Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 473: Tôi mệt rồi

Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại.

Tố Diệp vội vàng quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu, khẽ hỏi: “Bách Tiêu, đúng vậy không?”

Tính cách của hai anh em nhà này, người có thể nắm bắt được rõ ràng nhất là Niên Bách Tiêu.

Cậu ta dám ngang nhiên cướp người phụ nữ của anh trai sao?

Tố Diệp dám khẳng định một câu, Niên Bách Tiêu không dám.

Tiếp xúc lâu như vậy, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trong lòng Niên Bách Tiêu rất quan tâm tới Niên Bách Ngạn. Đối với người anh trai này cậu ta vừa nể phục vừa kính sợ, đồng thời cũng có oán hận. Thế nên tâm lý này rất dễ lý giải. Thứ gì người ta càng quan tâm, người ta lại càng tính toán.

Với tính cách của Niên Bách Tiêu, nếu hai người không ở trong tình huống mâu thuẫn, cậu ta chắc chắn là mẫu người khi biết được mình và anh trai cùng yêu một người con gái sẽ âm thầm rút lui.

Nhưng bây giờ trong lòng Niên Bách Tiêu còn có thù hận dành cho Niên Bách Ngạn. Thế nên đúng là cậu ta không dám giành phụ nữ với anh mình, nhưng như vậy không có nghĩa là trong giây phút tức giận cậu ta sẽ không nói ra những lời “đại nghịch bất đạo”!

Điều Tố Diệp phải làm là ngầm nói cho cậu ta biết, cô là người phụ nữ thuộc anh trai của cậu ta, đồng thời cũng là cho một cậu nhóc lớn đầu ngỗ ngược này một đường lui.

Bởi vì không phải tất cả mọi chuyện ôm tâm lý “thà chết vinh còn hơn sống nhục”. Cô làm vậy là giúp đỡ cậu ta, không phải là hủy hoại cậu ta.

Thái độ của Niên Bách Tiêu cũng đúng như thái độ cô nghĩ. Cậu ta mím môi không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Có lẽ, đến cả bản thân cậu ta cũng không thể hiểu rõ được tâm tư của mình.

Tố Diệp cảm thấy như thế này cũng tốt. Ít nhất trong lúc cậu ta còn chưa hiểu rõ thì không nên thay mặt hay kích động, bắt cậu ta đưa ra quyết định.

Còn Niên Bách Ngạn, Tố Diệp tin rằng anh chẳng bao giờ tin vào mấy lời nhảm nhí của cô. Cái gì mà coi cô là chị dâu? Nếu thật sự coi cô là chị dâu, thì hành vi của Niên Bách Ngạn rõ ràng là muốn “đào tường”, đổ thêm dầu vào lửa, đi ngược lại đạo đức xã hội.

Nhưng cô tin rằng, Niên Bách Ngạn thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu vì sao cô làm vậy. Cô làm vậy không đơn thuần chỉ vì lòng tự trọng của Niên Bách Tiêu, mà còn đang cứu vãn mối quan hệ anh em đang đứng bên bờ vực của họ.

Bầu không khí tạm thời rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Niên Bách Tiêu mới lên tiếng. So với ban nãy, thanh âm đã kiềm chế hơn rất nhiều: “Anh! Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì hãy để em được đua xe.”

Có thể nhận ra, thái độ của cậu ta đã thỏa hiệp phần nào.

Niên Bách Ngạn cũng không quát to nữa, mà nhìn cậu ta và nói: “Không được! Em nhất định phải ngoan ngoãn quay về nước. Về đó rồi em muốn làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được đua xe.”

“Tại sao anh lại phản đối em đua xe đến vậy?” Bầu không khí khó khăn mới được Tố Diệp kìm hãm lại giờ lại bắt đầu căng lên. Niên Bách Tiêu lại bốc hỏa.

Lần này Niên Bách Ngạn không né tránh Tố Diệp nữa. Anh cất cao giọng, ánh mắt không vui: “Em đua xe? Sao? Hai năm trước em hại thầy của mình mất đi đôi chân còn thấy chưa đủ, bây giờ lại định lấy luôn cả mạng của ông ấy? Niên Bách Tiêu! Khả năng của em không bằng người khác thì phải học cách khiêm tốn. Không phải lần nào xảy ra chuyện anh cũng kịp thời có mặt để giải quyết ổn thỏa giúp em được! Lần sau có phải muốn anh tới nhặt xác em hay không?”

“Anh vốn dĩ là coi thường em!”

“Đúng vậy! Chỉ với chút bản lĩnh tép riu đó của em mà đòi anh coi trọng em ư? Nếu em giỏi thật thì đã không hại cho những người bên cạnh em xảy ra chuyện!”

“Anh…”

“Được rồi, được rồi! Hai người có chuyện gì không thể bình tĩnh nói với nhau sao?” Tố Diệp sắp phát điên rồi. Một chủ đề mãi mới có thể đè xuống được, sao giờ lại ra một chủ đề khác thế này? Cô thật sự nghi ngờ hai anh em nhà này lúc đầu thai có phải sinh nhầm giờ rồi không? Đáng ra phải là bố con mới đúng chứ? Người ta hay có câu “Không oán không nên vợ chồng, không thù không thành cha con”. Đây đâu có giống hai anh em ruột trong một gia đình chứ?

Nhưng hiển nhiên Niên Bách Tiêu đã bị kích động bởi mấy câu nói của Niên Bách Ngạn. Cậu ta bỗng nhiên cười lớn, trong nụ cười có chút dữ dằn, còn một chút căm phẫn. Đây là lần đầu tiên Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Tiêu cười như vậy, trong lòng cô chợt run lên từng cơn.

Cậu ta chỉ tay vào Niên Bách Ngạn, nói rành mạch từng tiếng: “Anh có tư cách để nói câu này sao? Lẽ nào anh thì không hại những người bên cạnh anh xảy ra chuyện sao? Kỷ Đông Nham coi anh là anh em tốt, còn anh thì sao? Vì lợi ích anh không màng tới tình nghĩa anh em. Giữa kim cương và anh em, anh đã chọn kim cương. Năm đó Kỷ Đông Nham suýt nữa đã bị anh hại chết! Còn cả Văn Giai nữa. Anh cảm thấy cái chết của Văn Giai không liên quan chút nào tới mình sao? Nói gì tới đứa em trai này!”

Niên Bách Tiêu giơ tay vỗ lên ngực mình, giọng nói nghẹn ngào, điên cuồng: “Niên Bách Ngạn! Em là em trai ruột của anh! Còn anh thì sao? Có phải trong mắt anh chỉ có lợi ích thôi không? Tại sao em lại biến thành cái bộ dạng như ngày hôm nay? Chính anh một tay tạo ra! Từ nhỏ em đã ngưỡng mộ anh. Anh đi tới đâu em theo tới đó. Đến đâu em cũng khoe với mọi người rằng mình có một người anh trai tài giỏi nhất trên đời. Anh chính là niềm kiêu hãnh của em. Nhưng người anh trai em sùng bái nhất, yêu thương nhất đã làm gì đối với em? Khi em bị bắt cóc anh đã ở đâu? Chính anh là người chỉ màng tới mỏ kim cương, bỏ mặc tính mạng của em, thế nên em mới có ngày hôm nay! Chính anh đã cho em hiểu được trong tuyệt vọng rằng thế nào là tình anh em. Thì ra trong mắt Niên Bách Ngạn anh, chúng chỉ là đồ bỏ!”

