Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 492: Làm vợ anh ngay hôm nay không được sao?

Giấc mơ của con người là một thứ rất kỳ diệu, thế nên nó mới có giá trị nghiên cứu. Theo cách nói mê tín của các cụ khi xưa thì mơ là khi linh hồn của bạn du ngoạn khắp mọi nơi sau khi say ngủ. Những thứ linh hồn ấy gặp phải chính là giấc mơ. Đương nhiên, ngày nay khi khoa học phát triển lên một tầm cao, cách nói này cũng chỉ là một chuyện tiếu lâm. Nhưng sự thần kỳ của nó vẫn khiến con người không thể xem nhẹ.

Trong đó, điều thú vị nhất, cũng là biểu hiện rõ nét nhất cho sự kỳ diệu ấy chính là sự liên hệ giữa giấc mơ và thực tại. Có rất nhiều lúc, giấc mơ sẽ giúp bạn nối tiếp hiện thực, là một kiểu tưởng tượng của tiềm thức. Nói một cách đơn giản chính là, khi bạn nửa tỉnh nửa mơ, đã có một sự liên hệ với một chuyện nào đó hay một người nào đó. Ví dụ như, ai đó gọi bạn, tưởng rằng bạn đã rồi bèn nói với bạn mấy câu, hoặc bảo bạn làm một số chuyện. Khi ấy bạn chỉ có một ký ức ngắn ngủi. Còn khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, ký ức đó sẽ bị giấc mơ thay thế, còn giấc mơ của bạn đa phần đều liên quan tới lời bạn nói với họ hoặc chuyện họ bảo bạn phải làm.

Đây giống như là một loại đền bù. Ý thức của bạn đang nhắc nhở bạn phải hoàn thành việc đó, nhưng nói với bạn dưới hình thức giấc mơ.

Thế nên, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Tố Diệp đã có những giây phút mơ hồ ngắn ngủi. Vì vậy, cô lập tức suy luận rằng, trong thực tế nhất định đã có người hỏi cô chuyện sổ hộ khẩu.

Là một người nghiên cứu giấc mơ, suy luận ban đầu này của cô là điều rất bình thường.

Nhưng khiến Tố Diệp lạnh sống lưng!

Hình như có ai đó gọi cô là Diệp Diệp. Mà người gọi cô như vậy chỉ có thể là Niên Bách Ngạn.

Nhưng vấn đề là, cửa nhà cậu không phải là cửa mở bằng mật khẩu, mà phải có chìa khóa bình thường mới vào được. Niên Bách Ngạn không có chìa khóa ở đây, anh vào bằng cách nào?

Lẽ nào… cô nghe nhầm? Thật ra không gọi là Diệp Diệp?

… Chẳng có lẽ… gặp trộm?

Tố Diệp càng nghĩ càng hoảng. Không phải cô chưa từng trải qua chuyện này. Nó làm cô sắp hết hồn hết vía.

Cô bật dậy khỏi giường.

Rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách rất yên tĩnh.

Đôi tai Tố Diệp như chiếc rada tìm kiếm khắp nơi, rồi cô nhanh chóng nhìn xung quanh. Không một bóng người.

Tim cô lạnh đi một nửa.

Nếu thật sự là Niên Bách Ngạn, anh không thể nào bỏ đi mà không nói một câu.

Bàn chân trần giẫm lên nền đất, mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng. Cuối cùng chậm rãi đi tới phòng của cậu mợ, cảnh tượng trước mắt khiến tim cô hoàn toàn lạnh cóng.

Ngăn kéo tủ trong phòng ngủ bị mở ra. Tất cả đồ đạc trong ngăn kéo đều được đặt trên giường, giống như từng bị ai đó lật ra. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp chính là liệu mợ có để thứ gì quý giá trong ngăn kéo hay không, liệu có tiền bạc gì bị ăn trộm hay không, giống như nhà cô lần trước vậy.

Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!

