Hào Môn Sủng Hôn

Chương 22: Bích huyết đan tâm (Trái tim đẫm máu)

Trong lòng Sở Gia Đức cực kì tức giận, bây giờ lão gần như đã coi Sở Hạo chẳng khác gì bảo bối mà cưng chiều, Sở Nghiễm Ngọc này trước mặt người ngoài vẫn là con trai lão, nhưng sao có thể sánh với con trai đẻ được? Nhiều năm như vậy, Sở Nghiễm Ngọc đã hưởng không toàn bộ những thứ vốn thuộc về Sở Hạo, thế mà còn không biết đủ! Không ngờ còn dám gây xích mích, chia rẽ quan hệ cha con lão ngay trước mặt lão!

Chỉ là mấy nhà Tống Chí Hiên và mấy nhà khác mà Sở Nghiễm Ngọc nhắc đến, gần như đã suốt đêm cuốn gói rời khỏi Lan thành, công bố với những người xung quanh là muốn tới thành phố khác phát triển việc làm ăn, Sở Gia Đức lại biết được một chút chuyện trong đó, mấy thương nhân này chính là bị uy hiếp, có người gửi chứng cứ trốn thuế tới, bắt mấy nhà này cút ra khỏi Lan thành, mà việc này còn chưa tới một ngày sau, bên trên đã có tin đồn muốn thanh tra các khoản thu nhập của họ, cha của Tống Chí Hiên làm ăn buôn bán rất tốt, kiếm được không ít tiền bẩn về, nhưng không có căn cơ nên mới muốn để chính con trai mình nịnh bợ nhà họ Sở, lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, tên vô dụng này mới sợ tới mất mặt, rất nghe lời cút ngay ra khỏi Lan thành.

Chuyện này cũng có thể coi là một đề tài buôn dưa lê trong giới, tất cả mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc họ đã đắc tội với ai, có tin ngầm nói mấy thiếu gia này đắc tội với người lợi hại ở Đỏ Nhạt, thế nên mới bị đuổi ra khỏi Lan thành, nhưng rốt cuộc đắc tội với người nào, cũng không ai biết, những người hôm đó ở Đỏ Nhạt hình như cũng đã bị cảnh cáo, thế nên tin tức truyền ra bên ngoài, tất cả đều chỉ là suy đoán, không có tin nào được chứng thực cả.

Rốt cuộc ai có sức mạnh lớn tới vậy, không ngờ lại có thể làm cho tất cả những kẻ biết chuyện phải ăn nói thận trọng? Thật sự chỉ bởi mấy tên công tử bột đắc tội họ nên mới bị đuổi ra khỏi Lan thành? Cũng không ai biết chân tướng rốt cuộc là gì.

Sở Gia Đức cũng không biết Tống Chí Hiên đã đắc tội ai, chỉ là lúc này Sở Nghiễm Ngọc nhắc tới, lão bỗng liên tưởng hai bên lại với nhau...

Trong thương giới, quan trọng nhất chính là quan hệ, vì muốn biết rõ thân phận của Tư Thần, lão còn thậm chí sai người đi điều tra, nhưng đáng tiếc lại chẳng có được kết quả gì. Nhưng càng là không tra được gì mới càng khiến cho lão cảm thấy lo sợ trong lòng, người này, rốt cuộc có bệ đỡ gì? Lẽ nào nhà họ Tống bị đuổi ra khỏi Lan thành cũng liên quan tới người này?

Bởi những suy đoán này, cùng với thân phận càng lúc càng mờ mịt như sương mù của Tư Thần, mà Sở Gia Đức lại một lần nữa áp chế cơn giận với Sở Nghiễm Ngọc, hòa ái nói: "Biết con quan tâm tới Tiểu Hạo, ba sẽ nhắc nó cẩn thận để ý, có điều những chuyện này đều là chuyện nhỏ cả thôi, đề nghị vừa nãy của ba, con và Tư Thần phải nghĩ thật kĩ, chuỗi sản xuất của nhà họ Sở chúng ta thế nào, trong lòng con chắc cũng đã rõ ràng, xưởng sản xuất bên ngoài thế nào, hẳn trong lòng con cũng đã có suy đoán, ba không nói nhiều nữa, tự các con nghĩ cho thật tốt đi."

Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy Sở Gia Đức này thân làm người thương nhân, tố chất cũng tốt quá mức rồi, vừa nãy cậu nói Sở Hạo khó nghe tới mức đó, lão không ngờ vẫn nhịn xuống được, còn chơi chiêu tiếu lý tàng đao với cậu, cũng không phải ai cũng làm được như vậy đâu.

(tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết, đồng nghĩa với câu: "Miệng nam mô, bụng bồ dao găm".)

"Được rồi, con sẽ suy nghĩ lại, cân nhắc thật kĩ lưỡng, cảm ơn ba đã quan tâm." Sở Nghiễm Ngọc cười tươi đáp lời, lại nói thêm vài câu không dinh dưỡng với lão xong, hai người mới cảm thấy thật tẻ nhạt mà cúp máy.

