Hành Trình Từ Bạn Thành Người Yêu

Chương 1

“Bao lâu rồi?” Nó nhíu chặt mài nhìn tôi

“Chưa lâu lắm.” Tôi ấp úng nói, mắt không dám nhìn thẳng vào nó.

“Nói thật!” Người tôi như đông cứng lại trước giọng nói kiên định của nó. Tôi không muốn phải thừa nhận chút nào. Đây là bí mật mà tôi đã cất giấu bao lâu nay và chẳng muốn ai biết đến nó, vậy mà giờ đây tôi lại bị một trong những thằng bạn thân của mình vặng hỏi về nó.

“…1 năm hơn rồi.”

“Má!”

Ai cũng nói rằng khoảng thời gian suốt 3 năm phổ thông luôn là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của mỗi con người. Có lẽ điều này sẽ chẳng đúng với 1 số người, nhưng với tôi và những thằng bạn thân của mình thì điều này thật sự rất đúng, chẳng ai trong số chúng tôi có thể quên được khoảng thời gian ấy, khoảng thời gian mà ai trong số chúng tôi cũng phải dừng lại để nhìn lại chính bản thân mình, nhìn lại những hành động và ngẫm nghĩ về nó.

“Ê quay nè quay nè! Dô đây nhanh lên mấy cái thằng này!”

“Từ từ coi.”

“Tránh ra cho tao lên hình.”

“Đừng có đạp tao.”

“Hê lô xin chào mọi người!!!!”

Haiz! Nhóm tôi là vậy đấy, cứ chí chóe với nhau suốt ngày chẳng thằng nào nhường thằng nào cả. Điển hình như hôm nay đây này, quyết định đi biển với nhau vui vẻ mà giờ tụi nó lại cãi nhau như vậy đấy. Không biết tôi dính phải một lũ gì đây trời.

“Ê thằng Nguyên! Nghĩ gì đó, lại đây nhanh coi!” Đấy mới tách bầy tí xíu là bị réo tên ngay. Tôi cá là nếu tôi có trốn ra đảo thì tụi nó cũng tìm mà moi tôi về được cho coi.

“Ờ! Biết rồi đang qua nè.” Chắc mọi người đang không biết tôi là ai nhỉ? Tôi là Anh Nguyên. Còn cái thằng vừa mới gọi tôi lại ấy hả, nó là Chí Kiên, một trong những đứa bạn thân của tôi. Phải nói thẳng, nó là thằng biết điều nhất, cũng là thằng mà tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với nó. Chứ 3 còn lại ấy hả? Cho xin đi, mở miệng ra chắc toàn chửi nhau!

Tôi miễn cưỡng đi về phía đám nhố nhăng chúng nó và đùng một cái, một thằng thì quàng cổ, một thằng thì nhẩy bổ vào tôi,may mà tôi không phải một thằng yếu đuối chứ không thì cả lũ sẽ té lăng ra với nhau mất.

“Ê định chụp hình rồi chừng nào mới xuống biển hả mấy thằng kia?!” Chúng tôi quay ngoắc đầu lại nhìn người vừa nói. Ờ, là thằng Khắc Cường. Nó là đứa “hot” nhất trong cái đám 5 đứa này, cũng là cái đứa có tính đào hoa, thay bồ như thay áo rồi chả kiêng nể ai, đàn em hay đàn chị đều bị nó quyến rũ tuốt, vậy mà cũng có người ngu ngốc thích nó. Mà đau hơn nữa là, tôi là một trong những thằng ngu đó!

“Ê! Cái thằng này mày nghĩ cái gì mà mặt ngơ ra luôn vậy trời.” Một cái vỗ bốp vào đầu khiến tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ linh tinh của mình. Thằng khốn! Mày kêu thôi có cần phải tán vô đầu tao vậy không hả? Đau chết đi được ấy. Tôi trừng mắt nhìn Chí Kiên, lại nhận được cái nhìn thiếu đánh của nó.

“Chó Kiên, mày đánh tao làm gì?!” Tôi vừa xoa đầu vừa bực bội nói

“Ờm tại thấy mày ngơ ngơ nhìn đi đâu ấy, tao tới cũng không biết luôn. Đang nghĩ gì vậy?” Nó ngồi xuống vỗ vai tôi.

“Nghĩ gì đâu, nhìn trời nhìn mây thôi vu vơ vậy đó.”

“Má, thằng điên nay bày đặt nhìn trời nhìn mây, thơ mộng quá ha. Ngồi đó nhìn đi rồi vô lớp trễ thì tao cười chết!” Nói rồi nó một mình đứng dậy bỏ mặc tôi đi trước.

Hừ cái thằng độc mồm, nhiều lúc thấy nó cũng dễ thương lắm, nhiều lúc thì chỉ muốn đá cho nó bay đi chỗ khác thôi! Tôi đành phải vội vàng đứng dậy xách balo đi theo sau nó băng qua sân trường để vào lớp, đi được một lúc nó lại kéo tôi lại lôi vào căng tin mua một đống đồ ăn để ăn trong lớp nếu đói. Nó gom một đống bánh đưa cho tôi ôm rồi quay đi kiếm mấy cái khác. Má! Rồi mày đi học hay đi ăn mà mua gì một đống vậy cái thằng kia?!

Tôi cùng thằng Kiên vào lớp với tình trạng tay xách nách mang, may mà không gặp giám thị chứ không thì chẳng biết giấu đống đồ ăn này đi đâu.

