Hàn Ngu: Gặp Ai Đều Hốt

Chương 22

(Tác rất cảm ơn những anh em đã đọc vào hôm nay, đã cho tác những câu bình luận rất chân thành và tác rất trân trọng điều đó! Cảm ơn mọi người rất nhiều!)

Lúc này có một người luôn từ xa theo dõi xuyên suốt trận đấu một cách im lặng cũng đứng dậy chổ ngồi, người đàn ông đi tới phía Bo Yong

"Chàng trai trẻ!"

Nghe được tiếng gọi hắn cũng quay người lại nhìn về phía đó, là một người đàn ông trung niên tóc có chút rối loạn, khuôn mặt kiên nghị góc cạnh làm toát lên một vẻ cương nghị chính trực

"Chào anh! Anh kêu tôi lại có chuyện gì?"

"Xin chào! Tôi là Jung Du Hong!"

"Xin chào tôi là Bo Yong!"

"Với kỹ thuật của cậu chắc không dưới 10 năm luyện tập chứ nhỉ?"

Nghe câu nói này hắn cũng có chút bí, không biết nên trả lời thế nào, dù sao hắn cũng là được hệ thống thưởng nên thân thủ mới có thể như vậy. Tuy nghỉ vậy nhưng mà hắn vẫn giả vờ đáp" Đúng vậy!"

"Rất hoan nghênh cậu đến với nơi này!"

"Vâng!"

Đúng lúc người đàn ông kia đi hắn lại lẩm bẩm cái tên này, trong đầu hắn có chút quen thuộc cái tên này. Bo Yong nhớ ra rồi, hôm đó hắn được Biên Kịch Park cho biết nơi này có một người tên Jung Du Hong là chỉ đạo võ thuật của nhiều bộ phim. Nhớ ra điều đó hắn liền kêu lại Du Hong

"Xin lỗi! Anh có phải là một chỉ đạo võ thuật?"

"Ồ! Sao cậu biết?"

"Một số người nói ở đây có nhiều diễn viên đóng thế cùng chỉ đạo võ thuật nên tôi có từng hỏi thăm về nơi đây nên biết về anh!"

"Vậy cậu là diễn viên à?"

"Dạ vâng! Em là diễn viên mới, mong muốn tới đây để có thể học hỏi nhiều thêm!"

"Ồ!"

Sau đó ông Hong không ngừng nhìn ngang ngó dọc Bo Yong làm hắn có chút ngượng ngượng

"Diễn viên mới mà có trình độ như cậu thực sự là hiếm thấy a!"

" Anh quá khen!"

Sau đó thì hắn cũng coi như làm quen với nơi đây, anh Hong dẫn hắn đi làm quen với một số chỉ đạo võ thuật khác cùng với một số diễn viên đóng thế kì cựu. Hắn cũng coi như dung nhập vào cái vòng tròn này, với kỉ thuật của hắn không quá lâu để bắt kịp tiến trình luyện tập ở nơi đây, cùng với học thêm được một số điều bổ ích.

Tới chiều hắn cũng chào tạm biệt mọi người ra về, nhìn trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ là của Han Hyo Joo. Thấy vậy hắn cũng liền lập tức gọi lại cho bên kia, không quá lâu đường dây bên kia cũng được nối máy

"Alo! Bo Yong a! Tui về nước rồi nè!"

Nghe tới đó hắn cũng vui mừng du sao đoạn thời gian này cũng khá nhàm chán, Han Hyo Joo hẹn hắn qua nhà để ăn cơm cũng như sửa lại giúp cô mấy cái bóng điện trong nhà. Mới đi có một tháng mà mấy cái bòng đèn trong nhà cổ thế mà bị hư tới tận mấy cái.

Báo lại hắn sẽ đến sớm thôi, chạy một mạch về nhà tắm rửa mà tâm tình cũng vui sướng, dù sao mấy cái dang sáo lộ này hắn có chút quen a. Có khi đêm nay lại không về.

Qua tới nhà Han Hyo Joo cũng đã gần 7h hơn, gọi điện thoại kêu cổ xuống đón. Hôm nay không còn váy trắng mà là một bộ áo quần rất đơn giản áo quần ở nhà, một bộ đồ bộ nhưng mà không thể không nói "Lụa đẹp vì người" nên dù là một món đồ đơn sơ thì nhìn vào vẫn có cảm giác ướt át mà mỹ lệ đến lạ kì. Không phải ăn ở nhà mà chỉ kêu Bo Yong đi sửa mấy cái bóng đèn còn cô ấy thì đi thay quần áo.

Dăm ba cái bóng đèn tất nhiên là không thể làm khó Bo Yong của chúng ta được rồi a, không quá 15p thì hắn cũng lắp lại xong mấy cái bóng đèn cũng như kiểm tra mấy cái cầu dao điện trong nhà. Dù sao lâu quá không ở nên kiểm tra một chụt cũng là điều nên làm.