Cô muốn xông lên xem, nhưng lại sợ phá hoại hiện trường. Cô bèn ngồi về phía cửa, lần mò chiếc điện thoại bàn trên nóc tủ, rồi cầm ống nghe lên, nhanh chóng gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc, đầu kia đã nhấc máy.

“Alô? Tố Khải à?” Cô đè thấp giọng.

“Chị?” Tố Khải có vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì thế ạ?”

Tố Diệp vội vã nói: “Nhà mình bị ăn trộm rồi, em mau về đi!”

“Hả?” Tố Khải kinh hoàng: “Bị ăn trộm? Tình hình bây giờ thế nào?”

“Ngăn kéo phòng ngủ bị nó lật tung, có mất thứ gì không thì chị chưa rõ. Thế mới bảo em về nhà xem sao!”

“Chị đừng căng thẳng. Em hỏi rõ ràng đã. Lúc kẻ trộm đột nhập, chị có ở nhà không? Bây giờ chị chắc chắn nó đã bỏ đi chưa, đã trốn vào đâu chưa? Chị có gặp nguy hiểm không?”

“Chị không nhìn thấy kẻ trộm, chị còn mong thằng ranh con đó xuất hiện đây! To gan! Chị mà nhìn thấy nó, chị phải giết chết nó mới được! Chị… Á!” Mới nói được một nửa, chiếc ống nghe trong tay Tố Diệp bị một bàn tay khác giật mất. Cô giật mình kêu lên một tiếng, rồi quay đầu lại ngay lập tức. Nhưng sau khi nhìn rõ người đàn ông sau lưng, cô chợt á khẩu.

Tố Khải hoảng sợ vì tiếng hét của cô: “Chị?”

“Tố Khải!” Niên Bách Ngạn bình tĩnh nói vào trong ống nghe, nhưng lại quay sang nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bất lực: “Chị em chuyện bé xé ra to thôi, không cần quan tâm tới chị ấy, ở nhà không sao!”

Tố Khải nhận ra giọng Niên Bách Ngạn, cũng thấy yên tâm hơn, bèn hỏi một câu: “Có chuyện gì thế ạ? Chị em cứ giật thon thót ấy!”

“Chị em là như thế đấy. Sáng sớm ra thấy nhàm chán nên đùa giỡn với em tý thôi!” Niên Bách Ngạn đáp qua loa, coi như trả lời.

Tố Khải câm nín: “Phục chị ấy thật đấy!”

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Niên Bách Ngạn gác máy, nhìn cô như cười như không: “Thằng ranh con? Cái dáng người bé tý xíu này của em thì giết được ai? Cùng lắm chỉ dám nhảy nhót với anh trên giường thôi!”

Nói xong câu ấy, anh bèn đi vào phòng dưới cái nhìn ngỡ ngàng của cô, thu dọn gọn gàng những thứ trên giường, để vào đúng chỗ của chúng. Sau khi đóng tủ lại, anh quay đầu nhìn Tố Diệp, rồi chợt chau mày vẻ không vui, nghiêm giọng nói: “Anh đếm tới ba, em phải quay về phòng đi dép vào với tốc độ nhanh nhất!”

Tố Diệp cúi xuống nhìn. Hai bàn chân trần của cô đang “tiếp xúc thân mật” với sàn nhà. Thấy ánh mắt anh nghiêm nghị, cô chuồn nhanh như tên lửa.

Sau khi đi dép xong, cô thấy Niên Bách Ngạn từ trong bếp thò đầu ra: “Mau đánh răng, ăn sáng!”

Hệt như giọng điệu của bố sai bảo con.

Tố Diệp kiềm chế một loạt các nghi vấn trong bụng, đi đánh răng rửa mặt trước.

Xong xuôi đâu đấy, cô đi vào phòng ăn. Một bữa sáng đầy đủ, không thiếu thứ gì, nhưng đối với hai người mà nói quả thực hơi nhiều.

“Còn có người nào tới ăn nữa sao?” Cô cố tình hỏi.

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Con người em có lúc kén ăn kinh khủng. Bày đầy đủ ra đây cho em, em sẽ không ý kiến nhiều nữa!”

