Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 12

Trời đêm xuân vừa yên tĩnh vừa dễ chịu, tỉnh thoảng mới có vài tiếng côn trùng kêu vang, gió nhẹ nhàng lùa qua khe cửa chui vào trong phòng, ánh nến đỏ lay động, bóng người trong màn trướng mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ.

Giang Nguyễn nhắm mắt nằm trên giường, không dám thở mạnh, cũng chẳng dám động đậy, người nằm bên cạnh nàng thì vẫn yên lặng như cũ, chỉ có hơi thở nhàn nhạt của hắn là khiến cho người ta không thể không để ý.

Thời gian trôi qua, cuối cùng Giang Nguyễn vẫn không nhịn được mà thở một hơi thật dài, tiếng thở dài này trong màn đêm yên tĩnh tuy không rõ ràng nhưng Giang Nguyễn vẫn đỏ mặt.

Mà người bên cạnh vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, không động đậy lấy một cái, dường như đã ngủ rồi nên không phát hiện ra tâm tình Giang Nguyễn đang bất ổn, Giang Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, thân thể vì căng thẳng vẫn luôn cứng đờ cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, hô hấp cũng vững vàng hơn.

Nàng lặng lẽ nghiêng người, nương theo ánh nến đỏ đánh giá nam nhân đang nằm bên cạnh nàng, ánh sáng màu hồng dừng trên mặt hắn tạo thành một vòng sáng mông lung, làm cho khuân mặt thường ngày thoạt nhìn lãnh đạm càng thêm ôn nhu hơn, trái tim mới buông lỏng được chút lại bắt đầu nhảy bùm bụp lên.

Đúng lúc này, Kỳ Diệp đột nhiên mở mắt, Giang Nguyễn kinh ngạc đưa tay bưng kín miệng, tuy biết hắn không nhìn thấy nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà cảm thấy chột dạ.

Kỳ Diệp mở mắt một lúc nhưng không nói gì, Giang Nguyễn lặng lẽ buông tay, điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm bộ mình đã ngủ rồi.

Bàn tay ấm áp chầm chậm chạm thử vào bả vai nàng, thân thể Giang Nguyễn run lên, hôi hấp lại dồn dập, bàn tay nắm chặt tấm chăn.

Chủ nhân bàn tay thấy nàng không cự tuyệt, nhẹ nhàng trụ ở vai nàng, một tay nâng người ngồi dậy, tóc dài lướt qua gương mặt Giang Nguyễn, có chút ngứa mà nhiều hơn là nóng bỏng.

Kỳ Diệp hơi cúi đầu tiến đến bên tai nàng, bởi vì mắt không thấy được, cánh môi phất qua gương mặt nàng, Giang Nguyễn không nhịn được cắn môi.

"Nàng có bằng lòng không?" Kỳ Diệp nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng, hơi thở khàn khàn như uống rượu, khiến cho người nghe say mèn.

Hô hấp của hắn quanh quẩn nơi vành tai, trái tim đang rối loạn lại càng đập nhanh hơn, nàng nhấp môi 'ừ' một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Được nàng cho phép, tay đang đặt trên bả vai dần dần đi xuống, Giang Nguyễn co lại một chút, thẹn thùng nhắn hai mắt lại.

Kỳ Diệp ngừng động tác trên tay, nghiêng đầu hỏi: "Sợ sao?"

Giang Nguyễn mở mắt nhìn thẳng vào hắn, sau đó lại nhanh chóng nhắm lại, rụt rè duỗi tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn dùng sức lắc lắc.

Kỳ Diệp đặt nàng ở trên giường, hôn xuống.

Ngày thường hắn hay mặc y phục trắng thuần, ôn văn nho nhã, như một thư sinh mặt trắng trói gà không chặt, thoạt nhịn rất gầy yếu, nhưng đến lúc da thịt kề cận với nhau, Giang Nguyễn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sức lực của một người nam nhân.