Niên Bách Tiêu từng bị người ta bắt cóc.

Như có một tiếng sấm kinh người nổ đoàng bên tai cô. Ngay sau đó, Tố Diệp chết lặng đi.

Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu là hai người thân duy nhất trên cõi đời này của nhau. Từ điểm này mà nói, quan hệ của hai người này đáng nhẽ phải là nương tựa vào nhau, quan tâm lẫn nhau mới phải. Vậy mà, sự xích mích trong mối quan hệ của họ ngay cả người họ cũng dễ dàng cảm nhận được. Tố Diệp đã từng nghĩ tới nguyên nhân, mà cô cũng tin chắc rằng phải có một lý do nào đó. Nếu không, Niên Bách Tiêu có bướng bỉnh thế nào cũng không thể có thành kiến sâu sắc đối với Niên Bách Ngạn như thế.

Đương nhiên, Tố Diệp nghĩ nguyên do rất đơn giản, cũng rất hợp logic. Cô biết rõ tính cách của Niên Bách Ngạn. Đối với em trai, người thân còn lại duy nhất của mình, anh không những đảm nhận trọng trách của một người anh, mà hơn hết là một người bố. Vậy thì, đương nhiên anh phải nhận về mình rất nhiều trách nhiệm. Ví dụ như muốn cho Niên Bách Tiêu đi con đường như thế nào, tương lai sẽ phát triển ra sao…

Một khi anh đã quyết định, chắc chắn việc gì cũng sẽ tận tâm tận lực, để xây cầu rải đường cho Niên Bách Tiêu. Điều này có thể nhìn ra từ trường đại học và chuyên ngành mà Niên Bách Tiêu theo học.

Tố Diệp cảm thấy không phải Niên Bách Ngạn không yêu thương em trai mình, mà là yêu đến một mức độ cao nhất, luôn luôn coi cậu ta là một đứa trẻ. Thế nên, bất luận cậu ta đã khôn lớn đến mức nào, Niên Bách Ngạn cũng vẫn phải xen vào cuộc đời của cậu ta. Trong mắt anh, đó là biểu hiện của tình yêu dành cho em trai.

Nhưng Niên Bách Tiêu lại không cho là vậy. Đầu tiên, cậu là người có tư tưởng, có mục tiêu. Cậu ta có việc mà mình muốn làm. Nhưng thực tế là hành vi can dự của Niên Bách Ngạn đã đi ngược lại với lý tưởng của cậu. Vì thế, cậu ta oán hận Niên Bách Ngạn cũng là chuyện bình thường.

Tố Diệp luôn cho rằng, vấn đề chẳng qua chỉ phát sinh từ cách thức quan tâm em trai của Niên Bách Ngạn mà thôi, vì thế mà dẫn theo nhiều vấn đề phía sau.

Nhưng hôm nay cô mới thật sự biết rõ, thì ra Niên Bách Tiêu căm ghét Niên Bách Ngạn còn vì một ẩn tình khác.

Năm đó rốt cuộc đó xảy ra chuyện gì?

Tại sao Niên Bách Tiêu lại bị bắt cóc? Cậu ta bị kẻ nào bắt cóc? Đám người đó đã đưa ra yêu cầu gì đối với Niên Bách Ngạn? Còn anh lúc đó đã làm gì?

Mấy vụ án con cái hoặc người thân của những thương nhân giàu có bị bắt cóc tống tiền, trường hợp của Niên Bách Ngạn không phải vụ đầu tiên mà cũng chẳng phải vụ cuối cùng. Lợi ích giúp người ta có thêm động lực, nhưng cũng thể khiến người nảy sinh lòng tà ác. Tất cả mọi người đều chú ý tới Niên Bách Ngạn cũng không có gì là lạ.

Nhưng nếu suy đoán như vậy, thế thì lúc Niên Bách Tiêu bị bắt cóc chắc hẳn cậu ta không còn nhỏ nữa. Vì lúc đó đến cả Niên Bách Ngạn cũng còn đang đi học, động cơ của bọn bắt cóc là không đủ. Nếu Niên Bách Tiêu đã nhắc tới mỏ kim cương, vậy thì nhất định là khi Niên Bách Ngạn đã có đủ lông đủ cánh trong ngành này. Chí ít cũng phải đủ để người khác biết tới thân phận người phụ trách mỏ kim cương của anh.

Còn Kỷ Đông Nham thì sao?

Tố Diệp biết rõ lúc ở Nam Phi, hai người họ đấu đã lẫn sau trong tối lẫn ngoài sáng, cũng biết rõ thủ đoạn mà Kỷ Đông Nham dùng với Niên Bách Ngạn. Nếu theo lời của Niên Bách Tiêu thì sở dĩ Kỷ Đông Nham tổ chức phản kích ở Nam Phi, thậm chí có thể nói là sở dĩ quan hệ giữa hai người họ trở nên tế nhị như vậy, chắc chắn là vì trước đây Niên Bách Ngạn đã từng làm chuyện có lỗi với Kỷ Đông Nham.

Vậy rốt cuộc đó là chuyện gì?

Tố Diệp bỗng cảm thấy đầu óc rối như tơ vò như những đường thẳng chằng chịt, muốn tìm ra một đường rõ ràng là điều không thể.

Cô vô cùng hy vọng Niên Bách Ngạn hoặc Niên Bách Tiêu sẽ nói cho mình biết rõ sự tình. Nhưng hẳn là trong những lúc cãi vã thế này chỉ có thể biết kết cục của sự việc chứ không thể biết nguyên nhân trước sau.

Sắc mặt Niên Bách Ngạn rất khó coi. Từ góc độ của Tố Diệp nhìn qua, không biết là vì ánh đèn hay vì điều gì, gương mặt anh gần như tái xanh. Bờ môi mím chặt lại thành một đường thẳng sắc bén, thẳng mảnh và góc cạnh.

Bầu không khí trong phòng bị hạ xuống rất thấp, đến nỗi Tố Diệp không thể thở nổi.

Cô nhìn vào mắt Niên Bách Ngạn, còn anh thì nhìn Niên Bách Tiêu. Trong đôi mắt anh thấp thoáng cuộn dâng một sự bực bội, lạnh lùng, kiềm chế, giống như một đám mây mù đang trôi nổi bất định trên đại dương, đám mây mang tới phong ba bão táp.

Lúc này, Tố Diệp bỗng dưng lại hy vọng Niên Bách Ngạn nói gì đó, mấy lời phản bác Niên Bách Tiêu cũng được. Vì một khi anh phản bác tức là anh giải thích. Như vậy, ít ra cô cũng có thể thăm dò được một phần câu chuyện năm xưa.