Tố Diệp lườm nguýt.

“Còn không ăn đi?”

Tố Diệp không ăn vội. Cô hơi rướn người về trước, chống tay lên mặt bàn: “Niên Bách Ngạn! Làm sao anh vào được đây?”

“Dùng chìa khóa mở cửa, đường hoàng đi vào!”

“Anh có chìa khóa?”

“Anh chưa học kỹ thuật leo tường!”

Tố Diệp nghe ra giọng điệu cố tình trêu chọc của anh. Cô dùng đũa gõ lên bàn: “Anh mà không nói cho rõ ràng, em rất lo lắng cho căn nhà này.”

Niên Bách Ngạn nửa đùa nửa thật: “Sáng nay lúc anh mang quà sáng tới cho cậu mợ, mợ đưa chìa khóa cho anh!”

“Anh… mang quà sáng tới bệnh viện rồi ư?” Tư duy của Tố Diệp lập tức bị anh di chuyển thành công.

Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc sữa rồi nói: “Thức ăn ở bệnh viện quay đi quay lại chỉ có tưng ấy món, ăn nhiều không có dinh dưỡng.”

Câu nói này lọt vào tai Tố Diệp có chút cảm động, cũng có phần buồn bã. Cảm động vì anh suy nghĩ chu toàn, buồn bã vì là người nhà mà cô chẳng nghĩ được như vậy cho cậu mợ.

“Cảm ơn anh!” Cô chân thành nói một câu.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, bờ môi hơi cong lên: “Nếu là lời nói thật tâm thì anh xin nhận!”

Tố Diệp có chút ngượng ngùng.

Cô cúi đầu ăn sáng.

Nhân lúc uống sữa, cô lén nhìn người đàn ông trước mặt. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, đơn giản mà sạch sẽ. Lại thêm ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, trong anh chìm trong thứ ánh sáng nhạt nhòa, nho nhã và thư thả.

Không hiểu sao, Tố Diệp chợt nghĩ tới đám cưới ngày 12 này. Như có một chiếc búa gõ nhẹ vào đầu cô, nổi lên những gợn sóng bồi hồi, xao xuyến.

Cô sắp lấy anh rồi.

Sắp lấy người đàn ông ngồi ngay trước mặt đây.

Giống như một giấc mơ, một giấc mơ rất huyền ảo. Lấy anh rồi, từ nay về sau cô có thể nắm tay anh, có thể có được anh một cách quang minh chính đại về mặt pháp luật, có thể khoác tay anh nói với mọi người: Niên Bách Ngạn là chồng tôi, có thể đường hoàng nói với những người phụ nữ khác: Anh ấy là của tôi đấy, các cô không ai có được, có thể…

Dường như kết hôn mang lại cho cô rất nhiều cái lợi, cái lợi có được Niên Bách Ngạn.

Cảm giác này thật ra nghĩ cũng tuyệt lắm.

Thật ra ngay từ ban đầu, tuy rằng cô mong ước, nhưng chưa bao giờ tự tin mình có thể khiến anh bỏ cả một rừng cây để lấy một cái cây nhỏ bé như cô. Tất cả mọi thấp thỏm, lo lắng đều vì cô không biết anh có một lòng một dạ với cô hay không.

Nhưng bây giờ, họ cứ đột ngột đối mặt với đám cưới như thế.

Một bước nhảy về chất.

Mà chính anh đã nói, một khi anh kết hôn sẽ không ly hôn.

“Nghĩ gì vậy?” Thấy cô cứ cầm cốc sữa ngẩn ngơ, Niên Bách Ngạn tò mò hỏi.

Tố Diệp vội vàng nhìn đi chỗ khác, trong lòng sầu não.

Tố Diệp à Tố Diệp! Mày bớt vô dụng chút được không? Có phải ngày đầu mới yêu đâu? Có đến mức phải nhìn người ta đến ngây người thế không?

Thấy anh có vẻ hứng thú, cô cố làm ra vẻ bình thản: “À… có gì đâu!”

