Hào Môn Diệm (Tục)

Chương 2

Mùi tinh dầu thơm ngợp khắp phòng khỏa lấp cả mùi vị trên người kẻ mới xuất hiện, nhưng hơi thở nóng rực của hắn ta phả bên tai hắn, lưng dần dần cảm nhận được sức ép nặng nề của một cơ thể khác, đợi đến lúc hoàn toàn bị đè dí xuống, Trần đại ca bắt đầu líu lưỡi: “Tiều!! Giờ ông dám động vào tôi! Rồi mai tôi sẽ cho ông không ngẩng được mặt lên nhìn trời đó!!”

Bàn tay ấm áp gợn gợn vết chai của người đó vuốt dọc theo đường hõm sống lưng duyên dáng của hắn, cảm giác nham nhám ma sát trên làn da trơn tuột khiến hắn rùng mình run rẩy như bị điện giật, trái tim đột ngột nện thình thình cuống quýt gấp N lần, luồng khoái cảm rần rật chạy trong từng mạch máu, lập tức hắn nghe một tiếng nổ bùng long trời lở đất trong màng nhĩ.

Những bắp cơ trên cánh tay vì gồng quá sức mà trân cứng lại, tấm lưng săn chắc bóng láng dưới ánh đèn mờ tối càng gợi cảm đến khó nói nên lời, giống như một pho danh tác nghệ thuật đột nhiên bị rải đẫm màu tình ái, mê hoặc và phóng túng.

Gã đàn ông xinh đẹp hoang dã mà tràn đầy sức sống này, toàn thân mỗi một li da thật đều như được gọt giũa chỉn chu tỉ mỉ, thêm một chút là thừa, bớt đi một chút thành ra thiếu, cái lưng duyên dáng đã bị hằn vài vết sẹo, càng khiến người đang chiêm ngưỡng xót xa, bất quá cũng làm ai đó bị kích thích thêm đôi phần

Sức nặng trên lưng mới dằn xuống một giây, rồi chợt biến mất, Trần Cận thở phào, ngoài miệng vẫn nhịn không được la lối cảnh cáo đối phương: “Tháo ra ngay! Mẹ nó, tôi bảo anh tháo ra nghe chưa?!”

Ai ngờ đâu đáp lại hắn lại là một nụ hôn phớt ngay mông, đến đây thì Trần Cận thật khóc không ra nước mắt, kêu trời không thấu gọi đất không hay a, nào thân hắn có phải mỹ nhân ngực căng mông mẩy đâu, đường đường một thằng đàn ông hai mét mốt, oai phong lẫm liệt ngời ngời, ừ thì có cởi tuột hết đồ ra cho người ta mát-xa thật đấy, cơ mà mắc gì lại nổi thú tính với hắn a, có cần thiết phải ham hố đói khát kinh dị vậy không a?!

Ba tháng nay hắn đã không được mó vô đồ-mặn rồi, nhịn tới nhịn lui, về đến thành phố thấy gái đẹp chân dài lượn như bươm bướm cũng rộn ràng chứ bộ, hắn đã phải hành xác cuốc bộ đường chợ năm tiếng đồng hồ đặng nguôi ngoai bớt đó biết chưa biết chưa thế là quá quá đứng đắn, quá quá đàng hoàng rồi còn gì nữa.

Chưa nói hại bọn Đại Lý mệt khóc cha khóc mẹ, khốn khổ còn hơn bị lôi ra làm bao cát dợt chưởng, đời thuở nhà ai phải huỳnh huỵch vận động thay phát tiết nhu cầu, mới nghe đã thấy tệ hại rồi.

Ngờ đâu vừa tùy tiện xả hơi một cái, hưởng thụ non nửa giờ xông hương êm dịu đã đụng trúng đồ xấu bụng chuyên lợi dụng tình hình này! Này dù thằng này có đẹp trai đến xịt máu mũi thật đó cơ mà làm gì phải hấp tấp vội vàng đến thế hả?!

