Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 2: Anh Thật Là Đẹp Trai

Mộc Tiểu Đồng đứng ở phía sau Lăng Việt, tay phải nắm chặt lấy cán dao dùng để cắt bánh, lưỡi dao sắc nhọn kề sát cổ anh.

"Tất cả các người không ai được phép tới gần!"

Mọi người đều sợ hãi, hít vào một hơi thật mạnh.

"Làm càn! Bỏ dao xuống! Lập tức bỏ xuống, nếu không tôi không tha cho cô!" Đám người Lăng gia vừa lo lắng vừa tức giận đe dọa.

"Mau thả Lăng thiếu ra!" Mộc Kình Thiên cũng bị động tác này của cô dọa sợ.

Nếu Mộc Tiểu Đồng thật sự làm Lăng Việt bị thương, sợ rằng Lăng gia sẽ không để cho Mộc gia được yên.

"Các người đều lùi xuống cho tôi! Tôi muốn gặp Tống Nho Thần, lập tức gọi anh ấy tới!"

Mộc Tiểu Đồng không thay đổi sắc mặt, lúc này trông cô hệt như một kẻ máu lạnh vô tình. Cô dơ dao lên cười lạnh, "Nếu không, tôi sẽ để anh ta xuống Địa ngục cùng với tôi vậy!"

Người của Lăng gia nghe xong kinh sợ tột độ.

Mấy tên bảo vệ chuẩn bị xông đến cũng chần chừ dừng lại.

Cô dâu điên này còn muốn kéo theo Lăng Việt vào chỗ chết nữa.

Mộc Tiểu Đồng trông thấy đám người ở dưới bục đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí, cô siết chặt cán dao lại. Vì quá khẩn trương nên tay cô có chút run rẩy, lưỡi dao cũng theo đó mà trượt một đường dài trên cổ của Lăng Việt, màu đỏ của máu lập tức hiện ra.

Máu tươi chảy xuống tay của cô khiến cho cô không ngừng sợ hãi.

Thật tâm cô không muốn làm tổn thương bất kì ai.

Nhưng với tình thế bây giờ, cô không còn sự lựa chọn nào khác!

Từ trên cổ Lăng Việt chảy xuống một dòng máu đỏ khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ.

Rất nhanh, sắc mặt của đám người dưới bục hoàn toàn biến đổi, khẩn trương đến độ cuống hết cả lên.

Họ sợ hãi nhìn nhau, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?

“Tất cả các người lùi lại hết cho tôi, cách xa năm mét, nếu không tôi sẽ khiến cho anh ta mất nhiều máu hơn.” Đôi mắt trong veo của Mộ Tiểu Đồng vừa kiên định vừa mạnh mẽ.

Cô cảnh giác nhìn đám người đang chậm rãi lùi lại phía sau, cô siết chặt lấy eo của Lăng Việt, tay phải dùng lực gì lên cổ anh, trầm giọng ra lệnh: "Đi theo tôi."

Mặc dù Lăng Việt bị Mộc Tiểu Đồng kề dao lên cổ uy hiếp, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng chỉ trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh, giống như người bị áp chế lúc này không phải là anh vậy.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Mộc Tiểu Đồng dẫn theo Lăng Việt, lùi lại từng bước một đến căn phòng nhỏ phía trong nhà thờ.

"Mau gọi cho Tống Nho Thần tới, bằng không các người chờ mà nhặt xác Lăng Việt đi!"

Mộc Tiểu Đồng hướng ra phía đám người bên ngoài nói một câu đầy phách lối, rồi “ầm” một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.

"Cô dám làm cho Lăng Việt bị thương, thì tôi sẽ chôn cô cùng với toàn bộ Mộc gia!"

"Nhanh lên, mau gọi cái tên Tống Nho Thần tới!"

"Đáng chết! Chuyện này... Mộc gia không xong với đâu!"

...

Bên ngoài thì đang loạn hết cả lên mà bên trong lại trái ngược hoàn toàn, an tĩnh đến nỗi Mộc Tiểu Đồng có chút sợ hãi.

