Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 16: Tôi đến từ địa ngục (phần đầu)

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Bốn tên nghi phạm được tiến hành thẩm vấn cùng lúc. Trước bằng chứng vững như núi, bọn chúng không hề chối cãi hay phản kháng lại mà nhanh chóng nhận tội, tiếp đó là bắt đầu khai rõ tình tiết của vụ án.

Với nhân viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn thì lần lấy khẩu cung này không tính là khó. So với mấy tên già đầu lão luyện từng vào đây nhiều lần, đám nghi phạm trước mắt này cực kỳ dễ đối phó, không cần dùng phương pháp hay thủ đoạn tra tấn nào cả. Bọn chúng cứ thế thành khẩn khai báo ra.

Dù vậy, mỗi thành viên thẩm vấn lúc này đều phải cố chịu đựng cơn phẫn nộ cực lớn. Nhân viên cảnh sát ghi chép lời khai thỉnh thoảng phải dừng lại lau chùi mồ hôi trong lòng bàn tay, còn nhân viên tra hỏi phải vài lần nhấp ngụm nước nhằm che giấu tâm trạng sắp bùng nổ của bản thân.

Lần lượt mổ xẻ từng chi tiết.

Hỏi rõ từng điểm nhỏ nhặt nhất.

Tái hiện bản án một cách tường tận nhất.

Đến lúc này, dù là nhân viên cảnh sát nhiều năm trong nghề cũng không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Sao đám súc sinh này lại làm ra được những chuyện như thế kia chứ?

Đại bộ phận lãnh đạo ở cục cảnh sát Thành Đô đều chạy tới phân cục này. Ngô Đại Hải phải báo cáo tình hình công tác với những lãnh đạo này. Dù sao công cuộc phá án vụ này quá nhanh chóng, dư luận còn chưa kịp phát sốt lên, cho nên quyền chủ động về truyền thông vẫn nằm cả ở trong tay cảnh sát.

Chỉ là tình hình vụ án lần này khó có thể công khai rộng rãi như vụ lần trước. Bởi tình tiết vụ án quá mức thảm thiết nên cần phải ẩn bớt vài chi tiết cụ thể, lại không thể giấu giếm bản án đi được, cái gì cần công bố vẫn phải công bố. Ngoài cửa ra vào cục cảnh sát đã có không ít phóng viên nghe phong thanh mà đến, thậm chí còn có cả phóng viên từ Bắc Kinh xuống. Với cảnh sát mà nói, việc quan trọng nhất là phải xử lý dư luận vụ án này thế nào để đảm bảo xã hội không bị khủng hoảng nữa.

Tôn Kiến Quốc với tư cách là đội phó đã có mặt chỉ huy toàn bộ quá trình thẩm vấn. Chứng cứ có được đã vô cùng xác thực, nghi phạm cũng đã nhận tội, phần việc còn lại chỉ là hình thức mà thôi. Có điều mọi chuyện nhất định phải nhanh chóng, không được để chậm trễ mảy may. Bởi căn cứ vào kinh nghiệm với những vụ án thu hút sự chú ý của nhiều người trước kia, bên cảnh sát mà kéo dài quá lâu, nhất định ngoài xã hội lại xuất hiện đủ mọi lời đồn.

Tôn Kiến Quốc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đốt điếu thuốc rồi rít một hơi dài. Vừa rồi anh tôi thẩm vấn Sài Cương, 23 tuổi, là tên lớn tuổi nhất trong đám nghi phạm trẻ tuổi, cũng là tên cầm đầu trong vụ án lần này.

Lúc này Tôn Kiến Quốc cũng vừa trông thấy Lương Xuyên đi tới.

Không biết vì sao mà Tôn Kiến Quốc cảm giác như Lương Xuyên hơi khác với lúc trước. Hắn như có sức sống hơn, dù bình thường luôn mang cho người ta một loại cảm giác rất nho nhã yếu ớt.

