Hào Môn Diệm (Tục)

Chương 6

Năm rưỡi chiều hôm đó, hai chiếc trực thăng đáp xuống tầng thượng tòa nhà cao nhất trong khu vực quanh sở cảnh sát. Fiennes mệt mỏi bước xuống, theo sau là bốn gã vệ sĩ, một sĩ quan trợ lý, một luật sư, đội trưởng đội cảnh vệ đích thân dẫn người ra đón hắn.

Fiennes cau mày, không nói năng gì, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vững vàng bước xuống khỏi tòa nhà, đi thẳng vào sở cảnh sát, không lâu sau đó, nhờ đề nghị của luật sư đi cùng, một mình hắn được vào phòng giam trong khu B. Bước dọc theo hành lang vào đến phòng giam tối tăm tận trong cùng, cuối cùng hắn đã thấy gã tình nhân bướng bỉnh cứng đầu của mình.

Trần Cận đương ngồi uể oải, một chân co trên ghế, gục trán xuống cánh tay vắt ngang đầu gối, cả người tựa vào vách tường, áo mặc trên người vốn đã là màu đỏ sẫm nên khó nhìn ra bụi bặm bám dơ đến mức nào, ống quần thì rách thủng lỗ chỗ. Trông qua không thấy có thương tích gì đáng kể, chỉ là vẻ chán chường yếu đuối ấy rốt cuộc vẫn khiến hắn xót xa đến không đành lòng.

Phải, là xót xa, cớ gì hắn vẫn lại xót xa cho cái người này lần nữa? Chứng kiến hắn gây đủ chuyện rắc rối, chứng kiến hắn lao đầu vào nguy hiểm, chứng kiến hắn hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của mình, để rồi vẫn xót xa thương tiếc hắn, không cách nào nhắm mắt làm ngơ trước hắn.

Hai ngày trời gọi liên tục, lần nào cũng nghe báo tắt máy, đột nhiên Tony Lưu của Thanh bộ chạy về St. Paul, rồi sau đó tai mắt hắn cố tình phái đi ngầm bảo vệ Trần Cận cũng liên lạc về xin hỗ trợ, nói rằng hắn đang ở đây.

Tốn bao nhiều thời gian đàm phán với chính quyền địa phương, còn phải dùng thế lực của Hào Môn gỡ tội cho hắn, đến khi đôi bên cùng xác nhận hắn là cơ sở ngầm hợp pháp, họ mới cho nộp tiền bảo lãnh.

Sự cố bất ngờ này nếu để người khác giải quyết, khả năng sẽ mất thời gian hơn nhiều, bàn qua bàn lại phải vài tuần lễ may ra mới xong được, mà chính vì lo lắng trong thời gian bị bắt giữ, bằng vào tính tình Trần Cận, không chuốc vạ vào thân mới lạ, thành ra Fiennes lại phải đích thân xử lý. Dù có phần rối ren cấp bậc thật, nhưng có thể đảm bảo trong vòng ba ngày Trần Cận sẽ được thấy ánh mắt trời.

Liệu hắn có quá dễ dãi với Trần Cận không? Hết cách rồi, dù sao chính hắn cũng đã dần quen với lối dung túng quá đà ấy. Vậy nên càng lúc Trần Cận càng không buồn coi hắn ra gì, còn chính bản thân hắn có lẽ cũng không còn là “Diệm” trong sự sùng bái của Trần Cận nữa.

Fiennes thầm mặc niệm, rồi chặc lưỡi tiếc nuối, im lặng đứng nhìn con thú hoang đang cuộn mình tự chữa thương kia một hồi lâu, đoạn hắn quay lại, đưa mắt về đầu hành lang, viên cảnh sát đằng đó lập tức tiến đến mở khóa buồng giam. Tiếng chìa tra ổ lách cách vang lên, lập tức đánh động gã đàn ông đang ngồi thu lu trong góc.

Làm quỷ gì nữa không biết! Mới đặt mông ngồi còn chưa ấm chỗ đây, bọn này không biết chán a! Lần này tính bắt hắn húp tương ớt hay ngồi ghế hùm () a? Chợp mắt chưa đầy chục phút đã lại mò đến hành hạ nhau, bộ tính vờn hắn chết tươi luôn hở hở?

Hắn ngẩng phắt đầu dậy, cặp mắt hung dữ đầy phẫn nộ, trong khoảnh khắc rõ ràng đã tức giận không kiềm chế nổi, Fiennes đột nhiên rúng động, lần cuối cùng hắn bắt gặp một ánh mắt như vậy là khi nào chứ? Quá lâu rồi, hắn căn bản không thể nhớ được từng có ai đối với mình như thế.

Tình cảm ác liệt dữ dội này quả thật đã hoàn toàn xô đổ phòng tuyến kiên định hắn vạch ra với tất cả mọi người, để đến giờ dù gặp bao nhiêu biến cố, hắn cũng không một lần có ý định buông tha người đó, tự Fiennes còn cảm thấy mình đang sa lầy trong niềm đam mê cuồng nhiệt đến kiệt sức này.