Nhưng cô hiểu quá rõ, Niên Bách Ngạn xưa nay không giỏi giải thích điều gì. Có lúc tính cách anh trẻ con như vậy đấy. Người khác càng hiểu lầm anh lại càng không muốn phân bua thêm.

Thế nên, khi anh lên tiếng, sự giá lạnh, u ám trong giọng nói cũng là điều Tố Diệp có thể tưởng tượng được.

Anh nói: “Anh không muốn lặp lại cùng một lời tới lần thứ hai. Nếu em đã không ngủ được thì thu dọn hành lý đi, chỉ còn mười hai tiếng nữa là tới giờ em lên máy bay rồi.”

Sự việc sẽ chỉ càng lúc càng thêm tồi tệ, Tố Diệp nghĩ vậy.

Niên Bách Ngạn đúng là một nhà kinh doanh thành công, nhưng làm một người anh trai, anh đã thất bại. Vì dẫu xuất phát điểm của anh có tốt đẹp thế nào, khi không tìm được cách nói chuyện và một phương pháp thực hiện hợp lý nhất thì cũng trở thành công cốc.

Thế nên, tất nhiên Niên Bách Tiêu sẽ phản bác, nhất là khi cậu ta vừa mới được quay trở về đội.

Không hề sai, Niên Bách Tiêu lạnh lùng đáp: “Anh từ bỏ đi! Lần này em tuyệt đối sẽ không nghe theo lời anh quay về đó nữa đâu.”

“Em nói gì cơ?” Gương mặt Niên Bách Ngạn lạnh hẳn đi, vầng trán gồ lên những đường gân xanh.

“Trừ phi anh muốn giương mắt nhìn em chết!” Niên Bách Tiêu dằn mạnh từng từ.

Tố Diệp sợ hãi: “Niên Bách Tiêu! Cậu còn nhỏ sao không học được cách ăn nói biết suy nghĩ thế hả? Anh trai cậu có thể làm vậy hay sao?”

Ai ngờ, còn chưa đợi Niên Bách Tiêu đáp lại, Niên Bách Ngạn đã tức giận. Sự phẫn nộ đã không thể kìm giữ lại trong đôi mắt anh. Nó gần như có thể thiêu rụi sạch sẽ đối phương: “Thà anh nhìn em tự sát cũng còn hơn tới đường đua nhặt xác em!”

Ánh mắt Niên Bách Tiêu chợt tổn thương.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tố Diệp. Hai anh em nhà này nói chuyện càng lúc càng quá đáng.

Nhưng cô hiểu, vừa rồi quả thực Niên Bách Tiêu đã uy hiếp Niên Bách Ngạn. Mà anh lại là người ghét nhất bị người khác uy hiếp, huống hồ người đó còn là em trai mình.

Cô không thể chất vấn Niên Bách Ngạn tại sao lại nói vậy, chỉ còn biết Niên Bách Ngạn đừng hành động theo cảm tính.

Nhưng cậu ta quả thực đã bị lời nói của anh tổn thương. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Vậy thì anh cứ sai người áp giải em lên máy bay. Em dám bảo đảm máy bay còn chưa hạ cánh, anh sẽ lập tức đọc được tin em trai của ông trùm ngành đá quý tự sát! Anh cắt đứt lý tưởng của em, em sống trên đời này còn có giá trị gì nữa? Nhưng có một câu nói anh phải nhớ kỹ. Trừ phi là em chết, còn nếu em tự tử không thành thì em sẽ còn cố gắng cho ước mơ của mình. Cho dù anh bóp chết mọi ngả đường. Cho dù Hurley không cho em tham gia thi đấu, thì cả đời này em cũng sẽ không từ bỏ đua xe!”

Dứt lời, cậu ta quay người bỏ đi.

“Em quay lại cho anh!” Niên Bách Ngạn hét lên giận dữ.

Tố Diệp sợ mọi việc trở nên quá nghiêm trọng, vội giữ Niên Bách Ngạn lại, để anh không đuổi theo ra ngoài.

Còn lúc này, cơn giận đang bốc lên đầu Niên Bách Ngạn. Thấy cô tiến lên ngăn cản, anh nhất thời không làm chủ được cảm xúc, quát mắng: “Tố Diệp! Em đứng về phía nào? Tránh ra cho tôi!”

“Anh đuổi được nó quay lại thì thế nào chứ? Lại tiếp tục cãi vã sao? Nó chắc chắn sẽ không nghe theo sự sắp xếp của anh. Còn anh cũng không chịu thỏa hiệp. Tại sao hai người không chịu bình tĩnh lại một chút?” Tố Diệp đứng chặn trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, giọng nói dứt khoát.

Lúc này, nếu túm ra một người còn lý trí, người đó chỉ có thể là cô.

Cả Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu rõ ràng đều điên cả rồi.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp rất lạnh, không có một chút dịu dàng nào. Dáng người cao lớn của anh ẩn chứa một sự uy hiếp khiến người ta phải e sợ, một sự xa cách rõ ràng.

Niên Bách Tiêu cũng đã bỏ đi thẳng. Còn Niên Bách Ngạn tuy rằng vẫn còn tức giận nhưng cũng không đuổi theo nữa.

Rất lâu sau, anh thả người ngồi xuống sofa, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Hai hàng lông mày như sắp dính vào nhau, nổi lên những khe rãnh khiến người ta lo lắng sâu sắc. Anh vẫn chỉ im lặng, một lúc nữa thì lần mò được hộp thuốc lá trên mặt bàn, mở ra, lấy ra một điếu, ngậm lên miệng.

“Tạch!” Tiếng bật lửa vang lên giòn tan.

Làm rung động đôi chút cho bầu không khí yên tĩnh mà bất an trong phòng, như làm gợn lên những con sóng nhỏ.

Điếu thuốc được châm lên.

Đầu lọc đỏ ửng tỏa ra những làn khói xám vấn vít, làm mê loạn đôi mắt Tố Diệp.

Chẳng mấy chốc, mùi gỗ mộc trên người anh đã bị thay bằng mùi thuốc lá. Lạnh lẽo, thê lương, đầy mệt mỏi.

Đúng vậy! Từ lúc trở về Sanlitun anh đã rất mệt. Bây giờ… có lẽ càng mệt hơn.

Tố Diệp đờ đẫn đứng đó. Phải rất lâu cô mới hơi nhúc nhích đôi chân. Lúc này cô mới phát hiện đầu gối sắp không khuỵu xuống được. Cô khẽ cử động. Chúng như đống sắt gỉ không còn trơn tru.

Cô bỗng chẳng biết phải đối mặt với Niên Bách Ngạn thế nào.

Hoặc là nói một câu gì đó.

Môi cô mấp máy nhưng chẳng thốt lên được câu nào. Cổ họng cứ như bị dán chặt.