Đã định chửi um lên rồi, cho cả làng cả tổng lầu một lầu hai nghe được ráo, đặng tụi nó nhào vô lôi thằng chả ra dần cho một trận. Giờ mà choảng nhau thật á hả, đảm bảo tụi đàn em sẽ đạp cửa xông vào cứu nguy ngay tắp lự, bất quá bộ dạng tư thế đang như này, rồi không bị coi là đồ biến thái giở chứng chơi SM mới lạ.

Mà càng chắc cú hơn là, thằng cha ấy đã dẹp hết tụi đàn em của hắn ngoài cửa rồi. Mà không hiểu sao bọn đó nó ngu như heo vậy, không biết xoay xở gì hết, cố mở miệng ra ú ớ đánh động lấy một câu cho hắn hay, có phải giờ hắn không khốn khổ như này không.

Phen này là Trần Cận ức a, đợi đến lúc hắn bắt đầu nghĩ được cách đối phó, thì tên *** ma kia đã lại bò lên đè dí hắn xuống lần nữa, mà rõ ràng là vừa tự thoát trắng trơn áo quần.

Dù từng phải chịu bao nhiêu trò kích thích, cũng chưa bao giờ bị khích đến mức hắn nghĩ mình sắp thua trắng đến nơi, bất quá lần này… e là khó mà nói chắc được, vì hắn sắp… sắp đỡ hết nổi rồi!

Nhân lúc đầu óc hắn đang xoắn xuýt loạn ngậu, một tay đối phương đã luồn xuống đỡ dưới thắt lưng săn chắc của hắn, còn tay kia trắng trợn mò mẫm xuống bụng dưới hắn một cách hết sức đê tiện, bắt lấy thứ đã tích đầy năng lượng đến căng cứng của hắn, Trần Cận nghiến răng cố kiềm chế, rốt cuộc vẫn nhịn hết nổi phải gầm khẽ: “Fiennes, anh coi chừng, không buông ra là thằng này điên lên đấy!”

“Dưới này của cậu không phải đã điên rồi ư, đã bao lâu… không được chạm vào cậu rồi, cậu nhớ tôi chứ?” Giọng đối phương nghe ra chút khàn khàn, dù thân thể rõ ràng đang rạo rực khao khát, nhưng hắn vẫn chưa vội làm đến bước cuối cùng, hắn muốn hưởng thụ cảm giác được ôm ấp vuốt ve người đàn ông này. Sau một hồi mân mê trêu ghẹo đầy kỹ xảo, Fiennes đột nhiên nhấc eo Trần Cận lên cao, cúi xuống đưa lưỡi lướt qua vùng mẫn cảm tột độ trên đùi hắn, quả nhiên chỉ sau một giây sự phản kháng của Trần Cận đã hoàn toàn tan rã.

“Ngoao! Anh học… học ở đâu ra cái… trò này?!” Dù nhìn không thấy cũng phải hung dữ quay ngoắt cổ lại.

Đối phương khêu gợi đáp: “Cậu nói xem?”

Nhịp thở của Trần Cận dần dần hỗn loạn, thậm chí đã muốn hổn hển nặng nề: “Ha… mẹ nó không phải anh đi học hỏi… tụi tình nhân của anh chứ hả?”

Fiennes cũng phải hết sức kiềm chế dục vọng dâng ngợp trong mình mới giữ được giọng không quá run run: “Tôi đã nói tôi không thích họ, giờ tôi chỉ có mình cậu.”

“Anh tưởng tôi ngu mới tin anh!”

Vì nhìn không thấy, thành ra trong đầu hắn đương cấp tốc hiện lên hình ảnh cơ thể nam tính quen thuộc đầy gợi cảm đó, làn da nóng bỏng, và cặp mắt nâu rừng rực ham muốn độc chiếm, mỗi lần bị hắn ta nhìn chăm chú, khát vọng yêu đương cuồng loạn dấy lên trong lòng soi rọi trong ánh mắt hắn, khiến Trần Cận trong một khoảnh khắc đã không thể nhận ra chính mình.

