Editor: Waveliterature Vietnam
Điều khiến cho Percy càng xấu hổ hơn, khi nghe Bill nói rằng người đã mở cánh cửa sáng nay chính là – Ellen.
Percy lúng túng hướng về Ellen nói lời cảm ơn, Ellen giải bộ như không nhìn ra bộ dạng ngượng ngùng của Percy, cười rồi gật đầu. Trước ánh mắt không đồng ý của Arthur, Percy đỏ mặt, lần nữa lớn tiếng nói lời cảm ơn.
Vào đêm cuối cùng trước khi rời Ai Cập, mọi người đã đến Chợ đêm phù thủy sông Nile. Các vật phẩm ma thuật trên chợ đêm thật rực rỡ, và được các phù thủy hoan nghênh thích thú nhất chính là bùa hộ mệnh.
Trong quá trình tham quan kim tự tháp, những lá bùa kỳ cục khác nhau được treo trước ngực của xác ướp trông rất ấn tượng.
Ron, người đã nhìn thấy bùa hộ mệnh con bọ cánh cứng, thiếu chút nữa anh đã hét lên ngay tại trung tâm thành phố.
Ron không dám dừng chân trước bùa hộ mệnh này, nhanh chóng đi đến các sạp hàng khác, à trở nên thích thú với thứ gì đó giống như một cái ly nhỏ trên đỉnh.
"Đây là một ống dòm bỏ túi. Nếu như xung quanh có người đáng nghi ngờ nó sẽ phát ra ánh sáng, xoay tròn." Người bán hàng quấn trong chiếc khăn trùm đầu màu trắng nhiệt tình giới thiệu.
"Nhưng hiện tại nó vẫn đang tỏa sáng và xoay tròn." Ron không khách sáo chỉ ra điều bất thường.
"Chà - ồ -, như mọi người thấy đấy, người đến rồi đi, nói không chứng có điều gì đó không đáng tin, những người không đáng tin cậy đang ở gần đây." Người bán hàng chớp mắt quay lại, cố gắng giải thích.
Sau một só mặc cả, Ron đã dùng năm bạc Sickles, và có được một cái kính dòm bỏ túi. Ron cảm thấy rất hài lòng với cái kính dòm mới này, phát hiện Ellen vẫn đứng ở trước sạp hàng, cùng với người bán hàng đang trò chuyện cái gì đó.
Ron hiếu kỳ kìm nén nỗi sợ hãi về lá bùa hộ mệnh con bọ hung, rồi bước về phía trước lần nữa. Ellen rút ra một lá bùa, với hình con bọ cánh cứng, có con mèo, bọ cạp, thậm chí con heo, đây không phải là tất cả.
"Ellen, tại sao bạn lại mua nhiều bùa hộ mệnh vậy? như thế sẽ rất nhiều tiền…" Ron ghen tị với việc Ellen có rất nhiều tiền tiêu vặt.
"Những chiếc bùa hộ mệnh này có chức năng khác nhau, một số trong số chúng rất đẹp và chúng rất thích hợp để tặng quà cho bạn bè và người thân." Ellen đã chọn được rất nhiều lá bùa hộ mệnh trước sự giới thiệu nhiệt tình của người bán hàng, một lượng khách lớn đã đến trước cửa, họ đứng trước người bán hàng không nhịn được mở miệng cười.
Ở chợ đêm, họ cũng nếm thử rất nhiều món ăn đặc sản của Ai Cập.
Trong lúc này, ánh sáng của kính dòn phát ra không ngừng, "Nó nhất định đã bị hư, Ron!" Percy đề nghị anh trở lại đổi một cái mới.
"Quay lại cũng vô ích, chỉ quán sẽ không thừa nhận. Nơi này có rất nhiều hàng giả và kém chất lượng bán cho các du khách phù thủy, không đáng tin cậy." Bill từng ngụm từng ngụm thưởng thức món súp Cẩm Quỳ.