Niên Bách Ngạn rít từng hơi thuốc. Dưới làn khói trắng, không thể nhìn rõ đôi mắt anh.

Cuối cùng, anh im lặng hút hết một điếu thuốc, rồi dập mạnh vào gạt tàn. Tố Diệp nhìn đầu lọc bị anh dập tắt. Nó gần như bị nghiền nát. Tim cô run lên nhè nhẹ. Cô nhận ra sự bực bội trong lòng anh chưa hết.

Tố Diệp suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không thể cứ đứng mãi như thế. Cô vốn dĩ định nói với anh: Muộn lắm rồi, anh đi ngủ đi! Nhưng chắc chắn nó chỉ là một lời thừa thãi. Với tính cách của Niên Bách Ngạn, sợ rằng cũng chẳng ngủ được nữa.

Cô rời bước, ngồi xuống đối diện với anh.

Đầu gối có một chốc rã rời vì đứng quá lâu.

“Hai năm trước Bách Tiêu gây ra chuyện, hại Hurley mất đi đôi chân, mà nó về sau cũng không dám đụng vào xe đua nữa. Em tin là, hai năm nay đối với Bách Tiêu ngày dài như năm. Nó không còn là một đứa trẻ nữa. Chuyện này cũng là một đả kích rất lớn đối với nó. Là một người anh trai, anh phản đối nó đua xe vì vẫn còn canh cánh chuyện năm đó cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hai năm trôi qua rồi, ngay cả Hurley cũng động viên nó quay trở lại đội đua, chỉ mình anh phản đối. Em nghĩ ngoài Hurley ra còn có nguyên nhân khác.”

Niên Bách Ngạn chỉ im lặng ngồi đó như một hòn đá sừng sững giữa sóng gió biển khơi, trầm mặc mà lạnh lẽo. Tố Diệp không thúc giục anh, cô yên lặng ngồi đối diện anh, đầu gối vẫn còn hơi tê tái.

Tại căn phòng này quá lớn.

Một lúc sau, anh mới buồn bã lên tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, nó không thích hợp!”

Tố Diệp khẽ nhíu mày.

“Còn nữa, em có tư cách gì dung túng cho nó đua xe?” Lần này Niên Bách Ngạn nhìn thẳng về phía cô, trong đôi mắt buồn bực còn có một sự chất vấn hà khắc.

Tố Diệp giật mình.

Trái tim cô đau đớn như bị một lưỡi dao xé lòng…

Anh vừa hỏi cô, cô có tư cách gì ư?

“Trừ phi anh nói rõ nguyên nhân, nếu không, em không cảm thấy em làm sai.” Tố Diệp đè nén nỗi đau đớn trong tim, nhẹ nhàng nói: “Bách Tiêu rất hợp với đua xe. Nó cũng rất yêu đua xe. Anh làm như vậy chẳng khác nào tước đoạt đi tự do trong cuộc đời nó. Người lớn vì muốn tránh cho lũ trẻ phải đi đường vòng mà luôn trải sẵn đường cho chúng, nhưng cuối cùng phát hiện, có nói bao nhiêu, có làm bao nhiêu cũng chẳng bằng để đứa trẻ tự mình trải nghiệm. Chỉ khi nào trải nghiệm, chúng mới biết mình cần thứ gì nhất. Con người ta phải vấp ngã mới ghi nhớ bài học!”

Nhẹ nhàng nhưng đầy bất lực.

“Nguyên nhân tôi đã nói rồi!” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, ánh mắt nghiêm khắc.

Tố Diệp sững người. Cô những tưởng, cho dù quan hệ của hai người có tệ đến mức nào, chí ít thì trong hoàn cảnh tối nay anh vẫn có thể mở lòng một chút với cô chứ?

Hay là chỉ có mình cô tưởng bở.

Anh nói đúng, cô không có tư cách.

Thế nên, cô càng không có tư cách để biết được suy nghĩ thật sự trong lòng anh, phải không?

Hít sâu một hơi, cô đứng dậy, khẽ đáp: “Xin lỗi, là em thích xen vào chuyện người khác.” Dứt lời, cô cầm chìa khóa xe, siết chặt trong tay đến đau đớn.

Niên Bách Ngạn thấy vậy gương mặt càng nhăn nhó. Anh đứng dậy giữ cô lại, bực dọc nói: “Tôi để em đi chưa?” Anh vốn dĩ đã mệt mỏi, cộng thêm việc Bách Tiêu náo loạn càng khiến anh sức cùng lực kiệt, giờ đến cô cũng bỏ đi? Định rời xa anh sao?

“Anh cố gắng nghỉ ngơi đi!” Tố Diệp thấy rất rõ đôi mắt đỏ quạch của anh. Biết rõ tối nay chẳng hỏi được chuyện gì, cô định quay về Sanlitun. Cô biết, một người đàn ông thường ngày có giỏi nhẫn nhịn cỡ nào, trong tình trạng cơ thể mệt mỏi thì tính tình cũng sẽ không thể tốt đẹp.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, né tránh gì chứ?” Niên Bách Ngạn nhớ lại những chuyện lúc trước, trái tim bất chợt khó chịu. Thấy cô định bỏ đi, sự bực bội ấy càng như thiêu đốt lòng anh.

“Em có gì mà phải trốn tránh? Người né tránh vấn đề là anh!” Tố Diệp khó xử nói.

Niên Bách Ngạn nhìn cô chằm chằm, quan sát sắc mặt cô, gương mặt như đang cố chịu đựng: “Những lời em vừa nói là thật chứ?”

Lời gì cơ?

Cô ngẩn người.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, một nụ cười giá lạnh.

“Tố Diệp! Tôi thật ngu ngốc, thật khờ khạo, lại đi tin những gì em nói.” Nói rồi, anh nắm lấy cằm cô: “Những lời em vừa nói chẳng qua chỉ vì muốn giúp Bách Tiêu thôi phải không?”

Tố Diệp bỗng nhiên hiểu ra, chợt chau mày: “Niên Bách Ngạn! Anh ăn nói linh tinh gì vậy?”

“Em muốn lấy tôi sao?” Niên Bách Ngạn nheo mắt, hỏi rõ ràng.

Tố Diệp chết sững.

Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu: “Em muốn lấy tôi sao?” Anh lại hỏi.

Tố Diệp bị anh ép đến nỗi không còn đường lùi. Cô né mặt: “Tôi mệt rồi, để tôi về nghỉ đi. Hoặc là cho tôi lên gác nghỉ.”

“Thế nên, em nói những lời dối lòng chỉ vì không muốn Bách Tiêu bị tổn thương, phải không?” Lòng Niên Bách Ngạn rối loạn. Em trai dứt áo ra đi. Người con gái này lại những lời không thật lòng, tất cả, tất cả khiến anh phiền muộn.

Tố Diệp nhìn anh khó tin: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Niên Bách Ngạn giơ tay giữ chặt gáy cô, đầu mũi anh dính sát vào cô, ánh mắt đau đớn: “Em… đã từng phát sinh quan hệ với nó hay chưa?”