Niên Bách Ngạn thấy cô cũng không giống như đang đau lòng, buồn bã, cũng yên tâm hơn.

Tố Diệp cúi gằm. Từ chuyện nghĩ tới anh, cô lại nhớ về quá khứ, từ chuyện quá khứ lại nghĩ đến hiện tại, sau đó tư duy cố định lại vào sáng nay. Trời ạ! Suýt nữa thì cô quên béng đi mất một chuyện quan trọng. Vừa để anh bẻ ngoặt vấn đề, đưa cô đi xa rồi.

“Đúng rồi, Niên Bách Ngạn! Sáng nay anh hỏi em chuyện sổ hộ khẩu, đúng không?”

Niên Bách Ngạn uống cà phê, chậm rãi nói: “Đâu có!”

“Đâu có?” Tố Diệp cao giọng: “Làm sao có thể?” Cô nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không bình thường. Nếu đã không có kẻ trộm đột nhập thế thì cô không thể nghe sai được mới phải.

Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Tại sao anh phải lấy sổ hộ khẩu của em?”

Câu hỏi ấy làm Tố Diệp cứng họng. Khó khăn lắm cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thế anh lật tủ ra làm gì?”

Hành động này rõ ràng là có vấn đề mà?

Niên Bách Ngạn đặt cốc cafe xuống, giọng nói vẫn không nhanh không chậm: “Sáng nay anh mang quà sáng tới cho em, cũng không biết em còn ngủ hay thức rồi, bèn bảo anh vào phòng ngủ tìm di động cho em. Anh lục cả buổi mà chẳng thấy di động đâu. Cuối cùng mới tìm thấy trong phòng ăn. Sau khi bày bữa sáng ra thì nghe thấy tiếng em gọi điện thoại, nói là em gặp trộm, còn bảo là phải giết chết cái thằng ranh con đó!”

Tố Diệp nghe đến ngẩn người, mồm miệng há hốc.

Chuyện gì với chuyện gì thế này?

“Nhưng mà rõ ràng là em…” Cô tự lẩm bẩm một mình.

Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Hử?”

“À… không có gì! Có lẽ… em nghe nhầm thật!” Tố Diệp không suy nghĩ nữa, tiếp tục cúi xuống ăn cơm.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, gương mặt toát lên ý cười.

“Mau ăn đi! Ăn xong anh đưa em tới một nơi.”

“Nơi nào vậy?”

“Cứ tới đó rồi biết!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.

“Em phải tới bệnh viện!”

“Yên tâm, vẫn kịp! Tới đó làm xong công việc, anh đưa em tới bệnh viện.”

Tố Diệp nhướng mày nhìn anh. Gì mà thần bí vậy!

Vừa qua chín giờ, nắng càng lúc càng gay gắt. Thời tiết tháng năm thay đổi thất thường lại là khoảng thời gian khiến người ta vui vẻ. Nhiệt độ đầu tháng năm không quá nóng cũng không quá lạnh. Khi ánh nắng hắt lên người, mang theo cái ấm áp, cái dễ chịu, còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí.

Niên Bách Ngạn đích thân lái xe, đưa thẳng Tố Diệp tới nơi đã định.

Sau khi xuống xe, Tố Diệp mới phát hiện ra Niên Bách Ngạn đưa cô tới cục dân chính.

“Đến đây làm gì vậy?” Cô hỏi bừa.

Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười, bèn giơ tay khoác lên vai cô, giọng nói vô cùng thoải mái: “Vào trong thôi!”

Tố Diệp cứ thế đi theo một cách hồ đồ!

Vừa hay có một đôi nam nữ từ trong đi ra. Hai người nhìn nhau vô cùng tức giận, giống y như nhìn kẻ thù, miệng thì cãi vã không ngừng. Sau đó người đàn ông bực bội nói một câu: Cô nói xong chưa? Hai chúng ta đã ly hôn rồi, cô bớt luyên thuyên, lắm lời trước mặt tôi đi!

Cô gái kia giận dữ, chỉ vào người đàn ông quát tháo: Ngày trước tôi đúng là bị mù mới lấy phải anh!

