Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 82: Ra chiêu

Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương lo lắng cho nhi tử, trước kia hắn luôn biết người hiểu nhi tử nhất chỉ có Nhàn Nương.

Nhữ Dương vương yên lặng cảm thán, lại nhìn Nhàn Nương ngẫu nhiên hiện lên khẩn cầu.

Dù lúc hắn nhìn nàng, Nhàn Nương liền cúi đầu, nhưng Nhữ Dương vương tin tưởng hắn không nhìn lầm.

Đi vài bước đến trước mặt Nhàn Nương, nàng so với trước kia càng gầy yếu.

Nhữ Dương vương chậm rãi ngồi bên người Nhàn Nương, chần chờ một chút, rồi vươn tay kéo Nhàn Nương vào trong lòng.

Hắn cảm nhận thân thể nàng khẽ run rẩy, Nhữ Dương vương thương tiếc vuốt lưng nàng.

- Nhàn Nương.

Nhàn Nương nằm trong lòng hắn, khóe miệng cong lên:

- Kỳ nhi là nhi tử của ngươi cùng ta, là huyết mạch kéo dài giữa ta và ngươi, ta...Ta muốn hắn bình an, vương gia...

Nhàn Nương mềm mại cầu xin thương xót:

- Giúp ta chiếu khán Kỳ nhi được không?

Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương say đắm, giọng nói trầm thấp đáp ứng:

Được.

Hắn tiếp cận Nhàn Nương, tới gần phiếm môi hồng nhợt nhạt, Nhàn Nương cố gắng nhẫn nại.

Nàng đánh giá mình quá cao rồi, há mồm phun ra vật ô uế trong dạ dày,

Nhữ Dương vương bị Nhàn Nương ói vào người cũng không quan tâm, ôm nàng nói:

- Thể nào? Không thoải mái?

- Vương gia, thực sự xin lỗi.

Nhàn Nương dùng sức đấy Nhữ Dương vương, ghé người vào thành giường, nôn mửa, nước mắt chảy dài bên gò má, khuôn mặt càng thêm tái nhợt:

- Ọe, ọc...

Nhữ Dương vương đau lòng vô cùng, nhất là lúc nhìn thấy Nhàn Nương rơi lệ, đau xót la hét:

- Nhàn Nương, tìm ngựy, gọi ngựy đến.

Qua một lúc lâu, Nhàn Nương cũng ngừng nôn mửa, nha hoàn đưa nước cho nàng xúc miệng.

Sau đó Nhàn Nương nhắm mắt, lúc nàng nghĩ Nhữ Dương vương đã rời đi, thì cả người bị bế lên, bên tai là giọng của hắn:

- Ta ôm nàng đến giường la hán nghỉ tạm.

Nhàn Nương là người thích sạch sẽ, lúc Nhữ Dương vương đi thay đổi y phục khác, nghe người bên cạnh nói, Nhàn Nương nôn mửa rất nhiều lần.

Mấy ngày gần đây ăn cái gì phun cái đó, Nhữ Dương vương nhớ lúc nàng ở trước mặt hắn luôn tỏ vẻ không có chuyện gì, không muốn hắn lo lắng.

Nghĩ đến đây, tâm của hắn lại nhói đau.

Triệu ma ma nhìn Nhữ Dương vương xem Nhàn Nương như trân bảo mà nâng niu.

Hăn chỉ huy nha hoàn thu thập dơ bẩn, châm hương liệu xua tan mùi vị, nàng âm thầm thở dài, chủ tử không muốn bị vương gia đụng chạm nên mới nôn mửa.

Không thể khiến vương gia nghi ngờ, nàng vội nghĩ ra biện pháp giải vây để ứng phó với hắn cho qua chuyện.

Cũng không phải nàng bịa chuyện chủ tử thường hay nôn mửa, tính tình chủ tử rất cố chấp, có gì cũng không chịu nói với vương gia.

Tuy vương gia vừa bạc tình lại vừa đa tình, nhưng nếu chủ tử sớm dùng thủ đoạn...

Thì hai người cũng không có tình cảnh như bây giờ.

Chỉ là chủ tử vĩnh viễn sẽ không làm nữ tử khiến vương gia đau lòng, Triệu ma ma lau khóe mắt.

Nếu lúc trước chủ tử không dốc hết tâm sức vì vương phủ, sớm nhận ra người nàng quý trọng ái mộ lại không xứng với nàng.

