Hào Môn Sủng Hôn

Chương 40

Tư Thần hẹn bạn ra gặp, bởi con cũng sắp ra đời, anh thân là người đàn ông đầy lòng trách nhiệm, nên anh bắt đầu nghĩ tới chuyện nên mở rộng sự nghiệp của mình, sau đó hoàn toàn dựa vào bản lĩnh kiếm tiền của mình để nuôi vợ con. Anh cũng có dự định của riêng mình, con nhất định phải do tự mình nuôi, cũng không thể để nhà họ Tư nuôi lớn thành thiếu gia như anh hồi trước được, sau này con còn để nhà họ Tư tiếp tục nuôi, anh ở giữa hoàn toàn chỉ làm một ông chủ vung tay lên xuống, vậy thì có khác gì mấy người Sở Hạo đâu?

Bởi vậy anh định mở rộng sự nghiệp tới tỉnh G bên này, tài nguyên ở đây phong phú hơn, làm cho công ty nhỏ kia cũng có thể phát triển tới một kích thước nhất định, tiện phát triển hạng mục mới, cũng có thể tự mình quản lý, có thể tự chủ xây dựng nhà xưởng sản xuất phần cứng thiết bị, như vậy sau này cũng sẽ không bởi một số phân đoạn mà phải tìm người đứng ra khắp nơi.

Bàn xong kế hoạch với mấy người bạn, Tư Thần vội vã đi, Nghiễm Ngọc bây giờ đang có thai, sức khỏe cũng dễ mệt mỏi, còn cả Đường Viêm cũng vậy, anh luôn gọi Đường Viêm là tên tăng động, thực ra cũng có thể hiểu rõ rằng sức khỏe của người này cũng chưa tốt hoàn toàn, hai người như thế ra ngoài một mình, sao anh yên tâm cho được. Vốn bạn của anh còn định giữ anh lại đi tới quán khác uống rượu, thấy Tư Thần lòng như lửa đốt, bộ dáng muốn về nhà ngay thì cũng không cười nổi nữa, liền trêu ghẹo anh: "Cũng không biết vợ cậu đẹp tới mức nào, thích nhiều năm như vậy, còn mỗi ngày nâng niu trong lòng bàn tay, ngày nào đưa đến đây cho tôi xem với."

Mấy người này đều là cao thủ tình trường, Tư Thần sao dám đồng ý để họ có cơ hội nhìn thấy vẻ ngoài của vợ mình dù chỉ một chút, nhưng ngoài miệng vẫn đáp qua loa: "Có cơ hội sẽ nói sau, mọi người tự chơi với nhau đi, hóa đơn cứ ghi tên tôi, hôm nay tôi đi trước, ngày khác lại mời các cậu ăn cơm." Anh nói xong thì lập tức đứng lên đi khỏi, cũng không cần biết mọi người có giận không.

Chờ anh đi rồi, một người trong đó mới lên tiếng: "Cậu cũng đâu phải không biết cậu ấy thích vợ mình tới mức nào chứ, năm đó vì chuyện này, còn nghỉ học ở trường, cậu ấy lại có thân phận thế nào, muốn tìm một người tốt hơn không khó, nhiều năm như vậy cậu ấy lại cứ nhớ mãi một người không quên, hiển nhiên người kia có địa vị tuyệt không thể khinh thường trong mắt cậu ấy, tôi cảnh cáo các cậu đó, đừng có chạm vào vảy ngược của cậu ấy, nếu không chết thế nào cũng không biết lí do đâu."

Mặc dù Tư Thần muốn mở rộng sự nghiệp nên cần phải liên lạc với những người này, đồng thời mọi người cũng là bạn bè của nhau, nhưng thực sự xét trên mặt thân phận, thì toàn bộ mọi người ở đây cộng lại cũng không sánh được với Tư Thần, họ đương nhiên cũng hiểu rõ xuất thân của Tư Thần, đương nhiên không thể đắc tội anh, nghe người này nói vậy xong, người bạn vừa rồi nói ngay: "Ý che chở của Tư Thần đã rõ ràng như vậy rồi, còn cần cậu nói chắc, chúng ta làm gì có ai không có mắt nhìn chứ?" Mọi người cũng phụ họa, gật đầu.

"Biết là được rồi."

