- Thế à ! Riêng tôi, tôi cũng chẳng biết gì hơn anh, vì lẽ tôi chẳng có nhiệm vụ giải quyết việc này. Có điều là hiện tôi cũng đang nóng lòng chờ xem sự kiện sẽ diễn tiến ra sao. Theo ý tôi thì tờ di chúc cụ Doanh để lại cho ông Phạm rất hợp pháp, không thể làm gì được đâu ?
- Tức là gia đình Phạm văn Phàm sẽ thừa hưởng toàn phần di sản ? - Đúng như vậy !... Trừ phi... trừ phi có lời di ngôn nào khác của người chết nhằm tiêu hủy tờ di chúc hiện tại mà ông Phàm đang nắm giữ ! Luật sư Minh làm ra vẻ ngạc nhiên : - Ủa ! vậy ra anh cũng tin là cụ già Doanh đã có viết tờ di chúc thứ hai ? Luật sư Công ngập ngừng thấy rõ, không còn biết trả lời sao cho tiện. Cuối cùng, đột nhiên trên gương mặt ông thoáng vẻ quyết định, đưa nhanh tia mắt nhìn quanh vòng, và ông hạ thấp giọng : - Thú thực với anh, tôi rất ngại câu chuyện bị vỡ rùm beng thêm khó ra. Ông Minh đoán biết được ngay niềm lo ngại của bạn : - Anh có thể tin tưởng vào sự kín miệng của chúng tôi ! Cả con cháu Ái Lan cũng vậy ! Nó giống tôi ở cái điểm biết "ngậm tăm", cậy răng cũng không nói, nếu cần. - Vậy thì được ? Đây này anh Minh ! Tôi cho rằng một ngày kia chắc thế nào tờ di chúc thứ hai cũng xuất hiện. Anh dư biết là gia đình Phạm Văn Phàm, khi đã thu vào trong tay tất cả của chìm của nổi của cụ Doanh rồi, liền thẳng tay đối xử tàn tệ với người anh họ già lão cô độc ấy. Cách đây khoảng một năm, cụ Doanh đã mò đến tìm tôi tại văn phòng, và cho biết là cụ có ý định lập một lá chúc thư mới để truất quyền thừa hưởng gia tài của tên Phàm, không ột xu nào nữa. Xem ý thì cụ già có vẻ cương quyết lắm. Cứ hỏi đi hỏi lại tôi cách thức thực hiện ý định đó ra làm sao. Tôi đã chỉ dẫn cho ông cụ đáng thương ấy mọi chi tiết rành rẽ. Xong rồi cụ già ra về, hẹn với tôi sẽ đem đủ tài liệu đến cho tôi coi giùm sau khi làm xong. Luật sư Minh mừng quýnh lên và ngạc nhiên thực sự : - Nếu vậy thì hiện anh đang nắm giữ cái giấy tờ quý báu đó trong tay ? - Không ! Không có, thế mới rắc rối chứ, anh Minh ! Cụ già tuy hẹn với tôi, nhưng về sau cụ ấy đâu có tới và rồi tôi cũng chẳng hiểu là ông cụ có đem điều dự định ra thi hành hay không nữa ! - Cho dù cụ ấy có thực hiện rồi đi nữa, thì tôi cũng e rằng giấy tờ do chính tay ông cụ làm ra, sẽ không đúng thể thức đâu. - Không ngại điều đó đâu anh ơi ! Cụ Doanh, tiếng thế, nhưng bản tính rất cẩn thận chu đáo. Cụ đã tỉ mỉ ghi từng lời chỉ dẫn của tôi vào sổ tay kia mà ! - Tôi cũng mong được như thế ! Vì nếu sơ sót, ông Phàm sẽ tấn công thật mạnh vào những điều sơ hở rồi họ nhờ pháp luật can thiệp để hủy bỏ tờ di chúc mới đó cho coi. - Anh nói đúng ! Và theo tôi thì trong tình thế hiện tại, mình cần phải hết sức dè dặt khôn ngoan, không được để lộ một điểm gì hết nghe ! Bọn nhà Phàm có được hưởng trọn gia tài hay không, việc gì phải đến rồi sẽ đến ! Đừng cựa quậy vô ích làm chi, phải không anh ? Cựa lắm chỉ thêm trầy vẩy, chẳng có lợi gì cho ai ! Này nhé : so với các đối thủ, thì nhà ông Phàm lợi thế hơn, vì đã giàu có lớn, dư sức theo kiện. Trong khi đó thì mấy người bà con nghèo túng của cụ Doanh chạy ăn ngày hai bữa cũng đã mệt rồi. Vả lại, dù ra tới Tòa, mấy kẻ đáng thương đó cũng chỉ có thể khiếu nại rằng hiện đã có một tờ di chúc mới của người chết và yêu cầu Tòa cho thi hành mọi khoản thỉnh nguyện cụ Doanh đã ghi trong đó, nghĩa là hủy bỏ quyền hưởng gia tài trong tay ông Phàm. Thế rồi khi Tòa hỏi tờ di chúc đó đâu, thử hỏi họ lấy gì làm bằng cớ, phải không anh ? Ái Lan im lặng ngồi nghe luật sư Công nói chuyện. Vẻ mặt em làm ra bộ thản nhiên như không, coi lời đối thoại của ông Công và ông Minh là chuyện quan trọng thuộc phạm vi người lớn, mình còn nhỏ tuổi chưa thể hiểu được. Kỳ thực, tim em đang đập thình thịch trong lồng ngực. Hai ông luật sư nói thêm dăm ba câu chuyện vui vẻ nữa, rồi ông Minh mời chủ nhà hàng tính tiền. Ba người rời bàn, mở cửa bước ra ngoài hè phố. Luật sư Công thân mật cám ơn và từ giã hai cha con Ái Lan. Khi chỉ còn lại hai người, ông Minh hỏi con gái : - Thế nào ? Con gái ba ! Như vậy con đã hài lòng chưa ? - Thú lắm ba ơi ! Thật đúng như lời con nói ! Đúng là đã có tờ di chúc thứ hai rồi đó ! - Chưa chắc gì đâu, con à ! Một, có thể là cụ Doanh nói xong lại để đấy, không thực hiện điều đã dự định. Hai là cũng có thể ông cụ viết xong rồi lại tự tay hủy bỏ đi chăng ! - À, vâng ! Có thể như thế lắm ! Nhưng riêng con thì con không tin là mọi việc đã xảy ra như thế. Vì lẽ, sau khi biết rõ lòng dạ xấu xa của ông Phàm cụ nhất quyết tìm cách tước quyền thừa hưởng gia tài mà cụ đã lỡ cho ông. Có thể nói, ông cụ đã ghét hận gia đình ông Phàm một cách ghê gớm. Do đó, con tin rằng cụ Doanh đã lập xong tờ di chúc mới đó rồi mà cụ cất giấu ở một chỗ nào kín lắm, chỉ riêng mình cụ biết. Trời ơi ! Phen này mà con tìm ra được thì … phải biết ! Ông Minh trầm ngâm sắc mặt : - Hừ ! Tìm thấy được tờ di chúc mới đó ! Thật khác nào như đáy biển mò kim đâu con ! Ái Lan à ! Thiệt tình ba khuyên con nên quên chuyện này đi thì hơn ! Cô bé vẫn một mực "cứng đầu" : - Ô kìa ! Ba ơi ! Ba bảo con nên bỏ câu chuyện này đi hả ba ! Bỏ sao được, ba ! Một khi còn chưa biết được sự thực về cái tờ giấy quan trọng đó ! ...