Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 129: Tôi Đã Nói Sẽ Bảo Vệ Cô (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ông cụ nghĩ đến vẫn đề nối dõi cảm thấy vô cùng lo lắng. Liên quan đến đời sau cơ mà, rất quan trọng đó.

Hứa Mễ Nặc không biết lần đầu tiên mình lấy trộm Di Ái Chi Tâm khiến hai ông cháu hoài nghi trí thông minh của cô.

Thật quá tuyệt!

Kiếp trước nhất định là cô đã cứu vũ trụ, nếu không sao có thể vào được nhà chồng tốt như thế này.

Rõ ràng cất tang vật vào trong túi, thế mà còn kiên định đứng về phía cô.

Sau khi Hứa Mễ Nặc cảm thấy có chút may mắn, nhưng cũng áy náy, từ đó về sau,càng thêm tôn trọng và kính yêu ông cụ.

Còn đối với Viên Diệp Đình, cô không thể hình dung được cảm giác của mình.

Đó chắc chắn là thích.

Nhưng cũng hơi tiếc nuối.

Cô biết, giữa bọn họ không có khả năng, bất luận thế nào, kẹp giữa hai người là Ninh Nhược Phồn đang hôn mê bất tỉnh.

Dù bỏ đi điều kiện gia thế, cô cũng không bằng Ninh Nhược Phồn.

Chưa nói Ninh Nhược Phồn ưu tú hơn cô bao nhiêu lần, chỉ riêng cô ấy và Viên Diệp Đình có tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm, cho dù Hứa Mễ Nặc có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Huống chi, nhìn Ninh Tiệp là biết, ngoại hình của Ninh Nhược Phồn chắc chắn như tiên nữ.

Còn cô, mười phần giống đàn ông. Cử chỉ thô lỗ không nói, khuôn mặt cũng mạnh mẽ phóng khoáng.

Tóm lại không sánh bằng Ninh Nhược Phồn!

Vì thế cho dù nhà họ Viên làm rất nhiều chuyện khiến cô cảm động, cho dù giữa cô và Viên Diệp Đình lặng lẽ nảy sinh thứ tình cảm mập mờ, hai người bọn cô cũng không có kết quả.

Nhưng đã không có kết quả, tại sao không hưởng thụ thời gian ở cùng nhau cho tốt.

Mỗi lần nghĩ đến, sau khi Ninh Nhược Phồn tỉnh lại, mình phải đem tất cả mọi thứ trả lại cho cô ấy, Hứa Mễ Nặc vô cùng đau lòng.

Đây không phải trò đùa, là thật sự khổ sở và luyến tiếc.

Nhưng Hứa Mễ Nặc là người lạc quan tích cực, nếu biết cuối cùng phải chia tay, cô sẽ hưởng thụ hiện tại.

Vì thế thời gian ở cùng Viên Diệp Đình, cô càng thấy quý trọng.

Còn đối với Ninh Tiệp đang tạm ở nhà họ Viên, Hứa Mễ Nặc có cảm giác rất quen thuộc, loại quen thuộc này khiến cô cảm thấy hơi nguy hiểm.

Mặc dù Ninh Tiệp rất ít nói chuyện, rất ít nhìn người khác, luôn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng Hứa Mễ Nặc cảm thấy cậu ta không phải bị tự kỷ.

Chắc cậu ta chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề, không muốn bị người khác quấy rầy thôi.

Không biết vì sao, Hứa Mễ Nặc vô cùng khẳng định suy đoán của mình, cô không biết vì sao Ninh Tiệp lại giả vờ là thiếu niên tự kỷ, có lẽ chị gái không ở đây, cậu ta muốn tự bảo vệ mình.

Nghĩ tới đây, Hứa Mễ Nặc dành cho Ninh Tiệp rất nhiều quan tâm và an ủi.

Cô thỉnh thoảng kéo Ninh Tiệp đi dạo vườn hoa, chơi đùa.

Lúc đầu, Ninh Tiệp rất kháng cự, căn bản không để ý đến Hứa Mễ Nặc.

Nhưng trước những yêu cầu hết lần này đến lần khác của cô, ba lần kiểu gì cậu ta cũng sẽ đồng ý một lần.

Nhưng điều này làm cho Hứa Mễ Nặc rất vui vẻ, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với tốn công vô ích.

Còn Viên Diệp Đình thấy cô đối xử thật lòng với Ninh Tiệp, trong lòng có chút cảm động.

Thật ra Hứa Mễ Nặc không cần như thế, nhưng cô vẫn biểu hiện tốt như vậy.

Viên Diệp Đình cũng biết vì sao cô làm vậy, trong lòng càng thương tiếc cô nhiều hơn.

Nhưng Viên Diệp Đình không ôm tâm tư gì với Hứa Mễ Nặc, huống chi Ninh Nhược Phồn còn đang hôn mê bất tỉnh, nghĩ tới đoạn quan hệ khó cắt đứt này, đầu của Viên Diệp Đình phình lớn.

Bây giờ cuối cùng Viên Diệp Đình cũng nếm mùi đau khổ, nhưng vui vẻ chịu đựng.