Tư Thần vội vội vàng vàng chạy tới chợ ngọc thạch, còn gọi điện thoại cho vệ sĩ để xác định vị trí rồi trực tiếp lái xe tới, nào ngờ còn chưa vào tới cửa tiệm đã thấy vợ mình đang mua ngọc thạch định tặng cho người phụ nữ khác, mặt nhất thời liền tối sầm lại.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngờ là Tư Thần lại bước vào đúng lúc này, y nhíu mày, hỏi trực tiếp: "Sao anh lại tới đây?"

Tư Thần đã đen sì cả mặt, thế nhưng anh cũng không phải người có tính cách thích nổi trận lôi đình, trái lại lại có tâm tư nhạy cảm, tỉ mỉ, vừa vào cửa đã thấy Sở Hạo đang đứng một bên, thì sắc mặt lại càng khó coi hơn, đôi chân dài bước nhanh tới, vóc người cao to trực tiếp tách Sở Nghiễm Ngọc và người phụ nữ kia ra, nắm lấy tay y nói: "Chúng ta cùng về thôi."

Sở Nghiễm Ngọc còn chưa kịp giải thích gì thêm đã bị anh kéo ra ngoài, y nhanh miệng nói: "Tôi còn chưa trả tiền mua đồ."

Bước chân Tư Thần vẫn chưa dừng lại, anh rút chi phiếu ra, tiêu sái ném ra sau lưng, quăng lên người vệ sĩ.

Đường Viêm đứng một bên quả thực đã bị độ ngầu của cặp chồng chồng này làm cho không nói nên lời, Tiểu Ngọc ghẹo con gái lịch thiệp như thế, mà Tư Thần ghen cũng tiêu sái như thế, đây mới gọi là cuộc sống chứ!

"Ông chủ, chúng tôi đi đây, lần sau sẽ quay lại chỗ ông chơi sau." Đường Viêm được xem trò vui nên rất vui vẻ, khoát tay áo với quản lý một cái, cũng đi ra khỏi tiệm.

Có điều cậu vẫn rất thức thời không ngồi cùng một xe với họ, mà chen với bọn kim điêu, đúng lúc còn có thể gây dựng quan hệ với mấy động vật, sau này để chúng cùng ra ngoài với mình, nghĩ đã thấy ngầu lòi chết rồi!

"Không biết khi về rồi là chủ nhân của bọn mi xui xẻo hay là tên siêu muộn tao Tư Thần kia phải tiếp tục ăn quả đắng đây." Đường Viêm chống cằm nhìn mấy yêu tinh, cười cười.

Rắn đen và chim khách tuy tự xưng rằng rất hiểu thế giới loài người, nhưng thực ra cũng không rõ vừa rồi vừa xảy ra chuyện gì, cả đường về đều ngơ ngẩn, "Tại sao Sở tiên sinh lại gặp xui xẻo chứ?"

Chim khách nhỏ đáp: "Tiên sinh sẽ không xui xẻo đâu, y là người đại phú đại quý, một đời không thiếu ăn thiếu mặc."

Rắn đen nhỏ nghe xong cũng thấy không có gì đáng lo, chim khách dù sao cũng là "chim cát tường" báo hỉ, nó có bản năng có thể "xem bói" cho mọi người, người được nó nói như vậy, hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Kim điêu hình như cũng đã hiểu đôi chút, có điều nó vẫn có tư duy của động vật, hiểu cũng không có nghĩa là có thể lĩnh hội được loại tình cảm kia, nên nó không lên tiếng.

...

Dù biết bởi có Sở Hạo ở đó, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc chắc chắn đã có tính toán gì đó, nhưng trong lòng Tư Thần vẫn đổ mười tám vại giấm chua cùng lúc, năng lực ghi nhớ của anh rất tuyệt vời, vẫn có thể nhớ rõ ràng về người phụ nữ kia, lần đầu gặp anh còn thấy tận mắt người phụ nữ kia nhào vào ngực vợ mình! Lần này thế mà lại còn dám chạy tới quyến rũ vợ anh, anh đã hận không thể tại chỗ túm lấy tóc cô ta ném ra ngoài đường cái! Còn cả Sở Hạo kia nữa, anh luôn cảm thấy vợ mình luôn có chút để ý tới gã quá mức, điều này làm cho anh có cảm giác đặc biệt bị đè nén...

