Hận Xuân Tình

Chương 8

8.

Viên gạch nhỏ động đậy cả nửa ngày, mới có thể mở ra được một khe hở, sau đó ta liền “Rắc” một tiếng lại đẩy trở về.

Một khoảng lặng xấu hổ qua đi, nó lại bắt đầu di chuyển trở lại, ta lại “Rắc” một tiếng, lại đẩy trở về.

Thấy phía bên kia có vẻ đã bắt đầu tức giận rồi, ta mới “Rắc” một tiếng đem toàn bộ kéo ra, nhìn gương mặt mỹ nhân đối diện nhíu mày, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi kéo đi kéo lại như vậy, xương tỳ bà không đau à?”

Hắn lúng túng cúi đầu xuống, nhìn về phía khác: “Không có việc gì.”

“Ngươi rốt cuộc tại sao lại phải vào đây?”

Hắn: “Tạo phản.”

“Nếu như ngươi tạo phản, tại sao hắn lại đem ngươi nhốt ở vương phủ của hắn?”

Mỹ nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn chờ đợi cơ hội, ta là vật mà hắn chuẩn bị đợi đến thời khắc mấu chốt lấy ra để giành lấy công trạng. Còn có, hắn hoài nghi ta có trong tay hiến vương di bảo, cũng không muốn để người khác giành được.”

Ta: “Ngươi không phải là sợ ta đến để dò xét sao? Sao cái gì ngươi đều nói cho ta hết thế?”

Mỹ nhân sửng sốt.

Ta thừa dịp hắn không lưu ý, “Rắc” một tiếng, đem lỗ nhỏ đó lại đóng chặt lại.

Đóng lại xong, ta tựa lưng vào tường, trượt ngồi xuống.

Xong rồi, xong thật rồi.

Vị đại mỹ nhân này tại sao càng nghe càng giống như nhân vật Boss phản diện trong nguyên tác đã lấy mạng chó của nguyên chủ ta thế?

Đáng giá bị Triệu Uyên kiêng kị như thế, người mà phải xuyên xương tỳ bà nhốt trong địa lao vương phủ nghiêm hình tra tấn, chắc cũng không có nhiều đi…

Ở trong nguyên tác, thật ra người mà Boss phản diện muốn giết là Đỗ Nguyệt Nga, thời điểm phát hiện nguyên chủ của ta chỉ là thế thân cũng không hề nương tay, chỉ lạnh như băng quăng ra một câu “Chó săn của Triệu Uyên, nên giết”, vung tay lên liền hạ lệnh bắn nàng thành một con nhím, có thể nói là hết sức lạnh lùng.

Giờ phút này ta lại muốn cho mình mấy cái bạt tai, ai bảo ngươi miệng rộng này!

Ai bảo ngươi chỉ đọc phần thịt thịt, còn phần kịch bản truyện thì bỏ qua, lần này thì tốt rồi, ngươi có nhớ được gì không hả?

Boss phản diện này xuất thân như thế nào?

Bối cảnh là gì?

Ý đồ ra sao?

Nghĩ không ra….

Nghiêm túc nhớ lại nội dung nguyên tác, trong đầu óc ta chỉ hiện lên những nội dung không thích hợp thiếu nhi mà thôi…

Ta có tội mà….

Ta ở bên này rầu rĩ không biết phải nên đối mặt với mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế nào, cửa ra vào địa lao lại thấy có động tĩnh. Ta vô thức che lên lỗ nhỏ trên tường, lại sợ mỹ nhân ở phía bên kia không biết mà có động tác, nên vội vàng hô to một tiếng: “Vương gia!”

Triệu Uyên vừa bước một chân vào, nghe thấy ta gọi hắn, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Ta:…Được thôi, ngươi vui là được.

Ta cảm thấy mỹ nhân chắc hẳn không ngốc, nghe thấy tiếng ta gọi như vậy là hiểu, nhắc nhở thế hẳn là đủ rồi.

“Ngươi biết sai chưa?” Triệu Uyên bước chân thong thả đi đến, cằm hếch lên trời, ánh mắt đắc ý nhìn ta.

Biết sai cái đầu ngươi!

Ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ta đã làm sai cái gì mới bị lão thiên gia phái tới làm việc cho cái tên vương bát độc tử buồn nôn này? Chẳng phải ta chỉ xem mấy quyển thịt văn nho nhỏ thôi sao? Ta không có truyền bá, chỉ vụng trộm xem như vậy cũng không được sao?