Cô không nghĩ cái tên này lại phối hợp với mình như vậy, anh ta thật sự còn đi theo cô vào trong gian phòng này, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không hé răng nói một lời, thậm chí ngay cả nửa câu quở trách cũng không có, điều này khiến cho cô có chút chột dạ.

Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn sang Lăng Việt, máu từ vết thương ở cổ vẫn không ngừng chảy ra.

Anh ta không đau sao?

Mộc Tiểu Đồng vẫn như cũ kề sát con dao vào cổ của anh, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Vẻ mặt của Lăng Việt rất bình tĩnh, mặc dù mái tóc có chút lộn xộn, nhưng trông anh vẫn vô cùng cao quý, lạnh lùng mà xa cách. Đôi đồng tử màu lam nhìn thẳng về phía trước một cách trống rỗng. Anh thật sự là một kẻ ngốc sao?

Mộc Tiểu Đồng ra nước ngoài du học nhiều năm, rất ít khi quan tâm đến tin tức trong nước. Nhưng vì thế lực của Lăng gia rất lớn, cho nên đối với người thừa kế của Lăng gia thì cô cũng từng nghe qua.

"Tôi không cố ý làm anh bị thương đâu." Vì vết thương kia không có nguy hiểm đến tính mạng nên cô cũng hơi buông lỏng tâm tình, cô nhón chân lên, muốn xích lại gần anh hơn một chút.

Hương thơm thoang thoảng của cô như lưu lại khắp người anh, Mộ Tiểu Đồng quay đầu sang, mái tóc xoăn đuôi dài như thác nước của cô cũng đung đưa theo, tóc cô rơi lên vai anh từ lúc nào không hay.

"Anh có hiểu tôi nói gì không?"

Mộc Tiểu Đồng hiếu kỳ hỏi một câu, giọng cô lúc này vừa ôn nhu lại pha chút hoạt bát, rõ ràng cùng người làm loạn lúc nãy hoàn toàn không giống nhau.

Hơi thở ấm áp phả nhẹ vào cổ anh, hòa cùng giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai.

Thân thể Lăng Việt bỗng nhiên cứng ngắc, nếu như vừa rồi ánh mắt của anh trống rỗng nhìn chăm chú về phía trước, thì lúc này, vẻ mặt của anh chính là sửng sốt.

Mộc Tiểu Đồng không hề phát hiện sự khác thường của anh, cô hiếu kì nháy nháy mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình.

Dáng dấp của anh thật là đẹp mắt, thậm chí cô còn nhìn thấy rõ cặp lông mi vừa dài vừa dày của anh. Nét mặt anh tuấn mang theo hơi thở quý tộc hệt như vua chúa ngày xưa.

Lăng Việt vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước, anh cố gắng đè nén nội tâm đang kích động của mình. Anh hít một hơi thật sâu, vẫn như cũ không hề cử động, mặc kệ sự tiếp cận thân mật của cô.

"Anh thật là đẹp trai nha!" Mộc Tiểu Đồng không khỏi tán thưởng một câu.

Lăng Việt nghe được lời cô nói, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, đôi môi mím chặt bỗng dưng nhúc nhích.

Mộc Tiểu Đồng rút dao ra khỏi cổ của anh, rồi lùi lại nửa bước, cô không đành lòng áp chế người bị bệnh như thế.

Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ lạ.

"Anh bị làm sao thế?"

Mộc Tiểu Đồng nghi hoặc, thử thăm dò lần nữa xích lại gần anh, nhưng Lăng Việt cũng rất mẫn cảm. Anh lập tức quay đầu sang chỗ khác, không muốn để cho cô nhìn thấy nét mặt của mình.

Thấy vậy, Mộc Tiểu Đồng càng muốn chạy đến trước mặt anh xem rõ ràng, nhưng cô lại thấy vành tai anh đỏ ửng.

Anh sẽ không phải là... xấu hổ đấy chứ?