Sự thỏa mãn mãnh liệt đến khó tưởng tượng khi lên giường cùng Fiennes là thứ hắn chưa từng được nếm trải cùng bất cứ cô gái nào, tuy hắn vẫn luôn chống cự trước sự chiếm hữu của Fiennes, nhưng phản ứng sinh lý quá sức chấn động và xúc cảm như muốn thiêu rụi mọi niềm mong mỏi trong hắn đã trở thành bằng cớ chân thực nhất cho sự bại trận của chính hắn, dù Trần Cận không phục, cũng không thể không thừa nhận chỉ có Fiennes mới có thể khơi dậy những khoái cảm ấy.

Chỉ sau một giây, thân thể đã bị ép lật lại, rốt cuộc Trần Cận cũng được nằm ngửa ra hớp một ngụm không khí trong lành, mà hơi thở nóng rực ẩm ướt của đôi bên vẫn vẩn vương cuộn lấy nhau.

Chống cự và đồng tình lẫn lộn đầy mờ ám, hai môi dính quyện như không như có, rồi lại chia lìa, đổi thành một lối đấu tranh ngấm ngầm thay phát tiết, chỉ là một nụ hôn, nhưng vô tình đã đủ khơi gợi những xao động phóng túng, những dục vọng bị tan chảy lồ lộ phơi bày, đầu lưỡi mê mải quấn quýt trong khoang miệng, vật lộn mút lấy nhau, tiếng ngâm khẽ đầy thỏa mãn bật ra từ sâu trong cuống họng… cho đến khi thân dưới đôi bên áp sát, nơi đó đã nghe sôi sục như dung nham bỏng rẫy.

Bàn tay Fiennes vẫn giữ chặt trên đầu Trần Cân, ra sức giằng mái tóc đen đã mọc dài hơn trước của hắn, những ngón tay thô bạo chà xát sau gáy hắn, ép đối phương xoay đổi góc độ nụ hôn, để nước bọt nhiễu xuống qua khóe miệng, dục vọng tham lam mà vội vàng hấp tấp lan tỏa khắp toàn thân, những nhu cầu từ sâu thẳm tâm hồn đều ồ ạt tuôn trào, dần dần không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa, cả người hắn như đã phi chệch đường ray, để tự do đắm chìm theo cảm xúc.

Chẳng biết từ lúc nào nụ hôn đã trượt dần xuống xương quai xanh, dọc theo bờ vai đến dưới nách, Trần Cận không nhịn được bật ngửa cổ lên, ấm ách thở dốc. Cho đến khi bờ môi rà đến trước ngực hắn, Fiennes mới giơ tay tháo dây trói cho Trần Cận, hai cổ tay vì giãy giụa quá sức mà xây xát đỏ ửng vừa được tự do, lập tức hắn giật dải khăn bịt mắt xuống, rồi vòng tay siết chặt tấm lưng đối phương.

Fiennes vừa ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau! Lồng ngực nở căng vì đối phương, trái tim hầu như muốn nhảy vọt qua cổ họng, đến khi họ hấp tấp nhào đến ôm nhau lần nữa, hai môi tìm được nhau, để tình cảm cuồng nhiệt mê mải chỉ thuộc về riêng hai người trỗi dậy, thân mật đến đáng sợ giữa hơi thở giao hòa.

Hứng chịu toàn bộ trận dày vò ngọt ngào dai dẳng, ý chí bị đục khoét mục ruỗng từng chút từng chút một, khiến trong khoảnh khắc Trần Cận như bị lọt thỏm giữa màn sương mù, thân thể luôn nhanh chóng phản bội hắn, căn nguyên thúc giục hắn sa vào cơn mụ mị lắm khi vượt quá giới hạn chịu đựng của Trần Cận, nhưng… tự hắn vẫn để mình bị mê hoặc.

Bờ môi Fiennes một lần nữa trượt xuống bụng dưới hắn, hai mắt vừa dần thích nghi được với ánh nến của Trần Cận lại hoa lên như bị ảo giác, làm tình với Fiennes giống như một trò giằng co xô đẩy, xấu hổ, tự ái, thống khổ, sung sướng, tất cả đều bị phơi bày trần trụi, rồi chúng thỏa thê lăn lộn, giày xéo lẫn nhau cho đến phút cuối cùng, chỉ còn lý trí đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ hoàn toàn bị chìm lỉm trong bể dục khôn cùng.