Sau một khắc, ta như được thông suốt, liên tục gật đầu: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

Triệu Uyên ngược lại ngây ngẩn cả người: “Sai ở chỗ nào?”

Ta lời lẽ chính nghĩa: “Thuộc hạ sai ở chỗ không nên còn sống.”

Triệu Uyên đang tức giận đến sắp nổi trận lôi đình, lại nghe ta dừng lại mỉa mai: “Chỉ cần thuộc hạ vẫn còn sống, vẫn còn một hơi thở, để cho Nguyệt Nga tiểu thư nhìn thấy, liền cảm giác trong mắt có đinh trong thịt có gai, toàn thân không được tự nhiên. Để cho nữ nhân mà vương gia yêu mến phải thống khổ như vậy, là thuộc hạ đã sai rồi.”

Cái này nếu nói ở trước mặt Đỗ Nguyệt Nga, Triệu Uyên đã sớm chửi ầm lên rồi, ngươi là đồ nô tài hôi hám, Nguyệt Nga tiểu thư sao có thể mặc cho ngươi bàn luận. Nguyệt Nga tiểu thư chẳng lẽ lại là người nhỏ nhen như vậy sao? Tương lai bản vương phải vì hoàng gia mà khai chi tán diệp, ngươi nghĩ Nguyệt Nga tiểu thư sẽ để ý sao?

Nhưng giờ phút này, hắn lại nở nụ cười mập mờ.

“Ngươi ghen sao?”

Ghen cái đầu ngươi!

Triệu Uyên khoanh tay, tâm tình có vẻ không tệ: “Bổn vương sẽ ở trước mặt mẫu phi cầu cho ngươi một ân huệ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nhận sai, sẽ để cho ngươi trở thành nha hoàn thông phòng của bản vương, để bản vương thị tẩm. Bây giờ bởi vì quy củ không hợp, bản vương đành phải cự tuyệt đại cung nữ Uyển Lăng bên người mẫu phi, dùng lời lẽ thuyết phụ nàng đồng ý đem vị trí này cho ngươi. Ngươi sẽ chính là nữ nhân đầu tiên của bản vương, vô luận như thế nào cũng không có ai có thể thay thế được, cho dù là trước mặt Nguyệt Nga, bản vương cũng sẽ che chở cho ngươi, được không?"

Cái gì?

Ở trong nguyên tác, vị vương gia này bị người ta hạ thuốc mới tạm thời bắt lấy nữ chính tương tương nhưỡng nhưỡng, đoạn này có thịt, ta xem đi xem lại rất kỹ, lúc đó còn phun tào kẻ nào bỏ mấy cái thuốc nát này.

Sau đó hắn còn làm bộ biết vậy chẳng làm, làm cho nữ chính cảm thấy mình chỉ là người dư thừa, nam chính cùng với Nguyệt Nga tiểu thư mới là chân ái.

Kết quả là, thì ra tên vương bát đản này sớm đã thèm muốn thân thể nữ chính rồi, đúng là đồ cặn bã!

Ta lại làm ra vẻ vui mừng: “Vương gia nói thật sao? Thuộc hạ nếu thành người trong phòng của vương gia, ngày sau lại sinh được hài tử cho ngài, vậy có phải là không cần phải dãi nắng dầm mưa, chém chém giết giết, không giống những người thô kệch như lão Bát, lão Thập Tứ nữa không?

Triệu Uyên cứng đờ.

Quý phi nương nương sẽ không để cho hắn sinh hạ thứ trưởng tử, phủ Thừa tướng càng không chấp nhận cho hắn sinh hạ thứ trưởng tử đầu tiên.

Những điều này trong lòng hắn rõ ràng, kỳ thật trong lòng ta cũng rất rõ ràng, hắn có thể gạt ta, nhưng so với một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt thì lừa gạt khó hơn một chút.

“Ngươi cố gắng…chờ thêm mấy năm. Chờ khi Nguyệt Nga sinh hạ đích trưởng tử thì ngươi tự nhiên sẽ có hài tử của mình.”

Ta “A” một tiếng, chớp chớp mắt: “Hồi bẩm vương gia, vậy là ngài chuẩn bị cho thuộc hạ uống canh tránh tử, hay là trực tiếp xóa sạch đi?”