Liệu Trần Cận có từng phản bội tình cảm của hắn không? Bản thân Fiennes biết mình không có quyền ngăn cản Trần Cận theo đuổi những người khác phái, dù trong lòng hắn không hề muốn thế, nhưng hắn không định nói ra. Có lẽ vì làm vậy khiến hắn trở nên quá… yếu thế. Chính hắn cũng chưa hề tuyên bố sẽ tuyệt đối giữ mình, thì sao có thể đòi Trần Cận làm thế vì hắn.

Fiennes không quen đau đầu suy nghĩ về những điều cực đoan viển vông ấy. Mà hắn tình nguyện tin tưởng, tin rằng người tên gọi Trần Cận ấy đang thật lòng với mình, và thực ra điều đó khiến hắn an tâm hơn nhiều so với một lời hứa.

Vì không thể đoán được Trần Cận đang nghĩ gì, lắm khi người ta sẽ cho rằng đầu óc hắn đơn giản và thẳng thắn, nhưng thực tế ấy đều là vỏ bọc tự vệ của hắn, dù có lúc hắn có vẻ lười biếng như gấu ngủ đông, hay sinh động sắc bén như một con báo hoang dã. Còn Fiennes thì đã quyết định đón nhận sự thách thức ấy.

Trong khi đó, ngay lúc ánh mắt đụng trúng gã đàn ông đứng bên kia song sắt, sóng tư duy của Trần Cận đã chết đứng tức thì, ý niệm duy nhất le lói sót lại trong não hắn là: lý gì quá nửa những lần đụng độ thằng chả, hắn đều phải lấm lem dơ hầy thế này a?!! Trời à tôi xin ông đó! Cho người ta xuất hiện đẹp trai hoành tráng một tí giùm đi a!!

Ánh mắt Fiennes như tia sét bắn phá hắn không khoan nhượng, hại Trần Cận hoảng hồn mất mấy giây, quên bẵng luôn mình có phải đang tức tối hay không, mà kể ra cứ làm bộ nhơn nhơn đặng ép đối phương nhận mặt trước chắc cũng được há, liệu hắn có nên nháy nháy đánh động thằng chả tí chút? Hay thôi cứ nói thẳng ra, rằng vụ này là bất ngờ lỡ trớn thôi, sếp Fi a Anh đừng có vì mết tôi quá rồi làm gì quá khích a…

Bất quá tình thế lúc này thật hại hắn ức muốn ói máu, đúng là hiến không cho Fiennes cơ hội lên mặt cứu vớt thiên hạ, giờ hắn không thèm được-cứu-vớt thì rõ là điên, mà thèm rồi chẳng hóa ra thằng ngớ ngẩn. Càng nghĩ càng tức không chịu được, thành ra Trần Cận quyết định ngoan cố giữ nguyên bộ mặt ngáo ngơ, ý là tỏ rõ lập trường kiên định hùng hồn quyết không bị khuất phục của mình.

Mà đáng ghét nhất là Fiennes hoàn toàn không buồn phối hợp với hắn, vừa gặp ánh mắt hắn xong là hắn ta quay ngoắt đầu, bỏ đi cái một.

Ô tiều, mới đó mà làm thiệt hở! Trần Cận vốn còn định ngồi ì lại, bất quá chân cẳng đã kịp ngứa ngáy, lập tức chồm dậy nhảy ra khỏi phòng giam, chạy theo, cuối cùng là trợn mắt nhìn Fiennes thản nhiên rời khỏi hiện trường trong vòng vây vệ sĩ lâu la và tụi nhân viên sở cảnh sát, không buồn quay lại liếc hắn lấy một cái.

Trần Cận bực bội bĩu môi, bất quá tự hắn cũng không biết trên mặt mình lúc này đang là một nụ cười rất chi nhạt nhẽo, chính thế, Trần Cận cười nhạt, đích thị là hắn đã gây rắc rối rồi, cả Fiennes cũng chẳng hơi đâu tính toán với hắn nữa.

Fiennes nghe gì, thấy gì, không có nghĩa hắn ta sẽ tin tất cả, mọi điều hắn làm, nếu cần biết sự thật, hắn ta có thể biết bất cứ lúc nào, còn đang yên lành việc quái gì Trần Cận hắn phải cuống cuồng nhảy cẫng lên cho mệt, căn bản là vô nghĩa.

Được rồi, hắn cũng nghĩ thông rồi, nào giờ bọn họ vốn không thể bằng vai phải lứa, càng không có chuyện tằng tằng vun đắp tình yêu mùi mẫn như ai, bản thân hắn vĩnh viễn không thể diễn vai hiền lành ngoan ngoãn, hay giả tạo hoa mỹ…

Gã cảnh sát vừa vào mở còng, thấy hắn vừa xong mặt mùi hầm hè, giờ lại nhếch môi cười hết sức quái dị, tự nhiên cũng hãi hãi, thành ra vội giục: “Xuống tầng hai làm thủ tục đi, đăng ký xong thì nhận lại đồ đạc của anh.”