Người đàn ông không chịu yếu thế: Được rồi! Giờ chúng ta tạm biệt, cô cũng tìm lại được mắt của mình rồi đấy. Sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng!

Bên cạnh có nhân viên hành chính quát lên: Này! Hai anh chị ly hôn rồi còn ồn ào cái gì? Muốn ồn ra ngoài ồn!

Người đàn ông hộc tốc bỏ đi.

Cô gái mím môi như muốn khóc.

Đúng lúc ấy Tố Diệp đi ngang qua bên cạnh họ. Cô ta bèn giữ Tố Diệp lại làm cô giật nảy mình.

“Cô gái à! Tôi là người từng trải, tôi nhắc cô một câu. Hôn nhân không phải là thứ dễ bước vào vậy đâu!” Cô gái tấm tức khóc.

Tố Diệp căng thẳng nuốt nước bọt cái ực.

Niên Bách Ngạn ở bên cạnh thản nhiên kéo cô vào lòng mình, khẽ nói: “Đi thôi!”

Tố Diệp gật đầu. Lúc đi về phía trước, cô lại không nhịn được quay đầu nhìn người phụ nữ đó.

Niên Bách Ngạn thở dài, giơ tay xoay đầu cô lại.

Tố Diệp bị Niên Bách Ngạn kéo vào trong. Khi đi tới nơi đăng ký kết hôn, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn vào hai chữ “kết hôn” mà đờ đẫn. Một lúc sau, cô khẽ kéo vạt áo Niên Bách Ngạn, do dự hỏi: “Này! Bạn anh tới đăng ký à? Người đâu? Em có quen không?”

“Sao em nhiều thắc mắc thế?” Niên Bách Ngạn xoa đầu cô.

Tố Diệp trừng mắt nhìn anh: “Hỏi một tý thì làm sao!”

Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã kéo Tố Diệp tới bàn đăng ký.

Một cô gái trẻ trung, sau khi ngẩng đầu lên bắt gặp Niên Bách Ngạn, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, cả người cũng phấn chấn hẳn lên.

“Thưa anh! Là… hai anh chị sao?”

Câu này đúng là hỏi thừa!

Niên Bách Ngạn gật đầu nói phải.

Tố Diệp giật thót, quay đầu nhìn anh.

“Anh chị mang đầy đủ giấy tờ rồi chứ?” Cô gái nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, nụ cười tươi rói, dịu dàng.

Tố Diệp chẳng có nhiều thời gian quan tâm tới ánh mắt cô ta. Cô giương mắt nhìn Niên Bách Ngạn lôi một loạt những thứ như sổ hộ khẩu, chứng minh thư từ trong cặp tài liệu ra, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.

Đợi đã…

Hình như trong đó có sổ hộ khẩu của cô…

“Cô xem xem chuẩn bị những giấy tờ này đã đầy đủ chưa?” Niên Bách Ngạn đặt tất cả giấy tờ ra trước mặt cô bé.

Cô bé vừa nghe thấy chất giọng trầm thấp quyến rũ của người đàn ông thì xương cốt cũng mềm nhũn, giọng nói lại càng ngọt ngào. Cô ta đón lấy, khẽ liếc nhìn qua: Niên Bách Ngạn, cái tên này quen quen!

“Giấy tờ đầy đủ rồi, có thể làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi!”

“Làm phiền cô!” Niên Bách Ngạn lịch sự cảm ơn.

“Không có gì, đây là công việc của chúng tôi, trước tiên xin chúc mừng anh chị!” Lúc này cô gái mới quay sang Tố Diệp. Thấy nét mặt cô hơi sững sờ, cô ta cảm thấy hơi khó hiểu.

“Anh chị điền vào tờ đơn này trước.”

Rồi đặt một tờ tới trước mặt Niên Bách Ngạn vô cùng tha thiết.

Niên Bách Ngạn cầm lấy bút.

