Sau mấy ngày tẩy trừ, đau đớn càng tăng lên, Trinh Nương không sợ đau, nhưng nàng không biết có thể qua mặt Nhữ Dương vương hay không.
Tuy thanh lâu thường dùng thủ đoạn, nhưng cũng chỉ dùng để qua mắt! Khách làng chơi cùng Nhữ Dương vương sao có thể giống nhau?
Tuy hắn dễ bị lời dịu dàng dỗ ngọt, đa tình tự phụ, nhưng hắn không phải là xử nam mới nếm thử trái cấm, sao có thể không có cảm giác?
Không thể không dùng huân hương mỹ nhân, Trinh Nương xoa đôi mắt, không thể khóc.
Nếu nàng không trấn định, rất dễ bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng không có lừa gạt Nhữ Dương vương.
Nàng thật sự là xử nữ, chẳng qua không có lớp màng ngăn cách mà thôi.
Trong đàu trong mắt Trinh Nương hiện ra một ý niệm, hay là thẳng thắn nói với Nhữ Dương vương....
Bất quá ý niệm vừa chợt lóe rồi cũng biến mất rất mau, nam nhân ở hiện đại còn không có cách gì thừa nhận thê tử không còn trong trắng.
Huống chi là thời phong kiến cổ đại, giáo dục dạy dỗ đám sĩ phu từ nhỏ tới lớn.
Bạn bè của nàng ở hiện đại, chỉ vì không phải là xử nữ, sau khi kết hôn tình cảm vợ chồng không tốt, cãi nhau là chuyện thường.
Trinh Nương không dám hy vọng xa vời là Nhữ Dương vương có thể hiểu, dù không có lạc hồng thì nàng vẫn là tấm thân trong trắng.
Trinh Nương không dám đánh cược, nàng nhớ lại lúc còn ở Chủng Đậu Cung, bị người khác vạch trần nói nàng không phải là xử nữ, nàng hoàn toàn không thể tin được.
Có một hôm khi nàng đang dâng hương Chủng Đậu nương nương, gặp phải một bà lão cỡ năm mươi tuổi gì đó, y phục tầm thường.
Nhìn ngũ quan của người này có thể thấy lúc còn xuân sắc nhất định là một vị mỹ nhân.
Nhưng trên mặt bà lão tràn đày nếp nhăn, da dẻ u ám thô rát so với người khác có vẻ già dặn hơn.
Bà lão nhìn Trinh nương một lúc lâu, rồi lắc đầu nói:
" Xin hỏi người là Chủng Đậu nữ?"
Trinh Nương nhìn y phục trên người bà lão không giống người phú quý, nhưng theo thói quen Trinh Nương vẫn mỉm cười gật đầu, bà lão nói:
"Người làm ra phương thuốc cứu mạng tôn tử của ta, là ân nhân của bà lão này, nhìn ngươi chắc còn chưa có thành thân, nhưng đã trộm tình, đừng trách bà lão này nói chuyện khó nghe, Lý tam nương tử ở cách vách, lúc tân hôn không có lạc hồng, bị phu gia tức giận đánh chết, gia mẫu của nàng ở trong thôn này cũng khó ngẩng đầu làm người."
Lúc ấy Trinh Nương không tin, nhưng bà lão tuông ra lời thề son sắt, nàng cẩn thận suy nghĩ.
Nhớ tới chuyện nàng từng ở lại Nhữ Dương vương phủ một ngày, tuy lúc ấy nàng mê man...
Nhưng thân thể cũng không được thoải mái, hơn nữa hạ thân...
Trinh Nương mời bà lão đơn độc nói chuyện riêng, thám thính thân phận của bà lão này.
Hồi xưa bà là kỹ nữ thanh lâu, nhan sắc mặn mà từng rất có phong cảnh, sau đó tuổi già sắc suy, liền trở thành tú bà.
Vì vậy những âm tư trong thanh lâu bà biết được không ít, cũng học được cách xem dáng người nữ tử, là xử nữ hay không phải xử nữ.
"Bà già này một đời mệnh khổ, bị phụ thân nhẫn tâm bán vào thanh lâu, lúc còn trẻ lại không gặp được người tốt.
Bọn công tử chỉ nói những lời ngoài miệng cho dễ nghe, chuộc thân làm thiếp là hy vọng xa vời, phủ nào chịu nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp? Bà già này đã thấy rất nhiều người, lúc này còn có thể nói, sau này muốn nói cũng không được, nữ tử thanh lâu đón khách mỗi ngày, ta cũng tạo ra không ít xử nữ đâu, tầm hoa văn liễu! Khách nào mà không thích trinh nữ, đưa bạc cũng nhiều, các cô nương kiểm bạc, rất kính nể ta, dựa vào chiêu thức ấy, năm đó ta làm tú bà cũng rất phong cảnh."
"Đã làm kỹ nữ người nào không bị dính thai? Thân mình sớm hỏng rồi, ta nuôi dưỡng nhi tử lại là kẻ táng tận lương tâm, lừa sạch số bạc cả đời ta tích tụ. Cũng may tôn tử rất hiểu chuyện lại hiểu thuận, ta cũng có chút an ủi sống qua ngày. Nhưng năm trước tôn tử bị thiên hoa, mà vẫn có thể sống qua cửa ải này, ta đa tạ người...Đã giúp ta không đến nổi phải sống một mình không có ai có thể dựa vào."