Sao bỗng dưng văn minh lương thiện dữ vậy, cắn dứt a? Để làm khỉ gì nữa?! Từ sau cứ nhớ lấy chớ để bọn cớm mắt mù này thộp được là khôn ngoan hơn cả.

Cái tên Trần Cận, giống như một thỏi nam châm, dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của Andre Fiennes, đó là toàn bộ những gì tự hắn cảm giác được lúc này.

Dù rằng không muốn hắn quá khơi gợi người khác phái, quá gây sự phiền phức, quá liều lĩnh bất cẩn, nhưng Fiennes vẫn quyết định cho chính mình một cơ hội, để biết rốt cuộc mình có thể làm được đến đâu. Trần Cận, là người duy nhất trên cõi đời này khiến hắn muốn dừng chân, thỏa hiệp.

Làm một kẻ đứng trên bao kẻ khác, biết che giấu vui giận cho mình, biết mỉm cười âm trầm hiểm hóc, khiến người ta cảm thấy mình cao sang cũng tốt, mà tạo dựng được ấn tượng lạnh lùng quyết đoán càng tốt hơn, xét cho cùng tất cả chỉ là hình tượng và ảo giác, để không ai biết được rốt cuộc hắn là loại người gì, hắn cần phải tạo cho mình một vẻ ngoài khó đoán.

Đương nhiên Andre Fiennes sẽ không để lộ nhược điểm trước bất cứ ai, bởi vậy hắn luôn cương quyết giữ cự ly an toàn với mọi người, mà Trần Cận, thì hiển nhiên là ngoại lệ.

Cảm giác nhớ nhung bức bối đến nản lòng, nỗi lo lắng thường trực đến quặn đau, cùng cả xúc cảm ấm áp pha lẫn sự đồng điệu khó hiểu đang khuấy đảo trong cơ thể, rốt cuộc hắn hoàn toàn rơi tõm vào thế giới biệt lập đầy kích thích, với những trải nghiệm hết sức con người mà hắn tưởng chừng mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạm đến.

Lòng hắn rối loạn vì người đó, rồi lâu lâu ý chí lại lung lay dao động vì đối phương, thậm chí lắm khi không kiềm chế được mình cảm thấy ghen tị với bất cứ ai hay thứ gì khác có thể thu hút sự chú ý của hắn ta, hắn vừa cảm thấy quá sức lạ lẫm trước những lo âu bối rối, trước kích tình mãnh liệt ấy, vừa bị mê hoặc như người mắc nghiện, dù phải trả giá bằng chính danh dự của mình cũng không mảy may định vùng thoát khỏi tình thế mà kẻ khác hẳn sẽ cho rằng hết sức nguy hiểm.

Chỉ có Trần Cận được chứng kiến con người thật của hắn, và cũng chỉ trước Trần Cận hắn mới hoàn toàn buông thả, không che giấu một chút gì bản thân mình.

Thôi được, Fiennes thừa nhận, rất có thể đến một ngày hắn sẽ bị Trần Cận vứt bỏ. Đối phương là một trái bom hẹn giờ, và cả hắn cũng chẳng nắm chắc được gì để khiến quan hệ giữa họ tiến triển thêm thuận lợi.

Mối quan hệ đầy cam chịu thế này, rốt cuộc lại chưa từng được họ chính thức đưa ra bàn luận, bởi vậy những lý do khiến họ kiềm chế lẫn nhau càng lúc càng không còn thuyết phục.

Mà đáng buồn là, bất luận hắn có trong tay bao nhiêu quyền lực, thân làm kẻ đứng đầu Hào Môn, vẫn còn những nghĩa vụ căn bản hắn phải đảm đương, quanh hắn không thể thiếu một vài bóng hồng dù chỉ là hình thức, kể cả khi dự tiệc tùng cũng cần một thục nữ đoan trang đi bên mình.

Chưa nói trong đại hội cấp cao ba tháng trước, đám lãnh đạo còn công khai đưa chuyện hôn nhân của hắn ra bàn luận, họ đề nghị hắn thỏa hiệp, hy sinh quyền lợi lớn nhất của mình cho Hào Môn, tuy hắn hoàn toàn có thể lờ đi coi như không nghe không thấy, nhưng hôn nhân đích thực là sân khấu lý tưởng cho chính trị và thương trường cùng thăng hoa, cũng là cách ru vỗ lòng người hữu hiệu…

Nếu là những tình nhân như trước kia, có lẽ hắn sẽ không ngại ngần nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, nói thản nhiên và nghiệt ngã rằng: “Anh không thể kết hôn với em, em chấp nhận thì hãy ở lại, còn nếu không, anh có thể cho em một hộ chiếu mới.”