Tố Diệp cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.

Gì cơ?

Ánh mắt anh càng trở nên buốt giá. Anh lặp lại từng câu từng chữ: “Trả lời tôi! Em… đã từng phát sinh quan hệ với Bách Tiêu chưa?”

Lần này thì Tố Diệp hoàn toàn chết lặng.

Ngay sau đó, trái tim cô rỉ máu. Tại sao anh có thể nghĩ về cô như vậy?

Sự im lặng của cô càng làm Niên Bách Ngạn tức điên. Anh đột ngột thu tay lại, làm da đầu cô đau đớn. Ánh mắt anh đỏ thẫm, từng tia máu hằn rõ. Anh nói với vẻ bi lụy: “Tố Diệp! Nó là em trai tôi! Nó là em trai tôi mà…”

Cuối cùng Tố Diệp cũng phản kháng. Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, rồi gào thét: “Niên Bách Ngạn! Anh điên rồi à?”

Trông anh đã kiệt sức. Anh lảo đảo mấy bước, rồi cả người ngã ngồi xuống sofa. Anh ngước nhìn cô, ánh mắt dữ dằn: “Em tưởng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí của em sao? Tố Diệp! Tôi rất muốn biết, tại sao nó lại mê đắm em?” Đây mới là lý do thực sự khiến anh sụp đổ. Anh thà là người khác cũng không muốn đó là em trai của mình.

“Thế nên anh cho rằng, em đã ngủ với cậu ta phải không?” Lòng Tố Diệp buốt giá.

“Em không có sao?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Nếu không, tại sao nó lại nghe lời em như vậy? Tại sao nó có thể hôn em trước mặt bao nhiêu người?”

Ghen ghét sẽ khiến một người trở nên điên dại. Một người đàn ông dù có lý trí thế nào cũng sẽ có lúc không thể thoát khỏi cơn ghen của lòng mình, cũng có lúc hồ đồ nói ra mấy câu khốn kiếp, và đưa ra những phán đoán sai lầm.

Sự bảo vệ ban nãy của Tố Diệp như một con dao hai lưỡi. Trong tình huống không mệt mỏi, không kiệt sức như thế này, có lẽ Niên Bách Ngạn sẽ hiểu. Nhưng cảnh tượng Tố Diệp nói đỡ cho Niên Bách Tiêu đã kích động sâu sắc tới anh.

Cả người cô run lên.

“Tố Diệp!” Niên Bách Ngạn như một quả bóng xì hơi. Anh nói với vẻ khó nhọc, đầy bất lực: “Em còn muốn tôi đối xử với em thế nào nữa?” Anh rất muốn thuyết phục bản thân mình tin tưởng cô, rất muốn tin rằng trái tim cô vẫn hướng về anh, nhưng vì đối phương là Bách Tiêu, anh bỗng nhiên do dự.

Tố Diệp bị biểu cảm trong đôi mắt anh làm cho hoảng sợ, hô hấp trở nên dồn dập.

Niên Bách Ngạn đứng dậy, tiến từng bước một tới trước mặt cô, đứng vững.

“Em đang báo thù tôi phải không? Chắc là thế rồi. Chính vì ở trước mặt bố em, tôi nói một câu không yêu mà em có thể bỏ qua mọi tình cảm tôi dành cho em, phá luôn cả đứa con của tôi. Bây giờ, em lại mang Bách Tiêu ra để trả thù tôi phải không?” Anh nhìn cô đau đớn: “Bao nhiêu lâu rồi, tôi đối với em thế nào lẽ nào em còn không rõ hay sao? Tôi chỉ hận không thể móc trái tim mình ra đặt trước mặt em, chỉ cần em nói với tôi một câu thôi, rằng: Niên Bách Ngạn! Em cần trái tim của anh! Nhưng còn em thì sao? Chỉ vì nghe thấy một câu nói là em phủ nhận toàn bộ. Tôi tưởng mình cố gắng thì em sẽ tha thứ, những tưởng mình dốc lòng chân thành với em thì chúng ta có thể trở về như trước kia. Nhưng tôi sai rồi, thì ra em vốn không có trái tim.”

Tố Diệp nhìn vào mắt anh. Nơi đáy mắt dường như toát ra một lời từ biệt, như gai nhọn đâm buốt cơ thể cô.

Cô há hốc miệng, nhưng chẳng nói được câu nào.

Niên Bách Ngạn một lần nữa giơ tay giữ lấy đầu cô. Một tay kia anh cuộn lại thành nắm đấm. Từng khớp xương kêu lên răng rắc. Anh nhìn cô, hỏi rõ từng từ: “Em tự đặt tay lên tim mình hỏi xem, em có từng thật lòng yêu tôi không? Cho dù chỉ là một chút thôi!”

“Em…” Bờ môi cô run rẩy, cố gắng hết sức cũng chỉ thốt lên được một chữ.

“Thế nên Tố Diệp à…” Niên Bách Ngạn nhìn cô, những con chữ nặng nề rơi xuống: “Tôi thật sự không biết phải đối xử với em như thế nào nữa… Tôi mệt rồi…”

Nói xong câu này, anh cũng từ từ buông tay.

Anh quay người, cầm chìa khóa xe, rời khỏi phòng khách.

Cánh cửa thang máy mở ra. Anh đi vào trong. Cửa thang máy lại từ từ khép lại, che đi bóng hình cô quạnh lạc lõng ấy… Biến mất rồi…

Tố Diệp như bị ai rút hết xương sụn. Hai chân cô khuỵu xuống, cả người ngã bệt xuống đất.

Khi cô ngẩng đầu lên, gương mặt đã đầm đìa nước mắt…

Trong đại hội cổ đông của Tinh Thạch, việc Diệp Uyên tuyên bố giao toàn quyền quản lý công ty lại cho Niên Bách Ngạn thì ai cũng đã biết. Diệp Uyên thì được nhàn tản, nhưng người nhà họ Diệp thì sốt ruột muốn chết.

Ngoại trừ Diệp Ngọc.

Giờ cô ta chỉ một lòng quan tâm tới Khúc Nghệ, hoàn toàn làm lơ trước những chuyện thị phi và những cuộc tranh giành trong Tinh Thạch.

Vì sắp tới ngày cưới nên Diệp Uyên đưa Lâm Yêu Yêu về nhà. Dù sao thì sau khi làm đám cưới, hai người họ vẫn phải ở cùng Nguyễn Tuyết Mạn một thời gian, thế nên cứ cách vài ba hôm anh lại đưa cô về, để cô nhanh chóng thích ứng được với nếp sinh hoạt.

Trong lòng Lâm Yêu Yêu trước sau vẫn còn khoảng cách đối với Nguyễn Tuyết Mạn, lý do là vì Tố Diệp.

Còn Nguyễn Tuyết Mạn kỳ thực trong lòng rất không thừa nhận sự thật Lâm Yêu Yêu sắp trở thành dâu trưởng trong nhà, ít nhiều trong lòng bà ta cũng cảm thấy chướng tai gai mắt với một số hành động của cô.

