Dịch: Nhóm dịch Địa NgụcBiên: Lãng Nhân Môn
***
"Lúc sau tôi mới phát hiện ra." Lương Xuyên đáp.
"Anh cho rằng em sẽ tin sao?" Bộ đồng phục bệnh nhân trên người Chu Sa không thể nào che đi vóc dáng hấp dẫn của cô. Thậm chí kiểu đồ rộng thùng thình thế này còn có tác dụng ngược lại, tăng thêm vẻ hấp dẫn của cô nàng.
Thân thể mềm mại có thể dễ dàng biến đổi, thích hợp với mọi tư thế khó nhằn nhất.
Ánh mắt mang theo thần sắc của một con mèo nhỏ dữ dằn.
Quá đủ để kích thích ham muốn chinh phục sâu trong lòng một người đàn ông.
"Sẽ không tin." Lương Xuyên mỉm cười trả lời.
Nụ cười này trong mắt Chu Sa cực kỳ chướng mắt. Cô hầu như không thể kìm chế nổi mình tránh việc đâm mù mắt gã thanh niên trước mặt. Anh ta thừa hiểu mình sẽ không ra tay với anh ta, nhưng cái thái độ còn không thèm dỗ dành cho có này thật sự khiến người ta giận đến ngứa răng mà.
Cô hít sâu một hơi, ngực phập phồng một hồi.
Chu Sa lui về phía sau, rời khỏi người Lương Xuyên, trở lại ngồi trên giường bệnh của mình.
Cô bắt đầu sửa sang quần áo, xem bộ dạng hẳn là chuẩn bị xuất viện. Anh Ngô mập bên kia đoán chừng còn phải ở lại theo dõi thêm một ngày nữa, cô em gái nhỏ nhà người ta bên này đã không có vấn đề gì, đủ để thấy thể chất của anh Ngô mập yếu ớt đến mức nào rồi.
Nếu anh Ngô mập biết suy nghĩ lúc này của Lương Xuyên, hẳn anh đã khóc đến không ra nước mắt. Sở dĩ anh không thể ra viện là vì đang gặp phải vấn đề về tiêu chảy nghiêm trọng. Kỳ thật anh đã không còn bị ảnh hưởng của thuốc mê và mấy tác dụng phụ khác nữa, có điều lúc đó uống phải nhiều nước tiểu trong máng tiểu như vậy đã khiến anh bị chọt bụng.
"Nghe nói phạm nhân trốn mất rồi à?" Chu Sa ngẩng đầu nhìn Lương Xuyên hỏi. Cô là người trong cuộc, chắc chắn có quyền được hiểu rõ tình hình đấy.
"Ừ, trốn mất rồi."
"Nếu em mà không bất tỉnh, tên đó chắc chắn sẽ chạy không thoát đâu." Chu Sa tự tin nói.
"Nếu ông ta mà già thêm hai mươi tuổi, hẳn sẽ không chạy thoát được rồi."
"Lương Xuyên, trước kia anh từng bị cô nàng nào làm tổn thương nặng đấy hả?" Chu Sa gần như phát cuồng với cách nói chuyện lúc này của Lương Xuyên.
"Dấu vân tay và DNA của phạm nhân đều đã được thu giữ, có lẽ không lâu nữa sẽ bắt được."
"Anh biết không, đôi khi em thật sự căm ghét cái thứ khoa học kỹ thuật này. Chúng biến cả đống sở học vô cùng của em trở thành vô dụng hết cả." Chu Sa chuẩn bị thay quần áo.
Lương Xuyên rất biết điều quay lưng đi.
Chốc lát sau, Chu Sa vỗ vỗ bả vai Lương Xuyên, "Cùng về chứ?"
Lương Xuyên gật gật đầu.
Tạm thời không cần phải để ý nhiều đến thủ tục xuất viện cho lắm, chỉ cần nói qua với Ngô Đại Hải một tiếng là được rồi. Hai người vừa tới cổng bệnh viện, chuẩn bị bắt xe.
"Em nhớ ra rồi, xe em vẫn còn ở cục cảnh sát." Chu Sa bất đắc dĩ nhún vai, "Em đi lấy xe."
"Vậy tôi về trước vậy."
Chu Sa bắt taxi đi trước, còn Lương Xuyên đứng chờ thêm một chút nữa, rồi cũng bắt được một chiếc taxi.
Vừa mới lên xe, Lương Xuyên còn đang suy nghĩ có nên đi chợ mua chút đồ ăn về hay không. Bình thường mình không ăn nhiều, lại ăn quá qua loa, cứ kéo dài như vậy sẽ có ảnh hưởng xấu với thân thể.
Có điều, vốn Lương Xuyên đang ngồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt quay lại nhìn người lái taxi.
Người lái taxi này vẫn luôn lén quan sát mình.
Đấy không phải là kiểu quan sát một người xa lạ thông thường mà mang theo một loại cố ý rất khác lạ. Hơn nữa, Lương Xuyên đang ngồi ở ghế kế bên tài xế, cho nên có thể nhìn thấy rõ biểu lộ của người này.