Có điều một loạt những diễn biến tâm lý này của anh, bởi Tư thiếu gia là một tên muộn tao nên cho dù trong lòng có tệ tới mức nào, anh cũng tuyệt không muốn để người dễ dàng nhận ra!

Nhưng từ sau khi Tư Thần bước vào cửa hàng kia, mặt vẫn luôn đen cả lại, thêm động tác không chút lưu tình kéo tay Sở Nghiễm Ngọc đi khỏi, vẫn thành công khiến người ta hiểu lầm.

Sở Hạo đứng trong cửa hàng, nhìn xe của họ chạy đi nhanh chóng, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khoái trá, hẳn là do bản chất chính là rác rưởi, nên nhìn ai cũng thấy là rác giống mình, về điểm này gã giống hệt Sở Gia Đức, cảm thấy giữa hai người đàn ông lại có thể nảy sinh tình cảm thì đúng là một trò cười siêu to khổng lồ, thế nên dưới cái nhìn của gã, Tư Thần cưới Sở Nghiễm Ngọc, hoặc là do muốn leo lên thế lực gia tộc họ Sở, hoặc là muốn coi Sở Nghiễm Ngọc làm một món đồ chơi cao cấp, dù sao gương mặt kia của Sở Nghiễm Ngọc đúng là rất khá, thế nhưng mặt dù có đẹp thế nào, thì cũng không có người đàn ông nào sẽ đồng ý, trơ mắt nhìn vợ mình tự tay cắm sừng cho mình cả đâu!

(Ed: Xin lỗi cả nhà, dạo này bà Tân hot quá, t không xem cũng bị nhiễm =))

Trên điểm này Sở Hạo rõ ràng là rất rành, gã híp mắt, nhìn thấy quản lý còn thật sự gói sợi dây chuyền mặt phỉ thúy kia đưa cho Liễu Yên, vừa nghĩ tới chuyện đó là thứ Sở Nghiễm Ngọc mua cho người phụ nữ của gã - cho dù Liễu Yên trong mắt gã cũng chỉ là đồ chơi mà thôi - thì gã tức tới đen cả mặt. Liễu Yên nhìn khuôn mặt đã ám đầy khói đen của gã, hơi sợ nên không dám nhận, Sở Hạo lại cười lạnh một tiếng, "Nhận lấy đi chứ, người khác tặng cho em, tôi còn có thể không cho em nhận hay sao."

Liễu Yên nghe vậy thì lại càng không dám nhận, Sở Hạo cười nhìn cô, đột nhiên đi tới kéo cái hộp đã được gói kĩ, thô lỗ xé lớp bọc vừa mới được gói kĩ càng ra, lấy dây chuyền, còn cúi người tự tay đeo cho cô, nói bên tai cô: "Sở Nghiễm Ngọc coi trọng em như vậy, em cũng đâu thể làm mất thể diện của nó mà phải không? Đeo lên cho tôi, tôi sẽ để người trên toàn thế giới này đều biết tới "tâm ý" của nó đối với em, ha ha ha..."

Liễu Yên bị giọng nói âm trầm của gã dọa cho sợ, sống lưng lập tức thấy lạnh toát, không dám nói ra bất kì lời nào.

...

Một đường trở lại nhà họ Đường, sắc mặt Tư Thần không nổi lên quá nhiều phản ứng, có điều người tinh tường đều có thể nhận ra rằng cảm xúc của anh đang không được tốt, Đường Viêm cũng không dám chọc vào anh, vội xách mấy con động vật nhỏ đi, tuy đúng là cậu muốn xem náo nhiệt thật nhưng lại không dám trêu vào Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc thì vẫn luôn nhìn mà cười tít cả mắt, trông cũng không dễ dây vào, muốn xem náo nhiệt thôi lại bị kéo xuống nước thì đúng là mất cả chì lẫn chài!

Người trong cuộc là Sở Nghiễm Ngọc ngược lại lại có tâm tình rất không tệ, về nhà họ Đường, vào trong phòng dành cho khách họ đã được phân cho, trên mặt y vẫn giữ nguyên nụ cười tươi, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, Đường Viêm khi về thấy vẻ mặt đó của y thì không nhịn được phải rùng mình một cái, trong lòng nói ván này đúng là có chút khó phân thắng bại rồi đây! Nói không chừng Tư Thần muộn tao sẽ là người xịt trước.