"Cố vấn Lương?" Tôn Kiến Quốc chào hỏi. Anh biết, vụ án lần này được phá và bắt được bốn tên nghi phạm nhanh như vậy, khiến cho bọn chúng còn chẳng kịp chạy trốn là có công lớn của Lương Xuyên trong đó.

"Đã ngừng thẩm vấn rồi sao?" Lương Xuyên hỏi.

"Ừ, thằng kia đói bụng. Tôi bảo Tiểu Lưu đi mua đồ ăn, đợi nó ăn xong lại tiếp tục tra hỏi." Tôn Kiến Quốc vẩy vẩy điếu thuốc: "Thằng súc sinh đó còn biết đói kia đấy."

"Trùng hợp thế, tôi vừa ghé qua tiệm fast food xong. Tôi có mua cho các anh một ít đồ ăn, để tôi đem qua cho nó."

"Chuyện này... Cũng không cần phải vậy." Tôn Kiến Quốc hơi khó xử.

"Ăn xong rồi mọi người lại thẩm vấn tiếp." Lương Xuyên kiên trì bảo.

"Ừ, vậy đi." Tôn Kiến Quốc gật gật đầu.

"Của anh đây." Lương Xuyên đưa một phần đồ ăn cho Tôn Kiến Quốc.

"Cảm ơn cố vấn Lương, vậy tôi không khách sáo nữa. Thật tình cũng đang đói bụng, ban chiều chưa kịp ăn cơm."

Tiếp đó, Lương Xuyên đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào. Tôn Kiến Quốc vừa ăn vừa đứng bên ngoài vách tường kính trông chừng tình huống bên trong.

"Ăn đi."

Lương Xuyên đưa một phần thức ăn nhanh tới trước mặt Sài Cương. Dù tay của gã đang bị còng nhưng cầm ăn cũng không vấn đề gì lớn.

Sau đó, Lương Xuyên ngồi xuống ngay sau bàn thẩm vấn.

Tôn Kiến Quốc thấy Lương Xuyên không có hành động gì khác thường nên cũng không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục đánh chén phần đồ ăn của mình.

Sài Cương cũng đói meo cả bụng rồi.

Lúc nhận được tin tức cảnh sát đã phát hiện ra thi thể, bọn chúng bèn nhanh chóng tụ họp lại chuẩn bị trốn sang nơi khác lánh nạn, nên cũng chưa kịp ăn uống gì.

"Ăn ngon chứ?" Lương Xuyên hỏi.

"Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."

Trong phòng thẩm vấn có mấy cái camera, vụ án càng nghiêm trọng thì chuyện theo dõi này càng không thể nào qua loa được.

"Cũng không tệ lắm."

Sài Cương rõ ràng còn cười cười, tiếp tục ăn Hamburger trong tay.

Ngón tay Lương Xuyên khẽ miết miết trên đầu gối rồi ngồi chéo chân, bày ra một tư thế khá thoải mái. Có điều như thế lại vừa vặn đưa mặt mũi của mình vào đúng góc chết của camera.

Ánh sáng đỏ nhàn nhạt bắt đầu phủ kín mắt hắn.

Sài Cương vẫn tiếp tục ăn. Thật ra hai chân gã đã hơi run rẩy, lúc ăn thỉnh thoảng cũng sụt sịt nước mũi. Hiển nhiên là gã cũng đang chịu áp lực rất lớn nhưng vẫn cố tình ra vẻ thoải mái.

Đã đến cục cảnh sát rồi, bằng chứng cũng có đủ rồi, ít nhất lúc này gã cũng muốn giữ lấy thể diện của mình. Có lẽ sau một hai ngày nữa, gã sẽ hoàn toàn biến đổi. Cả bọn sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi khi chờ đợi bị kết án, sẽ hoảng hốt không cách nào ở trong tù được dù chỉ một ngày.

Thế nhưng biểu lộ lúc này của gã đập vào trong mắt Lương Xuyên, lại cực kỳ chướng mắt!