Nhưng giờ, hắn thích Trần Cận, vài câu nói cửa miệng nhạt nhẽo không đủ qua mặt người đó, thậm chí sẽ chỉ khiến hắn vuột mất Trần Cận vĩnh viễn. Đến khi Fiennes ý thức được mình có thể vì một gã đàn ông mà vứt bỏ bao nhiêu thứ, hắn mới chính thức thừa nhận mối tình này sao mà liều lĩnh.

Luôn luôn chỉ muốn được gặp hắn đến thế, nhưng mỗi chút mỗi giả vờ thờ ơ bình thản, để rồi mỗi lần Trần Cận gặp nguy hiểm, Fiennes lại chờn chợn thấy ảo giác như họ sắp phải chia lìa, và rồi càng thêm nôn nóng hòng kiểm soát hắn.

Fiennes vẫn là một kẻ đầy lý trí, hắn buộc mình phải suy nghĩ, rằng liệu giữa họ có thể có tương lai hay không, mà giả như không có, thì trò chơi tình ái họ đang tiếp diễn nguy hiểm đến mức nào.

Khi Trần Cận bước ra khỏi sở cảnh sát, hắn vô thức giơ tay che bớt ánh mắt trời rọi xuống mặt, dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng quả tình lúc đi xuống cầu thang hắn đã nghe chân hơi bủn rủn, không sao thì chớ, mà hễ gặp xui xẻo rồi thật không biết đâu mà kể, cả việc được ăn no ngủ đủ cũng thành ra xa xỉ, làm đại ca đến ngưỡng như hắn rồi sao vẫn xúi quẩy vậy không biết.

Xuống nửa chừng bậc thềm ngoài sở, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn dàn xe thùng kiểu cổ đỗ bên kia đường, tự dưng ngừng chân không bước nữa. Trần Cận hơi nheo mắt, rồi hất hất cằm, tùy tiện quét mắt nhìn một lượt bọn vệ sĩ đeo kính đen làm mặt ngầu dàn hàng cạnh xe, giây tiếp theo, ánh mắt hắn lia đến kính cửa xe, người ngồi trong cũng đang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, Trần Cận cứ thế đứng đọ nhãn với hắn ta, điềm nhiên và nhiệt liệt.

Đôi bên giằng co chừng chục giây đồng hồ, đột nhiên Fiennes đẩy hé cửa xe, rồi ngồi ngả lưng lại ghế. Tài xế đằng trước đã hiểu ý, lập tức bước xuống mở rộng cửa, giơ tay tỏ ý “mời” Trần Cận vào.

Trần Cận thở dài, ờ thôi hảo hán không chấp chuyện tẹp nhẹp, tự anh vác xác đến đón tiếp, mà đằng nào bữa nay thiếu gia đây cũng ươn người, lười vẫy taxi, nể mặt anh tí chút vậy.

Trần Cận miễn cưỡng leo lên xe, rồi nhũn nhẹo ngả vật người ra ghế, bộ dạng hưởng thụ hết chỗ nói.

Fiennes thản nhiên hỏi: “Sao không mang thiết bị liên lạc theo?”

“Tụi nó soát người giữa ban ngày ban mặt đó, tôi đâu định để nó bắn cho thành tổ ong vò vẽ.”

“Vậy để cảnh sát xả đạn vào người cậu thì an toàn hơn à?”

“Tình hình lúc đó làm sao đứng chôn chân đợi cứu viện được, đám tai mắt anh sai bám theo tôi cũng vậy thôi, thách tụi nó nhảy vào đỡ đạn giùm tôi được đấy.”

Fiennes khẽ nhíu mày nhìn gương mặt quay nghiêng đầy vẻ mệt mỏi của hắn: “Cậu biết giờ cậu trông thế nào không?”

Trần Cận lừ mắt liếc lại hắn, cự lại: “Vâng vâng, đúng là tôi lại gây chuyện đó, giờ anh cần thiết phải bỏ đá xuống giếng nữa không?”

“Biết sai là được.”

Trần Cận nghe hắn nói vậy, tự nhiên cong môi hậm hực, ánh mắt trong suốt bướng bỉnh, rồi bật cười làu bàu: “Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa là…”

“Cậu tính trách cảnh sát nữa à?” Fiennes nhích người sang, nhìn hắn chăm chú, “Ỷ mình thành thạo súng ống, giỏi đánh lộn rồi một thân một mình hành động. Ai cho phép cậu tính chuyện làm ăn cá nhân? Nếu tổ Trung Đông điều tra được, lại sẽ thành một đống rắc rối.”

Cơ bản là Trần Cận không thể lờ đi ý quan tâm tha thiết trong ánh mắt hắn ta, thành ra câu cãi lý chưa kịp bật ra đã phải nuốt lại, bất quá vẫn không bỏ được thói mạnh miệng: “Có phải chưa làm bao giờ đâu.”

