Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 652: Em rất nhớ anh, thật đấy!

Đó là một bé gái bốn tuổi, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp. Mái tóc mềm xõa xuống vai, trên tóc còn gài một chiếc bím xinh xắn, với một viên trân châu dịu dàng được kết hợp rất vừa vặn cùng một viên cương nhỏ xíu, vừa nhìn đã biết là được khảm nạm thủ công. Bé gái có một gương mặt bé bỏng, trắng trẻo và mịn màng. Đôi mắt ấy giống hệt Tố Diệp, chỉ có nụ cười là có chút tinh nghịch.

Nó nép vào lòng Tố Diệp, ôm chặt lấy cổ cô. Điệu bộ làm nũng đó khiến người ta không dứt ra nổi.

Đây là đứa con cưng của Tố Diệp, cũng là lý do khi vội vàng ra khỏi trường đại học Bắc Kinh, cô phải từ chối các cuộc phỏng vấn. Bất luận có chuyện gì quan trọng, dù bận rộn cỡ nào cô cũng phải tới trường đón con gái đúng giờ. Riêng chuyện đón con về nhà, cô không bao giờ nhờ người khác.

Kỷ Đông Nham nhận điện thoại xong cũng vòng ra trước xe. Nhìn cảnh tượng trước mắt, anh mỉm cười, khẽ gọi: “Giai Giai!”

Giai Giai ngước mắt lên, nhìn thấy Kỷ Đông Nham con bé càng rạng rỡ. Sau khi buông Tố Diệp ra, nó lại nhào tới trước mặt anh, nũng nịu gọi: “Bố~”

Kỷ Đông Nham mím môi, bế Giai Giai lên.

Giai Giai bèn dính ngay vào người anh.

“Bố! Sao hôm nay bố lại đi cùng mẹ tới đón con?” Giai Giai hỏi với chất giọng non nớt.

Kỷ Đông Nham thơm con bé một cái, ánh mắt cưng chiều: “Thế con có thích cả bố và mẹ cùng tới đón con không?"

Giai Giai gật đầu rất mạnh.

Kỷ Đông Nham cười.

Tố Diệp đứng bên nhìn cảnh ấy cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô thích nhìn anh bế con bé như thế. Cảm giác nhìn một người đàn ông mặc áo vest đi giày Tây, bế con vào lòng có một sự xúc động không nói thành lời. Cả cô và anh đều rất bận rộn. Anh bận quản lý công ty, cô xoay như chong chóng với các đề tài nghiên cứu tâm lý. Thứ duy nhất khiến cả hai đều ghi nhớ chính là đứa trẻ này, một đứa bé gái tên Giai Giai, trong người chảy dòng máu của Kỷ Đông Nham.

Giai Giai rất hiểu chuyện.

Từ khi chào đời, con bé đã rất ngoan ngoãn.

Tố Diệp tưởng rằng cả đời này mình sẽ không có con nữa. Ai ngờ ông trời vẫn mang tới cho cô một món quà lớn như vậy. Trước khi sinh Giai Giai, cô đã dặn đi dặn lại Kỷ Đông Nham. Sau khi vào phòng đẻ, dù cô có đau tới chết, dù cô cầu xin bác sỹ cho cô đẻ mổ cũng không được đồng ý. Cô nhất định phải đẻ tự nhiên, nhất định phải chính cô đẻ con gái mình ra, chứ không phải lấy nó ra từ bụng cô.

Cô luôn có một yêu cầu cố chấp và nguyên sơ nhất đối với cách chào đời của một đứa trẻ. Cô nói với Kỷ Đông Nham rằng: Ông trời đã cho người phụ nữ một con đường để đẻ, tại sao lại không dùng chứ?

Ngày cô vào phòng đẻ, Kỷ Đông Nham bỏ toàn bộ công việc, thậm chí hủy toàn bộ các cuộc họp, vội tới bệnh viện với cô. Anh ấy cũng vào cả phòng đẻ. Cô cắn răng, cố chịu đựng cơn đau ấy, nói rằng: Đàn ông có nhìn phụ nữ sinh nở mới biết ghi nhớ trong lòng.

Từ đầu tới cuối, Kỷ Đông Nham vẫn nắm chặt tay cô, mỉm cười nói với cô rằng: Không! Tiểu Diệp! Anh yêu em, thế nên lúc này anh phải ở bên cạnh em.

Cô đã sinh được Giai Giai.

Sau hơn bốn tiếng đồng hồ.

Rất nhiều lần hôn mê, rất nhiều lần được Kỷ Đông Nham gọi tỉnh dậy.

Cả cánh tay Kỷ Đông Nham cũng đã bị cô cắn cho đầy thương tích.

Cứ như thế, họ có được một “mối bận tâm” quý giá nhất trên đời. Giai Giai, một bé gái tính cách nghịch ngợm hệt như cô.

Giai Giai vừa chào đời đã mở mắt. Số lần con bé khóc cũng rất ít, khi đói cùng lắm cũng chỉ ặm ọe mấy tiếng. Đa phần thời gian nó đều tròn xoe đôi mắt, hiếu kỳ nhìn thế giới này.