"Ăn ngon hơn thịt đầu heo chứ?"

Trên màn hình không nhìn thấy được Lương Xuyên nói lời nào, máy ghi âm cũng không thu được mấy lời này của hắn. Nhưng những lời này lại thật sự truyền vào trong tai Sài Cương.

Nghe nói tới thịt đầu heo, Sài Cương thoáng sửng sốt, nuốt miếng Hamburger trong miệng xuống nhưng lại không nói gì nữa.

Gã không dám tỏ vẻ ngang ngạnh với Lương Xuyên, cũng không dám làm trò gì cả. Hai tên còn lại đã chảy nước mắt khóc rống lên, gã giữ được bình tĩnh thế này đã là hiếm thấy lắm rồi.

Có thể nói rằng gã kiên cường, cũng có thể nói đầu óc của gã không được bình thường.

"Chắc là không thể ngon bằng thịt đầu heo rồi." giọng nói của Lương Xuyên lại truyền vào trong tai Sài Cương thêm lần nữa.

Sài Cương từ từ đặt cái Hamburger trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lương Xuyên ở phía đối diện mình.

Tư thế của Lương Xuyên vẫn rất thoải mái.

Chỉ là...

Ngay khi ánh mắt của hai người giao nhau...

Sài Cương chợt cảm thấy toàn thân mình run lên.

Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên biến đổi.

Gã phát hiện mình đang ngồi trên ghế sa lon, trước mặt là một bàn trà. Cảnh vật nơi này khiến gã cảm thấy quen quen. Ngat sau đó, gã đã nhớ ra đây không phải là phòng khách nhà Tôn Ái Bình hay sao?

Từ phòng khách có thể nhìn thấy được phòng bếp, Lưu Vĩ Minh đang làm đồ ăn trong đó.

Đầu óc Sài Cương đăc quánh lại, sau đó gã chợt ý thức lại, hô lên:

"Quân à, mày bị ngu à... Đã bảo mày vào trong đó coi chừng tên kia làm đồ ăn mà, còng tay đâu rồi? Sao không còng tay lại hả? Mẹ kiếp, mày còn cho thằng đó cầm dao thái thịt à?"

Sài Cương nhớ mang máng hình như mình có bảo thằng nhóc Quân còng một tay Lưu Vĩ Minh lại, còn kêu nó cầm dao đứng cạnh trông chừng Lưu Vĩ Minh nấu ăn.

Nhưng Sài Cương gọi vài tiếng vẫn không thấy đám thằng Quân, Phong và Doanh đâu cả.

Mẹ kiếp, không phải bọn nó còn đang chơi con đàn bà kia trong phòng ngủ đấy chứ?

Sài Cương đứng lên, chuẩn bị bước tới giật lấy con dao phay bên người Lưu Vĩ Minh trước đã. Dù sao thì gã cũng không muốn có chuyện bất trắc.

Thế nhưng đúng lúc này, Lưu Vĩ Minh đang nấu ăn đột nhiên xoay người nhìn về phía Sài Cương.

Lúc này Sài Cương đã sợ điếng người. Hai mắt Lưu Vĩ Minh trống rỗng, hai hàng lệ máu không ngừng chảy tràn xuống. Cảnh tượng đáng sợ đến mức không thể đáng sợ hơn được nữa.

"Cái gì thế này?"

Sài Cương bị dọa sợ, liên tục lui về phía sau. Rốt cuộc đây là người hay quỷ đây?

"Đồ ăn đã xong rồi, nhưng mà không có thịt."

Lưu Vĩ Minh lẩm bẩm: "Có thịt mới ngon, như thế thì món ăn mới ngon miệng."

Lưu Vĩ Minh vừa lầm bầm vừa cầm con dao phay trên thớt lên, từ từ đi về phía Sài Cương.

"Thịt của mày ngon lắm."