Khoé mắt Giang Nguyễn tràn ra dòng nước mắt, lại chịu đựng không kêu tiếng nào, hắn hôn lên khuân mặt nàng khi hôn qua dòng nước mắt kia thì dừng lại.

Lâu sau, Kỳ Diệp sờ soạng khoác áo ngoài, bước chân thong thả đi ra khỏi phòng.

Hơi ấm đột nhiên biến mất khiến Giang Nguyễn thấy mất mát, hốc mắt ướŧ áŧ lại đỏ lên.

Một lát sau, bước chân quen thuộc kia lại quay trở về, đi tới mép giường cúi đầu ôm lấy nàng, hôn nhẹ nàng một cái rồi mới chống lên, nhẹ nhàng nói: "Ta bảo Hoàn Nhi đi đun một chút nước ấm, nàng đi tắm qua đi."

Gương mặt Giang Nguyễn đỏ bừng, ngượng ngùng một hồi rồi rướm người hôn hắn.

Hô hấp Kỳ Diệp lập tức nặng nề hơn, tách cánh tay nàng ra, thanh âm trầm thấp: "Đợi có nước, ta gọi nàng."

Kỳ Diệp nói xong liền xoay người đi đến bên bàn ngồi xuống, lưng có hơi cứng lại, đối với việc nam nữ không phải là Giang Nguyễn không biết chút nào, năm đó lúc chuẩn bị xuất giá, nương nàng cũng có nói qua chút ít với nàng, giờ thấy hắn như vậy không khỏi ngượng ngùng, vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn hắn.

*

Hôm sau, khi Giang Nguyễn cùng Kỳ Diệp rời giường thì mặt trời đã lên cao, Giang Nguyễn ngồi trên giường nhìn động tác mặc y phục lưu loát của Kỳ Diệp, nhương mày, nếu không chú ý, thật không nhìn ra được đôi mắt của hắn bị mù.

Mắt thấy hắn đã đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm cây lược gỗ lên, Giang Nguyễn vội xốc trướng đỏ xuống giường, chạy đến bên người hắn, nắm lấy cây lược gỗ kia: "Ta giúp chàng vấn tóc."

Kỳ Diệp cau mày lại, thanh âm hình như không vui: "Nàng chưa đi giày?"

Giang Nguyễn kinh ngạc cúi đầu nhìn hai chân trần trụi của mình, cái này mà hắn cũng có thể nghe ra được, lợi hại quá, trong lòng không khỏi càng thêm bội phục.

Kỳ Diệp duỗi tay, ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng kéo nàng vào trong lòng, Giang Nguyễn không chút phòng bị mà ngồi lên đùi hắn, cả kinh ôm lấy cổ hắn.

Ngay sau đó, Kỳ Diệp vòng tay xuống bế nàng lên đi về phía giường, giường của gian phòng ngủ này cách bàn khoảng mấy bước chân hắn đã nhớ rõ, cho nên chính xác mà đặt Giang Nguyễn ngồi xuống bên giường, hắn ngồi xổm xuống cầm giày thêu đặt dưới mép giường lên.

Bàn chân nhỏ lành lạnh được hắn nắm trong tay, tay Kỳ Diệp lại rất ấm, bị nắm như vậy khiến Giang Nguyễn căng thẳng.

Thấy hắn tính giúp nàng mang giày, Giang Nguyễn vội bắt lấy tay hắn nói: "Tự ta mang cũng được." Người giống như tiên giáng trần như vầy sao có thể ngồi xổm trên mặt đất giúp nàng mang giày xỏ vớ được.

Giang Nguyễn mặt đỏ au mang vớ giày nhanh như bay, nhảy từ trên giường xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta đi ra ngoài cửa hàng xem sao, ta sợ mình Li Nhi không làm hết việc." Sau đó xách váy đi như chạy trốn ra khỏi phòng.

Bàn tay đang muốn duỗi ra của Kỳ Diệp cuối cùng cũng thu lại, đứng dậy, vuốt vuốt lại y phục, đi đến bên bàn tự mình vấn tóc.