Nhưng tối nay, Nguyễn Tuyết Mạn không còn chọc ngoáy chuyện bữa tối cô chỉ ăn có một chút, mà chủ yếu là công kích Diệp Uyên. Ngoài Nguyễn Tuyết Mạn ra, Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm cũng tới.

Diệp Hạc Thành vô cùng tức giận khi biết Diệp Uyên từ bỏ quyền hành. Ông ta ra lệnh cho anh không được phép rời khỏi Tinh Thạch, bất luận thế nào cũng không được trao quyền cho Niên Bách Ngạn.

Diệp Uyên giải thích rằng mình thật sự không thích hợp ở lại Tinh Thạch. Anh còn ở thêm ngày nào là khổ sở như ngồi tù ngày ấy, hơn nữa còn nói với họ rằng, anh đã trở về công ty hàng không báo danh rồi, sau đám cưới sẽ đi làm trở lại.

Diệp Hạc Thành giận điên: “Chuyện của bố con, con cũng bỏ mặc luôn?”

“Nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Niên Bách Ngạn đã hại chết bố con.” Diệp Uyên thành thực đáp.

Lâm Yêu Yêu ngồi bên cạnh im lặng cúi đầu ăn cơm. Bàn tay cô chợt khựng lại, tim cũng đập lệch một nhịp. Lúc này cô mới biết, thì ra bọn họ đang nghi ngờ Niên Bách Ngạn có liên quan tới cái chết của chủ tịch.

Sao có thể như thế chứ?

Nghe vậy, Nguyễn Tuyết Mạn tỏ ra không vui: “Con không điều tra làm sao con biết?”

“Mẹ! Con thật sự không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.” Diệp Uyên khổ sở.

“Con…”

“Diệp Uyên!” Lần này tới lượt Nguyễn Tuyết Cầm lên tiếng. Giọng nói của bà ta vẫn rất bình thản: “Tinh Thạch dẫu sao cũng là tâm huyết của bố con. Con phủi tay không màng cũng không thích hợp. Chuyện này không liên quan gì tới cái chết của bố con. Quan trọng nhất, con là người nhà họ Diệp, phải gánh vác trọng trách này.”

“Đúng! Thím hai con nói đúng lắm, con không thể bỏ mặc được.” Diệp Hạc Thành vội vàng hùa theo.

Diệp Uyên giơ tay đầu hàng: “Con thật sự cầu xin mọi người đấy, tha cho con đi! Cái gánh nặng này con thật sự không vác nổi đâu.”

“Diệp Uyên!” Nguyễn Tuyết Mạn nổi giận, đập mạnh bàn một cái: “Ban đầu con quay về Tinh Thạch có đưa ra điều kiện. Đừng có qua cầu rút ván. Mẹ cảnh cáo con, mẹ cũng có thể nuốt lời đấy!”

Diệp Uyên khó xử, buông đũa xuống: “Mẹ! Giờ nói mấy lời này còn có ý nghĩa gì không?”

“Con tưởng bây giờ mọi sự đã thành rồi phải không? Diệp Uyên! Cái trò vặt của con định giấu mẹ sao?” Nguyễn Tuyết Mạn cũng không giấu giếm nữa: “Mẹ cho con hay, nếu con không quay lại Tinh Thạch làm việc thì chuyện đám cưới của hai đứa miễn bàn!”

“Cạch!” Chiếc đũa trong tay Lâm Yêu Yêu rơi xuống đất.

“Cô có còn giáo dục nữa không? Cô ăn cơm ở nhà cũng thế này đấy à?” Nguyễn Tuyết Mạn trút giận lên đầu Lâm Yêu Yêu.

“Con xin lỗi.” Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi, cúi người định nhặt đũa lên.

“Mẹ! Mẹ làm thế này là thế nào?” Diệp Uyên thấy vậy vội cúi xuống nhặt lên cho cô, rồi bảo người giúp việc mang một đôi đũa mới tới. Dưới gầm bàn, anh nắm chặt tay Lâm Yêu Yêu, rồi nhìn về phía Nguyễn Tuyết Mạn: “Chuyện của con và Yêu Yêu đã chắc chắn rồi. Cho dù mẹ có không thừa nhận thì hôn lễ này cũng đã thông báo với mọi người rồi, lẽ nào mẹ còn muốn tất cả khách khứa cười vào mặt nhà họ Diệp chúng ta sao?”

Câu nói của Diệp Uyên làm Nguyễn Tuyết Mạn đỏ bừng mặt. Bà ta như con vịt bị người ta bóp cổ, miệng phồng to, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống. Rất lâu sau, sự tức giận hóa thành ấm ức. Một giây sau, khóe mắt bà ta đỏ ửng thế rồi nước mắt rơi xuống.

“Cuối cùng mẹ đã nhận ra rồi. Mày hứa với mẹ sẽ về Tinh Thạch vốn không phải vì nhà họ Diệp, mày chỉ vì con bé này thôi. Diệp Uyên à Diệp Uyên! Mẹ đúng là sinh ra đứa con trai vô ích rồi. Người ta về già có niềm vui, có người chăm sóc, còn vớ phải cái loại con trai vô trách nhiệm, không nên trò trống gì như mày, mày bảo mẹ phải làm sao đây? Bây giờ trên dưới trong nhà họ Diệp đều trông cậy vào mày. Mày thì hay rồi, từ sáng tới tối chỉ thích lái máy bay. Cái sân bay đó là nhà của mày à? Nhà mày là nhà họ Diệp, cơ nghiệp là Tinh Thạch! Bây giờ mày bỏ đi, Tinh Thạch phải làm sao? Lẽ nào mày không nhận ra dã tâm của Niên Bách Ngạn sao? Mày làm thế này tức là dâng trắng Tinh Thạch cho kẻ khác rồi.”

Nguyễn Tuyết Mạn mà gào khóc lên thì chẳng nghe được người khác nói câu gì, hoàn toàn điên cuồng, nhưng chữ nào chữ nấy vẫn chọc vào tim gan người khác. Còn người vô tội phải chịu đựng là Lâm Yêu Yêu. Trong mắt Nguyễn Tuyết Mạn, tội của Lâm Yêu Yêu chẳng khác gì Lã Hậu, Tây Thi cả.

Thế nên, Nguyễn Tuyết Mạn khóc như vậy, Lâm Yêu Yêu đúng là chẳng biết phải làm sao. Cô cầm lấy đôi đũa Diệp Uyên đưa, nhưng chẳng ăn nổi nữa. Có mấy lần cô định đứng dậy bỏ đi, nhưng không hiểu sao, hai chân bất động như bị đóng đinh dưới đất.

Tại sao không đi được?

Cô chẳng nghĩ ra được lý do. Cuối cùng chỉ có thể quy kết thành một điểm: Cô không muốn đắc tội với Diệp Uyên.