Tối, Tư Thần về nhà, biết chuyện Sở Gia Đức gọi điện thoại tới, liền nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Em đừng quá lo, nếu thực sự không được, chúng ta có thể tự mình thu mua nhà máy sản xuất, rồi thành lập, tự mình sản xuất là được."

Biện pháp này chính là hạ hạ sách, nhà máy sản xuất quá nửa là không thể vận hành được nên mới phải bán đi, hơn nữa họ không có quản lý và kĩ thuật viên đắc lực, dù thế nào cũng không thể sánh được với nhà máy đã vận hành nhiều năm.

Sở Nghiễm Ngọc không nói gì ngay lập tức, cậu đưa mũi chân tới gần chân anh, cọ cọ chơi với Tiểu Thông Minh, tim của Tiểu Thông Minh đã khỏi hẳn, gần đây cũng cao lớn hơn không ít, có điều lại càng lúc càng thích dán vào Sở Nghiễm Ngọc.

Cậu nghĩ một lúc, không nhịn được đứng từ trên ghế salon lên, ôm tay chậm rãi đi quanh phòng, nhẹ giọng nói: "Để tôi nghĩ một lát đã."

Tư Thần không quấy rầy cậu, cúi đầu nhìn Tiểu Thông Minh, lườm cho nó một cái, ra hiệu cho nó đi ra ngoài, không được phép dính lấy vợ anh cả ngày nữa. Tiểu Thông Minh thật sự rất thông minh, nhưng đương nhiên chỉ là xét trên phương diện trí khôn của chó mà thôi, đương nhiên là không thể hiểu nổi anh đang ghen, lè lưỡi, thở hồng hộc chạy tới cạnh chân anh xoay hai vòng, lại lấy lòng cọ cọ anh một chút.

Sở Nghiễm Ngọc quay đầu lại, lại thấy Tư Thần đang cúi đầu, nhìn Tiểu Thông Minh đối diện, cảm thấy hai tên này giống nhau một cách khó hiểu, quả thực đúng là cùng một giống loài, không khỏi cười một tiếng.

Tư Thần ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu, "Cười cái gì?"

"Cười hai anh em nhà anh cuối cùng cũng tìm được nhau rồi."

Tư Thần: "..." Anh cúi đầu đưa mắt nhìn con chó ngu ngốc kia một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ.

Sở Nghiễm Ngọc chống cằm nghĩ một lát, nói: "Đột nhiên tôi nghĩ tới một người."

"Ai?" Tư Thần ngẩng đầu nhìn cậu.

"Tôi biết một nhà máy sản xuất phần cứng điện tử, làm việc rất nổi tiếng, chắc là anh cũng biết đấy."

Tư Thần hơi suy nghĩ một chút, "Ý em là Lộ Kỳ Thắng nhà họ Lộ?"

Sở Nghiễm Ngọc không ngờ anh lại đoán ra được ngay, nhíu mày, gật đầu một cái nói: "Ông già Lộ Kỳ Thắng này tuổi đã cao còn tự mình quản lý chính nhà máy của mình, kĩ thuật chắc chắn là tốt, tính cách quyết đoán lanh lẹ, làm việc cũng rất có lòng, bây giờ chúng ta đối nghịch với Sở Gia Đức, không thể đánh động tới lợi ích của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không dễ hợp tác với chúng ta."

Tư Thần nhìn cậu, lẳng lặng đợi cậu nói tiếp.

Quả nhiên Sở Nghiễm Ngọc nói tiếp: "Nhưng ông lão này có một thú vui, chính là thích hoa sơn trà, đặc biệt rất thích "Bích huyết đan tâm", bởi nó có ý nghĩa bề ngoài nhiệt liệt như lửa, màu đỏ tươi như máu, tượng chưng cho sự chính nghĩa ngập tràn nhiệt huyết, cùng với trái tim đỏ chân thành, là thứ mà ông lão Lộ này thích nhất... Tôi không nghiên cứu gì trên phương diện này, có điều cũng biết hoa sơn trà không khó cầu, khó cầu chính là cực phẩm, hoa bình thường chắc chắn lão già này cũng nhìn không lọt."

Tư Thần nói ngay: "Anh bảo người đi tìm một chút."

Sở Nghiễm Ngọc lại khoát tay với anh một cái, nhìn anh, khẽ cười nói: "Chuyện này tôi muốn tự mình giải quyết, anh có thể giúp tôi nhưng không cần làm tất cả mọi chuyện thay tôi."

Tư Thần nhìn nụ cười của cậu mà ngơ ngẩn, trong lòng cảm thấy yêu thích cực kì, đương nhiên là cậu nói cái gì thì anh nghe cái nấy.

Sở Nghiễm Ngọc bị hai mắt anh nhìn chăm chú, nhưng một chút không dễ chịu cũng không hề cảm thấy, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

...

Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn không hiểu gì về phương diện này, muốn tìm được "Bích huyết đan tâm" cực phẩm, dùng cách thường chắc chắn không dễ dàng, chưa nói tới cần phải bỏ ra giá cao, thì cậu cũng không có người quen dẫn đường, cũng không hiểu gì về hoa sơn trà, nói không chừng còn mua phải hàng giả bị người lừa, tới lúc đó, chuyện không thành, còn bị người ta cười vào mặt, chắc chắn là mất nhiều hơn được.