Vệ sĩ nhanh chóng chở toàn bộ đồ đã mua về, một đống lớn ngọc thạch và đồ chạm khắc ngọc chất thành một đống, không khác gì bán sỉ, Sở Nghiễm Ngọc có chút tò mò món đồ khắc gỗ kia rốt cuộc là thứ gì, làm cho kim điêu để ý tới mức đó.

Kim điêu đúng là vô cùng xem trọng món đồ kia, nó bay về từ chỗ Đường Viêm, đậu xuống cửa sổ, lại nhảy vào trong nhà, trực tiếp hạ xuống món chạm khắc gỗ kia.

"Món đồ gỗ này rốt cuộc là thứ gì vậy?" Sở Nghiễm Ngọc đưa tay vỗ vỗ lên gỗ, hết sức tò mò đưa ra câu hỏi. Thể tích của thứ này rất lớn, nhưng cũng nhìn ra được phẩm chất không tốt, màu sẫm, đục như phủ sương mù, cảm giác cũng bình thường, hơn nữa khi được mang vào còn mang theo chút mùi chua, khó ngửi, Sở Nghiễm Ngọc tuyệt nhìn không lọt chất liệu gỗ này.

Kim điêu đáp: "Ngươi lột đi lớp vỏ bên ngoài của nó, bên trong có một thứ đồ rất tốt, hẳn là đang giấu bên trong."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, có điều cũng không hỏi nhiều nữa, bảo vệ sĩ đi lấy dụng cụ. Tư Thần cũng ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn y.

Rất nhanh, vệ sĩ đã mang các loại dụng cụ cưa điện này nọ tới, Sở Nghiễm Ngọc ra lệnh cưa bỏ tầng bên ngoài, phần gỗ này dày khoảng chừng mười cm, Sở Nghiễm Ngọc nhìn một chút, bỗng đứng bật dậy từ trên ghế.

"Cẩn thận một chút." Tư Thần nhanh chóng đưa tay giữ lấy y, chỉ lo bụng y khó chịu.

Sở Nghiễm Ngọc vung tay ra hiệu cho anh biết mình không sao cả, đi tới cẩn thận quan sát vật lộ ra bên trong lớp gỗ đã bị cưa bỏ.

Tư Thần cũng là một người có kiến thức rộng rãi, lập tức nhìn thấu đầu mối, nhìn kĩ một lúc, anh trầm giọng kết luận: "Là gỗ trầm hương."

Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày nói: "Đúng là trầm hương, hơn nữa còn là cực phẩm trầm hương, là nam hương hiếm thấy."

Trong lúc họ nói chuyện, vệ sĩ đã nghe theo yêu cầu, cưa đi lớp ngoài cùng của khối gỗ, lộ ra màu sắc hoàn toàn khác với chất gỗ có mùi chua bên ngoài.

Sở Nghiễm Ngọc giơ tay bấm một cái, quả nhiên trong chất gỗ có màu đen thuần kia tự như có nhựa chảy ra, cảm thấy rất dẻo, lượng lại lớn, lượng nhựa nhiều tới làm cho người ta líu cả lưỡi.

Mùi hương thấm đẫm tim gan bay đi xa, mọi người trong phòng sau khi ngửi được đều cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tư duy nhanh nhẹn mạch lạc hơn lúc thường rất nhiều.

Hai người đều là người đã từng thấy qua không ít thứ tốt, rõ ràng loại hương liệu cực phẩm nhường này là vô cùng khó gặp, nói mỗi tấc xứng với một tấc vàng cũng hoàn toàn không phải nói quá, hơn nữa một khối gỗ lớn như vậy, trong giới cây trồng, tuyệt đối còn hiếm có hơn cả vàng.

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy như nhặt được bảo vật, đừng nói tới chuyện quý giá như vàng, đây chính là có tiền có khi còn khó mua được thứ tốt!

Kim điêu lúc này lại nói tiếp: "Ngươi quan sát một chút, bên trong còn có một cành cây, hãy thu nó, bên trong chính là tinh túy của gỗ"

Sở Nghiễm Ngọc không hiểu tinh túy của gỗ là cái gì, có điều vẫn làm theo, y đeo găng tay, lấy cả khối trầm hương ra khỏi vỏ gỗ bên ngoài, Tư Thần vội giúp y một tay, lại thấy y lật qua lật lại mà nhìn, thì nghi hoặc: "Em đang tìm gì vậy?"

