Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 287

“Trần Thạch Tín! Mày ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?”

Trần Thạch Tín bị ném xuống đất, gã hoảng loạn ngồi dậy giật lùi ra sau, mắt láo liên nhìn đám người mặc đồ đen bặm trợn trước mặt. “Hiểu lầm, là hiểu lầm. Tôi không nói gì cả. Tôi chỉ tiếp cận và đưa cô ấy về nhà…”

“Mày nghĩ bọn tao ngu hả?” Một gã trọc đầu giật đứt kẹp gài tay áo của Trần Thạch Tín, từ đó phát ra đối thoại giữa hắn và Lâm Mộng Như, lời cảnh cáo vang lên rõ ràng. “Đừng ở gần Trần Hiên. Có nguy hiểm”

“Các người theo dõi tôi? Tôi chưa từng làm việc gì phản bội… cô ấy là bạn tôi..”

Đám người không để gã nói hết lời, lao vào đấm đá túi bụi. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong một xe ô tô, ra lệnh. “Không đánh mặt. Khuôn mặt nó còn sử dụng được.”

Trần Thạch Tín cuộn tròn cơ thể, ôm chặt đầu rên rỉ dưới trận đòn dã man. Gã biết đây chỉ là cảnh cáo nên không ngu dại phản kháng để chịu thêm đòn.

“Dừng lại!”

Sau tiếng quát, đám thuộc hạ tản hết ra, để lộ Trần Thạch Tín nằm co ro trên đất. Một người đàn ông đi bốt đinh cao tới đầu gối, giẫm từng bước mạnh mẽ tiến đền gần. Sắc mặt Trần Thạch Tín tái mét, run rẩy nói. “Quách..”

Bốp. Bốt định đá thẳng vào cằm Trần Thạch Tín khiến gã gào thét đau đớn, từ miệng một chiếc răng bắn ra cùng máu.

“Tên tao là để cho mày gọi đấy hả?” Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh gã, túm tóc kéo ngửa đầu Trần Thạch Tín làm gã ngẩng lên.

Vì ngược ánh sáng đèn xe ô tô, khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, giọng nói lạnh buốt khàn khàn mài vào lòng người. “Tao cho mày cơ hội chuộc tội. Việc xử lý kẻ phản bội Âu Dương Trạch thuộc trách nhiệm của mày.” “Không… tôi…” Trần Thạch Tín run rẩy không nói ra lời, không còn phong độ của một thiếu gia nhiều tiền hô mưa gọi gió.

“Nếu mày dám để lại bất kỳ dấu vết nào cho bọn cảnh sát hoặc Mục Anh Húc tra ra thì mang toàn bộ Trần gia ra đền vào.”

Người đàn ông ném gã xuống đất, quay về trên xe. Những người cầm gậy sắt cũng rút lui lên xe rồi rời đi nhanh chóng.

Trần Thạch Tín nhìn theo hai chiếc xe đến khi chúng biến mất không còn dấu vết, gã lôi điện thoại ra, nhìn vào ảnh trên màn hình, gục đầu bất lực.

“Như Như, tôi xin lỗi..”

Trong màn hình điện thoại là Lâm Mộng Như đang cười, nhìn cô trẻ trung hơn bây giờ rất nhiều.

Trong một tuần tiếp theo, Uông Trữ Hạ bàn giao lại trường học cho Đàm Hân Nghiên, cô quay về quản lý phòng thiết kế của mình. Cô cảm thấy được làm việc đúng chuyên môn, trong môi trường có các đồng nghiệp thân thiện vẫn dễ chịu hơn là các giáo viên tuy xinh đẹp nhưng lại hay xét nét cô.

Mục Niệm tiếp tục được mẹ đưa đón đến trường, bé nói ra quyết định của mình. “Đợi con lớn lên sẽ đi làm nuôi mẹ, mẹ sẽ không phải đi làm vất vả nhiều nơi nữa. Chỉ việc ở nhà chăm sóc và chơi với con thôi.”

Uông Trữ Hạ véo chiếc mũi thanh tú của Mục Niệm, thầm áy náy trong lòng vì lần nữa lại vì công việc mà bỏ bê con trai.

Đến ngày hẹn dùng bữa tối, do Uông Trữ Hạ vướng một hợp đồng cần ký với đối tác nên cô dặn Mục Anh Húc không cần đi đón, cô sẽ tự đến điểm hẹn. Mục Anh Húc bảo lái xe Trần Trương đi thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.