Lúc này Tố Diệp mới tỉnh lại, giật lấy giấy tờ trước mặt cô gái nhỏ, làm cô ta giật cả mình: “Chị… Chị làm vậy là…”

Tố Diệp mặc kệ. Lật ra cô mới phát hiện, tất cả giấy tờ của cô đều đầy đủ.

Bàng hoàng.

Niên Bách Ngạn lấy lại, rồi trả về cho cô gái kia, nhét bút vào trong tay Tố Diệp: “Mau điền đi! Phía sau còn có người khác tới làm thủ tục nữa! Làm lỡ dở chuyện của người ta không hay đâu!”

Tố Diệp bị anh thúc giục, suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Cô cầm lấy bút, nhìn vào tờ đơn. Sau khi ngoáy tít mù tên mình lên đó, cô chợt phản ứng lại, lập tức giữ lấy tay Niên Bách Ngạn.

“Ấy, thế là thế nào? Anh phải nói rõ ràng đã mới được!”

“Nói cái gì? Cái gì rõ ràng?” Niên Bách Ngạn cố tình không hiểu: “Mau điền đi! Làm xong thủ tục anh sẽ nói cho em biết.”

Cái gì gọi là làm xong thủ tục anh sẽ nói cho em biết?

“Sáng nay chính anh hỏi em sổ hộ khẩu, đúng không?” Tố Diệp hỏi.

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười, dỗ dành: “Diệp Diệp! Chúng ta có chuyện gì làm thủ tục xong rồi nói.”

Tố Diệp bị anh làm cho đầu óc mơ màng.

Cô gái kia nhìn thấy cảnh này càng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn kiểu gì cô ta cũng cảm thấy như người đàn ông đang lừa cưới, vô thức hỏi Tố Diệp: “Chị à! Chị… không sao chứ?”

“Thật ngại quá! Cô chờ một lát!” Tố Diệp đứng dậy.

Cô đang định giơ tay lấy lại giấy tờ thì Niên Bách Ngạn giữ tay cô lại, nói với cô gái: “Giấy tờ của chúng tôi cứ để tạm ở đây, được chứ?”

“Được, được!” Cô gái lại mềm mỏng.

“Cảm ơn cô!” Niên Bách Ngạn mỉm cười, rồi lập tức kéo tay Tố Diệp ra, rời khỏi cửa đăng ký.

Tới một nơi vắng người, Tố Diệp mới trút hết mọi bức xúc: “Niên Bách Ngạn! Hôm nay anh tới đăng ký tại sao không nói với em một tiếng?”

Niên Bách Ngạn thở dài: “Em sai rồi, là hai chúng ta đăng ký!”

“Phải! Là hai chúng ta đăng ký, nhưng em lại là người biết cuối cùng.” Đừng trách cô mãi mới hoàn hồn lại. Vì cô hoàn toàn không thể ngờ Niên Bách Ngạn thật sự lấy sổ hộ khẩu đi, vả lại cô biết cần phải đăng ký kết hôn, nhưng cũng không nghĩ là nhanh đến thế. Hôm qua họ mới từ Tô Châu trở về, còn rất nhiều chuyện chưa bàn bạc.

“Thôi được rồi!” Niên Bách Ngạn thỏa hiệp: “Vậy bây giờ chúng ta có thể vào trong được chưa?”

“Nhanh quá…” Tố Diệp khẽ cắn môi.

Niên Bách Ngạn phì cười: “Bác sỹ Tố vĩ đại! Không phải em định lừa đảo đấy chứ? Chúng ta đã hứa rồi mà, phải đăng ký kết hôn đấy.”

“Em biết, em không định nuốt lời. Chỉ có điều… Có điều…”

Nụ cười nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn trở nên dịu dàng: “Dù gì cũng phải đăng ký trước đám cưới chứ?”

“Em biết… Nhưng em còn tưởng, chỉ một hai ngày trước đám cưới thôi.” Cô ngượng nghịu.

Niên Bách Ngạn thấy cô cúi gằm, trong lòng cảm thấy yêu thương vô vàn. Anh kéo tay cô lại, mười đầu ngón tay khẽ đan vào nhau: “Làm vợ anh ngay ngày hôm nay không được sao?”

