Hằng Ngày Quan Sát CP Này Ở Cự Ly Gần

Chương 10: GOOD END cuối cùng cho cuộc sống hạnh phúc

1. Chuyện gia đình

Tôi và Trình Ý trưởng thành không tính là thuận buồm xuôi gió.

Ba tôi là thương nhân hay bay loạn khắp thế giới, mẹ tôi cũng là phóng viên thường bay nhảy khắp nơi, trong một lần bay, hai người họ nhìn nhau vừa mắt. Không tới hai tháng liền đột xuất kết hôn, ngay trong tháng đó mang bầu Trình Ý.

Ba tôi cũng xem như là một người đàn ông có trách nhiệm, hai người cũng vượt qua mấy năm sinh sống an ổn và ngọt ngào, thông minh đại biến thái như Trình Ý không bị nứt thành nhân cách phản xã hội, là cũng nhờ vào công giáo dục của ba mẹ tôi trước lúc ổng bốn tuổi.

Mãi cho đến khi anh tôi lên bốn, dã tâm sự nghiệp của cả hai đã không còn cách nào gánh được sự ấm áp của gia đình, một trong hai người tất sẽ phải từ bỏ sự nghiệp của chính mình.

Nhưng không một ai nguyện ý từ bỏ, thời điểm thoả thuận ly hôn, mẹ tôi liền mang thai, đó chính là tôi.

Bọn họ quyết định, vì hai đứa trẻ tụi tôi, hôn nhân của cả hai sẽ duy trì đến lúc tôi hơn mười tuổi, hơn nữa không thể từ bỏ sự nghiệp của chính mình trong lúc này.

Giữa họ không phải là không có tình yêu, hơn nữa coi như bây giờ hai người ly hôn cũng giống như một đôi tình lữ nơi đất khách, có thời gian thì hẹn hò, không có thời gian thì mỗi người làm việc của mình. Mà tôi thì lớn lên dưới sự chăm sóc của bảo mẫu và anh trai, sự hiện diện của ba mẹ chỉ là tượng trưng, cho nên thời điểm bọn họ tuyên bố ly hôn, tôi đã sớm chuẩn bị.

Cho nên nói tôi có bị brother complex thì cũng là dĩ nhiên, không phải sao. ╮(╯╰)╭

Vì lẽ đó điều này có thể giải thích tại sao tôi và Trình Ý đều không để tâm với chuyện tình cảm, mãi cho tới khi anh tôi gặp Trùng Tử, tôi mới bắt đầu dám tiếp thu Giang Nhị Triết, hết cách rồi, cuộc đời của tôi vốn đi theo con đường của Trình Ý, nếu như anh tôi không yêu ai, tôi cũng không có dũng khí cùng Giang Nhị Triết.

Thế nhưng đồ ngố này chỉ có một chút xíu dễ thương, còn lại toàn bị cậu ta chọc cho bực mình. (#‵′)

Trùng Tử sau khi “gả” vô nhà chúng tôi cũng mới được nghe tỉ mỉ tường tận chuyện gia đình tôi, nghe xong ảnh không khỏi nhào vào trong ***g ngực của Trình Ý, cọ cọ ổng như con cún con, hớ hớ, anh cho rằng Trình Ý vô tình kể chuyện này sao, hỡi người phàm môi cá nhám kia.

Đạ mấu, Giang Nhị Triết, ông mau lết xác về đây cho bà chà đạp coi.

2. Tiểu quỷ

Một hôm tôi trở về nhà, phát hiện một sự thật gay go, trong nhà xuất hiện sinh vật không rõ, giáp và kháng phép năm sao, sát thương MAX.

Ối dời ơi, xuất hiện, con nít.

Mặt tôi không cảm xúc kì thực cả người cứng ngắc nghe Côn Lượng giải thích chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn thằng bé này, trong nháy mắt tưởng tượng Trùng Tử lúc trước đã đánh mất tấm thân xử nam, ba ba ba rồi cùng dã nữ nhân nào đó sinh em bé.

