Translator: Waveliterature Vietnam
Trở về trong sự vui vẻ, nhóm Ravenclaw đã có một buổi tiệc vui vẻ cả đêm nên giờ là lúc mọi người điều chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ có cả mùi thơm của kẹo ngọt.
Nhưng sau đó, chủ đề sốt dẻo nhất của Hogwarts chính là "Mật thất và người thừa kế." Các sinh viên không bàn về chủ đề nào khác, mà chỉ bàn luận về chuyện Mrs. Norris bị tấn công cả ngày. Biểu hiện của Filch từng phút từng giây khiến người khác không quên được chuyện này: Ông ta thường xuyên tới lui nơi Mrs Norris bị hại, giống như nghĩ rằng thủ phạm có thể quay trở lại.
Ellen nhìn thấy ông dùng "Chất tẩy ma thuật cổ quái của Scow" để lau sạch văn bản trên tường; nhưng nó vẫn vô ích, những văn bản kia vẫn sáng ngời rực rỡ trên bức tường đá kia.
Ellen không rõ vì sao ông không đi nhờ các giáo sư khác giúp đỡ, mà Dumbledore cũng cho phép ông không cần lau sạch các chữ kia trên tường. Điều này đối với các tiểu phù thủy, mỗi ngày họ đi qua nơi này, thấy nó như một sự nhắc nhở: Mật thất được mở ra, học viện sẽ gặp nguy hiểm!
Có lẽ các giáo sư đã quá bận, nên không quan tâm đến những điều này? Mặc kệ dù nguyên nhân gì, vì sự cẩn thận, nên Ellen không tự tiện hành động lỗ mãng. Trước mắt, bức tường này đã nhận được không biết bao nhiêu sự chú ý của sinh viên và giáo sư, do anh không muốn mình bị đẩy vào sự dư luận, tự chuốc khó khăn cho mình, nên anh đã không hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi thấy Filch hết sức để xóa đi những từ đó, tràn đầy chán nản và đầy thất vọng, Ellen vẫn không thể không cảm thấy thương hại.
Đương nhiên, người đáng thương cũng có chút đáng trách, nếu như Filch không tuần tra hiện trường vụ án, trừng hai mắt màu hồng, lẻn vào hành lang bí mất, sau đó đánh vào những sinh viên không có phòng thủ, trăm phương ngàn kế kiếm cách để giam cầm chúng, đổ lỗi cho bọn họ như
"Tiếng thở quá mạnh", hoặc "Biểu hiện có chút đùa cợt".
Dù cho không khí của trường có căng thẳng như thế nào, đối với các giáo sư, về công việc giảng dạy hàng ngày, nghĩa là, khối lượng công việc nhiều hơn so với trước đây. Ellen đoán rằng các giáo sư có thể cảm thấy rằng các sinh viên không kiên nhẫn và muốn dựa vào gánh nặng của khóa học. Hãy để các sinh viên không có tâm tư nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng mà điều này cũng không có nhiều tác dụng, thời gian các sinh viên ở thư viện càng ngày càng tăng, cả số lượng người cũng tăng, nhưng những cuốn sách mà mọi người tìm kiếm không chỉ là bài tập về nhà, mà còn là những cuốn sách liên quan đến căn phòng bí mật và lịch sử của Hogwarts.
Ellen rời khỏi thư viện mỗi ngày. Trước khi rời đi, anh thường xuyên áp dụng một câu thần chú để giúp bà Pince sắp xếp bàn ghế của thư viện.
Bà Pince nói với Ellen, « Em lúc trước đã xem qua "Hogwarts: Một đoạn lịch sử của học viện" giờ tất cả đều bị mượn hết" cô nói qua, rồi dùng cây chổi lông gà quét vào giá khu sách cấm, "nó đã được đăng ký mượn đến hai tuần. Quyển sách này chưa từng có người mượn nhiều đến vậy, bởi vì nó quá dày! Tôi hy vọng những pháp sư nhỏ này có thể chăm sóc những cuốn sách này, không viết nguệch ngoạc."
Ellen có một chút chột dạ nên sờ vào cái mũi, anh rất thích vừa đọc vừa vẽ, mặc dù đã xóa đi những từ sau khi đã đọc xong, nhưng khi nghe bà Pince nói như vậy, anh vẫn có chút cảm thấy xấu hổ.
"Khục khục," Ellen hắng giọng một cái, tránh đi những bụi bặm mà bà Pince mới phủi, "Sẽ không đâu, bà có sử dụng câu chú ngữ, nên sẽ không có một tiểu phù thủy nào dám mạo phạm với cuốn sách, không tùy tiện vẽ viết lên trên nó." Lấy quyển sách dày "Hogwarts: một đoạn lịch sử của học viện" đánh vào đầu thì so với đánh bằng viên gạch sẽ không có sự khác nhau lắm!