Lúc sau, hắn đã có chút ngồi chán chê muốn lao vào phòng xem thử cô này làm cái gì ở trỏng mà lâu quá vậy, thì cuối cùng Han cũng đi ra. Thay một bộ quần áo khá phổ thông chỉ là quần jean cùng áo sơ mi.

"Hôm nay chúng ta đi đâu nào?"

"Đi dạo quanh sông Hàn đi?"

"Vậy cũng được!"

Thế là cả hai người vác xe máy vespa của Bo Yong đi dạo sông Hàn, tới nơi thì cũng có khá đông người đi dạo ở đây. Có người tập thể dục rồi mấy cặp tình nhân ngồi trò chuyện. Hai người cũng chọn một vị trí thật đẹp dành riêng cho mình, là một nơi không đông quá đông người, hơi khuất so với các nơi khác thế nhưng ngồi đó vẫn có thể ngắm trọn vẹn sông hàn đang phản chiếu hình bóng của cây cầu Yanghwa đầy lung linh và mờ ảo

Họ mua cho mình một người một lon bia và cứ ngồi nắm tay nhau, dựa đầu vào nhau mà nhìn khung cảnh mỹ lệ

"Sắp tới phải đi Nhật Bản để quay phim có khi là hết tháng 7 mới có thể quay về!"

"Cũng tốt mà! Dù sao nếu thành công em cũng sẽ đạt nhiều thứ!"

Nghe vậy Han Hyo Joo cũng gật đầu đồng ý, chuyến đi này là nước đi táo bạo của cô để có thể chinh phục thị trường Nhật hay không là dựa vào nó.

"Nhưng em sợ mình sẽ nhớ anh!"

Bo Yong nhìn Han Hyo Joo một cái rồi lắc đầu

"Nếu em có ở đâu trên trái đất này! Thì chỉ cần em nhớ đến anh thì anh sẽ xuất hiện trước mắt em!"

Dù biết đó là một câu nói dối của Bo Yong nhưng Han Hyo Joo vẩn cười một cách đầy hạnh phúc. Người đời có câu đang ông yêu bằng mắt còn con gái yêu bằng lỗ tai, nên nhiều khi cũng chỉ cần rót mật vào tai họ thôi cũng khiến họ nhung nhớ rồi.

Họ trò chuyện với nhau những chuyện xảy ra khi không gặp nhau. Han Hyo joo thì nói về áp lực của cô ấy cho Bo Yong nghe, chắc có lẻ bởi vì không ai để Han Hyo Joo chia sẻ nên lúc nói thì cô ấy trải lòng với Bo Yong rất nhiều.

Một người con gái muốn lăn lộn ở trong cái giới này mà giữ được thân mình thực sự là quá khó. Han Hyo Joo cũng là một cô gái bình thường mà thôi với giấc mộng sân khấu, chịu rất nhiều oan ức, đã có lúc cô ấy gần như bỏ cuộc. Sau ánh hào quang sẽ có nhưng mãnh đen tối, Han Hyo Joo còn giữ thân được tới giờ có thể nói là kì tích.

Dùng bàn tay ấm áp của mình lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên má Han Hyo Joo, hắn không muốn người mình yêu rớt nước mắt cũng giống như mọi người đàn ông khác trong thế giới này. Người đàn ông có thể đổ máu vì người mình yêu chỉ để cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc.

"Từ giờ em không cần chịu nó một mình nữa!"

Tay hắn có chút siếc chặt vì sự bất lực của mình

"Nếu không ráng được thì cứ từ bỏ! Luôn nhớ rằng phía sau em luôn có anh!"

Lát sau hai người đi dạo bên bờ sông Yanghwa nhìn cảnh đêm tĩnh lặng.

Lúc sau họ cũng về, tới trước cổng chung cư thì Bo Yong chuẩn bị đi về thì Han Hyo Joo lại níu tay hắn lại

"Anh phải về rồi! Mai em còn phải đi Nhật nữa mà! Ngoan!"

Han Hyo Joo lắc đầu không muốn rồi nũng nịu nói

"Đêm nay anh ở lại đây đi!"

Với sự mềm lòng của một thằng đàn, hắn cũng ở lại. Đêm đó tất nhiên là chả làm ăn được cái gì rồi, về tới phòng ngủ cũng chỉ ôm nhau một cách bình yên. Biết mình không làm gì hơn được nên thôi hắn cũng chỉ đành vậy, nhờ vậy mà hắn cũng thấy được sự bình yên.

Sáng sớm lúc hắn thức dậy thì cũng chả còn ai trong nhà nữa rồi. Han Hyo Joo đã lên máy bay qua Nhật, đi xuống phòng bếp thì đã thấy cô gái này chuẩn bị sẳn bửa sáng, phía trên còn có một mảnh giấy nhớ

"Nhớ ăn hết đó!"

Cầm mảnh giấy hắn nở nụ cười, cuộc sống đôi khi chỉ là nhiều điều giản đơn hợp lại thì tạo nên một hạnh phúc to lớn.