May mắn là, nhóc Côn Khôn này con anh cả Trùng Tử, cùng có nhiễm sắc thể Y như Trùng Tử, hèn chi lớn lên nhìn như nhau.

Còn Trình Ý là dáng vẻ vui vẻ làm bố, theo như ổng nói, Côn gia đưa cậu nhóc này tới đây là để biểu lộ họ rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật bất đắc dĩ là con trai mình được gả cho một người đàn ông, xét thấy Côn Lượng đáng thương sẽ không có con cái, bọn họ quyết định sẽ thường xuyên đưa cậu nhóc này qua cho hai ổng chơi, cái này cũng là tín hiệu thiện ý của Côn gia.

Nhưng mà theo tôi thấy, phải là nhóc con này chơi hai ổng mới đúng.

Tiểu quỷ Côn Khôn này không ầm ĩ như những đứa con nít bảy, tám tuổi bình thường, chỉ có điều lại dùng những phương pháp khác khiêu chiến thần kinh của tụi tôi (không bao gồm Trùng Tử).

Trình Ý và Trùng Tử không dám ở trước mặt nhóc ấy show ân ái cái gì, đứng đắn nghiêm túc, làm cho ông anh tôi có chút muốn tìm bất mãn. Mà cái cách nhóc ta quấy rầy tôi càng khiến tôi tràn đầy tức giận.

“Thím ơi, thím có phải hủ nữ không?” Khi bạn nhỏ Côn Khôn đàng hoàng trịnh trọng hỏi tôi câu này, tôi nhất thời cảm thấy dây thần kinh của mình như bong bóng sắp nổ.

“Tại sao cháu lại hỏi như vậy?” Gân xanh nổi trên gáy, tôi lộ ra một nụ cười hết sức ôn nhu (dữ tợn).

“Trong máy tính của thím có Kichiku Megane, Togainu no Chi, còn có Eating Out, cần cháu kể thêm hông?” Trong ánh mắt của nhóc ấy ngoại trừ khinh bỉ vẫn là khinh bỉ, “Có điều, trong thư mục còn có thêm Aoi Sora với Ria Sakurai… Cháu thật sự không rõ thím rốt cuộc có phải hay hông.”

Aoi Sora và Ria Sakurai là 2 diễn viên JAV, còn Eating Out là một series phim gay hài hước lãng mạn, Togainu no Chi cũng là một BL game rất nổi tiếng.

Tôi run khoé môi, tiểu quỷ này làm sao tìm ra được, phải biết tôi giấu hàng ở chỗ khá kín đó.

Kichiku Megane với Togainu no Chi gì đó là do quỳ liếm lực lượng diễn viên ***g tiếng hùng hậu nên tôi mới tải về, còn Eating Out là do cảm khái đối với chuyện ân ái của đôi phu phu kia, muốn tìm hiểu một chút tình cảm của bọn họ, một phần cũng bởi do hiếu kỳ nên down xuống… Còn phim AV, xin đừng hỏi nhiều.

Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của tôi, nhóc ấy dương dương tự đắc: “Ổ đĩa F // Tập tin dự phòng quan trọng // Tài liệu học tập quan hệ quốc tế, trong đó nghiên cứu chuyên sâu là Aoi Sora, dị văn hoá là phim… Này này, đừng nhìn cháu như vậy, cháu chỉ nhìn tên một chút mà thôi, chưa hề mở nội dung ra xem đâu.”

Dây thần kinh tựa như bong bóng của tôi nổ bùm bùm.

Mấy đứa nhỏ bây giờ cái gì cũng biết hết vậy nè, không phải ngồi xem Cừu vui vẻ với Những cô tiên Balala sao, tại sao lại biết Kichiku Megane, Togainu no Chi, Aoi Sora với Sakurai, ngây thơ trong sáng đâu hả trời? Người lớn nhà nhóc rốt cuộc dạy dỗ nhóc làm sao, tại sao lại không có tiết tháo như thế!!! Nhóc chỉ mới là một thằng tiểu quỷ tám tuổi thôi!!!