Lý do không muốn đắc tội rất đơn giản. Trong tay anh có thứ là điểm yếu, là điều bất lợi đối với cô. Cô sợ mình bỏ đi càng làm Nguyễn Tuyết Mạn giận dữ. Diệp Uyên mà nổi nóng trở mặt với cô thì không biết còn làm ra hành vi thiếu lý trí gì.

Phải vậy không?

Cô chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.

Nghe xong lời nói của Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Uyên vừa khó xử vừa cảm thấy tức giận. Anh muốn an ủi Nguyễn Tuyết Mạn nhưng lại cảm thấy bà nói chuyện quá đáng. Anh vô thức nhìn sang Lâm Yêu Yêu. Cô hơi cụp mắt xuống. Hàng mi dài che chặt ánh mắt cô. Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, các khớp xương cũng trắng bệch. Cô không ăn gì, chỉ mím môi. Nhìn từ góc độ của anh, dáng vẻ của cô trông đáng thương và tội nghiệp.

Cuối cùng, đợi cho Nguyễn Tuyết Mạn có dấu hiệu ngừng lại, Diệp Uyên mới thở dài: “Mẹ! Mẹ làm vậy hơi quá đáng rồi đấy.”

“Mày nói ai quá đáng hả? Mày…”

“Đừng nóng nảy, bình tĩnh lại đã!” Diệp Hạc Thành thấy vậy vội vàng lên tiếng can ngăn. Ông ta nhìn Diệp Uyên: “Mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con và tốt cho nhà họ Diệp thôi. Con nên đứng vào vị trí của gia đình chúng ta để suy nghĩ một chút chứ. Thật ra mẹ con nói cũng không phải không có lý. Con mà đi, cả Tinh Thạch sẽ là của Niên Bách Ngạn.”

“Anh ấy đã hứa với con sẽ không động vào tỷ lệ cổ phần của nhà họ Diệp.” Diệp Uyên thành thực báo lại.

Diệp Hạc Thành nghe xong bèn khịt mũi: “Con ấy à quá mềm lòng, quá dễ tin người rồi. Niên Bách Ngạn lăn lộn bao năm nay, có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay con tưởng dựa vào cạnh tranh công bằng sao? Chú cho con hay, con mà nghĩ như vậy là sai lầm. Thương trường là nơi kẻ lừa người gạt. Làm ăn có lúc này lúc khác, danh tiếng cũng theo lợi ích mà thay đổi. Con cảm thấy nó biết giữ lời hứa, bỏ mặc không lo, ngày mai nó có thể muốn bội bạc, nuốt gọn Tinh Thạch. Tất cả mọi người chỉ nhớ người thành công đứng trên bục cao nhất, chứ họ chẳng bao giờ quan tâm người đó làm thế nào để thành công. Mà kẻ thành công cũng tuyệt đối chẳng bao giờ kể lại lịch sử đen tối của mình cho ai nghe.”

Diệp Uyên lắc đầu: “Niên Bách Ngạn không phải người như thế!”

“Nó là loại người nào lẽ nào con hiểu rõ hay sao? Nó có lý do gì mà nhất định phải giúp con canh giữ nhà họ Diệp? Chỉ vì báo ơn? Diệp Uyên! Con đừng có ngốc nữa. Thời buổi này chẳng còn ai nghĩ tới chuyện trả ơn nữa đâu. Nếu nó thật sự không có lòng riêng vậy thì tại sao lại thu lại cổ phần trong tay Diệp Ngọc? Động cơ rõ ràng như vậy mà con không hiểu hay sao?” Diệp Hạc Thành chỉ muốn đấm ngực giậm chân.

Diệp Uyên không nuốt nổi nữa, quả thực cũng không nghe lọt tai nữa. Anh buông bát đũa xuống, cầm khăn ăn lên lau miệng, thái độ rất kiên quyết: “Mẹ! Chú hai! Lòng con đã quyết, thế nên bất luận mọi người nói gì con cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu. Nếu điều này đã phụ sự kỳ vọng của mọi người thì con xin lỗi. Con biết rõ bản thân con có thể làm được điều gì, còn điều gì không thể làm được. Giống như những chuyện tranh đoạt chốn thương trường này con thật sự không thể chi phối được. Cho dù mọi người ép buộc con về Tinh Thạch thì đã sao? Người quyết định vẫn là Niên Bách Ngạn. Con không thể vì ngăn chặn anh ấy mà đuổi việc anh ấy luôn chứ? Bao nhiêu con đường kinh doanh lâu nay của Tinh Thạch đều do anh ấy trải lót. Anh ấy mà đi không khác nào chặt mất trụ cột của Tinh Thạch. Hơn nữa, con chỉ không tới công ty mà thôi. Vị trí chủ tịch vẫn do con nắm giữ chứ không bỏ trống. Điều này thực ra không khác gì con ở công ty cả. Cuộc đời công việc của con không thể chỉ mãi nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Niên Bách Ngạn chứ?”

“Diệp Uyên…”

“Mẹ!” Diệp Uyên kịp thời ngắt màn khóc lóc của Nguyễn Tuyết Mạn. Anh chân thành nói: “Nếu mẹ thật sự thương con thì cứ để mặc con. Cuộc đời ngắn ngủi, con chỉ muốn được làm việc mình muốn làm khi còn được sống, đơn giản vậy thôi. Con xin lỗi, con và Yêu Yêu ăn xong rồi. Cũng không còn sớm nữa, con phải đưa cô ấy về nhà.”

Dứt lời, anh kéo Lâm Yêu Yêu đứng dậy.

Lâm Yêu Yêu như trút được gánh nặng. Có một khoảnh khắc, cô rất cảm kích Diệp Uyên. Cô ra hiệu với mọi người coi như lời tạm biệt, cầm lấy túi xách rồi rời đi cùng Diệp Uyên…

***

Diệp Uyên không đưa Lâm Yêu Yêu về nhà mà đưa tới nhà mình.

Sau khi rời khỏi nơi ở của Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Uyên lên xe. Nhưng anh không lái xe ngay mà dựa ra sau ghế. Trông anh có vẻ mệt mỏi. Tuy rằng Lâm Yêu Yêu không hỏi nhưng cũng đoán ra được sự dằn vặt và khó xử trong lòng anh.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, khẽ hỏi: “Yêu Yêu! Có thể ở bên anh một lát không?”

Lâm Yêu Yêu nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, trong lòng bỗng vụt qua một tia bất thường. Cô muốn bắt lại nhìn cho kỹ nhưng nó lại lúc ẩn lúc hiện. Giọng nói của anh rất khẽ, cũng rất nhẹ, như cầu xin lại như mơ màng.

Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý.

Diệp Uyên thấy cô gật đầu, bèn lập tức lái xe về nhà.

Từ sau chuyện lần trước, nhà của Diệp Uyên như một vùng cấm kỵ. Tuy rằng Lâm Yêu Yêu đã đồng ý hẹn hò với Diệp Uyên, thậm chí cũng chẳng phản đối chuyện kết hôn, nhưng mỗi lần ăn tối xong, khi Diệp Uyên muốn đưa cô về nhà, cô luôn bài xích, trái tim vẫn phấp phỏng không yên. Diệp Uyên cũng là người tinh mắt, anh cũng không ép buộc cô điều gì.