Có lẽ nàng sẽ không...Triệu ma ma lui ra xa, mơ hồ có thể nhìn thấy Nhàn Nương cuộn mình ngủ yên trong lòng Nhữ Dương vương.

Trong mắt vương gia tràn đầy thương tiếc, muộn...Vương gia...người đã bức chủ tử dùng tâm kế với người, tất cả đều đã muộn.

Lúc Triệu Duệ Kỳ tới thỉnh an mẫu thân, thấy Nhữ Dương vương cũng ở đây, Triệu Duệ Kỳ hơi giật mình:

- Phụ vương, mẫu thân.

Nhàn Nương nói:

- Qua hai ngày nữa ngươi sẽ theo phụ vương ngươi đi bãi săn, vị Thất công tử kia, ta đã hỏi An Ninh công chúa, hắn chính là thất hoàng tử.

Triệu Duệ Kỳ suy tư một lát rồi nói:

- Nhi tử hiểu ý tứ của mẫu thân.

- Tự lượng sức mình, ta không muốn ngươi gặp chuyện.

- Dạ.

Nhữ Dương vương ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhẹ thở dài, Nhàn Nương cười nói:

Ta cùng An Ninh công chúa nhất kiến như cố, ta nghĩ hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ đều biết chuyện An Ninh công chúa đến vương phủ, sợ là bệ hạ đang bày mưu tính kế, trên đường ngẫu nhiên gặp nạn, bệ hạ chấp thuận cho Kỳ nhi tiếp cận thất hoàng tử, nhưng cũng không thể quá thân cận.

(Yul: Nhất kiến như cố nghĩa là tuy mới gặp lần đầu mà như đã thân quen từ bao giờ.)

-Nhi tử hiểu.

Không thể quá thân cận cũng không thể quá xa cách, Nhữ Dương vương phủ có thể hướng về phía thất hoàng tử, nhưng không thể làm việc thay thất hoàng tử.

Tiền căn hậu quả trong đó khiến Triệu Duệ Kỳ đắn đo, Nhữ Dương vương rất vừa lòng, có thể nghe ra ý tứ trong lời Nhàn Nương nói, không hổ là nhi tử của hắn.

- Nếu có chuyện gì không hiểu, nên học hỏi vương gia.

Nhàn Nương nhìn Nhữ Dương vương, nở nụ cười hàm ý yên tâm, Nhữ Dương vương gật đầu:

- Hắn là nhi tử của bản vương.

Ngoài cửa tùy tùng Minh Yên thân cận bên người Nhữ Dương vương đi vào, Nhàn Nương nói:

Sắc trời không còn sớm, Kỳ nhi, không phải ngươi còn chưa đi gặp tổ mẫu sao? Vương gia cùng Kỳ nhi đi chung không?

Minh Yên đứng bên người Nhữ Dương vương ghé vào tai hắn  nói nhỏ hai câu.

Lúc Triệu Duệ Kỳ nghe thấy cửu tiểu thư, liền nhìn về phía Nhàn Nương, Nhàn Nương đang dựa lưng vào đệm mềm, nhìn vẻ mặt nàng không có gì là không ổn.

Đôi mắt rất bình tĩnh, Triệu Duệ Kỳ yên tâm hơn phân nửa, Nhữ Dương vương nói:

- Bản vương đã biết, ngươi lui xuống đi.

Minh Yên khom người cúi đầu với Nhàn Nương, rồi lui ra ngoài, vẻ mặt Nhữ Dương vương hơi lúng túng:

- Kỳ Nhi ngươi đi gặp tổ mẫu trước đi, ta...Ta còn có chuyện cần xử lý.

Nhàn Nương tươi cười coi như không có gì:

- Vương gia ở cùng ta lâu ròi, trì hoãn chuyện quan trọng của vương gia, là thiếp thân không phải.

Nhữ Dương vương càng xấu hổ:

- Không có gì. Nhàn Nương hãy nghỉ ngơi đi, bản vương xử lý xong, lại đến bầu bạn bên nàng.

Nhàn Nương cười nói:

- Cung tiễn vương gia.

Triệu Duệ Kỳ cảm giác giống như Nhữ Dương vương đang chạy trối chết, đợi hắn đi rồi, Triệu Duệ Kỳ mới mở miệng:

- Mấu thân.

- Kỳ nhi, đi gặp tổ mẫu, ngươi cũng biết nên nói thế nào?