“Ê thằng Nguyên với thằng Kiên!” Ba thằng bạn còn lại đã vô lớp ngồi đợi từ lúc nào, tụi nó đang chụp đầu lại đi soi hình gái, đúng là chả nói nổi tụi này. Nhiều lúc tôi không hiểu làm sao tôi có thể chơi chung được với tụi nó.

“Ờ tụi tao nè, đâu cần la lớn như vậy, cút về chỗ ngồi của tụi bây đi!” Tôi đặt đống đồ ăn xuống bàn rồi đuổi cổ hết tụi nó về chỗ, nói là về chỗ vậy thôi chứ chả xa nhau là mấy vì từ đầu năm học này cả lũ đã chiếm hẳn một dãy riêng để ngồi chung với nhau rồi.

“Thằng Nguyên, mày cũng dữ gớm nhỉ, mua gì đó cho ăn chung với.” Nói rồi nó đứng dậy nhảy bổ vào đống đồ ăn. Tôi cũng phải đến lạy với tốc độ của nó, nếu làm bài mà nó cũng hăng hái được vậy thì cũng được nhỉ.

Một thằng khác trong nhóm cũng bắt đầu đứng dậy rồi chụp lấy bich Doritos, mở ra ăn ngay tắp lự. Ơ hay cứ như nó mua không bằng ấy. Tôi nên đạp hay nên đấm nó đây?

Chết tiệt, nhiều lúc nghĩ lại tôi cũng chẳng biết là tôi đang dính vào cái lũ gì nữa, đúng là quá xui!

“Ê thằng Gia Kim mày bỏ tay ra khỏi bịch bánh coi, còn thằng Hoàng Sơn nữa, cút nhanh, muốn ăn gì tự động đưa tiền ra đây rồi ông đây cho tụi bây ăn.” Cuối cùng vẫn là Chí Kiên dẹp yên lũ giặc này. Tụi nó cũng biết điều mà về chỗ của mình nhưng mà trên tay mỗi đứa đều dím một bịch bánh! Khốn nạn!

Nhưng mà tôi cũng chẳng có hơi đâu mà quan tâm tụi nó vì cái người tôi quan tâm đang ngồi im ỉm nãy giờ. Khắc Cường nãy giờ ngồi im ở chỗ của nó, tay cầm điện thoại lướt liên tục, không biết là nó đang kiếm facebook của gái hay như thế nào nhưng hôm nay nó chẳng nói gì giống mọi ngày. Mọi ngày nó sẽ kéo thằng Kim hoặc thằng Sơn lại rồi 3 đứa tụi nó tíu tít nói về em này em kia. Điều này làm tôi không khỏi lo lắng mà đưa mắt nhìn nó. Nhưng tôi lại chẳng dám mở lời, tại ngại!

“Thằng Cường làm gì đó?” Lén nhìn nó được một lúc thì cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi thăm đối phương, nó nhìn lên cười với tôi rồi vẫy vẫy tay kêu tôi lại.

“Kêu gì?” Tôi cũng ngoan ngoãn mà rời khỏi chỗ bước qua bàn của nó.

“Ờ, tao đang tia em này, không biết nên tiến luôn không mày?” Thằng Cường đưa điện thoại qua cho tôi xem, cô gái mà nó đang nhắc đến thật sự rất dễ thương, trên hình đã dễ thương như vậy rồi không biết ở ngoài còn dễ thương như nào nữa. Đúng gu của thằng Cường rồi. Tôi miễn cưỡng cười rồi đưa trả điện thoại lại mà không trả lời câu hỏi của nó. Thằng Cường mà cua thì em nó dính chắc rồi, chỉ là… lẽ ra tôi nên giả vờ hùa theo nó nhưng tôi không làm nổi. Bởi vì thứ tình cảm hơn cả bạn bè mà tôi dành cho nó khiến tôi không thể nào cười được khi nó quen hết người con gái này đến người con gái khác. Đúng vậy, nó là một thằng khốn nạn thay bồ như thay áo, còn tôi thì lại dại dột đâm đầu vào thích nó để rồi chính mình nhận lại không biết bao nhiêu tổn thương. Tôi chẳng khác nào một thằng ngu cả! Đôi lúc tôi tự hỏi nếu tôi dám thổ lộ tình cảm của mình dành cho nó thì thằng Cường sẽ phản ứng thế nào, nó có ghê tởm tôi không hay nó sẽ chấp nhận con người thật của tôi. Liệu rằng một thằng khốn nạn như thằng Cường sau khi nghe được lời thổ lộ ấy của tôi thì chúng tôi vẫn như xưa được không hay ngày một xa cách. Những suy nghĩ ấy cứ bám lấy tôi trong suốt thời gian qua. Nhưng tôi đã có quyết định của bản thân mình. Tôi sẽ giấu kĩ thứ tình cảm chết tiệt này trong lòng, vì tôi không thể nào mất thằng Cường được, tôi không chấp nhận để mình mất đi nó. Ráng chịu một chút, chỉ cần nó vẫn xem tôi như một người bạn, một người bạn quan trọng thì tôi sẽ không sao…

“ Lại nghĩ gì đó?” Giọng nói của Khắc Cường như kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, tôi quay qua nhìn nó, vô tình ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Ánh mắt của nó chứa đầy sự lo lắng nhìn tôi khiến cho trái tim chết tiệt này của tôi lại một lần nữa vì nó mà rung rinh. Tôi vẫn còn hy vọng phải không?

“Có gì đâu, đang lo về điểm số.” Tôi tìm bừa cho mình một lí do thích hợp để nói, giấu đi cảm xúc thật trong lòng. Chỉ cần được làm một phần trong cuộc đời của mày là tao vui rồi…