Luật sư Minh lại hỏi :