Editor: Waveliterature Vietnam
Jessica với tư cách là một người đại diện, tìm thấy Leonard Nox, ý muốn trở về nhà.
Leonard Nox không chút do dự liền đồng ý, kỳ thật ông cùng chán ghét những nơi như thế này, nhưng ở nơi làm việc thì mọi người không thể nào làm theo những gì họ muốn một cách tùy hứng.
Nhưng chỉ cần có lý do phù hợp, ví dụ, mượn cớ để đưa cháu gái dễ thương này về nhà nghỉ ngơi, thì tất nhiên có thể thông cảm được, và rời khỏi nơi này một cách thuận lợi.
Cuộc chiến danh lợi này, đối với những người mưu cầu danh lợi thì chính là đường mật, còn đối với những người bình thường thì chính là cái lồng xiềng xích.
Năm người dễ dàng rời khỏi Tòa nhà Woolworth, Leonard và Iain đi phía trước.
Iain đã không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng anh cũng có thể rời đi, anh giống như một con ngựa hoang bị trật khớp, bước đi hiên ngang không sợ ai ở phía trước.
Leonard Nox đi ở phía sau, kỳ thật ông mới là người mệt nhất, Leonard Nox thấy bọn trẻ tự do dùng những món ăn ngon, yên lặng thưởng thức, còn ông phải đương đầu với những cuộc xã giao nên ông vô cùng hâm mộ bọn trẻ.
Lúc này, tình huống phát sinh xuất hiện, một vài phù thủy đeo mặt nạ xuất hiện ngay trước mặt Iain, kéo tay anh ta và trực tiếp thực hiện di hình ảo ảnh bắt anh đi.
Giám đốc mới của Ngạo La, Leonard Nox không cảnh giác, vì vậy nên bọn họ đã thành công, phục hồi lại tinh thần gạt bỏ đi sự mệt mỏi của mình, Leonard Nox nhanh chóng hành động, hung hăng đập một đấm vào tường.
"Leonard Nox, bây giờ không phải là lúc tự trách. Anh phải đi thông báo cho Ngạo La, ta và Jessica cùng Ellen đi cứu Iain trở về, sau đó sẽ đến tìm anh. Chỉ cần nhanh chóng hành động, nhất định sẽ có thể tìm thấy dấu vết." Giáo sư Flitwick bình tĩnh đề nghị.
Khuôn mặt của Leonard cho thấy một chút kiên nghị, gật đầu và chạy nhanh đến Tòa nhà Woolworth.
Trên bầu trời đầy sao và ánh sáng đèn chiếu xuống, những công trình của thành phố New York nối tiếp nhau. Hình dáng của chúng lờ mờ, giống như một con quái vật khổng lồ với cái miệng lớn mở ra, nuốt chửng cậu bé Iain.
New York lớn như vậy có thể tìm ở đâu bây giờ?
Jessica khuôn mặt thể hiện sự yếu ớt và tuyệt vọng, cô là chị gái mà để em trai bị bắt ngay trước mặt mình, cô bây giờ chỉ muốn mình mới là người bị bắt!
Giáo sư Flitwick dẫn theo Ellen và Jessica thực hiện ảo ảnh di hình trở về trong nhà.
Nhìn vào Jessica đang thể hiện sự sụp đổ, giáo sư Flitwick dặn dò: "Jessica, cháu chịu trách nhiệm ở nhà chờ đợi tin tức. Nếu có tin tức từ Iain, cháu hãy sử dụng con cú mèo để truyền tin đi kịp thời.
Điều này rất quan trọng, cháu có hiểu không?"
Sau đó, ông quay sang Ellen dặn dò: "Thông mình linh hoạt một chút, hãy xem trọng con bé."
Ellen gật đầu biểu thị đã hiểu.
Jessica không quan tâm đến những cơn gió lạnh của đông vào ban đêm, kiên trì đứng trước cửa, nhìn ra bên ngoài với một bầu trời tối đen như mực, không ngừng cầu nguyện Mai Lâm, cầu xin nhận được tin tức của Iain.
"Ngọn lửa cháy hừng hực" Ellen dùng đũa phép chỉ vào lò sưởi trong tường, nhiệt độ rất nhanh đã lên cao, "Nghe nói Duemstrang trong học viện đã dùng rất tốt ma chú lử để giữ ấm, đáng tiếc anh không học ở vương quốc Anh." Ellen không thể không nghĩ về một số lời giới thiệu về trường học ma thuật mà tôi đã thấy trong hiệu sách.
Lắc đầu, Ellen ngồi cạnh Jessica, bốn chiếc hộp mà Tổng thống Piquile đưa cho họ nằm ngay trên bàn, chúng được sắp xếp gọn gàng, nhưng cả hai đều không có tâm trạng để mở nó ra xem.
Ellen đang tự suy nghĩ, ai đã là người bắt cóc Iain? Là đồng lõa của kẻ Henry kia đến báo thù sao?