"Ừm, tìm một thứ." Trong phòng có quá nhiều người, những người vệ sĩ kia vẫn còn đang đứng đó, Sở Nghiễm Ngọc không tiện giải thích, nên nói mơ hồ một câu.

Tư Thần cũng không thật sự hỏi. Đồ tốt như vậy, hai người cũng không muốn qua tay người khác, lật qua lật lại một hồi, Sở Nghiễm Ngọc cuối cùng cũng thấy được cành cây chôn trong màu đen thuần đặc trưng của trầm hương, kích thước của cành cây kia xấp xỉ ngón tay trỏ, thứ kim điêu nói tới chính là thứ này, y nhanh chóng lấy ra ngoài.

Khi cành cây bị lấy ra, một luồng sáng màu xanh lục âm u chợt lóe lên, nhưng lại biến mất cực nhanh, hút vào trong cành cây màu xanh đen, Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, tuy rằng ánh sáng kia xuất hiện cực nhanh nhưng Sở Nghiễm Ngọc vẫn nhìn ra được một hai, đây chính là tinh túy của gỗ mà kim điêu nhắc tới?

Chuyện Sở Nghiễm Ngọc tìm thấy một khối nam hương cực phẩm hiếm thấy từ trong một món chạm khắc gỗ rất nhanh đã từ nhà họ Đường lan rộng ra, ông cụ Đường là một người yêu thích văn hóa cổ, đồ tốt như vậy, ông nào nỡ lòng bỏ qua, sau khi nghe nói thì lập tức gọi hai đứa cháu nội tới, muốn đi tới chỗ Sở Nghiễm Ngọc để mở mang tầm mắt.

Anh em họ Đường không có nghiên cứu gì trên phương diện này, cảm thấy rất bình thường nhưng lại không chịu nổi tiếng hét trung khí mười phần của ông nội, đành phải cùng ông đi tới đây.

"Đồ tốt, thật đúng là đồ tốt!" Ông cụ như một nhà khảo cổ, cầm kính lúp soi, chỉ còn thiếu mỗi điều nhào lên khối hương liệu này mà thôi, ông cẩn thận quan sát từng tấc một, ngay cả tên tăng động như Đường Viêm còn phải cảm thấy mất mặt, nhanh chóng kéo ông ra.

"Ai, cháu đừng túm vào người ông, để ông ngắm nghía cẩn thận!" Ông cụ cũng không quay đầu lại, vỗ lên tay cậu một cái, bắt đầu khoe kiến thức cho các tiểu bối nghe.

"Nam trầm hương hiếm thấy này chính là trầm hương cực phẩm trong cực phẩm, từ xưa chính là hương liệu tất yếu của hoàng gia. Đặc biệt là một khối được cắt ra hoàn toàn này đã có thể làm ra một cái ghế tựa hai, ba mươi kg, các cháu nhìn mặt cắt này, chính là màu xanh đen, bên trong còn có màu xanh lục ánh lên, loại này được gọi là oanh ca lục, chính là nơi kí sinh cây làm tổ trong đó, sau đó kết hợp với cam lộ, mật ong rừng, kí sinh đặc thù sống trong cây hương sẽ hấp thu, đồng thời kết hợp với một số loại khuẩn đặc thù, dần dần hình thành nên, cần phải mấy trăm năm, thậm chí là trăm nghìn năm mới có thể có một khối to thế này, tuyệt chính là cực phẩm trong cực phẩm, vương của hương."

(đoạn này t không rõ đâu, chém bừa đấy =))

Mắt thấy ông cụ nói càng lúc càng kích động, Sở Nghiễm Ngọc xen vào cực đúng lúc: "Chút nữa cháu sai người gọt một khối ra, đưa tới phòng của ông nhé, ông rảnh có thể nghiên cứu thử xem, chỉ là không biết có thực sự tốt như trong truyền thuyết vậy không."

