Lúc Loan Nguyệt chuẩn bị rời khỏi vương phủ, vừa vặn gặp phải Yên Nhiên, nàng cười khẽ:
-
Lý tiểu thư.Yên Nhiên phúc thân làm lễ, Loan Nguyệt đỡ cánh tay của Yên Nhiên.
-
Không dám nhận. - Người hồi phủ?-
Ta đi đã gần nửa năm, gặp qua rất nhiều chuyện, cũng suy nghĩ cũng rất nhiều điều, đã đến lúc trở về rồi.Loan Nguyệt thấy ánh mắt Yên Nhiên hiện lên nghi hoặc:
-
Không phải ai cũng biết rõ phía trước là ngõ cục đường cùng vẫn có dũng khí tiếp tục tiến lên, biểu tẩu lưu lại rất nhiều trở ngại, dấu vết quá sâu, ta cũng không phải gả không được, cần gì phải sống chết treo cổ lên một ngọn cây?-
Chúc người thuận buồm xuôi gió, nếu tương lai có việc gì cần giúp đỡ, có thể tới tìm ta.Yên Nhiên hiểu rõ không cần nói thêm gì nữa, đưa tiễn Loan Nguyệt lên xe ngựa, Loan Nguyệt gật đầu nói:
-
Nếu gặp nạn nhất định sẽ đến cầu thế tử phi điện hạ, Lý tiểu thư hãy chiếu cố thế tử điện hạ thật tốt, đừng khiến Nhữ Dương vương phi phải thất vọng, thân là nữ tử ta kính nể nàng, cũng đau xót thương tiếc nàng...Thế tử điện hạ cùng ngươi là tình thâm ý trọng, hai người các ngươi là trời cao tác thành, hôn lễ sẽ không có gì bất trắc, ta chúc phúc các ngươi bách niên giai lão. - Đa tạ biểu cô. Yên Nhiên nhìn theo bóng dáng Loan Nguyệt rời khỏi Nhữ Dương vương phủ.
Sau đó xoay người đi tìm Triệu Duệ Kỳ, lúc Loan Nguyệt đến kinh thành, nhất định đã có suy nghĩ muốn trở thành Nhữ Dương vương phi.
Nhưng nàng lại buông xuống, tìm kiếm một lối đi khác tự tìm hạnh phúc cho chính mình.
Loan Nguyệt có chổ đáng giá để Yên Nhiên học tập.
Loan Nguyệt tâm kế không đơn giản, nhưng Yên Nhiên không chán ghét nàng.
-
Biểu ca, chúng ta đều sống ở trong thế tục, ai cũng muốn trôi qua thật tốt thật hạnh phúc.Triệu Duệ Kỳ nói:
-
Ta hiểu rõ.Triệu Duệ Kỳ cầm chặt tay Yên Nhiên:
-
Ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng. - Không, chúng ta cùng nhau hạnh phúc.Yên Nhiên tới gần Triệu Duệ Kỳ:
-
Biểu ca, ta sẽ chờ chàng đến thú ta.Ba năm sau.
Giữ đạo hiếu ba năm cũng đã trôi qua, Nhữ Dương vương thế tử đã là quan cư quang lộc.
Là sủng thần của hoàng đế, hắn đưa ra chế độ cải cách thuế, giúp đế quốc tăng thêm số lượng thu vào rất nhiều.
Còn Phó Tuấn Khanh đã là tuần phủ cũng được xưng là thanh niên một thế hệ nhân tài kiệt xuất của đế quốc.
Đáng lẽ dựa theo phong tục của đế quốc, Nhữ Dương vương thủ Nhàn Nương một năm đã được coi là tình thâm ý trọng.
Cho dù đã thủ một năm đến lúc Nhữ Dương vương cùng Mạnh gia kết thân, cũng nói là vì hoàn thành nguyện vọng của Nhàn Nương.
Hơn nữa lúc Nhữ Dương vương hạ sính Mạnh thị Trinh Nương, ở trước mặt mọi người tỏ rõ thái độ.
Nói là sẽ đợi nhi tử Triệu Duệ Kỳ thành thân trước, sau đó hắn mới thú kế phi vào cửa.
Vì thế, Yên Nhiên gả vào Nhữ Dương vương phủ sớm hơn Trinh Nương.
Trong ba năm này, không chỉ khiến Triệu Duệ Kỳ thành thục, ổn trọng.
Mà Yên Nhiên cũng đồng dạng trở thành danh viện của đế quốc, có An Ninh công chúa chỉ điểm, hoàng hậu nương nương hướng dẫn.
Bản thân Yên Nhiên cũng không phải ngu ngốc, nàng ở trong kinh thành rất có thanh danh.
Tuy tính kiêu ngạo khó có thể thay đổi, nhưng ai nhắc tới nàng đều phải khen một tiếng...Quý nữ thế gia.
Là một năm trước, lúc sứ giả phiên bang đến đế quốc dự yến hội, một sứ giả của một quốc gia hèn mọn.