Giống như giờ này, sóng tình cuộn trào mãnh liệt rốt cuộc đã chiến thắng nỗi ngượng ngùng nhục nhã, khoái cảm mài mòn hết tự tôn, khiến thống khổ cũng vợi đi không ít, lại một lần nữa, kẻ luôn sáng suốt khôn ngoan như Trần Cận cũng không giữ được mình ngã vào một vòng luẩn quẩn, rồi mò mẫm mù quáng trong lãnh địa tình cảm mà hắn hoàn toàn không hiểu biết, để hầu như không kịp ngừng lại thở dốc trong vòng tay nhau.

Không cần biết nên hay không nên, chỉ là có xứng đáng hay không xứng đáng. Đến khi bị Fiennes giơ tay bắt cằm, có ý bảo “thích thì bắn đi”… Trần Cận cứng cỏi trừng mắt: “Tôi không phải đàn bà.”

“Chưa bao giờ tôi coi cậu là đàn bà, dù tôi có muốn cũng không thể a, cậu… hoang dã thế này.” Fiennes hiểu từ đầu đến cuối hắn vẫn cố chấp chuyện mình đường đường là đàn ông lại bị thượng, đột nhiên lòng hơi chùng xuống, bất quá hắn càng thêm kích động nâng cao mông Trần Cận lên, rồi cúi xuống ngậm lấy vật đã căng thẳng dựng đứng của hắn, thỏa mãn nghe tiếng hắn thở dốc vì kinh ngạc, rồi buông mình ngã vật xuống giường thở hổn hển.

Lồng ngực Trần Cận phập phồng kịch liệt, hắn nôn nóng rướn người lên, để mình ngập sâu hơn trong khoang miệng ấm áp của Fiennes, miệng không ngừng bật ra những tiếng thở gấp gáp khó nhịn, hình ảnh bên dưới quá sức kích thích hắn, trước kia có lần tự làm bằng tay, Trần Cận đã từng tưởng tượng đến lúc Fiennes dùng miệng làm cho mình, mà thật tình với thứ khoái cảm đủ khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều tê dại triệt để này, hắn nếm thử một lần đã muốn mê mẩn.

Khi đầu lưỡi của đối phương khiêu khích trên đỉnh dục vọng, máu huyết toàn thân hắn dường như đều dồn tụ xuống, để bị nuốt trọn trong sự ẩm ướt ấm nóng, Trần Cận cắn răng, trân mình kìm giữ tiếng thét kinh hoàng, vừa thầm rủa xả kỹ thuật của Fiennes càng lúc càng bá đạo, vừa nôn nóng đưa đẩy thắt lưng, nhấn vào thật sâu rồi chợn chợn rút ra, nhiệt tình vô hạn, cổ họng dày vò chèn ép khiến hắn trong phút chốc hoảng loạn điên cuồng như một con thú hoang bị vây khốn.

Và đến khi tay Fiennes khẽ mân mê chà xát hai trái cầu, thì Trần Cận đã chạm đỉnh khoải cảm, nhưng đối phương quả nhiên là ác ma chuyên hành hạ hắn, ngay lúc hắn chực ra đến nơi thì hắn ta dừng lại, cứ như vậy hết lần này tới lần khác, đến khi cả người hắn bắt đầu run bần bật không kiềm chế nổi.

“A… đủ rồi!!”

Lập tức Fiennes buông hắn ra, nhẹ nhàng quệt miệng, hai con ngươi đã bị nhuộm thành nâu tối tràn đầy dục vọng chiếm hữu, hắn chậm rãi cúi xuống, xấu xa thì thầm bên tai Trần Cận như thôi miên: “Chưa đủ, sao có thể đủ được…”

Ngọn lửa rừng rực bùng lên từ bụng dưới, mồ hôi ào ạt thấm qua từng lỗ chân lông, hai thân thể lại một lần nữa áp vào nhau, đôi bên đều không kìm được bật ra một tiếng rên rỉ, Fiennes thật tình cũng đã chịu hết nổi tình thế giằng co này, bên dưới liên tục bị chà xát e rằng không thể chống đỡ thêm một đợt khiêu khích nào nữa.