Ông cụ vừa nghe y nói như vậy thì cũng hơi lúng túng, ông thực ra đúng là rất muốn có được, song vừa nãy căn bản cũng không thể không ngại ngùng nói ra khỏi miệng, dù sao ông cũng là một ông già lại chủ động muốn đồ của các cháu nhỏ, thật sự rất khó mở miệng. Lúc này lại nghe thấy Sở Nghiễm Ngọc nói muốn tặng cho mình, cái tay đang cầm kính lúp của ông lại xiết chặt lại theo phản xạ, cười khan đáp: "Chuyện, chuyện này sao có thể, đồ tốt như thế..."

"Thứ tốt phải dành cho người biết dùng, mới thể hiện được hết giá trị của nó, ông là người có con mắt thưởng thức, chính là Bá Nhạc của khối trầm hương này, đưa cho bọn trẻ con chúng cháu không hiểu gì, bổ làm củi đốt có khi còn đang cảm thấy mùi nồng quá ấy chứ." Sở Nghiễm Ngọc cười tươi rói kết luận, vô cùng nịnh nọt, mà lại còn nịnh khéo không có chút dấu vết.

Trong mắt Tư Thần, đương nhiên vợ mình quyết định thế nào cũng tốt cả, vợ vừa nói anh liền cảm thấy y vừa thông minh mà EQ cũng cao nữa, vô cùng tuyệt vời! Đường Viêm thì không nhịn được muốn trợn mắt trắng, thật không nhìn ra được, Tiểu Ngọc lại là một tên nịnh nọt đấy!

Đường Huyền cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng thấy ông mình đã xoa xoa cái tay đến nỗi sắp tróc cả da, tỏ ý không tiện nhận cũng không nỡ từ chối, thì hơi cong cong khóe miệng, thay ông nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Cảm ơn cậu nhé, ông nội tôi rất thích, chúng tôi nhận."

Ông cụ Đường nghe cháu trai nói vậy thì vui vẻ trong lòng, có điều lại cảm thấy như bị thằng bé này xem thường, không khỏi lườm hắn một cái, khi quay đầu lại thái độ đã lập tức thay đổi, ánh mắt tha thiết nhìn Sở Nghiễm Ngọc, bộ dáng kia, có lẽ là hận không thể tự tay gọt lấy một khối, chạy đi mất.

Sở Nghiễm Ngọc cũng rất nghiêm túc, một lần nữa bảo vệ sĩ chuẩn bị công cụ cắt gọt, để Tư Thần động thủ, lập tức cắt ra một khối hương to bằng bàn tay của đàn ông trưởng thành, xếp gọn vào trong hộp, đưa vào trong tay ông cụ vẫn luôn đưa mắt nhìn tới nhìn lui kia, cười tươi nói: "Ông ơi, ông cầm về thử dùng xem thế nào nhé, ông dùng hết rồi cháu lại đưa thêm cho ông, có điều ông nhớ phải nói cho cháu biết cách dùng với nhé, khi về cháu còn muốn tặng cho mọi người ở nhà họ Tư."

Ông cụ Đường nhận được hương liệu mà vui mừng khôn nguôi, suýt chút nữa đã chảy cả dãi ra như một đứa trẻ, gật đầu, nói liên hồi: "Vậy là đủ rồi, chút nữa ta nhất định sẽ dạy cho các cháu cách dùng hương này, nhà họ Tư ngoài nữ quyến như hoa như ngọc thì toàn là một đám đàn ông thô ráp, ta mà không dạy họ, có khi họ sẽ thực sự bổ ra làm củi đốt mất!"

Tư Thần thân là "đám đàn ông" nhà họ Tư cảm thấy thực sự bị tổn thương, nhà họ cũng đâu phải ai cũng thô ráp đâu, anh chính là một người chồng tốt có chí, lại kiên trì cẩn thận có trách nhiệm đó!

Bởi một khối hương liệu này, mọi người thảo luận cả tối, tận tới lúc nghỉ ngơi, Sở Nghiễm Ngọc mới dành ra được chút thời gian, lấy cành cây kia ra hỏi kim điêu, "Cái thứ tinh túy của gỗ này phải làm sao, ngươi có muốn lấy không?"

Kim điêu liếc mắt nhìn, đáp: "Chôn xuống dưới đất đi."

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

"Nghiễm Ngọc, nên ngủ đi thôi." Tư Thần thu dọn giường chiếu trong phòng ngủ xong, thấy người đi xuống tầng thì nhẹ giọng gọi một câu.