Câu nói ấy làm tim Tố Diệp đập rất nhanh, rất nhanh, như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ.

Cô ngước nhìn anh một cái, rồi lại bị ánh mắt hiền hòa của anh thiêu đốt, lập tức cúi gằm. Gò má cũng đỏ bừng, màng nhĩ cũng om sòm theo từng nhịp tim.

“Anh đừng nhìn em như thế!”

Niên Bách Ngạn cố ý tiến sát gần cô: “Vậy anh phải nhìn em thế nào?”

“Không được nhìn là không được nhìn! Nếu không em không đăng ký nữa.” Tố Diệp cảm thấy ánh mắt anh nóng bỏng kinh người. Cô giơ tay che chặt hai mắt anh lại. Làn da đỏ rần lan từ gò má tới tận cổ.

“Được được được! Anh không nhìn em nữa, anh nhắm mắt lại là được chứ gì?” Xem ra tâm trạng Niên Bách Ngạn rất tốt.

Tố Diệp vội kéo anh: “Đâm vào tường bây giờ!”

“Thế nên anh vẫn cứ phải mở mắt thôi!” Niên Bách Ngạn bật cười, rồi lập tức bế ngang người cô lên: “Cứ đăng ký đã rồi tính!”

“Này! Anh bỏ em xuống đi, mất mặt chết được!” Xung quanh có rất nhiều người nhìn họ, Tố Diệp lại thấy ngượng.

Niên Bách Ngạn cười sảng khoái: “Em còn biết xấu hổ cơ à?”

“Anh mà còn nói nữa, em trở mặt thật đấy. Em giữ lại mấy ngày biết đâu còn được cao giá hơn.” Tố Diệp được anh ôm vào lòng, chỉ có thể giơ tay phát vào ngực anh.

Niên Bách Ngạn cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh không ngại tăng thêm chút sính lễ, coi như là tiền dự trù cho cô dâu.”

Tố Diệp nghe xong, mắt lập tức sáng như đèn, ôm ngay lấy cổ anh đầy tình cảm: “Thật à? Anh định nhiều thêm bao nhiêu?”

“Cụ thể đăng ký xong sẽ tính.” Niên Bách Ngạn bế cô đi vào trong.

“Ừm… Phải gấp một lần!”

“Được!”

“Gấp hai lần?”

“Không sao!” Giọng Niên Bách Ngạn vô cùng yêu chiều.

“Không được, phải ba lần đấy!”

“Không thành vấn đề!”

Khi hai người trở lại bàn đăng ký, cô gái cười tít mắt lấy giấy tờ ra: “Hai anh chị đăng ký ngay chứ ạ?”

“Đúng vậy!” Niên Bách Ngạn không đợi Tố Diệp lên tiếng đã phát ngôn luôn.

Tố Diệp nhìn anh, muốn cười nhưng cố nhịn.

Cô gái mỉm cười nhưng trong lòng thì bất giác cảm thán: Thế là một người đàn ông tốt đã bị lừa mất!

Hai quyển sổ nhỏ màu đỏ dán ảnh của hai người lên. Bờ môi người đàn ông khẽ mỉm cười. Cô gái khẽ dựa vào vai người đàn ông. Trai tài gái sắc, đúng là tuyệt đẹp.

“Anh chị tự nguyện kết hôn chứ?” Theo thủ tục, cô gái vẫn phải hỏi mang tính tượng trưng, trong bụng thì tự nhủ: Đàn ông đẹp trai thế kia, làm gì có cô gái nào không cam tâm tình nguyện!

Niên Bách Ngạn gật đầu. Lòng bàn tay Tố Diệp đổ mồ hôi, được anh siết chặt.

Cô cũng khẽ gật đầu.

Họ nghe thấy hai tiếng cạch cạch, trên hai cuốn sổ đã có hai dấu đỏ.

Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng.

Ngày hôm nay, cô đã chính thức làm vợ Niên Bách Ngạn…