Vậy thì tại sao họ không trả thù Leonard? Rốt cuộc, mọi chuyện rất rõ, chính Leonard đã bắt Henry.
Nếu không phải vì Henry... Ellen nghĩ về quả trứng rồng mà anh ta bất ngờ có được hôm nay.
Thế giới thực sự đầy cạm bẫy ở khắp mọi nơi, nó chính là nơi để thử thách mọi người.
Iain cũng giống như anh, điều là thiếu niên, điều có mái tóc vàng rực, cùng với đôi mắt xanh lam như nước biển.
Nếu như chỉ nghe mọi người nói, chưa từng gặp qua hai người, rất có thể nhầm lẫn hai người họ.
Ellen cảm thấy, nếu như anh đoán không sai, thì Iain sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cuối cùng, bên kia vẫn muốn biết tin tức về quả trứng rồng từ miệng anh ta.
Nhưng trong lòng Ellen vẫn có một chút áy náy, nếu như theo sự suy đoán này, thì chính Ellen đã liên lụy đến Iain.
Dường như nghe thấy lời cầu nguyện của Jessica và lời xin lỗi của Ellen, Iain, người đã bị ma chú đánh trúng đã tỉnh dậy, điều này xuất hiện ngoài những gì mà bọn đạo tặc dự kiến.
Dù sao từ nhỏ được nhận nuôi từ từ chú với tư cách là Ngạo La – Leonard Nox đã huấn luyện cho đứa trẻ này, Iain sớm tỉnh dậy chính là nhờ vào sự chăm chỉ và khổ luyện của anh ta.
Anh vươn tay ra, và bất ngờ chạm tay vào một cái rương băng lạnh, với sự vuốt mạnh đến một con cóc lớn đã khiến anh càng thêm hoảng sợ.
Iain nội tâm có chút bất an. Không biết ai, người nào đã đánh anh ngất xỉu, sau đó lại thức dậy trong một cái rương lớn không có một chút gió nào lọt vào, bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy, nội tâm có một nỗi sợ hãi không thể nào diễn tả được.
Ian không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, và chỉ có thể chịu đựng những tiếng phập phồng từ miệng của chiếc hộp này vang lên.
Lòng của anh đang dần trầm xuống, không biết mình sẽ được đưa đi đâu. Khi nào chú Leonard mới có thể tìm thấy được anh?
Tòa nhà Breckenbury là một tòa nhà tráng lệ trên sông Hudson. Khuôn viên rộng lớn của tòa nhà đã làm cho tòa nhà cách biệt với những chuyện ồn ào xung quanh nó.
Khu vườn này dường như là một quan chức cao cấp hoặc của một doanh nhân giàu có nào đó.
Nhìn từ xa, khó có thể tìm thấy một ánh sáng từ vô số cửa sổ của tòa nhà này. Chỗ này dường như vô cùng hoang vắng, gần như không có một ai đi ngang qua nơi này, và chủ nhân của ngôi nhà dường như đã rời khỏi từ rất lâu.
Đã từng có những người Muggles nghĩ về cuộc thám hiểm ở đây, nhưng ngay cả những người đủ can đảm để đặt chân đến đây, họ thường điên loạn và la hét những điều mà người khác không hiểu.
Dần dần, nơi đây đã được coi là điềm xấu, không có bất kỳ một Muggle nào can đảm tới gần.
Nhưng hôm nay, hai pháp sư áo choàng đen đeo mặt nạ mang theo một hộp cồng kềnh nặng nề và đến tòa nhà.
Khi đến nơi, họ tìm thấy một cánh cửa nhỏ trong một thời gian ngắn, nó là cửa sau của một con hẻm giữa hai bức tường vườn.
Iain cuối cùng đã được thả ra khỏi hộp và rơi xuống đất. Thế nhưng cậu thiếu niên thông minh đã chống lại cơn đau, không gây ra bất kỳ tiếng động nào và vẫn giả vờ bất tỉnh.
"Đừng đánh đập hắn ta! Thông báo phu nhân sao?" Một người nó.
"Không đâu! Tất nhiên, tôi đã gửi thư rồi." Một người khác trả lời.
"Sau khi công việc này hoàn thành, chúng ta có thể nhận được một khoản hoa hồng lớn!" Người đầu tiên nói chuyện đã cười to vài tiếng.
Iain thừa cơ hội bọn họ nói chuyện và lặng lẽ thả ra đôi cánh ma, hy vọng anh chàng ma thuật nhỏ bé này có thể giúp anh mật báo.
Đôi cánh ma thuật nhẹ nhàng lén lút bay đi trong bóng đêm, không có khiến cho hai phù thủy kia phát hiện.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa sau được nhẹ nhàng mở ra. Một pháp sư gầy gò lấy khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy bọn họ, liền ra dấu bảo hai người bọn họ mang theo Iain đi qua.