“Thi thoảng xây xát là chuyện bình thường, nhưng suýt nữa cậu đã chết vì người một nhà rồi, thế này rõ ràng là kế hoạch cho chính mình của cậu có quá nhiều sơ hở. Tôi đã bảo cậu phải tự bảo vệ mình tử tế chưa hả? Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai vậy à?”

“Sếp à, tính ra oai thì chọn lúc khác coi! Người ta cũng biết tự ái chứ bộ.”

“Đã biết là không thể dạy được cậu…”

“Gì…” bất quá Trần Cận chưa kịp nói hết câu, những lời còn lại đã bị Fiennes nuốt gọn, môi lưỡi lại kịch liệt chiến đấu, sóng ngầm cuộn trào ập tới, nguyên do chính cũng là không hề đề phòng, nên tình ý nồng nàn càng không sao khống chế nổi, hoặc có lẽ vì quá quen thuộc với hơi thở của nhau, nên bản năng trong họ trong thoáng chốc đã điên cuồng bùng cháy.

Hai cơ thể đột ngột dán sát lấy nhau, lập tức khiến đôi bên rùng mình run rẩy, từng đợt sóng triều mãnh liệt cuộn lên như bão tố. Trần Cận thật có chút luống cuống, không biết đã bao nhiêu bận bị cưỡng-hôn rồi, vậy mà mỗi lần tim hắn đều phải đập loạn xị lên thế này, đến cả sự thân mật cũng bị cảm giác hồi hộp vây bủa, trong khi càng ngày hắn càng sẵn sàng chào đón những cơn hoang mang đầy mê đắm ấy. Mà bất luận đến gần Fiennes đến mức nào, hắn chưa một lần dám nghĩ người đó thuộc sở hữu *** của mình.

Bàn tay Fiennes đã muốn gấp gáp lần xuống mơn trớn trên ngực Trần Cận, thành thạo cởi từng cúc áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay lúc dịu dàng lúc thô bạo ve vuốt vùng cơ bụng đang trân cứng vì căng thẳng của hắn, trong khi đầu óc Trần Cận thì đương rối teng beng với ý tưởng cảnh tỉnh gã Fi gì gì đó rằng thì làm ơn nhớ giùm họ đang ở đâu đi, đằng trước còn có bác tài kia kìa, kính ngăn còn không thèm bật lên, rồi anh cần thiết phải xài chiêu này dọa chết người ta không hả hả hả?! Rốt cuộc cái người này có biết như nào là “tình thế” không hả trời?!

Giờ hắn thật không còn sức đâu để chống cự nữa, hắn chỉ muốn có gì nhét vào bụng, trước tiên lo ăn đã, tình tiếc tính sau. Bất quá cơ thể đàn ông đúng là bất trị, mới đó mà cả người hắn đã muốn rạo rực khô nóng, tiếng thở dốc yếu ớt chốc chốc lại bật khỏi cuống họng, hắn mở trừng hai mắt, cảm nhận được Fiennes đang nhay cắn liếm láp trên động mạch nơi cổ mình, rồi lại mê mải rà môi trượt xuống…

Rồi, đủ rồi! Sắp bị khiêu khích đến lộ bem bản chất rồi… có điều hắn vẫn dám nói mình chưa có điên, mấy ngày trời không được ăn uống tử tế, sức lực hao tổn nghiêm trọng, thành ra không đời nào hắn định để Fiennes hưởng-lợi trên xe kiểu này, ngộ nhỡ thằng chả thực hiện được hết ý đồ, rồi đằng sau đằng trước đều có vài cái xe, để ai biết chuyện sao hắn cất được đầu lên nữa.

“Nè, anh… anh biết mấy ngày tôi không được tắm không hở? Xê ra, đừng có ấy… ấy ở đây…”

Fiennes ngẩng lên, rồi thoáng buông lỏng cánh tay, chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt nhẫn nại đầy hàm ý, mà đại khái ý là: Tôi coi như cậu đang xấu hổ vậy.

Trần Cận thầm lừ mắt xem thường: “Anh có nước đấy không?”

“Tủ lạnh trong xe có rượu vang.”

“Ai đời nhét rượu trong xe hở? Rõ bọn lắm tiền.” lằn nhằn xong vẫn vơ lấy một chai, khui nút uống luôn, hắn sắp chết khát rồi.

Hết chừng nửa chai, hắn ngừng lại, tự dưng quay qua hỏi Fiennes: “Êu, anh mang tiền không?”

“Hở?”

“Tiền mặt ấy, trong túi anh có tiền mặt không?”

Túi áo Fiennes lúc ấy chỉ có một tập séc: “Tiền mặt thì không có.”