Bởi vậy hắn trực tiếp lần một ngón tay vào sau mông đối phương, cũng vì lâu lắm không làm, nơi đó đã chặt đến mức chỉ đủ cho đúng một ngón tiến vào, Trần Cận lập tức ngoạc miệng cự nự: “Đồ khốn… anh còn dám làm càn vậy nữa từ sau đừng mơ tưởng bò được lên giường thằng này!!”

Đột nhiên Fiennes trườn xuống, cúi đầu đưa lưỡi liếm dọc theo rãnh mông hắn, bị kích thích quá độ, Trần Cận cũng giật nảy mình, trong lòng không khỏi xỉ vả um sùm: Chết tiệt!! Thâm độc quá sức… thủ đoạn của thằng cha này giờ đúng là vừa cao siêu vừa đê tiện không thể tả, đúng là xấu xa độc địa tận xương tủy mà!

Không hiểu vì sao, lúc này toàn thân Trần Cận lại run rẩy không sao khống chế nổi, cái cảm giác bồng bềnh trên thiên đường để thuần phục tất thảy này… thực là trải nghiệm ái tình tột đỉnh mà một gã đàn ông trưởng thành có thể chịu đựng.

Chỉ cần nghĩ rằng hắn ta là Diệm, là người kiểm soát tối cao của Hào Môn, kẻ thống trị biết bao nhiêu con người, một gã đàn ông vĩ đại đến vậy, lại sẵn sàng ở trên giường hắn, phục vụ hắn bằng những hành động trắng trợn đáng xấu hổ thế này, đó là sự thỏa mãn quá độ xen lẫn mâu thuẫn khó tưởng tượng, là sức mạnh hầu như lấn át hết mọi mơ mộng khát khao trong hắn, hắn thực sự nghĩ mình sắp bị Fiennes giết chết rồi.

Bị hành cho hai hiệp như này, sức chiến đấu coi như cạn ráo rồi, giờ không chỉ ý thức bị quấy đảo đến mê muội, hắn còn không thể hiểu mình đang ú ớ những gì nữa: “Rốt cuộc anh có muốn làm không hả, hay để tôi đạp anh xuống giường… anh chơi đủ chưa hả… a… ưm…”

Fiennes cũng biết hắn đã bị dồn đến cực hạn, nhất thời lòng cũng rạo rực thêm, hắn thở dốc, gấp gáp chen vào giữa hai chân Trần Cận: “Cưng… tôi thực sự rất nhớ cậu.”

“Mẹ nó, ai là cưng của anh!! A…”

Vừa dứt lời, sau mông đã bị vật to lớn nhấn tới, mọi loại mâu thuẫn giằng xé cùng lúc tan tành giữa cơn vật lộn ganh đua mãnh liệt, đến khi Fiennes vắt một chân hắn lên vai mình, rồi chậm rãi mà cương quyết dấn mạnh đến, lối vào chặt khít đến đau đớn lập tức hút siết lấy linh hồn hắn, không chừa một giây thỏa hiệp.

Mồ hôi chảy thành dòng trên trán hắn, Fiennes vỗ vỗ cái mông săn chắc tròn mẩy của Trần Cận, nói nhanh đầy ý đồ: “Thả lỏng ra, đừng siết chặt vậy…”

“Ưn!! Anh cứ tự giơ mông ra, thử xem cho biết! A!” Lời trả treo của Trần đại ca chưa chi đã bị đập tan nát, tiếp đón hắn sau đó là một trận tấn công cướp đoạt như mưa bão, ác liệt điên cuồng không để cho hắn mảy may kháng cự.