Sài Cương theo bản năng định bỏ chạy, nhưng không hiểu tại sao mà gã lại không cách nào nhúc nhích được. Cả người gã như bị dính cứng tại chỗ, mà Lưu Vĩ Minh đang ngày càng tới gần gã hơn.

"Có ai không? Có ai không? Quân, bọn mày chết ở xó rồi? Cứu với, cứu tôi với!"

Tiếng la hét của Sài Cương đã định trước là sẽ không có người đáp lại.

Lưu Vĩ Minh hầu như đã tiến sát người Sài Cương, con dao phay sáng loáng đung đưa trước mặt gã.

"Thịt…thịt phải ngon thì đồ ăn mới ngon được."

Sài Cương bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, nhưng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.

"A a aaaaa!"

Sài Cương hét thảm lên.

Con dao phay của Lưu Vĩ Minh bắt đầu hạ xuống mặt Sài Cương, cắt từng miếng thịt trên mặt gã xuống.

Đau đớn.

Rõ ràng rất đau đớn.

Sài Cương rất muốn tin đây chỉ là giấc mộng, nhưng mộng mị làm sao lại chân thật như vậy được?

Nỗi đau đớn khi bị cắt thịt tươi sống đây là thật, đau đến thấu xương!

Dao thứ hai,

Dao thứ ba,

Dao thứ tư...

Kỹ năng dùng dao của Lưu Vĩ Minh không tệ, mặt mày Sài Cương đã trở nên lồi lõm, máu tươi đầm đìa.

"Đủ… đã đủ thịt rồi."

Lưu Vĩ Minh xoay người, để lại một mình Sài Cương đứng nguyên chỗ cũ với cảm giác đau đớn không thể nào tưởng tượng nổi.

Xèo ~~~

Dầu trong nồi đã sôi, đồ ăn lúc nãy mới được xào sơ, hiện tại được bỏ thêm thịt lóc được trên mặt Sài Cương vào, tiếp tục nấu chín.

Chẳng bao lâu sau...

Sài Cương đã ngửi thấy mùi thịt xào.

Đấy là thịt của mình!

Mùi thơm tỏa ra từ thịt của mình được xào lên!

Tắt lửa, dọn ra bàn. Lưu Vĩ Minh lại cầm đũa, bê chén đĩa từ từ đi tới trước mặt Sài Cương.

"Ăn… thử xem có ngon không?"

Trên mặt Sài Cương đầy vết lồi lõm, khắp nơi đều là vết thương đầy máu. Nhưng gã lại không cách nào hôn mê được, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng đau đớn. Lúc này mà bảo gã ăn thịt mình là chuyện không thể nào. Gã bật khóc, chảy nước mắt khóc rống lên.

"Tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi. Cầu xin anh, buông tha cho tôi, bỏ qua cho tôi đi mà. Tôi không dám, tôi không dám nữa..."

Nhưng Lưu Vĩ Minh vẫn cứ thò tay ra bóp lấy cằm gã, ép gã há miệng ra.

"Ăn! Ăn hết! Ăn hết mới mọc ra thịt mới được. Có thịt ngon rồi, đồ ăn mới ngon được. Không phải cậu muốn ăn sao? Các cậu muốn ăn bao nhiêu, tôi sẽ nấu cho các cậu ăn bấy nhiêu!"

Lưu Vĩ Minh gắp thịt trong đĩa lên nhét vào miệng Sài Cương, ép gã nuốt xuống.

Hai mắt Sài Cương đã trắng dã, tinh thần gần như phát cuồng, nhưng lại không cách nào bất tỉnh đi được. Gã không có cách nào trốn tránh được cả.

Lúc này gã thà được chết đi cũng không muốn tiếp tục bị tra tấn thế này.

Gã muốn chết.

Gã muốn chết đi!

Nhưng ở nơi này, dù mặt gã có bị lóc nhiều nhát hơn nữa thì cũng sẽ không chết được.

"Được rồi, nên nấu món thứ hai rồi."

Lưu Vĩ Minh lại giơ con dao phay đầy máu lên.