“Hết hiểu nổi tụi châu Âu giàu sụ mấy người, mấy đồng tiền lẻ cũng không chịu giắt theo! Mắc gì keo kiệt vậy a, chứ vô quán xong lờ luôn tiền boa của người ta hở?

“Tiền boa? Ý cậu là…” Fiennes rút ra một tờ mười đô, “Chừng này à?”

“Tiều, chứ bộ anh tưởng tôi mở miệng ra là đòi anh cả trăm ngàn chắc? Nghĩ tôi là ai hở!” nói rồi giật luôn tờ giấy bạc trong tay hắn, rồi bật thiết bị thông tin, gọi tài xế, “Đỗ xe lại giùm cái!”

Tài xế nhấn phanh giảm dần tốc độ, quay lại nhìn Fiennes, thấy sếp lớn không phản đối, ông ta mới tấp xe vào dừng bên đường.

Trần Cận mở cửa nhảy xuống, chạy tót về phía tiệm bán đồ ăn nhanh gần đó, hăm hở gọi hai cái hot dog, rồi mỗi tay một cái, đưa lên miệng ngoạm nham nhở, chậc chậc… quả nhiên thấy thỏa mãn ngút ngàn, rốt cuộc dạ dày cũng không phải kêu réo inh ỏi thảm thiết nữa.

“Thưa ngài, chỗ đó hết mười hai đô.”

Trần Cận đương nhai đầy một mồm: “Ớ… gì?”

“Thiếu hai đô nữa.”

Trần Cận rú ầm lên: “Kiểu gì ấy, nhồi có cái giăm bông rồi đòi mười hai đô, ông tính ăn cướp a!”

Chủ quán là một ông chú để ria mép nói đặc giọng Úc, ông ta lạnh mặt trỏ trỏ biển hiệu, rồi hùng hổ huơ tay với hắn: “Mười hai đô la, thưa ngài!”

Trần Cận ngồi bệt xuống bồn hoa trên vỉa hè, ngang ngược đáp: “Ông ra xe kia mà đòi tiền, đây không có đâu.”

“Chiếc nào?”

Nhìn bên kia đường, mấy chiếc xe thùng xa xỉ hết mức đang đậu thành hàng thẳng tắp, rõ là dọa người. Thằng nhỏ coi bộ rách mướp này không phải tính chơi ông ta đấy chứ?

“Cái giữa, hỏi thằng cha ngồi ghế sau ấy, chả thiếu tiền tôi đó.” Trần Cận vừa nhai ngấu nghiến vừa khua tay chỉ bừa.

Ông già thật tình cũng không cam lòng để mất hai đô la, thành ra quyết băng qua đường, mà vừa chực đến gần cửa xe đã thấy ba gã mặc đồ tây đen bước ra khỏi xe trước xe sau, hằm hè theo dõi ông ta.

Vậy là chủ tiệm hot dog tịnh không dám đến gần nữa, cứ thế đứng cách xe hai mét, vừa giơ hai ngón tay chữ V vừa gào lên: “Anh kia thiếu tôi hai đô la, hai đô!”

Đương nhiên Fiennes nghe thấy, hắn thở dài một tiếng, thật cũng chỉ mình Trần Cận có thể khiến hắn mất mặt vậy, đoạn hắn bình tĩnh mở cửa bước xuống, rồi rút một tờ mười đô ra đưa cho ông bác: “Xin lỗi, khỏi cần trả lại.”

Nói xong liền bước sượt qua ông ta, tiến tới bồn hoa cạnh xe hot dog, lúc ấy Trần Cận mới ngẩng đầu lên, miếng bánh trong miệng còn chưa kịp nuốt đã thấy Fiennes đang phăm phăm đi về phía mình, hại hắn thiếu điều chết nghẹn.

Này đừng có ỷ y người ta thế được không hở, cứ tôi đi đâu cũng phải nhằng nhằng bám theo là như nào?

Bất quá Fiennes vẫn rất ung dung, hắn chẳng nề hà bộ đồ đặt riêng xa xỉ trên người, cứ thế ngồi luôn xuống cạnh Trần Cận.

“Cậu đói thì về khách sạn ăn cũng được, thứ này đâu ngon lành gì.”

“Đồ lắm tiền như anh sao hiểu được sự kỳ diệu của đồ ăn bình dân chớ.”

“Mở miệng ra là nói đồ lắm tiền, bộ giờ cậu thiếu tiền lắm hả?”

“Ấy là tôi giàu nghĩa khí, trả cho tụi đàn em nhiều nhiều chút, tụi nó mới có động lực bán mạng chiến đấu.” Trần Cận bật cười, “Coi anh kìa, mới nhìn là biết gian thương rồi.”

Fiennes thấy hắn ra vẻ yêu tiền dữ vậy, cũng cố tình chọc: “Lần này để bảo lãnh cậu ra, tôi tốn không ít đâu đấy.”