“À, đấy là cháu nghe thấy dì nói chuyện điện thoại nên biết, không liên quan gì đến ba mẹ cháu.” Côn Khôn một mặt thản nhiên, “Dì ấy chính là hủ nữ nha, hình như dì còn có ý định bẻ cong cháu nữa.”

Vì lẽ đó nên nhóc bị đưa tới đây sao, chẳng lẽ ba mẹ nhóc không cảm thấy ở đây càng dễ bị bẻ cong hơn hả?

“Cháu không cảm thấy cháu sẽ bị bẻ cong đâu.” Tiểu quỷ thối lấy một cuốn truyện shounen từ trên giá sách của tôi xuống, “Mấy bạn nam xung quanh cháu rất ngu, ngược lại thông minh chỉ có phụ nữ thôi.”

Xuỳ, nhóc mới có vài tuổi, mấy đứa con nít ở tuổi này không phải đều ngu ngơ sao, còn phụ nữ, trẻ con chưa có bà dì tới thăm mỗi tháng thì không gọi là phụ nữ được!

May là tiểu quỷ này một tuần chỉ ngốc ở nhà tụi tôi một, hai ngày, gia tăng tình cảm đối với đôi phu phu kia, sau đó nhóc ấy theo ba mẹ mình ra nước ngoài mấy năm. Sau khi trở về thì đầu tiên lại nhìn âu yếm “Shota nhỏ” nhà tôi, máu me dầm dề phá vỡ giả thiết “Cháu sẽ không cong đâu”.

Thím sẽ không nói cho mày biết là thím sanh một đứa con gái có tâm hồn đờn ông đâu.

3. Kết hôn

Giang Thiên Triết kết thúc cuộc đời du học sinh, trở về từ nước Đức lúc ba giờ sáng.

Mà lúc cậu ta gõ cửa nhà tôi mới hơn bốn giờ sáng, tên ngố này!!!

Thế nhưng tên ngố này lại làm một chuyện vượt quá dự liệu của tôi, Trình Ý và Trùng Tử trơ mắt nhìn người đàn ông mang giày du lịch, xách ba lô trên lưng với vành mắt đen dày đặc này —— đúng, nhìn lại cậu ấy bây giờ đã là một người đàn ông thành thục —— lục lọi bên trong túi áo, rốt cuộc moi ra một chiếc nhẫn —— đơn giản, không đẹp chút nào, thầm ách lên ánh kim loại, là kiểu dáng tôi thích.

Sau đó, quỳ hai đầu gối xuống đất, rưng rưng nước mắt cầu tôi gả cho cậu ấy.

Chết tiệt, không có hoa, không có âm nhạc, hai đầu gối quỳ xuống đất, cực kỳ không lãng mạn, quần áo vẫn cũ kỹ như thế, tôi một bên nhịn xuống kích động muốn đạp cậu ấy, một bên đưa tay ra, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, lại phát hiện Trùng Tử đang cười ra nước mắt, còn trong ánh mắt Trình Ý toát ra một ý cười vô cùng ôn hoà, cánh tay khoát lên bả vai Trùng Tử và nhìn tôi.

Mà tôi, thời điểm được Giang Thiên Triết ôm vào trong ngực mới phát hiện ra mình khóc.

4. Ông làm sao không nói sớm!!

Sau đó đương nhiên quyết định chuyện kết hôn, những việc này trên căn bản được Trùng Tử ôm đồm chuẩn bị, từ việc thiết kế áo cưới đến trang trí hội trường đám cưới, chỉ cần nằm trong phạm vi lĩnh vực của ảnh.

Tôi cảm thấy, anh ấy cũng khát vọng có một hồi lễ cưới như vậy. Mỗi khi nhìn thấy ảnh bận trước bận sau vì hôn lễ của tôi, cao hứng giống như chính mình đi lấy chồng, tôi cũng muốn làm cho hai người ấy một chút gì đó.