“Ông chủ! Kia có phải cô Đàm không?”

Mục Anh Húc đang cúi đầu gửi một bức hình cho Uông Trữ Hạ, nghe thấy Trần Trương hỏi, cũng chỉ ậm ừ qua loa.

“Ông chủ, cô Đàm Hân Nghiên hình như gặp chuyện.” Trần Trương thả chậm tốc độ xe, kiên trì lặp lại lời nói.

Mục Anh Húc dời mắt khỏi điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Đàm Hân Nghiên đi khập khiễng trên đường.

“Dừng xe!”

Xe phanh gấp, Mục Anh Húc bước xuống đến gần Đàm Hân Nghiên, ngạc nhiên hỏi. “A Nghiên, cô làm sao vậy? Sao lại đi bộ thế này?”

Đàm Hân Nghiên đang cúi đầu buồn bã đi trên đường, bất ngờ bị chặn trước mặt khiến bước chân không phanh kịp, đập thẳng mặt vào lồng ngực rộng lớn của Mục Anh Húc. Do trọng tâm cơ thể đứng không vững, cơ thể cô theo quán tính bật ngược ra sau như muốn ngã ngửa.

“Cẩn thận.” Anh kêu lên, đưa tay giữ lại vai cô, không ngờ lực mạnh đến mức phần vai áo bị xé toạc theo vết rách từ trước.

Đàm Hân Nghiên hét lên xấu hổ, vòng tay trước ngực ôm lấy hai bả vai trần, ngồi thụp xuống đất. Vài người đi đường cười giễu chỉ trỏ cô.

Mục Anh Húc nhanh chóng cởi áo vest choàng lên người cô, ra lệnh. “Đứng lên đi! Không cần ngồi dưới đất để người khác coi thường”

Đàm Hân Nghiên đứng dậy, cắn môi lí nhí nói. “A Húc! Cảm ơn anh! Lần nào tôi xảy ra chuyện cũng được anh giúp.”

“Xảy ra chuyện gì? Sao bộ dạng cô thê thảm vậy?”

Nghe anh hỏi, Đàm Hân Nghiên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó bực bội. “Không biết hôm nay là ngày gì mà tôi xui hết sức. Đi xe giữa đường thì xe hỏng, phải gọi người đến kéo về gara. Đi bộ chưa được vài bước thì bị cướp giật mất túi xách, bên trong có điện thoại và giấy tờ…”

“Cướp giật vào giờ cao điểm?” Mục Anh Húc nhìn dòng xe cộ đông đúc dưới lòng đường, nghi hoặc hỏi lại.

Tiếng la của tài xế Trần Trương không cho Đàm Hân Nghiên cơ hội trình bày. “Ông chủ, tôi bắt được một kẻ khả nghi. Gã nấp bên bồn hoa chụp ảnh cô Đàm và ngài.”

Một gã béo mặt rỗ chẳng rỗ chịt bị ném xuống đất, gã khụy chân tay xuống không dám ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai. Một chiếc điện thoại đời mới được đưa ra trước mặt Mục Anh Húc, bên trên là ảnh chụp cảnh anh khoác áo cho Đàm Hân Nghiên, góc chụp khéo đến mức nhìn vào lại thấy anh đang âu yếm yêu chiều cô.

Mục Anh Húc ném mạnh điện thoại xuống đất khiến màn hình vỡ nát. Ánh mắt hung ác bắn thẳng vào mặt gã béo làm gã run lẩy bẩy.

“Xin lỗi… tôi sai rồi, đừng đánh tôi..”

“Anh làm cho tòa soạn nào?” Trần Trương đá vào mông gã, đưa tay sờ soạng khắp người gã để kiểm tra.

“Tòa soạn? Không, không, các anh hiểu lầm rồi. Tôi rất thích cô Đàm, tình cờ thấy cô ấy trên đường nên chụp trộm… chụp để giữ một mình…” Gã béo hoảng hốt lắc đầu phân bua. “Tôi không phải phóng viên…” Gã lóng ngóng lấy ví tiền, moi hết giấy tờ tùy thân, dùng hai tay dâng lên cho Trần Trương kiểm tra.

“Ông chủ, gã là sinh viên trường mỹ thuật.” Trần Trương báo cáo Mục Anh Húc sau khi kiểm tra giấy tờ.