"Chờ chút, tôi quay lại ngay." Sở Nghiễm Ngọc đáp một tiếng, xuống tầng bảo người giúp việc vẫn còn chưa nghỉ tìm cho mình một cái chậu hoa, cho đất vào chậu hộ mình, sau đó cắm cành cây kia vào.

"Vậy là được rồi sao? Có cần tưới thêm nước gì đó không?" Sở Nghiễm Ngọc đặt chậu hoa lên sân thượng, lại hỏi kim điêu.

"Có thể, tưới xong chút nước rồi thì cứ mặc kệ nó." Kim điêu chính là kẻ cuồng sưu tầm chính quy, đặc biệt thích sưu tầm các loại hạt giống, khá hiểu biết trong vấn đề này.

Sở Nghiễm Ngọc đã hiểu, nghe lời nó, y tưới thêm chút nước vào chậu hoa, rồi cũng có thời gian để ý tới nó nữa. Gần đây Tư Thần bắt y phải ngủ đúng vào một khoảng thời gian nhất định, lúc này đã quá giờ rồi, y vẫn còn chưa ngủ, Tư Thần sẽ trực tiếp đi ra tóm người về.

"Em đang làm gì vậy?" Tư Thần thấy y bận tới bận lui bên ngoài, lại chạy vào toilet rửa tay, thì nghi hoặc ngó đầu nhìn lên sân thượng.

"Không có gì đâu, ngủ thôi, buồn ngủ quá." Sở Nghiễm Ngọc đúng là rất buồn ngủ, không nhịn được ngáp dài một cái, hơn nữa trong bụng cũng có chút động tĩnh, vừa nãy xuống tầng tìm chậu hoa, còn bị đạp cho một cái, sợ tới mức y suýt đã lăn thẳng từ trên cầu thang xuống.

—— Bất kể là lúc nào, y cũng có chút khó tiếp nhận nổi chuyện đàn ông có thể mang thai này, thực đúng là quỷ dị...

Tư Thần cong khóe miệng, ôm người lên trên giường rồi cũng leo lên giường, nằm xuống cạnh y, ôm chặt người vào lòng, hôn lên khóe miệng y một cái, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

...

Tòa nhà họ Đường chiếm một diện tích lớn ở tỉnh G, vào buổi tối, xung quanh đều là ánh đèn đường, ánh sáng mập mờ của đèn chiếu lên sân thượng, một tia sáng xanh đen trong chậu hoa chợt lóe lên, sau đó một cái lá chui từ trong đất ra, nhẹ nhàng run rẩy trong không trung, một lát sau, lại có thể một chiếc lá nữa cũng hơi run run chui ra.

Hai chiếc lá non nhẹ nhàng lay động trong không trung, nếu như bây giờ Sở Nghiễm Ngọc ở đây, nhất định có thể nghe ra tiếng thở dài của nó.

"... Cuối cùng cũng sống lại rồi, oa oa oa."

—— Có điều bây giờ Sở Nghiễm Ngọc đang ngủ say, chẳng nghe thấy gì cả.

Kim điêu đang đậu trên giá, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh siêu nhỏ kia, thì mở mắt ra liếc nhìn về phía sân thượng, rồi lại nhắm mắt vào.

Sáng ngày hôm sau, Sở Nghiễm Ngọc tỉnh lại trong lòng Tư Thần, nhớ tới chậu hoa tối qua, thì bò dậy đi tưới nước cho nó, bởi vẫn còn hơi buồn ngủ nên cũng không nhìn kĩ, kết quả là nghe thấy từ trong chậu hoa có giọng nói non nớt đang nói liên thanh, "A nước nước nước! Uống ngon uống ngon, xin cho ta càng nhiều nước hơn nữa! Cám ơn ngươi, ngươi đúng là một người tốt!"

Sở Nghiễm Ngọc tay còn đang cầm bình nước suýt chút nữa đã đánh rơi xuống đất, động vật có thể nói chuyện y còn có thể tiếp nhận, tại sao bây giờ ngay cả chậu hoa cũng nói chuyện được vậy?! Cái quỷ gì đây!

Tác giả có lời muốn nói: Ai bảo đây là truyện về vườn thú vậy, mị rõ ràng là viết về chuyên đề siêu học thuật: con người và tự nhiên còn gì! Các thím xem xem, ngoài động vật ra thì còn có cả thực vật biết nói nhé 23333333