Lập tức Trần Cận nhăn mặt xót ruột, coi bộ muốn nuốt không trôi, đột nhiên hắn giơ tay quàng vai Fiennes: “Chậc chậc, tụi mình thân nhau vậy, tiền chuộc bớt cho người ta hai chục phần trăm đê, rồi chờ đó về tôi sẽ ký séc trả cho anh, tôi là không ưa thiếu tiền ai đâu à.”

Fiennes tiện thể định giơ ngón cái quệt chút sốt cà chua dính trên khóe miệng cho hắn, vừa lúc Trần Cận buông tay khỏi vai hắn, ngả người ra sau tránh được cử chỉ thân mật ấy, bộ dạng hắn cứng đờ ngay tức khắc, cái mặt nhe nhởn mọi khi cũng muốn đỏ bừng: “Anh coi chừng nha, người của anh đang nhìn kia kìa, tính làm gì hở.”

“Bọn họ có biết cũng không dám nói bừa.” Fiennes lại nhìn qua, “Cái này ngon vậy hả?”

“Nè.” Trần Cận chìa cái hot dog gặm dở còn có một phần ba ra, ý bảo hắn giỏi thì tự ăn rồi biết.

Fiennes cũng rất chi nghiêm túc, hắn kéo tay Trần Cận lại, cúi xuống cắn thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt.

“Sao?”

“Không ngon lắm.” ấy là Fiennes ăn ngay nói thật, hot dog ở đây không giống món hắn đã ăn ở Châu Âu chút nào.

Trần Cận phì cười: “Tôi thấy ngon vì tôi đang đói a, chứ anh tính a dua với ai.”

“Cậu không nên ở lại St. Paul nữa. Xem ra France Noir đã phạm đến cơ quan cảnh sát đầu não rồi, chỗ này cậu cũng thấy đấy, trắng đen lẫn lộn, vụ tấn công lần đó có lẽ chủ yếu là để loại trừ ông ta, thế nên tốt nhất cậu đừng để bị cuốn vào.”

“Tiều! Thảo nào, bữa đó tôi đã bảo sao mà xui thế được.”

“Thanh bộ sẽ phải giải quyết phần còn lại, tạm thời cậu không cần tham gia nữa.”

Trông thái độ nguy hiểm của Fiennes, trực giác mách bảo hắn kỳ này Thanh bộ không xong rồi, thôi tốt xấu cũng nên giải vây cho Tony Lưu tí chút, đỡ khỏi Thanh bộ thành nạn nhân cho ai đó giận cá chém thớt.

“Tony bên đó chẳng qua cũng vì muốn chuyện làm ăn thuận lợi hơn thôi, trước giờ ổng giúp tôi nhiều lắm đó, đừng làm rầy rà ổng quá.” nói năng nhún nhường yếu thế vậy, thật tình không giống phong cách Trần Cận lắm, thậm chí lại có vẻ như đang xin xỏ hộ ai, hay đương tự giác hối lỗi sao sao đó, tự nhiên trong đầu Trần Cận bắt đầu nảy ra một gã hùng hồn giậm chân đấm ngực.

Fiennes đáp ngay lập tức: “Yên tâm, anh ta sẽ không sao.”

Ha… chỉ chờ mỗi câu này của ông anh thôi nha ờ cơ mà… đối phương kết thúc vấn đề nhanh gọn vậy, tự nhiên hắn lại thấy mình đuối đuối lý, rốt cuộc cảm giác gượng gạo miễn cưỡng này là sao đây…

“Tôi sắp sang Argentina vài hôm, đến sát ngày hội nghị, cậu đi cùng tôi chứ?”

Này cần thiết phải trắng trợn vậy không a, lại tính mượn việc công lo chuyện tư hở!? Trần Cận nhịn hết nổi hít vào một hơi, rồi cười lạnh: “Giờ thì tôi hiểu rồi, thật ra anh thích tôi gặp rắc rối lắm phải không, cứ hễ tôi loạng quạng bị làm sao, là anh có thể thừa cơ công khai lôi tôi về làm…” khúc đầu là tức quá phải nói, bất quá còn mấy chữ “nệm-giường-cho-anh” thật mất mặt quá không thể xì nốt ra được.

“Làm gì cho tôi?” Fiennes hỏi vặn lại, mặt mày tỉnh bơ ngây thơ vô tội, chỉ có Trần Cận dư biết bụng dạ hắn ác ma nhường nào.

“Anh đủ rồi nha!”

Fiennes mỉm cười, trầm giọng dịu dàng hỏi: “Bao lâu chúng ta không hẹn nhau rồi nhỉ?”

Lần này Trần Cận đã không còn nhảy dựng lên vì kinh dị nữa, hắn nhếch môi cười rất chi nam tính, tà tà đáp: “Hẹn à? Tính đi võ quán hay câu lạc bộ quyền Thái? Chơi xì dách cũng được luôn a”

“Về khách sạn… cởi đồ nói chuyện phiếm với tôi, cũng được.”

