Translator: Waveliterature Vietnam
Ellen thực sự ngưỡng mộ kẻ nói dối trước mặt anh! Thất sự rất biết tìm cho mình một lối thoát. Nếu như không phải vốn có tính khoe khoang, da mặt dày như vậy, trở thành một chính trị gia xảo trá cũng không tệ!
"Thầy thấy rằng tất cả các bạn đã mua bộ tác phẩm đầy đủ của tôi - rất tốt. Thầy nghĩ chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra ngày hôm nay. Không cần phải sợ - hãy nhìn vào cách bạn học, bạn hiểu bao nhiêu..."
Gilderoy phát xong bài kiểm tra, trở lại bục giảng nói: "Cho các em 30 phút. Hiện tại – bắt đầu!"
Ellen nhìn vào tờ giấy, mối liên hệ giữa những vấn đề này và thuật phòng ngự hắc ma pháp!
1. Gilderoy thích màu gì nhất?
2. Tham vọng bí mật của Gilderoy. Lockhart là gì?
3. Bạn cho rằng thành tựu lớn nhất của Gilderoy.Lockhart cho đến nay là gì?
4. Vì vậy …, đầy đủ trên ba mặt của một tờ giấy, cùng một đề tài là:
5. Sinh nhật của Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Món quà sinh nhật lý tưởng của anh ấy là gì?
Nửa giờ sau, Lockhart thu lại bài kiểm tra và liếc nhìn toàn bộ sinh viên trong lớp học.
"Này - hầu như không ai nhớ màu Đinh Hương yêu thích của tôi. Tôi đã đề cập đến nó trong" Một năm với Người tuyết Tây Tạng ". Có một vài học sinh đọc "Đi lang thang với Người sói"một cách cẩn thận "- Tôi là Chương 12 của cuốn sách nói rõ rằng món quà sinh nhật lý tưởng của tôi là tất cả những người biết phép thuật và không biết phép thuật sẽ hòa hợp với nhau - nhưng tôi sẽ không từ chối một chai rượu whisky ngọn lửa cũ của Auger! "
Anh hướng về sinh viên trừng mắt một cái. Thế nhưng hình ảnh của anh trong tâm trí của mọi người quá sâu sắc, nhiều bạn nam đã không kìm chế được nên phá cười rất mất lịch sự.
Lúc này, Ellen giơ tay: "À, tôi nhớ bạn, học sinh xuất sắc Ellen! Hãy cho tôi xem bài kiểm tra của bạn."
Gilderoy nhìn thấy Ellen và rút giấy tờ của Ellen ra. "Điểm 10, Ellen đã trả lời tất cả các câu hỏi của tôi, và được rồi! Tuyệt vời!" Lockhart nói với một nụ cười, "Rất tốt! Cho Ravenclaw thêm 10 điểm!"
Trên thực tế, Ellen chỉ không quen với việc để tất cả giấy tờ của mình trống rỗng, nhưng anh ta không muốn trở mặt quá nhanh với Gilderoy. Dù sao đối phương cũng là một giáo sư. Nếu có biện pháp phòng thủ, điều đó không vui chút nào. Đối phương sẽ trở thành một người được sùng bái.
Ellen tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Giáo sư, nói về người tuyết, không ai có thể làm điều đó khi tiếp xúc gần gũi, ngoại trừ thầy!"
"Tất nhiên, thầy có thầy tiếp xúc rất tốt với nó, nó rất thân thiện với tôi." Gilderoy nhìn Ellen một cách trìu mến.
"Trong trường hợp này, thầy đã sống với người tuyết trong một năm, làm thế nào thầy có thể tránh bị nó nuốt chửng? Nó sợ điều gì?" Ellen thẳng thừng chỉ ra vấn đề. Nhiều con quạ thông minh đã nhìn thấy nó. Vấn đề, nhìn giáo sư Gilderoy Lockhart trong sự hoài nghi.