Đôi mắt của Giai Giai rất trong sáng, như một hồ nước. Mỗi lần Tố Diệp mệt mỏi rã rời hoặc chìm vào nỗi đau quá khứ, Giai Giai lại chui vào lòng cô, ngọt ngào nói: Mẹ ơi, Giai Giai muốn nghe mẹ kể chuyện!

Mỗi lần cô hỏi con bé con thích nghe chuyện gì, nó đều nói: Con muốn nghe chuyện hoàng tử và công chúa. Mẹ, chuyện kể tới đoạn hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Sau đó thì sao ạ?

Ừ nhỉ, sau đó thì sao?

Andersen chưa kể tiếp cho nhân loại câu chuyện sau khi hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Liệu hoàng tử có thay lòng không? Công chúa có già đi không? Hai người họ có tranh cãi không? Thậm chí là chia tay? Hay giả sử ông trời chỉ cho hoàng tử và công chúa một nửa duyên phận kiếp này? Biết đâu công chúa đã chết trước, hoặc hoàng tử bỏ công chúa ra đi mãi mãi?

Ai cũng mong có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Sở dĩ khắc cốt ghi tâm vì ai cũng phải đối mặt với sự mất mát. Chẳng ai cảm nhận được cái khắc cốt ghi tâm nếu chỉ sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc… Không ai cả!

Đương nhiên, Tố Diệp chẳng thể nói cho Giai Giai biết nhiều như thế. Cô chỉ hết lần này tới lần khác nói với con bé: Sau đó ấy à… họ vẫn mãi mãi sống rất hạnh phúc, rất hạnh phúc bên nhau. Kết hôn, rồi có một em bé kháu khỉnh. Gia đình họ sẽ mãi đầm ấm, vui vẻ như thế.

Giống bố và mẹ phải không ạ? Giai Giai ngây thơ hỏi.

Tim Tố Diệp nhói lên giây lát, rồi cô lại khẽ cười: Đúng vậy, giống như bố và mẹ. Con xem, chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn đang sống hạnh phúc bên nhau đó sao?

Giai Giai gật đầu thật mạnh, rồi lại hỏi: Vậy chúng ta có mãi mãi được hạnh phúc thế này không?

Tố Diệp ôm chặt lấy con, khẽ gật đầu: Có chứ, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc…

***

Cuối tuần, gió thu se lạnh.

Kỷ Đông Nham đưa cả nhà tới nghĩa trang.

Ô tô đỗ vào trong bãi. Sau khi xe dừng hẳn, Tố Diệp xuống xe. Cô khép chặt áo lại, rồi quay người, dắt tay Giai Giai. Giai Giai chỉ vào những chiếc lá đỏ phía xa kia, hét ầm lên: “Mẹ ơi! Lá cây cười đấy! Con nhìn thấy chúng đỏ mặt kìa!”

Kỷ Đông Nham yêu chiều bế Giai Giai lên, nhìn Tố Diệp và nói: “Con gái chúng ta sau này sẽ trở thành triết học gia đấy.”

Tố Diệp mỉm cười nhẹ nhàng.

Người dọn dẹp nghĩa trang không nhiều, đa phần họ làm việc vào buổi sáng, tới chiều lại càng ít hơn.

Kỷ Đông Nham sắp rượu ngon và hoa tươi ra trước mộ rồi nói chuyện với tấm ảnh người đàn ông trên bia mộ một lúc mới đứng dậy. Tố Diệp đứng bên cạnh, từ đầu tới cuối không nói câu nào. Sau khi Kỷ Đông Nham vái xong. Cô mới dắt tay Giai Giai bước lên, khẽ nói: “Giai Giai! Cúi đầu chào chú đi con!”

“Mẹ ơi! Chú Niên còn phải ngủ bao lâu nữa ạ?”

Ngón tay Tố Diệp run lên.

Kỷ Đông Nham lên tiếng: “Giai Giai, lại đây với bố nào!”

Giai Giai nghe lời, đi tới. Kỷ Đông Nham nắm tay con bé: “Chúng ta để mẹ ngồi một mình một lúc nhé?”

Giai Giai gật đầu.

Kỷ Đông Nham tới bên cạnh Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Bố con anh ra xe đợi em!”

Tố Diệp không nhìn anh. Đôi mắt cô chỉ tập trung ngắm bức ảnh trên bia mộ. Kỷ Đông Nham đưa tay vỗ lên vai cô, sau đó đưa Giai Giai ra ngoài trước.

Gió thổi qua, quét ngang gương mặt, khiến các lỗ chân lông cũng mát rượi, hơi lạnh.

Tố Diệp nhẹ nhàng bước lên, rồi ngồi xuống trước phần mộ.