Nói là tiểu thư đế quốc nhu nhược tầm thường, không có phong thái của khai quốc hoàng hậu.
Hơn nữa còn cố ý đưa ra nan đề, muốn chiêm ngưỡng kiếm pháp mà khai quốc hoàng hậu từng múa.
Tuy hoàng đế rất tức giận, nhưng cũng không thể từ chối, đang lúc khó xử.
Tất cả nến trong yến hội đều tắt, trong đại điện một mảnh tối đen, đợi đến lúc ánh nến được thắp lên.
Xuất hiện bóng hình xinh đẹp của một nữ tử hiện lên tấm bình phong, bảo kiếm trong tay nữ tử vung lên.
Múa ra kiếm pháp mà mọi người đều nghe nói đã thất truyền từ rất lâu.
Hoàng hậu nhẹ giọng thủ thỉ bên tai hoàng đế:
-
Là An Bình hầu phủ Lý Yên Nhiên, là đồ đệ của nha đầu An Ninh.Hoàng đế chuyên tâm thưởng thức kiếm pháp, nhìn thấy sứ thần phiên bang khiếp sợ.
-
An ninh không phụ trẫm tin tưởng, thu nhận được đồ đệ tốt, Nhữ Dương vương thế tử thật có phúc khí, bọn họ là trời cao tác hợp.Tuy hoàng đế chưa nói người múa kiếm là ai, nhưng ngày hôm sau hoàng hậu liền hậu thưởng Lý Yên Nhiên.
Người múa kiếm thành công giải khai khó xử, Yên Nhiên được nâng cao địa vị, không cần phải khéo léo vẫn kết giao được vài vị hảo hữu.
An Ninh công chúa từng nói với Yên Nhiên, thân phận của nàng là quyết định.
Nàng không cần phải quá khách khí với những người có mặt, hoặc là hạ thấp thân phận để kết giao.
Nhữ Dương vương phủ giăng đèn kết hoa, trước hôn lễ một ngày An Bình hầu phủ đem hồi môn của Yên Nhiên đưa đến vương phủ.
Khiến cho dân chúng kinh thành biết cái gì gọi là mười dặm hồng trang.
Đã sắp đến Nhữ Dương vương phủ, mà rương đồ hồi môn cuối cùng còn chưa ra tới cửa hầu phủ.
Tuy quảng đường từ vương phủ đến hầu phủ không phải quá xa, nhưng của hồi môn đủ khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
Đồ hồi môn cũng không phải là thật giả lẫn lộn, xuất ra món nào cũng có thể coi là trân phẩm.
Khiến cho dân chúng kinh thành nhìn muốn chảy nước miếng, các vị tiểu thư huân quý danh môn chưa xuất giá lại âm thầm may mắn.
Vì hôn kỳ của các nàng không trùng với Yên Nhiên.
Cũng vì hoàng đế tứ hôn, cho nên hoàng hậu nương nương tự mình lo liệu.
Ngày đó hôn lễ có thể nói là oanh động cả kinh thành, so với công chúa hoàng tử xuất giá hay nạp thế tử phi.
Thì hôn lễ của Nhữ Dương vương thế tử còn trang trọng hơn một chút, còn rất náo nhiệt.
Yên Nhiên mặc đại lễ phục hồng y làm lễ bái phụ mẫu tạ ân dưỡng dục.
Cho đến lúc ngồi lên kiệu hoa, hay là lúc cùng biểu ca đối mặt bái đường, Yên Nhiên vẫn luôn hoảng hốt.
Triệu Duệ Kỳ đỡ nàng, bờ môi Yên Nhiên khẽ cong lộ ra tươi cười, nàng là Nhữ Dương vương thái tử phi.
Nàng được thái phi cùng Nhữ Dương vương đích thân đến cửa cầu thú làm thế tử phi.
Hôn lễ long trọng náo nhiệt, không giống kiếp trước, họ nói nàng trèo cao Nhữ Dương vương phủ.
Yên Nhiên nhắm mắt theo đuôi Triệu Duệ Kỳ cùng đi vào phòng tân hôn, nàng sẽ ở cùng biểu ca cả đời này.
Lúc Triệu Duệ Kỳ đẩy ra khăn voan, hắn cùng Yên Nhiên nhìn nhau mỉm cười.
Uống rượu lễ hợp cẩn, ăn bánh gạo, người bên ngoài đem đậu phộng long nhãn vung vãi vào người bọn hắn hoặc chung quanh.
Tất cả những chuyện này Yên Nhiên đều cảm thấy rất mới mẻ, ngón tay đụng tới đậu phộng, nàng không bao giờ ngu ngốc ngớ ngẩn nữa.
Bọn nàng sẽ có rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, nàng sẽ bầu bạn bên người bọn nhỏ đến lúc bọn chúng trưởng thành, nhìn bọn chúng thành thân thú gả.
Sau khi kết thúc buổi lễ, mọi người trong phòng sớm lui ra ngoài, chỉ còn lưu lại hai người trong phòng tân hôn.