Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 645: Vụ án mất tích

Khi Niên Bách Ngạn tới Hồng Kông đã là buổi chiều. Vừa ra khỏi cửa, anh liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo chiếc kính gọng đen, đầu đội mũ lưỡi trai, bước lên, lịch sự hỏi anh có phải là anh Niên không. Niên Bách Ngạn hơi ngỡ ngàng. Anh gật đầu. Đối phương thở phào một cái, rồi huyên thuyên không ngừng: “Tôi là tài xế được trợ lý Hứa sắp xếp tới đón anh, đón được anh thì tốt quá rồi. Trợ lý Hứa đặc biệt dặn dò tôi bằng mọi giá phải đón được anh. Anh muốn tôi đưa anh về khách sạn hay đi tới nơi nào khác?”

Nghe xong, Niên Bách Ngạn sửng sốt. Anh không ngờ Hứa Đồng đã không còn làm trợ lý nữa mà vẫn sắp xếp cho anh chu đáo đến vậy. Anh suy nghĩ rồi nói với cậu ta: “Tôi muốn đến ngay làng chài Đại Áo.”

“Dạ?” Người thanh niên bất ngờ. Thấy nét mặt Niên Bách Ngạn rất kiên quyết, cậu ta bèn đi trước dẫn đường: “Dạ được, thưa anh! Xe đang đỗ bên ngoài!”

Sân bay buổi chiều đông đúc và huyên náo. Bên ngoài là ánh nắng rực rỡ, có chút chói mắt. Nhiệt độ ở đây mát hơn Nam Phi một chút, nhưng lại nóng hơn Bắc Kinh đôi phần. Vậy mà Niên Bách Ngạn ngồi trong xe, từ đầu tới cuối sống lưng đều lạnh như băng.

Không sai, là băng. Như bị ngưng tụ một lớp băng dày, dù nắng ngoài kia có tươi đẹp thế nào cũng không liên quan tới anh. Khi anh gọi hết lần này tới lần khác mà vẫn không liên lạc được với Tố Diệp và Kỷ Đông Nham, cảm giác giá lạnh này đã theo từng lỗ chân lông len lỏi vào tận huyết quản, khiến dòng máu đang chầm chậm lưu thông cũng như bị ngưng tụ.

Đoạn đường từ sân bay Hồng Kông tới làng chài Đại Áo không quá xa, nếu giao thông thuận lợi chỉ mất chưa đầy 50 phút. Nhưng bây giờ vừa qua Quốc khánh, người tới Hồng Kông cũng nhiều hơn. Có những du khách, đoàn khách du lịch đến với nơi đây. Cũng có những người tới Hồng Kông làm việc muốn né tránh giờ cao điểm, thế nên đường lại tắc vô cùng.

Hai tiếng đồng hồ sau Niên Bách Ngạn mới tới được Đại Áo.

Mùi tanh của biển xộc vào mũi, lấp đầy không khí. Mỗi một lần hít thở đều cảm thấy cái nhơm nhớp của thời tiết ướt át, oi ả. Chẳng hiểu sao trời bỗng trở nên âm u. Mặt trời trên đỉnh đầu như mắt của một con cá chết, lờ đờ, trắng nhợt, nấp sau tầng mây, không còn sáng sủa như ban nãy nữa. Gió lớn hơn rất nhiều, thổi đến nỗi huyệt thái dương của người ta đau nhức. Vậy mà gió lớn là thế vẫn không thể thổi bay những đám mây u ám.

Cậu thanh niên sau khi đưa Niên Bách Ngạn tới Đại Áo thì quay trở về bằng đường cũ.

Niên Bách Ngạn đứng bên bờ biển. Từ xa có thể nhìn thấy thuyền đánh cá. Xa nữa có thể nhìn thấy những dãy núi mập mờ. Anh phóng tầm mắt về phía đó, không hiểu sao bỗng cảm thấy bức bối, như có thứ gì đè chặt lên lồng ngực khiến anh không thể thở được. Lúc này, di động rung lên. Anh rút ra xem. Là danh sách đám tay chân mà đại ca Khôn phái tới cho anh. Dẫn đầu là A Quỷ, trông rất nhanh nhẹn.

Anh gọi vào số điện thoại của A Quỷ. Đối phương bắt máy rất nhanh, ngữ khí cũng sốt sắng: “Anh Niên! Người của chúng em cũng vừa mới tới chưa lâu, nhưng hỏi thăm những cư dân ở đây họ đều nói không gặp chị nhà.”

Niên Bách Ngạn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thịch một tiếng, như vừa lỡ mất một nhịp. Anh đè nén cảm giác bất an, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Các cậu có bao nhiêu người?”

“Đại ca cử tới 30 người.”

Quả thực không ít, khí thế rất rầm rộ.