Cùng với ý tưởng này đồng thời nảy sinh, còn có một nỗi bất an thật sâu trong lòng tôi, giống như chứng sợ hãi trước hôn nhân, từ khi tôi sinh ra, trong cuộc đời có Trình Ý, sau đó có thêm Trùng Tử, nhìn hai người họ yêu nhau, tôi mới có dũng khí chấp nhận tình yêu của bản thân. Tôi nghĩ, nếu phải rời khỏi sự chỉ bảo của Trình Ý và Trùng Tử, nếu phải rời khỏi ngôi nhà này…

Tôi, vẫn là chính mình chứ.

Đây thật sự là một vấn đề rất trung nhị, nhưng con đường trưởng thành của tôi đều noi theo sự trưởng thành của Trình Ý, nếu mất đi mục tiêu này, có thể tôi sẽ không biết làm sao để tiếp tục sống.

Trung nhị: hội chứng tâm lý tuổi dậy thì.

Mãi cho tới lúc Trùng Tử ầm ĩ phải thiết kế phòng cưới cho tôi, tôi mới biết Giang Nhị Triết hoá ra mua nhà… Được rồi, đề tài tốt nghiệp thiết kế xi lanh của cậu ấy bán đi được không ít MONEY, đủ để mua nhà… Nhưng đậu mạ, tôi không muốn sống quá xa nhà, ông lại chưa hề bàn bạc với tôi.

Đến khi cậu ấy kéo tôi tới căn nhà tương lai của tụi tôi, cậu ấy cứ kéo tay tôi như vậy xuống cầu thang… Xuống một tầng… Đậu mạ.

Đậu mạ sao ông không nói sớm ông mua nhà ở tầng năm, hại tôi phiền muộn mấy bữa nay, có biết tâm thiếu nữ của tôi rất đắt không? (╯‵□′)╯︵┻━┻

5. GOOD END

Nếu như đây là gal game sinh hoạt, thì đến lúc này trên căn bản coi như là qua cửa GOOD END, kế tiếp là kết cục rắc đường hoàn mỹ và phiên ngoại vụn vặt.

Cuộc sống còn lâu mới đơn giản được như thế.

Nhưng cái END này cũng rất ngọt ngào hạnh phúc. Trong quy trình thiết kế lễ cưới Trùng Tử làm cho tôi, có một cảnh tuyên thệ dưới một giáo đường nhỏ yên tĩnh, tôi và Giang Nhị Triết tập luyện ở đấy ba lần, mỗi lần cậu ấy quên từ, tôi bèn đạp cho mấy cước.

Ngày hôm kia là lễ cưới chính thức, ngày hôm nay chúng tôi lại tới nơi này luyện tập thêm một lần, đậu xanh thật vất vả mới nói lời tuyên thệ xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, tới phiên Trình Ý.

Tôi rất thức thời lôi Giang Thiên Triết tránh ra chỗ khác, bởi vì hôm nay tôi yêu cầu “Diễn tập có trang điểm”, hai người bọn họ đều mặc âu phục đeo cà vạt, Trình Ý còn đặc biệt chọn cái cà vạt tím mà ổng thích nhất, tôi nhìn thấy rõ anh mình hít một hơi thật sâu, dắt tay Trùng Tử đang không biết chuyện gì đi lên phía trước.

Tôi đứng ở một bên, nhìn Trình Ý, anh hai của tôi quỳ một chân xuống mà cầu hôn Trùng Tử, nhất thời cảm thấy trình độ người đàn ông của mình quả nhiên thật thấp, thế mà tôi cũng thích được.

Trùng Tử, Côn Lượng vừa khóc vừa cười, tôi cầm hai tấm vé máy bay trong tay, đây là địa điểm tôi quyết định sẽ hưởng tuần trăng mật —— Hà Lan, hơn nữa đây cũng sẽ là nơi tổ chức nghi thức kết hôn cho bọn họ.

Một lát nữa, tôi sẽ đưa cho cả hai.

Đây là GOOD END dành cho hai người anh của tôi, một GOOD END thuộc về cuộc sống hạnh phúc của hai người bọn họ.

Hết.

Editor lảm nhảm: Chúc mọi người luôn có những giây phút vui vẻ hạnh phúc bên người thân, một năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé. (づ ‾‾ ³ ‾‾)づ ❤