Như đã biết đấy, người tuyết được Bộ Pháp thuật công nhận là sinh vật ma thuật bốn sao. Nó là động vật gốc Tây Tạng. Mọi người nghĩ rằng có một mối liên hệ cần thiết giữa nó và quái vật, nhưng không ai có thể đến gần con vật để thực hiện các thử nghiệm cần thiết. Cơ thể của nó cao gần tới 15 thước Anh, nó được bao phủ bởi lớp lông trắng tinh từ đầu đến chân. Điểm quan trọng nhất là khi nó bước đi, bất kỳ thứ gì xa lạ sẽ bị nó nuốt chửng. Người tuyết sợ lửa, phù thủy có bản lĩnh có thể đuổi nó đi, nhưng nó đã liên hệ chặt chẽ với nó trong một năm, ngoại trừ mô tả riêng của Lockhart, điều này chưa bao giờ được thực hiện bởi một thuật sĩ.
"Cái này…Ừ…Có lẽ em nên tự mình đi tìm câu trả lời trong sách. Thư viện và sân vận động sẽ trở thành người bạn tốt của em cả đời."
Vào buổi trưa, Ellen thấy rằng những người trong khán phòng đang nói về giáo sư Gilderoy Lockhart, kinh nghiệm không may ở Gryffindor trước khi họ tham gia lớp học. Nhiều người đã chứng kiến anh ta bị một tiểu yêu tinh của quận Cornwall đuổi và chạy trốn vào văn phòng - không có gì lạ khi Ellen chỉ là một bài kiểm tra viết an toàn khi họ ở trong lớp.
Người ta kể rằng khi ellen ở trong lớp, từ lớp đầu tiên của giáo sư Lockhart đã chạy ra hành lang của Hogwarts gây sự. Những con ma Pippi rất phấn khích dưới sự tán loạn, quay cuồng và nhảy múa, và giúp đỡ. Còn đưa cho các tiểu tinh linh những bộ áo giáp, ném đi rất nhiều chân dung và phá vỡ một vài chiếc đèn chùm. Filch nhặt cây chổi và đuổi theo họ. Họ giật cây chổi và trừng mắt vào tai của Filch cầm nó lên và vứt ra ngoài cửa rơi trên bãi cỏ.
Các pháp sư nhỏ muốn giúp giải quyết vấn đề, nhưng bị họ bị Filch bắt nên ai cũng chán ghét, vui trên nỗi đau của người khác, nên không có ai tiến lên. May mắn thay, Giáo sư McGonagall đi ngang qua, bắt được yêu tinh hỗn loạn, và đưa họ cho giáo sư Lockhart.
Bữa trưa này rất ngon! Thỉnh thoảng Ellen ăn bánh táo và ăn súp nấm. Đôi tai nhạy cảm nắm bắt những câu chuyện phiếm xung quanh. Khi nghe thấy trải nghiệm đáng tiếc của Gilderoy, Ellen cảm thấy bình tĩnh và thoải mái.
"Anh ta chỉ muốn cho chúng ta một số cơ hội thực tế." Giọng Hermione vang lên, và Ellen cau mày vô thức.
"Thực tiễn?" Giọng Harry tràn ngập sự hoài nghi, "Hermione, bạn nghĩ biết rõ về anh quá rõ! Nhưng nhìn thấy bạn vẽ một trái tim lên thời khóa biểu ngay giờ học phòng thủ ma thuật đen, tôi đã có thể lý giải! Nhưng tôi nghĩ rằng, anh ta không biết cách thu phục những con yêu tinh đó! Nếu không phải vì bạn thi triển lời nguyền đóng băng, tôi nghĩ anh ta cũng không biết làm thế nào để kết thúc!"
"Nói bậy." Hermione nói, "Các bạn đã xem qua sách của anh ta – hãy nghĩ về những điều tuyệt vời mà anh ta đã làm.."
"Là chính bản thân cảu anh ta nói anh ta đã làm." Ron thầm thì nói.