Trinh Nương mua bí pháp trong tay bà lão, cho nên mới có chuyện giống vừa rồi.
Một năm trước nàng cùng Nhữ Dương vương đính ước không biết như thế nào lại bị bà lão kia biết được, liền đến áp chế Trinh Nương...Nàng...
- Không thể trách ta, là ngươi áp chế ta, là ngươi...
Trinh Nương lập tức ngồi dậy, trên trán tràn đầy mồ hôi, thở hổn hển, nàng lại nằm mơ, trong mộng lại là chai rượu thuốc...
Ở trong mộng bà ta cứ như vậy chết đi, Trinh Nương che ngực, trên tay dinh dính khó chịu.
Rõ ràng là sạch sẽ, nếu không phải tại Nhàn Nương âm ngoan, nếu không phải tại bà lão tham lam, sao nàng phải chịu tâm hồn khiển trách.
Trinh Nương trách Nhàn Nương bài bố cuộc sống của nàng, bức ép nàng làm kế phi của Nhữ Dương vương.
Sau đó lại sợ nàng đắc sủng, thương tổn thế tử, liền sai người dùng bí pháp chọc phá màng trinh của nàng.
Này nọ hết thảy làm sao Trinh Nương có thể không hận? Giữa các nàng rốt cuộc là ai tính kế ai trước, dĩ nhiên không thể phân định rõ ràng.
Trinh Nương oán hận Nhàn Nương ngập trời vẫn phải thâm trầm chôn dấu ở trong lòng.
Đế đô tửu quán tú trà, hôm nay có chuyện rất náo nhiệt, vì tân phủ doãn Phó đại nhân tiếp nhận hai án tử.
Một án là tư sinh tử cắt đứt yết hầu kẻ thông gian với kế mẫu.
Một án khác chính là tư sinh tử thông gian với kế mẫu, khiến phụ thân tức giận muốn chết.
Hai án tử chấn động toàn bộ kinh thành, khiến dân chúng hỏi thăm không dứt.
- Giết người thì đền mạng có cái gì phải dài dòng? Luật lệ của đế quốc chúng ta không khoan dung cho hung thủ.
- Đúng, đúng, huống chi người hắn giết lại là kể mẫu, đây chính là tội bất hiếu, súc sinh cũng không bàng, phán xử trảm lập tức hành quyết đã là khai ân, người bất hiểu phải bị thiên đao vạn mảnh
- Ngươi nói không đúng, tuy nói kế mẫu cũng là mẫu thân, nhưng không có ân sinh dưỡng, sao có thể phán định là bất hiếu, ngươi phải nhớ kỹ hắn là tư sinh tử, không phải thân sinh nhi tử.
- Nhưng hắn giết người, ta không hiểu hắn có cái gì mà dám kêu oan, Phó đại nhân thực sự tiếp nhận đơn kiện của thê tử hắn sao?
-
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình, kế thất a, đều là tuổi nhỏ, xuân xanh mơn mởn lại phải gả cho đại thúc tinh lực không đủ, khó trách sẽ có chuyện kế thất thông gian, hắc hắc, hai vụ án tử này đúng là náo nhiệt nha.Những lời ngôn luận như thế ở khắp kinh thành truyền bên tai không dứt, ai cũng tự có quan điểm.
Nhưng cùng thống nhất một điều, kế thất dần dần bị người bên ngoài nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Rất nhiều người làm kế thế ở yên trong phủ đệ không dám ra ngoài. Bọn nam nhân thú kế thất, cũng bắt đầu tra kiểm phủ đệ.
Sợ chính mình bị đội mũ trên đầu mà không hay biết, nhất là những nam tử tuổi tác đã lớn, đối với kế thất trong lòng sinh ra cảnh giác.
Hai vụ án tử này giống như Yên Nhiên đã suy nghĩ, nàng muốn khiến tất cả kế thất sắp tái giá tăng thêm một đạo gông xiềng.
Nhữ Dương vương cũng biết người bên ngoài đang bàn tán chuyện gì.
Phó Tuấn Khanh thẩm tra xử lí tiếp nhận đơn kiện, đã bắt đàu thẩm tra xử lí hai vụ án này.
Đem hai vụ án tử bàn luận ra bên ngoài, ở đế quốc đang là sự kiện luân lý thảo luận lớn nhất.
Yên Nhiên có thể biết được hai vụ án tử này, đều là dựa vào kiếp trước, nhớ lúc ấy nghe nói đến hai vụ án này.
Trinh Nương nói với Yên Nhiên, kế thất bị giết kia rất đáng thương, nàng bị tiểu thiếp hãm hại.
Tư sinh tử không biết phân biệt tốt xấu lại làm hại tính mạng của nàng...
Lúc ấy Yên Nhiên rất tin tưởng nàng, Trinh Nương đối xử với nàng tốt lắm, có Trinh nương làm kế mẫu, nàng ngu ngốc lại cảm thấy thật may mắn.
Yên Nhiên không muốn Trinh Nương khổ sở, biết được huyện quan thẩm tra xử lí vụ án này là lão bằng hữu của phụ thân.
Nàng gữi cho hắn một bao thư, dặn dò hắn hãy công bằng xử lý, nghiêm khắc luật lệ đế quốc.
Vụ án tử này rất nhanh được phán quyết tư sinh tử đầu người rơi xuống đất, Trinh Nương từng cảm thán:
"
Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó tránh, giết người đền mạng".