"Bác tài?" Lương Xuyên chủ động hỏi.
"Hả?" người tài xế taxi lên tiếng, mặt mày có chút mất tự nhiên.
"Anh đi nhầm đường rồi." Lương Xuyên nhắc nhở.
"Két...."
Bỗng nhiên người tài xế taxi đột ngột phanh gấp, đồng thời khóa cửa xe lại. Chiếc xe taxi vắt ngang bên vệ đường, quán tính cực lớn ép cả người tài xế và Lương Xuyên dính sát vào ghế ngồi.
Cũng trong lúc này, ghế ngồi phía sau xe vốn không có người đột ngột xuất hiện thêm một lão già. Ngực lão còn quấn băng gạc trắng.
Vẫn còn nhìn thấy vết máu lờ mờ thấm qua lớp băng.
"Tao muốn xem xem, rốt cục mày là người hay quỷ?"
Lão già vung dao đâm xuyên qua cả lớp ghế xe.
"Phập!"
Lương Xuyên cảm nhận được lưỡi dao sắc nhọn lạnh như băng đâm vào người mình, cảm giác đau đớn kịch liệt kéo tới.
...
"Meow!"
Phổ Nhị vốn đang nằm phơi nắng thảnh thơi trên ban công lầu hai của cửa hàng vàng mã chợt ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu dồn dập như cảm giác được gì đó.
...
"Tao muốn xem thử coi, rốt cuộc mày là người hay quỷ?"
Lão già lập tức rút đao ra, chuẩn bị đâm xuống tiếp.
Nhưng ánh mắt Lương Xuyên đã nhanh chóng hóa thành đỏ thẫm.
Lúc này, tên đệ tử của lão già đang cải trang thành tài xế taxi đột nhiên đánh về phía lão, cướp lấy con dao trong tay của lão đi.
"Quả nhiên mày là ma quỷ, là ma quỷ!"
Lão già đang giành giật với đệ tử đã bị "thay đổi" của mình, vừa giận dữ hét lên.
Hôm qua lão đã nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị này một lần, lúc này lại gặp lại nữa.
Lương Xuyên cong lưng dựa vào cửa sổ xe, miệng vết thương sau lưng hắn đổ máu ồ ạt.
"Tao đang muốn nhìn xem mày có chết được không? Mày không thể ngờ là tao lại dám quay lại tìm mày phải không?
Tao biết tao không trốn được nữa, cảnh sát sẽ nhanh chóng lần ra tao. Nhưng trước lúc xong đời, tao phải thử một chút, để xem rốt cuộc ma quỷ có chết được hay không!"
Con dao găm trong tay lão già cắt thẳng vào gân tay tên đệ tử mình, sau đó lão dùng cùi chỏ đánh thẳng vào mặt gã. Tên tài xế taxi này bị té ngửa ra phía sau.
Thật ra trình độ của một diễn viên xiếc không chênh lệch với một người luyện võ bao nhiêu. Tất cả đều nhờ quãng thời gian dài luyện công khắc khổ mà có, cho nên chắc chắc không chênh lệch nhiều. Nếu lão già này đã có thể luyện súc cốt công đến mức độ này, nhất định những mặt khác cũng không yếu.
Nhưng ngay khi lão già sắp sửa vung dao đâm về phía sau gáy Lương Xuyên thì tên đệ tử bị thương của lão lại đột ngột đánh tới lần nữa. Rồi gã chủ động nằm úp lên người Lương Xuyên, dùng cả người mình chắn một dao kia cho hắn.
Máu tươi nhất thời lan ra.
Có máu của Lương Xuyên, cũng có máu của tên tài xế.
Lão già kia đã giết đến đỏ cả mắt, đến tên đệ tử đích truyền thân thiết nhất cũng bị lão không chút do dự chọc một dao, không rõ sống chết.
Lão thừa hiểu bản thân có bao nhiêu thời gian. Đối mặt với tên ác ma này, nếu để cho hắn thời gian kịp phản ứng thì chính lão sẽ không có cơ hội nào cả.
Lão kéo người tên đồ đệ vừa liều mạng bảo vệ Lương Xuyên ra, lại tiếp tục đâm một dao xuống.
Lúc này Lương Xuyên đã ngẩng phắt đầu lên.
Nét mặt đã trở nên méo mó.
Đúng vậy, Lương Xuyên căn bản không nghĩ đến chuyện lão già này chỉ qua một đêm đã khắc phục được nỗi sợ hãi, dám trắng trợn chủ động đến tìm mình báo thù!
Trong kính chiếu hậu, đôi mắt Lương Xuyên chỉ còn một màu đỏ thẫm.
Lão già kia kêu to, đâm một dao xuống. Thế nhưng ngay lúc mấu chốt nhất lại chuyển hướng, đâm trượt vào khoảng không kế bên.
Cả người lão già bắt đầu run rẩy. Lão đã cảm thấy thân thể của mình đang dần dần không còn nghe theo khống chế của mình nữa. Cảm giác sợ hãi quen thuộc của tối hôm qua lại lần nữa kéo đến!