Bà Pince hoài nghi nhìn Ellen, nếu như chưa từng bị đánh, thì làm sao lại biết được rõ ràng như vậy?
Ellen nhún vai, lấy ra những cuốn sách mà mình muốn mượn và đưa nó cho bà Pince.
"Cuốn sách động vật bí ẩn"? Người quản lý thư viện bà Pince, là một người phụ nữ tính khí rất hung dữ, gầy gò, giống như một con gián suy dinh dưỡng. Cô nhấc cuốn sách lên, kiểm tra cuốn sách cẩn thận trước ánh sáng, và sau đó thành thạo đăng ký những thông tin liên quan đến những cuốn sách mà Ellen mượn.
Đưa cuốn sổ đăng ký cho Ellen và để Ellen ký tên của anh trên thẻ. "Hãy cẩn thận, cuốn sách này là cuốn sách xuất bản đầu tiên, rất quý giá. Dumbledore nghĩ rằng nếu nó không nguy hiểm, nên mở cho các phù thủy nhỏ!" Bà Pince cau mày, rõ ràng là không công nhận quyết định của hiệu trưởng.
"Nhưng đừng viết nguệch ngoạc, đừng phá làm hư nó!" Bà Pince liên tục dặn dò Ellen, thân hình gầy gò đứng thẳng, đôi mắt sắc bén trông như đại bàng, nhìn chằm chằm vào Ellen.
Ellen liên tục hứa rằng anh ta sẽ không bao giờ phá sách và làm mất nó. Bà Pince cho phép Ellen, người đang ôm trong lòng những cuốn sách ngăn nắp rời đi.
Trên thực tế, nếu như có thể, Ellen cũng không muốn mượn nó về đọc, thế nhưng sách này không thích hợp đọc tại thư viện. Bởi vì nó không chỉ có đồ án động vật, mà còn dùng phép thuật để thu gom lại âm thanh của động vật trong cuốn sách. Hơn nữa không còn những nơi nào thần kỳ, để cho Ellen đọc và khám phá.
Mặc dù bà Pince đặt cuốn sách lên cao và giấu trong góc của kệ sách từ xa, Nhưng Ellen nhìn vào cuốn sách theo thứ tự của kệ sách, có thể thuận lợi kiếm ra quyển sách này.
Quay trở lại ký túc xá, Ellen nhân lúc Edward vẫn chưa ngủ, không thể chờ đợi lật sách, mở sách và vẽ vô số con rắn biển lớn nhỏ trên tấm bìa cứng đầu tiên, có lẽ tác giả thích hình ảnh của con rắn biển! Ellen nhún vai và tiếp tục đọc.
Tiếp theo là một trang phụ màu trắng, phía trên đề tên tác giả và ngày xuất bản. Tác giả của cuốn sách này hóa ra là một phù thủy người Pháp, và phụ trách văn bản của tác giả là Jean-Baptiste DePanafie. Chịu trách nhiệm chính cho bức tranh là Camille Jean Visard. Nhà xuất bản là cửa hàng Dairol bắt đầu vào năm 1831.
Ellen mở cuốn sách và nhìn nó với sự thích thú. Cuốn sách này giới thiệu các sinh vật ma thuật thành sáu khía cạnh: "Rồng và rắn, quái vật bốn chân, quái thú có cánh, quái thú biển, quái vật nửa người, giống hỗn hợp". Không chỉ giới thiệu dưới dạng văn bản, mà còn có hình ảnh minh họa, hơn nữa còn cho thấy hình dáng và cấu trúc bên trong của động vật: lông, xương, cơ bắp, nội tạng, móng vuốt, thậm chí cả râu, phân, mà còn nói về chúng sinh sản như thế nào, tăng trưởng, săn mồi, hoạt động ở đâu trong khu vực, giống nào, kỹ năng nào.
Điều đầu tiên cần làm của Ellen là lật cuốn sách sang trang của Xà quái. Điều đầu tiên nhìn thấy là phần giới thiệu của văn bản, và cuốn sách "Sinh vật ma thuật ở đâu" so với sách vở không khác nhau gì mấy nhưng trên trang minh họa, phần trên được vẽ, phía trên là quá trình con xà quái được sinh ra, phía dưới là một con rắn lớn có màu xanh lá, trên đầu có một cọng lông vũ màu đỏ. Nó mở miệng rất to và để lộ những chiếc răng nanh dài, và đôi mắt to màu vàng nhìn chằm chằm vào Ellen.
Ánh mắt Ellen cũng chống lại nó, nhưng cũng cảm thấy toàn thân hơi cứng ngắc trong vài giây. Một dòng chữ xuất hiện ra trong sách, "bất kỳ ai nhìn vào ánh mắt của nó, cũng điều sẽ bị mất mạng ngay tức khắc."