- Nhi tử nói phụ vương có chính sự cần xử lý, không thể cùng ta đi gặp tổ mẫu.

- Nói thêm hai càu, hắn định cùng ngươi và tổ mẫu dùng bữa, tản bộ, sau khi vương gia nhận được tin do Minh Yên truyền tới, cái gì cũng không để ý, cũng không để ý tới nương, vội vã đi thư phòng xử lý chuyện quan trọng, một khắc cũng không trì hoãn.

Triệu Duệ Kỳ giật mình, nói:

-Dạ

- Kỳ nhi, đừng trách nương.

- Nương.

Triệu Duệ Kỳ tới gần Nhàn Nương:

- Là phụ vương có lỗi với nương, là cửu di...

- Không có nàng thì cũng sẽ có người khác, lúc trước cũng là nương lộ ra ý đò muốn để nàng làm kế thất, tuy ta có tâm muốn sửa lại chủý nhưng Trinh Nương đã có mục đích, nàng cố gắng đùa giỡn thủ đoạn lung lạc vương gia, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhàn Nương nâng tay vỗ nhẹ tay Triệu Duệ Kỳ:

- Ta chỉ sinh hạ có mình ngươi, có cái gì còn luyến tiếc hơn ngươi?Dù ta không thể vì ngươi lưu lại căn cơ hùng hậu, nhưng ngươi cùng Yên Nhiên cũng biết Trinh Nương là người như thể nào, sẽ không bị nàng lừa gạt, mà nàng càng không dễ dàng đối phó các ngươi.

Này cũng là Nhàn Nương thiết kế trùng trùng điệp điệp chướng ngại cho Trinh Nương.

Nhàn Nương không có ra tay mà kết quả như thế nào là do Trinh Nương chọn lựa.

Nếu đổi người khác làm kế phi, chưa nói đến chuyện Nhàn Nương bày biện bố cục cho Trinh Nương đều trở thành uổng phí.

Mà Nhàn Nương cũng không còn tinh lực hay thời gian để mưu tính một lần nữa, cho dù đổi một người khác cũng tốt hơn là Trinh Nương.

Sau khi Triệu Duệ Kỳ nói đến chuyện của Nhữ Dương vương, rồi mỉm cười nói với thái phi:

- Phụ vương bận việc, tôn nhi ở cùng tổ mẫu.

Thái phi cười gật đàu, Triệu Duệ Kỳ vô cùng tận tâm hiếu thuận với nàng, đợi Triệu Duệ Kỳ đi rồi, Thái phi nghe hạ nhân bẩm báo:

- Là Mạnh gia cửu tiểu thư truyền thư cho vương gia.

Thái phi nhíu chặt mi:

- Nhi tử ta có trả lời tin?

- vương gia sai người đem nhiêu lễ vật đặc sản từ Giang Nam đến Chủng Đậu Cung cho Mạnh cửu tiểu thư; về phần có truyền thư đi hay không, do người hằu hạ đứng cách xa, không thể nhìn rõ.

- Đều nói thú thê sẽ quên nương, hôm nay xem như ta đã lĩnh giáo.

Trong lòng thái phi ứa nghẹn:

- Vị cửu tiểu thư ở Chủng Đậu Cung tu hành thật có bản sự, còn chưa gả vào đâu, đã câu dẫn nhỉ tử ta thất hòn lạc phách.

- Có cần nô tỳ đi cảnh cáo nàng?

- Cảnh cáo nàng? Bị mất mặt còn không phải là Nhữ Dương vương phủ sao?

- Chính thê trọng bệnh, muội muội lại câu dẫn tỷ phu...Thật là chuyện ô uế.

Thái phi thở dài:

- Nhi tử của ta cũng thật hồ đồ, chuyện này là bị người đâm chọt sau lưng, một lát nữa ta tự mình nói với hắn...

Thái phi nhìn nha hoàn đang đứng bên ngoài bình phong:

- Trước kia có Nhàn Nương chống đỡ, ta không tiện nhúng tay vào hậu viện của hắn, lúc này nàng tuyển định kế phi lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, vì Nhữ Dương vương phủ ta không thể không suy nghĩ.

Trước kia thái phi không thích Yên Nhiên còn có một lý do khác, Nhàn Nương rất bá đạo, kế phi là muội muội nàng, thế tử phi lại là chất nữ của nàng.