"Mày...mày....." Lương Xuyên nặng nề thở hổn hển, đồng thời thấp giọng rít gào nói: "Mày... Mày đi chết đi... Chết!!!"
Lão già chậm chạp giơ con dao lên.
Lúc này lão chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tay mình đang cầm con dao, nhắm ngay vào bản thân mình.
"Ma quỷ... Ma quỷ... Mày là là ma quỷ...ha ha ha ha... Mày thật sự là ma quỷ...."
Lão già cười đến điên cuồng. Lão đang tiếc hận, tiếc hận mình thiếu một tí nữa, chỉ một tí nữa thôi đã có thể giết chết tên ma quỷ này rồi. Lão đã thấy được ma quỷ cũng bị thương, ma quỷ cũng đổ máu.
Ma quỷ, cũng sẽ chết!
Nhưng còn một chút nữa,
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi,
Tâm tính tên đệ tử không kiên định bằng mình, hơn nữa cũng không có trải nghiệm tối qua cho nên mới nhanh chóng bị ma quỷ khống chế mất. Nếu như không có đệ tử mình ngăn cản, mình đã thành công giết chết tên ma quỷ này rồi.
Nhưng mà, nếu không có đệ tử mình giúp đỡ, mình cũng không có được cơ hội tiếp cận ma quỷ này tốt như vậy.
"Phập!"
Con dao găm đâm vào ngực lão già.
Lúc này đã đâm thẳng vào trái tim lão.
Đồng thời tay của lão già còn dốc sức xoắn một vòng.
Sau đó toàn thân lão run rẩy, co quắp ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe.
"Ma...quỷ..."
Trong miệng lão già còn đầy những bọt máu,
Vào ngay lúc ở điểm cuối của sinh mệnh, lão vẫn thò tay chỉ vào Lương Xuyên.
Lão còn muốn nói gì đó, lại không cách nào thốt nên lời.
"Xoạch..."
Lương Xuyên mở khóa cửa xe, đẩy cửa đi ra, thất tha thất thểu bước xuống xe.
Miệng vết thương phía sau lưng vẫn không ngừng chảy máu.
Lương Xuyên không rõ vết thương của mình nghiêm trọng đến thế nào, hắn chỉ cảm thấy rất khó chịu. Dù sao tố chất thân thể của hắn đã không mạnh mẽ gì cho cam.
"A..."
Lương Xuyên định kêu cứu với người trên phố.
Có điều trên đường lại không có bao nhiêu người.
Xa xa cũng có vài người, nhìn thấy hắn như vậy thì không ai dám chạy tới. Bọn họ chỉ đứng từ xa nhìn đến. Có vài người ở gần hơn, vừa nhìn thấy Lương Xuyên toàn thân đầy máu chạy ra khỏi xe taxi cũng vô thức tránh xa ra.
Máu tươi không ngừng chảy ra. Vết thương sau lưng nên hắn cũng khó mà tự cầm máu được.
Hai tay Lương Xuyên chống xuống mặt đất, lảo đảo đi về phía trước. Hắn nhớ bệnh viện ở cách đây không xa. Màu đỏ máu trong mắt hắn đã rút đi, thay vào đó là một màu đục ngầu và mê mang.
Hắn không muốn chết.
Chết… thật sự quá quá đáng sợ.
Dù cho có sống tạm bợ bằng cách nào đi nữa, hắn cũng không muốn phải chết thêm một lần nữa.
"Khục khục..."
Cổ họng hắn chợt tanh tanh.
Lương Xuyên cảm giác mình đang trong trạng thái nửa tê liệt.
Lưỡi dao kia có bôi thêm thứ gì đó.
Lúc này Lương Xuyên không kịp hối hận, không có thời gian hối hận vì mình sơ ý. Hắn đang gắng gượng đi về phía trước, lê lết tấm thân suy yếu của mình.
Nhưng bốn phía không ai dám tới đây cả.
Cả đám người lại không ai dám tới.
Càng không có ai tình nguyện dính phải thị phị, tự mình nhảy vào vũng bùn.
Đây là nhân gian.
Nơi này chính là nhân gian!
Lương Xuyên lảo đảo ôm lấy cột điện phía trước. Hắn không đi nổi nữa, chỉ có thể há to miệng thở hổn hển.
Đột nhiên, hình ảnh người xung quanh bắt đầu trở nên dày đặc.
Có vài người nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, tóc tai đỏ tươi đi ngang qua người mình. Ánh mắt bọn họ xa xăm, biểu lộ lạnh nhạt như là những cái xác không hồn, chỉ đờ đẫn mà đi.
Ánh sáng xung quanh như bắt đầu mờ mờ tối lại.
Như đang ở khoảng giữa hư ảo và chân thật.
"Cậu mệt rồi... Chúng tôi đỡ cậu cùng đi...."
Có người ngừng lại, chuẩn bị nâng Lương Xuyên đi cùng hướng với bọn họ.
"Không... Không... Không được..."
Lương Xuyên giãy giụa,
Hắn không muốn quay về đó,
Hắn không muốn quay về nơi đó…