Tối nay, khi Diệp Uyên đưa cô về nhà, đứng tại vị trí mình đã từng đứng không vững mà ngã xuống, hơi thở của Lâm Yêu Yêu trở nên dồn dập. Cảnh tượng kinh khủng đó lại hiện lên trong đầu.

Cô dè dặt ngồi lên sofa, yên lặng, không nói câu nào.

Diệp Uyên rót nước cho cô. Lúc anh đưa, cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh, nơi đáy mắt thấp thoáng một sự sợ hãi. Diệp Uyên chỉ lo cô bị khát, không nghĩ nhiều đến vậy. Sau khi nhìn thấy nét mặt cô, anh chợt hiểu ra. Anh cười khổ, đặt cốc nước lên bàn.

Anh cũng ngồi xuống. Tim cô vô thức như bị ai nhấc lên.

Diệp Uyên không làm gì cô. Cả người anh chìm xuống sofa. Rất lâu sau, anh hỏi: “Em có cảm thấy anh làm sai không?”

Dĩ nhiên.

Đây là hai chữ Lâm Yêu Yêu suýt nữa buột khỏi miệng.

Cách thức để có được một con người rất nhiều, nhưng thủ đoạn của anh lại chính là cách đáng khinh nhất.

Diệp Uyên nhìn cô, khẽ cười: “Anh muốn nói tới chuyện rời khỏi Tinh Thạch, quay về sân bay.”

Lâm Yêu Yêu ngỡ ngàng, gò má chợt đỏ bừng.

Cô hiểu lầm rồi.

“Có thể làm công việc mình thích, rất tốt.” Mãi một lúc, cô mới nói.

Diệp Uyên hơi nghiêng người, kéo tay cô lại và nói: “Tối nay để em chịu ấm ức rồi, xin lỗi em.”

Lâm Yêu Yêu ngẩn người. Cô không nghĩ anh lại nói vậy.

Trái tim bỗng bồn chồn, lo lắng.

Thấy cô không nói gì, Diệp Uyên khẽ hỏi: “Giận đấy à?”

Lâm Yêu Yêu lắc đầu.

“Kết hôn xong, chúng ta sẽ ở đây. Yên tâm! Em và mẹ chúng ta sẽ không có cơ hội xích mích đâu.” Diệp Uyên đan tay vào tay cô, dịu dàng nói.

Lâm Yêu Yêu vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô “mẹ chúng ta”, nhưng không thể không thừa nhận, nghe anh hứa như vậy, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn phần nào. Nói thật lòng, cô quả thực sợ phải sống với Nguyễn Tuyết Mạn. Có thể nhận thấy rõ ràng, bà ta vốn không thích cô.

“Nhưng… bà sẽ đồng ý chứ?” Lâm Yêu Yêu vô thức hỏi.

Diệp Uyên cười, vân vê ngón tay cô: “Nếu anh kiên quyết thì bà sẽ không thể ép anh. Một người là mẹ, một người là vợ. Cả hai đều là những người phụ nữ quan trọng nhất của anh. Anh phải làm tốt công tác điều hòa mới được.”

Lâm Yêu Yêu cảm thấy đầu mút dây thần kinh ở ngón tay cứ nhảy tưng tưng. Bàn tay anh rất nóng, làm bỏng cả lòng bàn tay cô. Nhiệt độ ấy lan ra từng đầu ngón tay, rồi cuối cùng hâm nóng cả bàn tay.

Diệp Uyên nhìn cô qua ánh đèn. Gương mặt cô chìm trong thứ ánh sáng trắng, hiện lên một nét xinh xắn, dịu dàng. Nhìn mãi, nhìn mãi, có một sự kích động tràn qua lồng ngực anh. Nó cuộn trào, kích thích, khiến cổ họng cũng nghẹn lại.

Anh không kìm được lòng mình, ngồi thẳng dậy, siết chặt tay cô: “Em còn hận anh không?”

Hơi thở của người đàn ông ập tới. Lồng ngực mạnh mẽ dựa vào lưng cô. Cô cảm thấy tai nóng rần, sau đó, hơi nóng lan ra khắp người.

Cô hận anh không?

Hận.

Nhưng tại sao không còn dũng khí để thù hận nữa?

Cô không rõ.

Cô chỉ biết mình mới là kẻ hèn nhát đích thực. Cô có thể nhẹ nhàng nói với Tố Diệp bao nhiêu đạo lý thuận theo tự nhiên như thế. Nhưng thực tế, cô cũng giống như Tố Diệp, đều không thể hiểu rõ được trái tim mình. Sở dĩ cô muốn an phận thủ thường, là vì cô chẳng tìm được con đường nào phù hợp hơn.

Cô và tất cả mọi người đều giống nhau. Khuyên nhủ được người khác mà không thể an ủi được chính mình.

Lâm Yêu Yêu cắn môi, cúi đầu, rất lâu sau mới nói: “Đến lúc này rồi, còn quan trọng sao?”

Diệp Uyên nghe xong bỗng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra anh rất sợ cô nói ra chữ hận. Nếu cô thật sự thẳng thắn như vậy, anh sẽ chẳng biết làm sao. Điệu bộ của cô không biết xử trí ra sao.

Anh bất giác giơ tay lên.

Khi ngón tay anh vừa chạm vào mặt cô, cô chợt run lên. Trái tim anh cũng theo đó chấp chới. Anh không kìm chế được mà đi xuống, đặt trên chiếc cổ mảnh mai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lâm Yêu Yêu không động đậy nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

Trong đầu Diệp Uyên hiện lên hình ảnh cô tối hôm đó. Trên chiếc giường rộng lớn, cô co quắp như con tôm nhỏ. Cơ thể anh tưới ướt cơ thể cô. Giọng nói của cô xót xa, động lòng người.

Ánh mắt anh chợt tối đi.

Anh sát lại gần cô. Khi bờ môi chạm lên gò má, anh cảm thấy má cô hơi lạnh, còn môi anh thì nóng rẫy.

“Yêu Yêu! Tối nay đừng đi!” Thanh âm của anh khẽ khàng, khản đục.

Từng ngón tay đặt bên cạnh người của Lâm Yêu Yêu vô thức nắm chặt lại. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại mở ra. Bờ mơi hơi run rẩy. Mắt cô càng lúc càng cụp xuống. Hàng mi đã che chặt hoàn toàn sự lo sợ. Cô trầm mặc, nhưng vẫn nghe tiếng răng va vào nhau.

Diệp Uyên thử hôn lên môi cô, thấy cô không né tránh một cách chán ghét, lồng ngực anh như tuôn trào những dòng thác lũ. Yết hậu chuyển động lên xuống. Ngay sau đó, cánh tay anh vòng qua ôm chặt yêu cô, rồi bế thẳng cô vào phòng ngủ…