Niên Bách Ngạn cho A Quỷ biết vị trí hiện tại của mình. Chẳng mấy chốc, A Quỷ đã dẫn theo một đám người hùng dũng tìm tới. Ai nấy đều rất thông minh, nhanh nhẹn, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, thoạt nhìn sẽ chẳng ai nghĩ họ là đám tay chân giang hồ.

Chỉ có điều, cả một đám người đông đúc như vậy túm tụm lại với nhau quả thực sẽ khiến người ta nghi ngờ, thu hút sự chú ý của không ít người dân bản địa. Nhưng Niên Bách Ngạn không còn quan tâm được nhiều như thế. Sau khi nắm rõ một số tình hình, anh chia ba mươi người thành hai nhóm. Một nhóm đi theo A Quỷ, một nhóm đi theo anh, chia ra tìm kiếm.

Niên Bách Ngạn có một dự cảm. Không chỉ đơn thuần là Tố Diệp đang gặp nguy hiểm, có lẽ cả Kỷ Đông Nham cũng đã rơi vào tình thế bất lợi. Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là cầu xin ông trời giúp anh mau chóng tìm được Tố Diệp, không thể để cô chịu thêm tổn thương nào nữa…

***

Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, thế mà chẳng mấy chốc đã tí tách mưa. Diệp Lan đứng ở đầu đường Tiêm Sa Chủy, mơ hồ nhìn đám đông đi qua đi lại bên cạnh mình. Họ bước đi vội vàng, nhịp bước chân rất nhanh. Xung quanh đan xen các loại ngôn ngữ. Có tiếng phổ thông, có tiếng nước ngoài. Nhưng lạc vào tai cô chỉ còn tiếng ù ù như có một đàn ong đang bay qua tai vậy.

Tới tận khi có một giọt nước mưa rơi vào mắt cô, giá lạnh và chua xót.

Diệp Lan cúi đầu, ôm mắt, dụi nhẹ. Đôi mắt đã dễ chịu hơn đôi chút nhưng trái tim thì vẫn cay cay. Có người bước tới, quan tâm hỏi xem cô có cần giúp gì không. Cô ngước mắt lên. Đó là một chàng trai rất tươi tỉnh, một gương mặt sáng sủa, một mái đầu đinh sạch sẽ cùng một nụ cười trong sáng. Anh ta cầm một chiếc ô, che lên đỉnh đầu cô.

Trong giây phút hoang mang, trong đầu Diệp Lan bỗng lướt qua một giả thiết. Nếu cô yêu mẫu đàn ông như anh chàng đứng trước mặt này, có phải tất cả đều sẽ không vất vả như vậy?

Cô khẽ lắc đầu, rồi cảm ơn một tiếng. Anh chàng kia thấy cô không mang ô bèn nhét chiếc ô vào tay cô, còn mình thì chạy ù vào cơn mưa.

Trái tim Diệp Lan chợt nghẹn lại.

Thật ra hôm nay cô ra ngoài không phải để gặp bạn, càng không có buổi tụ tập bạn cũ nào. Cô nghe nói Tố Khải đã tới Hồng Kông bèn nói dối mẹ để chạy ra ngoài. Cô cảm thấy mình rất nhớ anh, bỗng dưng nhớ một cách kỳ lạ, thế nên chỉ muốn gặp anh ngay lập tức.

Tiếc là, trong điện thoại, Tố Khải nói với cô rằng giờ anh rất bận, không thể đi đâu được, rồi xin lỗi cô.

Không biết có phải vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không, có những sự thay đổi mà người ta không kịp hiểu tại sao. Cô luôn cảm thấy, Tố Khải cho cô một cảm giác rất lạ. Hình như anh giấu cô điều gì đó, nhưng cụ thể là gì cô lại không thể biết.

Diệp Lan biết, kỳ thực giữa cô và Tố Khải đã xuất hiện một số vấn đề, những vấn đề của hiện thực, thậm chí là những vấn đề về tâm lý. Từ sau khi cô bị tiêm ma túy vào người, hình như tất cả đều đã thay đổi. Cô vẫn yêu Tố Khải sâu sắc, nhưng lại chùn bước trước tình yêu này. Cô muốn nắm chặt lấy kết quả vẫn lực bất tòng tâm.

Hình như ông trời luôn thích chơi đùa cùng họ. Tặng cho họ một chút duyên phận rồi lại giăng ra trùng trùng lớp lớp những thử thách để làm nhạt nhòa đi mối duyên ấy.

Mưa lộp bộp rơi xuống ô, tí ta tí tách. Những giọt nước rơi xuống đường bắn tung tóe, thấm cả vào gót chân, làm đôi chân buốt lạnh. Diệp Lan không biết mình đã quay về khách sạn thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, muốn khóc lại không khóc được. Cô cứ thế tự an ủi chính mình. Tố Khải tới Hồng Kông để làm việc. Thật ra, họ có gặp nhau cũng không có gì để nói mà, chẳng phải sao?