Trần Cận giả bộ hết nổi, hắn thụi một cú vào bả vai Fiennes: “Tiều…”

Hai người đứng dậy, vo giấy gói quăng vào thùng rác, Fiennes nhìn theo hướng nhìn của Trần Cận, có chút nghiền ngẫm: “Suốt ngày lăn lộn đánh giết, cậu không thấy mệt mỏi sao?”

“Không-thấy-gì-hết.” mệt ngần đó chứ mệt nữa cũng không bằng bị loại quỷ háo sắc bự tổ nhà anh bám như keo, hắn tiện thể nói mát: “Mà cái đồ trùm sò chuyên sai người ta đi lăn lộn đánh giết mới phải có vấn đề chứ”

“Coi vậy nhưng tôi chuộng hòa bình hơn kia. Trần Cận, lên tổng bộ đi.”

“No bụng rồi, về, tôi muốn ngủ.” Trần Cận lập tức chặn đứng câu chuyện đang ngấm ngầm chuyển biến theo chiều hướng nguy hiểm.

Trong khi ấy, sĩ quan trợ lý Norman ngồi xe trước đã muốn toát mồ hôi lạnh, anh ta đương dùng ánh mắt hết sức giả-bộ-bình tĩnh để nhìn chằm chằm sếp lớn cao quý của mình ngồi bệt vỉa hè cạnh cái tên lôi thôi lếch thếch kia, lại còn cùng ăn thể loại hot dog ba xu ấy nữa!

Anh ta chú ý tới ánh mắt Fiennes nhìn tên đó, trầm tư và chăm chú, mà ẩn giấu sau sự bình lặng là vô số làn sóng phức tạp đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ vậy là đủ khiến Norman nghĩ… sự hiện diện của người đó rõ ràng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến sức phán đoán của ông chủ anh ta.

Đoàn xe lại rồng rắn trở về khách sạn Fiennes ở, ban đầu vốn định đi tắm kiểu Thổ trước, nhưng giờ e Trần Cận mệt quá hưởng không nổi, thành ra hắn đưa thẳng Trần Cận lên phòng mình nghỉ.

Việc đầu tiên Trần Cận làm là xông thẳng vào chiếm cứ phòng tắm hơi. Fiennes thay áo khoác ra, rồi ngồi trong phòng họp nhỏ kiểm tra tài liệu trên máy tính, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, nghĩ có gì không ổn, hắn đứng dậy trở vào buồng ngủ chính, ngần ngừ trước phòng tắm một lát, rồi đẩy cửa bước vào.

Thực tế là, hắn lo lắng không hề thừa, trong căn phòng ngợp hơi nước, Trần Cận gác một cánh tay trên cạnh bồn tắm, đầu ngoẹo qua một bên, và đương thản nhiên… ngủ.

Gương mặt hắn giờ này trông mới thật nhu hòa yếu đuối, khiến Fiennes thoáng nghe lòng mềm nhũn, cánh tay hắn còn đôi chỗ trầy trụa nhìn thấy được, nước đã nguội từ lâu, may nhờ có hơi giữ ấm, ngủ thế này nhẹ thì cảm lạnh, nặng hẳn là chết đuối.

Fiennes lẳng lặng đứng nhìn hắn hết nửa phút, rốt cuộc sấn bước đi vào. Cũng mặc kệ bộ đồ trên người sẽ bị nước ngấm nhàu nhĩ, hắn vục xuống nước, xốc Trần Cận dậy, rồi ôm hắn ra khỏi phòng tắm.

Trần Cận khẽ lầm bầm khó chịu, không nghe được ra hắn đang nói gì, nhưng rõ là còn chưa tỉnh ngủ. Chợt hắn mở bừng mắt, mà vừa trông thấy Fiennes, hai mắt lại chậm chạp nhắm nghiền lại, ngủ tiếp.

Lau người cho Trần Cận, động tác của Fiennes mới đầu còn nhẹ nhàng, rồi dần dần càng lúc càng thô bạo, rốt cuộc hắn hầu như phải gồng mình kiềm chế, mới giữ được nhịp hô hấp đều đặn lại như thường.

Sau đó Fiennes cởi bộ đồ ướt trên người ra, rồi cũng chui vào chăn, nằm sau lưng vòng tay ôm lấy Trần Cận. Hắn vùi mặt vào mớ tóc ngắn bướng bỉnh trên gáy Trần Cận, hít một hơi thật sâu, để mùi hương của ánh dương mãnh liệt ngợp đến…

Khiến tâm hồn hắn yên bình và say đắm, mùi hương chỉ thuộc về một mình Trần Cận.

—-

ghế hùm (theo từ điển Lạc Việt): là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt vào ghế rồi bị đệm gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau (mà theo ta hiểu là đau đầu gối a, đệm cao thêm nữa chắc tiêu khớp gối oo hợ… còn gì là chân dài cụa Cận đẹp chai òó