Thái phi rất không vui, sau khi Nhữ Dương vương hồi kinh đã nói với thái phi chuyện ở Hoài Châu.

Sau khi thái phi quản gia, cũng biết Hoài Châu rất quan trọng, trong lòng nàng càng nghiêng về phía Yên Nhiên, nhưng Trinh Nương...Thái phi nói:

- Dạo này ta ăn ngủ không tốt, luôn nhớ thương muốn gặp lại thân nhân. Loan Nguyệt lúc còn nhỏ là phấn điêu ngọc mài, hiện tại chắc nàng trổ mã không ít, đứa nhỏ như vậy sẽ mang theo phúc khí.

(Yul: phấn điêu ngọc mài là gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa)

Nghe Cữu lão gia nói, mệnh cách của nàng rất tốt, người tới cửa cầu thân cũng rất nhiều, Cữu lão gia tháng trước đã thăng quan, ở phía nam làm Bố Chính Sứ.

Đón Loan Nguyệt vào kinh.

- Dạ.

Thái phi gọi bốn đại nha hoàn hầu hạ bên người tới, rồi nói:

- Ta hỏi thẳng các ngươi, ai muốn được hầu hạ vương gia?

Bốn thiếu nữ cùng e thẹn đỏ mặt, có hai người nhu nhược nói:

- Xin nghe thái phi điện hạ phân phó.

Thái phi lựa chọn người xong, lúc Nhữ Dương vương đến thỉnh an, thái phi liền ban thưởng cho hắn.

Nhữ Dương vương không muốn làm mẫu thân mất mặt, nên chấp nhận hai thông phòng.

Trong đó có một người ngượng ngùng ôn nhu giống như Trinh Nương, giải quyết được nổi tương tư của Nhữ Dương vương đối với Trinh Nương.

Sáng sớm, lúc hắn đi tìm Nhàn Nương, cảm thấy hơi xấu hổ với nàng, Nhàn Nương cười nói:

- Mẩu thân ban thưởng người cho vương gia, không thể giống đám thông phòng bên người, đã được mẫu thân dạy dỗ sẽ hầu hạ vương gia tốt hơn.

Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương trong đám người thiếp thất do người khác đưa qua ban tặng, hắn có thể tìm thấy nữ tử giống như Trinh Nương.

Nhưng rất khó tìm thấy nữ tử nào giống như Nhàn Nương, trên đời này nữ tử như Nhàn Nương rất ít, một khi Nhàn Nương mất đi, hắn biết làm thế nào để ký thác (gửi gắm) tưởng niệm?

- Chủ tử, thái phi để người bên ngoại gia vào kinh, có phải định thế tử...

- Loan Nguyệt cùng Kỳ nhi thua kém bối phận, nàng không phải vì Kỳ nhi mà đến đây.

- Nếu nàng đến vì vương gia, vậy cửu tiểu thư? Nô tỳ sợ tâm huyết của người thành uổng phí.

Nhàn Nương vuốt luồn tóc, nói:

- Trước khi mưa gió thổi đến, Loan Nguyệt giao cho Trinh Nương đối phó, nhưng ngươi cũng đừng xem thường Trinh Nương, nàng từng nói sẽ không làm trắc phi, ta cá Trinh Nương thắng, hai bên đùa giỡn thủ đoạn người được diễm phúc là vương gia, Trinh Nương thắng cũng sẽ đắc tội thái phi, điều này còn không phải là hợp ý ta sao?

Mười ngày sau, ngự giá đến bãi săn, trọng thần huân quý trong triều đều đi theo.

Các vị hoàng tử vờn quanh ngự giá của hoàng đế, Yên Nhiên còn đang lo lắng cho mẫu thân, nhưng Nhu Nương lại khiến nàng không còn tâm tư ở yên trong phủ.

Yên Nhiên giúp nương nhìn xem có vị tiểu thư nào thích hợp với ca ca ngươi không? Ca ca ngươi cũng không còn nhỏ đâu.

Yên Nhiên không muốn ca ca gặp phải bất hạnh như kiếp trước, lần này nàng sẽ mở to mắt, cố gắng tìm người thích hợp cho ca ca.

Ca ca yêu thích võ nghệ, không thể tìm một vị tiểu thư văn nhược, bãi săn là cơ hội tốt nhất để quan sát, Yên Nhiên theo An Bình hầu đi bãi săn.