Mục Anh Húc nhìn cặp mắt nhỏ tí gian xảo của gã béo, gắn ra một chữ “Cút!”

“Điện thoại… điện thoại của tôi..” Gã béo cầm điện thoại vỡ nát màn hình mếu máo như muốn khóc. Gã định ăn vạ đòi bắt đền nhưng bắt gặp cặp mắt ưng sắc bén dữ tợn của Mục Anh Húc, gã cảm tưởng nếu còn đứng đây sẽ bị giết chết ngay trong vài phút.

Đàm Hân Nghiên im lặng nhìn gã béo vắt chân lên cổ bỏ chạy, áy náy nói với Mục Anh Húc. “Xin lỗi, tôi không nghĩ danh tiếng giảng viên của mình lại làm liên lụy đến anh nhiều như vậy”

Mục Anh Húc gật đầu không nói gì, anh quay lại xe bugatti vẫn đỗ bên đường, không nhận ra ánh mắt thất vọng của Đàm Hân Nghiên đuổi theo sau lưng.

“Cô thay đồ trước đi. Rồi cùng đến nhà hàng.” Anh đưa Đàm Hân Nghiên một túi xách lớn.

“Đây là…” Đàm Hân Nghiên nhìn vào trong, là một chiếc đầm màu xanh da trời, không phải màu ưa thích của cô ta. Ghen tuông bùng lên trong lòng nhưng bên ngoài vẫn phải nở nụ cười, Đàm Hân Nghiên lắc đầu trả lại túi xách. “Đây là anh mua tặng A Hạ, tôi làm sao có thể lấy.”

“A Hạ sẽ mắng tôi nếu để cô đến điểm hẹn trong tình trạng này.” Mục Anh Húc quay sang ra lệnh cho Trần Trương. “Đưa cô Đàm đến quán cà phê bên kia, mượn buồng vệ sinh thay đồ. Cậu canh giữ bên ngoài cẩn thận.”

Đàm Hân Nghiên trước sự áp đặt không cho từ chối của Mục Anh Húc, đành đi theo sau Trần Trương.

Mục Anh Húc không giải thích việc bản thân không đưa Đàm Hân Nghiên đi mua trang phục mới, cô ta cũng tự hiểu nguyên do. Anh không muốn tạo thêm tin đồn nào cùng cô †a nữa.

Tại nhà hàng do Đàm Hân Nghiên lựa chọn.

Uông Trữ Hạ vừa vội vàng đi vào cửa vừa xem giờ trên đồng hồ đeo tay, cô va trúng một người do không cẩn thận.

“Uông Trữ Hạ?”

Eo cô được đối phương giữ lại trước khi đập vai vào cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo.

“Cảm ơn Uông Trữ Hạ vội vàng lách người tránh khỏi bàn tay hắn, hành vi tránh né vụng về của cô khiến không khí của hai người trở nên ngượng ngùng.

Âu Dương Trạch đưa bàn tay ra sau lưng, nắm chặt lại để tự nhắc nhở bản thân thật bình tĩnh. “Cô đến một mình à? Anh Mục đâu?”

“Do tôi bận việc nên tự đến. Húc chắc đến trước rồi.” Cô mỉm cười đáp lại nhưng bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho sốc không nói được thành lời.

“Vậy mà thấy cô đi một mình, tôi lại nghĩ hai người đã chia tay.”

Qua giây phút sững người, Uông Trữ Hạ nhìn hắn khó chịu, giọng nói kém phần thân thiện. “Âu Dương Trạch, tôi coi anh là bạn mà anh lại nói những điều không tốt đẹp như vậy…

“Không phải tôi trù ẻo. Mà là tôi căn cứ bằng chứng trước mắt.” Âu Dương Trạch nghiêng người thì thầm vào tai Uông Trữ Hạ, thú vị nhìn cô hoảng hốt lùi ra sau đề phòng. Hắn chỉ tay về sau lưng cô, điềm tĩnh nói.

“Nhìn thấy cảnh tượng thân mật này, bất cứ ai cũng có suy nghĩ như tôi.”

Uông Trữ Hạ xoay người, trợn mắt nhìn Mục Anh Húc đang ôm eo Đàm Hân Nghiên đi vào, người cô ta gần như quấn riết lấy người anh.