Cơn đau phía sau đâu dễ dàng biến đi được, có chăng là phải hứng chịu những đợt thúc tiến liên tục đến tê dại, trong khi Fiennes hăm hở dồn hết bao nhiêu ngày nhung nhớ của hắn xuống thân dưới, cấp tốc rướn mạnh thắt lưng, say sưa mê mải hưởng thụ sự thỏa mãn chỉ mình Trần Cận có thể đem đến cho hắn. Bằng kinh nghiệm làm tình trước nay, hắn ra sức tiến tới theo những góc độ Trần Cận ưa thích nhất, vừa khống chế tốc độ mạnh nhẹ, vừa chậm rãi xâm nhập, cảm nhận được chính mình đang run rẩy trướng căng bên trong hắn.

“Đây phải không…”

“Đừng…”

“Đây tới rồi…”

“Đợi đã… A…” đến khi bị đụng trúng nơi đó, nhịp thở của Trần Cận lập tức rối loạn, hắn phải bật ngửa cổ lên mới đủ sức hớp hơi thở dốc, Fiennes nhận ra phản ứng tích cực của hắn, ngay tức khắc hắn chăm chăm dồn sức tấn công đúng điểm đó, càng lúc càng mãnh liệt, phần mập hợp giữa bọn họ không ngừng phát ra những âm thanh ma sát ướt át mà phóng túng, cho đến khi căn phòng lộng lẫy xa xỉ tràn ngập tiếng rên rỉ đẫm khoái cảm của Trần Cận, Fiennes biết đối phương đã hoàn toàn đắm mình rồi.

Làm tình với Fiennes, là ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không ngừng đạp tung giới hạn, ban đầu còn hoang mang né tránh, cuối cùng luôn phát hiện ra mình chỉ phí công, niềm sung sướng trong linh hồn vượt xa mọi nỗi khó chịu về thể chất, từ chỗ miễn cưỡng đồng tình như tự hành hạ mình dần dần trở thành sẵn sàng đón nhận, rốt cuộc là hoàn toàn đắm chìm buông thả, hắn thoải mái đến bắn liên tục vài lần mới ngừng, và cũng chỉ có Fiennes mới có thể khiến hắn điên cuồng quăng bỏ cả bản thân mình trước một gã đàn ông như vậy. Dù rằng sau mỗi lần thế này, hắn đều chỉ ước có ai đó phang cho mình một gậy cho mất trí nhớ béng cho xong, thà vậy còn hơn phải nhìn cái mặt mãn nguyện sau cao trào của thằng cha Fi đó, ánh mắt tham lam ham hố như đồ chết đói vừa được đãi bít-tết miễn phí của hắn ta, bộ dạng vừa đắc ý tràn trề vừa nhơn nhơn như không của hắn ta, thật không khác gì đang tuyên bố: cả đời này cậu sẽ bị tôi đè, đừng bao giờ hòng ngoi lên được.

Khó chịu a, đủ đường khó chịu a.

Ừ thì làm tình rất sướng, nhưng hễ là làm với Fiennes, rồi bao giờ hắn cũng bị dày vò chết thôi. Cả thể chất hay tinh thần đều phải bồi bổ kinh dị mới đủ sức làm một phen, chưa nói cái đồ Tây dỏm này căn bản không hề biết “kiềm-chế” là gì, chưa bao giờ hắn ta chịu làm một lần rồi thôi. Mà càng quẫn hơn là… mỗi lần thế này ngày hôm sau chỉ bước một bước chân hắn cũng buộc phải nhớ đến… tổn-thương-sâu-sắc đằng sau.

Đời Trần Cận hắn đen đủi đến nhường nào mới bị một thằng đực rựa quẩn chân rít rịt, đã thế tự thân hắn cư nhiên không hề có phản xạ bài xích, cuối cùng còn lo mình chơi hơi bị hăng say quá đà, rồi không còn đường nào yên ổn rút lui khỏi tình thế trông thì tưởng êm đẹp nhưng thật ra là rối rắm hãi hùng này, đúng lý ra Fiennes là đối tượng nguy hiểm hàng đầu Trần Cận hắn phải ra sức mà né a, sao mà hắn sơ suất quá thể!