“Mỗi lần Đông Nham tới thăm anh cũng chỉ biết mua cho anh hoa rum. Thật ra anh ấy cũng không rõ anh thích hoa gì. Con người anh trước nay chẳng biết lãng mạn, thế nên hoa gì trong mắt anh cũng vậy cả thôi.” Tố Diệp đặt bó hoa súng và cúc trắng nãy giờ ôm trong lòng xuống trước mộ: “Bách Ngạn! Anh chỉ từng tặng hoa cho em hai lần. Một lần là hoa súng tím, một lần là hoa cúc trắng. Thế nên em mới bảo anh chẳng biết hai chữ lãng mạn viết thế nào mà. Nhưng mà anh nói cũng không sai, hoa súng tím quả thực rất khó tìm.”

Đặt hoa xuống rồi, Tố Diệp không đi ngay mà nhìn rất lâu vào bức di ảnh của Niên Bách Ngạn trên mộ.

Người đàn ông trong ảnh có đôi mắt sáng như sao, bờ môi mỏng hơi mím, khóe môi chỉ khẽ cong lên, trông vẫn rất xa cách. Tố Diệp giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm di ảnh, vuốt ve gò má anh.

Một nỗi đau khẽ đong đầy đôi mắt cô.

“Đã mười năm rồi!” Tố Diệp thả tay xuống, hít sâu một hơi rồi khẽ nói: “Bách Ngạn! Anh có bao giờ hối hận khi đã đỡ phát súng đó cho em không? Nếu giờ anh vẫn còn sống, mọi việc sẽ thế nào nhỉ? Em vẫn rất tốt, chỉ có điều vẫn hay mơ về ngày xưa khi chúng ta bên nhau. Cả buổi tối hôm đó khi anh đỡ đạn cho em.”

Thời gian có lẽ là thứ tàn nhẫn nhất. Nó chẳng chịu nghỉ ngơi bao giờ, cứ thế trôi qua không chút nể tình.

Cô còn nhớ khi mình tỉnh lại ở bệnh viện, được biết tin Niên Bách Ngạn đã chết, cô hoàn toàn sụp đổ. Tham gia đám tang của anh như thế nào cô không còn nhớ nữa, chỉ nhớ mình đã ngồi bên linh cữu của anh đúng một tuần, tròn bảy ngày bảy đêm. Cô nghĩ rằng linh hồn anh sẽ quay lại, nhưng không…

Cuối cùng Kỷ Đông Nham phải lôi cô đi, nói với cô rằng: Niên Bách Ngạn đã chết rồi. Em cứ như vậy nếu anh ấy ở trên trời có linh nhìn thấy nhất định sẽ rất buồn.

“Thế nên bao năm nay em vẫn sống rất tốt.” Tố Diệp khẽ cười nhưng khóe mắt đã ửng đỏ: “Em không dám phụ lòng anh. Anh đã dùng tính mạng của mình đổi lại mạng sống của em nên em phải thay anh sống thật hạnh phúc, đúng không?”

“Bách Ngạn! Giai Giai cũng tới thăm anh đấy. Con bé rất quý anh, cả ngày hỏi em chuyện của chú Niên. Nếu anh còn sống, anh đoán chúng ta sẽ sinh con trai hay sinh con gái? Liệu có đáng yêu như Giai Giai không?”

“Đông Nham cũng rất tốt với em. Em lấy anh ấy, anh có giận em không? Em chỉ sợ anh giận em, nên mỗi lần tới đây em không dám nói chuyện nhiều với anh…”

“Bách Ngạn…” Nói tới đây, Tố Diệp nghẹn lại. Cô nhìn chăm chăm vào ảnh anh: “Em rất nhớ anh… Thật đấy…”

“Mẹ! Sao mẹ lại khóc?” Không biết Giai Giai đã chạy tới bên cô từ khi nào, thấy cô rơi nước mắt, con bé giơ bàn tay nhỏ lau cho cô.

Nhưng nước mắt của Tố Diệp chỉ càng rơi nhiều hơn…

Vết thương trong tim cô như bị ai xé rách, cơn đau nhanh chóng lan ra. Cô đã bình thản bao năm nay, cố gắng quên đi quá khứ bao năm nay, thậm chí dùng công việc để bắt mình bước ra khỏi quá khứ. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy di ảnh Niên Bách Ngạn, bao đau đớn lại ùa về.

Nó khiến cô… không muốn sống nữa!

***

Trước giường bệnh, Đinh Tư Thừa nhìn chằm chằm vào Tố Diệp đang nằm trên giường, đầu mày nhíu chặt.

Giáo sư Đinh đi qua đi lại. Kỷ Đông Nham ngẩng đầu lên nhìn trần nhà như suy tư chuyện gì đó. Còn Niên Bách Ngạn thì ngồi gần Tố Diệp nhất. Một tay anh nắm chặt, gương mặt cũng khó đăm đăm. Nhưng khi nhìn thấy Tố Diệp đang nhắm mắt bỗng rơi lệ, đáy mắt anh sáng lên, bất ngờ cất tiếng gọi: “Diệp Diệp!”

Tố Diệp không có phản ứng gì, vẫn nằm đó.

Đinh Tư Thừa ngao ngán lắc đầu: “Vô dụng thôi! Chính cô ấy tự nguyện sống trong mơ, không tỉnh lại!”