Giữa họ, im lặng đã thế chỗ quá nhiều.

Căn phòng khách sạn rất yên ắng. Chỉ còn hương trà thoang thoảng, cùng mùi cúc khô nhạt nhòa quyện trong không khí, thanh và ngọt.

“Mẹ! Con về rồi đây!” Cô buồn bã đặt chiếc ô sang một bên rồi đi vào phòng.

Không ai đáp lại.

Ban đầu Diệp Lan không chú tâm. Cô nằm cuộn người trên sofa, yên lặng đợi khoảng năm, sáu phút rồi mới nhận ra chuyện bất thường. Căn phòng này hơi yên tĩnh quá mức, không có bóng mẹ.

“Mẹ ơi?” Diệp Lan lại khẽ gọi.

Vẫn im phăng phắc.

Cô tưởng mẹ đi ngủ rồi, bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ nhưng trong đó cũng không có ai. Cô nghĩ bụng, chắc là mẹ đi dạo phố. Nghĩ tới chuyện có thể mẹ không mang theo ô, cô bèn gọi vào di động.

Nhưng không liên lạc được.

Diệp Lan cũng không nghĩ nhiều. Cô lại nằm xuống sofa, nhàm chán xem tivi. Toàn là tiếng Quảng, cô nghe không hiểu cho lắm, bèn tập trung đọc một số sách trong phòng.

Tới tận khi trời tối cũng không thấy Nguyễn Tuyết Cầm trở về, Diệp Lan lại gọi vào di động của mẹ. Điều bất ngờ là vẫn không thể liên lạc.

Lúc này Diệp Lan mới lo lắng.

Cô nhớ lại dạo gần đây tâm trạng của mẹ vẫn rất sa sút. Hôm nay khi cô ra ngoài, mẹ còn hỏi một câu: Khi nào thì con về Bắc Kinh? Lúc ấy cô chỉ muốn cùng Tố Khải đi dạo quanh đường phố Hồng Kông vì cô được biết anh sẽ ở đây khoảng mấy ngày. Thế là cô nói với mẹ chắc sẽ chơi thêm hai, ba hôm nữa mới về. Lúc đó mẹ cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò cô ra đường chú ý an toàn.

Bây giờ nghĩ lại, cô để mẹ ở Hồng Kông một mình quả là bất hiếu. Lỡ mẹ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Càng nghĩ càng sợ hãi. Cô vội vàng gọi điện tới quầy lễ tân, hỏi xem có nhân viên nào nhìn thấy mẹ. Có nhân viên nói, sau khi cô rời đi không lâu thì bà Nguyễn cũng ra ngoài, nhưng cụ thể là đi đâu thì không ai trong khách sạn biết.

Diệp Lan nghĩ tới vô vàn khả năng, thậm chí còn nghĩ tới chuyện liệu có phải khi đang đi dạo phố, mẹ xảy ra chuyện gì rồi bị đưa vào bệnh viện? Nhưng chắc cũng không phải, hiệu quả làm việc của các bộ phận trong bệnh viện ở Hồng Kông rất cao. Một khi bệnh viện nhận được bệnh nhân, họ sẽ tìm đủ mọi cách để liên lạc với người nhà. Không có lý gì điện thoại của cô lại không nhận được tin báo.

Càng lúc cô càng đứng ngồi không yên. Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Tố Khải hiện cũng đang ở Hồng Kông. Cô bèn gọi thẳng cho anh.

Điện thoại kêu rất lâu mới có người nhận máy.

Giọng Tố Khải có vẻ mệt mỏi.

“Tố Khải…” Vừa nói tiếng đầu tiên, Diệp Lan đã muốn khóc.

Cô cảm thấy sợ hãi. Lỡ mẹ xảy ra chuyện, thì cô phải làm sao?

Đối phương rõ ràng đã giật mình, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.

“Mẹ em mất tích rồi!” Giọng Diệp Lan nghẹn ngào.

Tố Khải nhanh chóng an ủi: “Em đừng căng thẳng, từ từ kể cho anh nghe.”

Diệp Lan hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác muốn khóc. Cô kể hết từ đầu tới cuối cho Tố Khải.

Tố Khải kiên nhẫn lắng nghe. Đợi cô nói xong, anh trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Lan Lan! Em nghe anh nói đây! Chuyện của cô cứ giao cho anh giải quyết. Việc quan trọng nhất của em bây giờ là ở yên trong khách sạn, không được chạy lung tung.”

“Nhưng em rất lo…”

“Nghe lời anh!” Tố Khải ngắt lời cô, ngữ điệu có phần cứng rắn, còn mang theo hàm ý ra lệnh.

Diệp Lan cảm thấy lòng mình càng hoang mang hơn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rồi chợt ý thức được giờ anh không nhìn thấy nét mặt của mình, cô bèn “ừm” một tiếng đáp lại…