Rõ ràng biết từ sau khi tự phơi bày thân phận, Andre Fiennes đã xài mọi cách quyến rũ, rù quyến mình, ấy vậy mà Trần Cận hắn còn ngu si ngớ ngẩn đâm đầu vào.

Và rồi sau đó là để cho hắn ta tùy tiện tới tới lui lui, vô duyên vô cớ chường mặt đến chỗ mình một cách hết sức bá đạo, ngang nhiên chi phối suy nghĩ của mình, đến khi khùng lên tính phản công một cái, hắn ta lại xài ba chiêu giường chiếu cao siêu tung hỏa mù hại hắn nhìn trắng đen lẫn lộn. Mỗi lần sợ hết hồn tính xua hắn ta cút đi, lại bị cái trò chiêu hàng dụ dỗ của hắn dọa cho quên sạch bách.

Đã vậy những lúc không thấy mặt nhau, rất kỳ diệu bí hiểm là gã này còn chiếm dụng luôn cơ số tế bào não quý giá của Trần đại thiếu gia hắn. Thậm chí vô nhà tắm, đi cầu, chạy bộ, hay thi thoảng đá lông nheo với mấy em ngoài phố cũng chợt nhớ đến đồ chết tiệt đó!

Thật tình lo khéo tài nguyên cơ thể chăm bẵm chỉn chu của mình cứ xài phí như vầy rồi sẽ cạn ráo, ngộ nhỡ vì ảnh hưởng của thằng cha này, mà từ rày ấy không nổi với em nào khác, thì đúng là hận sao cho hết, thiên lý ở đâu a, thế nhưng khi hắn nhận ra hình như tình hình hiện giờ đang mon men bò theo cái hướng tệ lậu ấy thật, thì hắn lại hoàn toàn không nghĩ ra cách nào thiết thực hiệu quả một tí đặng ngăn chặn hậu quả.

Từ khi lằng nhằng với Fiennes, không những hắn không hề ấy ấy với ai khác, mà hễ chỉ cần rục rịch một cái, là lại nghĩ: ngộ nhỡ tin gió bay xa để Fiennes nghe được, rồi liệu hắn ta có mất hứng với mình, rồi ra lệnh điệu tuốt mình ra sa mạc chăn lạc đà, tiện thể đóng cửa kiểm điểm không đây, vậy thì chí nguy đa

Chỉ có mình Trần Cận hắn biết bộ mặt thật của Fiennes, bề ngoài thì ra vẻ đàng hoàng lắm đấy, thật ra bản chất quá lắm chỉ là đồ chủ nô phong kiến biến thái điên khùng ưa chiếm hữu.

Đừng thấy người này thường ngày làm bộ là doanh nhân anh tài chính kịch đứng đắn không bắt nạt người già con nít mà lầm, kinh qua sự thẩm định hết sức đáng tin cậy của Trần Cận, thằng chả đích thị là đồ thoái hóa biến chất đạo đức suy đồi. Làm người đứng đầu Hào Môn, đàn em dưới tay đều là hạng sẵn sàng bán mạng, chọc vô hắn rồi hậu họa khó lường, Trần Cận thầm tính, chắc vô số người đã bị cái mặt lý tưởng lẫn vóc dáng hoành tráng của Fiennes làm lệch lạc tư tưởng rồi tin rằng hắn ta mới thật chính nghĩa mới thật hoàn hảo rồi.

Nếu không phải lần trước trông thấy bộ dạng khó ưa lúc Fiennes cặp kè với gái xuất hiện trước công chúng, hắn còn không biết loại hàng hot như mình cũng biết ghen tị, đã vậy còn đi ghen tị với một người phụ nữ, chưa nói bị kinh hoàng sửng sốt ghê gớm, mà nếu vụ đó tái diễn thêm vài lần nữa, chỉ e sẽ có ngày hắn khùng lên quyết tâm đi đạp thằng cha đã khuấy đảo lộn tùng phèo đời hắn đó. Chậc chậc, giờ mới hối hận hình như quá trễ rồi a…

—–