Thế nên cậu không định đi theo con đường bình thường, mà đi hỏi rắn đen nhỏ.

Rắn đen nhỏ lại thật sự có biết tới chuyện này, "Hoa sơn trà thì ta biết, ở Trà Mật câu* có rất nhiều, nghe nói trong Trà Mật câu có nhiều hoa sơn trà đẹp nhất trên thế gian này, nơi đó còn chưa từng có ai tới, ngươi muốn thì có thể đi đào hai gốc, nhưng không thể đào nhiều hơn."

(câu: kênh, mương)

"Tại sao?" Sở Nghiễm Ngọc tò mò cười hỏi một câu, chẳng lẽ những tiểu yêu tinh này còn biết bảo vệ môi trường sao?

"Đương nhiên là bởi tất cả mọi người đều đang chờ được ăn mật của hoa sơn trà trong Trà Mật câu rồi, các ngươi đào hết hoa mang về, vậy thì bọn ta sẽ không còn được ăn mật hoa trà ngon như vậy nữa." Rắn đen nhỏ vừa nói vừa như đang nhớ lại vị ngọt của mật kia, nước miếng cũng bắt đầu chảy ra.

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Cậu không có hứng thú gì mấy với hoa hoa cỏ cỏ, đào nhiều gốc hoa về hơn nữa cũng chỉ là vô dụng, lập tức đồng ý với nó, nhiều nhất cậu cũng sẽ chỉ đào ba gốc về mà thôi, tuyệt sẽ không đào nhiều, mới hỏi nó đường đi tới đó.

Đáng tiếc rắn đen nhỏ cũng chưa từng tới Trà Mật câu bao giờ, mật hoa trà nó được ăn cũng là lấy được từ nơi khác, không biết đường, có điều nó có một đồng bọn cùng tu hành biết, liền đáp: "Ta hỏi giúp ngươi một chút."

"Vậy thì làm phiền ngươi." Sở Nghiễm Ngọc đoán các tiểu yêu tu chắc chắn cũng tự có cách riêng để liên lạc với nhau, cũng không lo.

Quả nhiên ngày hôm sau, rắn đen nhỏ truyền tin cho cậu, "Có một con chim khách biết Trà Mật câu ở đâu, nhưng nó có một yêu cầu nhỏ."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cười hỏi: "Yêu cầu gì, chỉ cần ta có, vậy thì không khó."

Rắn đen nhỏ đáp: "Nó cũng phải rèn luyện trong thành phố, nhưng vẫn chưa có nơi ở, ngươi biết đấy, nơi có nhiều con người đối với những tiểu yêu tu như chúng ta là rất nguy hiểm, đặc biệt là khi chúng ta vẫn còn chưa hóa được thành hình người, thế nên nó muốn tạm trú trong nhà này, có được không?"

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Thế nên ngoài việc phải thu lưu một con xà yêu ra, thì cậu còn phải thu thêm một con yêu tinh chim khách nữa?

Cũng không biết có phải là do gần đây đã thấy nhiều chuyện kì dị xảy ra hơn nên cậu cũng rất bình tĩnh tiếp nhận sự bố trí này, nghĩ một lát, cậu đáp: "Cũng không phải là không được, chỉ là chim khách có ồn ào không? Trong nhà cũng không chỉ có một mình ta, những người khác còn phải làm việc nữa, ta không thể làm phiền họ nghỉ ngơi."

Rắn đen nhỏ vội lắc cái đầu rắn của nó, xì xì đáp: "Sẽ không, chim khách rất yên lặng, tuyệt sẽ không làm phiền tới các ngươi."

Sở Nghiễm Ngọc thấy nó nói vậy liền đồng ý, "Vậy thì được, ngươi bảo nó tới đây ở, ta sẽ nói trước với người trong nhà, có điều cũng hy vọng nó sẽ không tăng thêm phiền phức cho mọi người trong nhà."

"Ừ, ta đảm bảo nó sẽ không đâu." Rắn đen nhỏ thấy cậu đồng ý thì vui vẻ lắm, chim khách là bạn của nó, có thể ở cùng nhau thì tốt quá rồi.

Xế chiều, chim khách nhỏ tới, đáp xuống cành cây, xòe cái cánh bên phải ra trước người, cúi người như một quý ông, hành lễ với cậu, nói: "Hân hạnh được gặp ngài, tiên sinh."

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Cậu hơi hơi không biết nói gì, con chim khách này chẳng lẽ còn từng được tiếp nhận nền giáo dục phương Tây sao?

Chim khách nhỏ bởi là chim nên tiện đi đây đó khắp nơi, Trà Mật câu nó từng đi tới rồi, cũng biết ở gần đó có thành thị gì, nên nó nói hết ra cho Sở Nghiễm Ngọc nghe.

"Nếu ngài không yên lòng, có thể mang ta theo dẫn đường cho mọi người, coi như là thù lao cho việc ngài đã cho ta ở lại."