Súp Cẩm Quỳ được nấu xong, rất đậm đặc và sệt, hương vị cũng rất ngon, Bill vô cùng yêu thích.
"Kính dòm cũng không tệ." Ron nói với Ellen, "Bill, anh ta đã không phát hiện George và Fred đã lén bỏ con bọ cánh cứng vào trong chén súp của mình."
Nhưng Ellen đã không cùng cách nhìn với Ron, anh liếc nhìn con chuột đang ở trên vai của Ron.
Kính dòm thật sự không hề xấu, nhưng nguyên nhân khiến nó cứ xoay tròn và phát ra ánh sáng,, phần lớn là do phát hiện ra Animagus này.
Hiện tại Ellen có thể không có lòng tin ở Ai Cập có thể ra tay, và cam đoan rằng đối phương không thể cháy thoát hoặc không thể gây tổn thương cho người: "Hơn nữa vào thời điểm này việc nên làm tốt chính là lập nên kế hoạch với một số lợi ích cho bản thân, rồi sau đó đến khi trở về vương quốc Anh thì chuẩn bị và sắp xếp nó."
Trở về vương quốc Anh, Ellen đã từ chối lời mời của gia đình Weasley đến căn phòng rách nát để ở tạm thời, anh không thể chờ đợi thêm và muốn gặp người thân của mình.
Mặc dù phần còn lại của kỳ nghỉ chỉ là một tuần ngắn ngủi, thế nhưng tất cả mọi người điều vô cùng trân trọng từng phút từng giây. Mẹ Morgan Lefey làm mọi cách để làm cho đứa con trai trở về hạnh phúc.
Mà Arthur và Luân lại quan tâm nhiều hơn chính là phép thuật của Ai Cập.
Daisy và Emily cầm một đống bùa hộ mệnh mà Ellen đã mang về, Daisy đã trao cho em gái Emily một tấm bùa hộ mệnh hình con gấu, "chú gấu nhỏ ngọt ngào, em hãy mang cái này bên mình."
Emily vui mừng nhận lấy và đeo lên cổ của mình "Ai Cập cũng có gấu sao?"
Sau khi nhận được tin nhắn đến từ Hogwarts về danh sách những cuốn sách cần chuẩn bị, Ellen đã từ chối ý tốt của gia đình và đi đến góc ngõ hẻm đối diện để mua những vật phẩm cần thiết.
Khi đến Cổ Linh các, Ellen đã đổi ra rất nhiều kin Kanon, bạc Sickles và đồng nate.
Sau khi đầy túi tiền, anh háo hức đi đến cửa hàng Quidditch, Ellen biết rằng cửa hàng này chính là nhà của cây chổi nổi tiếng nhất trên thế giới – Firebolt.
Xa xa, Ellen thấy rất nhiều người quanh cửa hàng.
Ellen nghiêng người lách vào bên trong, chui vào đám phù thủy nam và nữ đang phấn khích kia, thật khó để nhìn thấy một cái bàn vừa được thiết lập, với cây chổi tráng lệ nhất mà anh từng thấy.
"Mới ra…hàng mẫu…" Một vị phù thủy nam cằm vuông nói với người bạn đồng hành cùng với mình.
"Đây là cây chổi bay nhanh nhất thế giới có phải không, bố?" Một cậu bé nhỏ tuổi hơn Ellen lắc lư cánh tay của ba mình rồi hét hỏi.
"Câu lạc bộ quốc tế Ireland vừa đặt đơn hàng để mau bảy cây chổi này!"Chủ cửa hàng thông báo cho mọi người, "Chúng là những mặt hàng nóng nhất của World Cup này!"
Ellen cô đọng lại, đọc tấm biển bên cạnh cây chổi:
Firebolt
Cây chổi bay tốc độ cao mới nhất này có thiết kế hợp lý, tay cầm cán gỗ chất lượng cao, được đánh bóng bằng kim cương, số đăng ký được viết bằng tay. Mỗi nhánh bạch dương được chọn cẩn thận ở cuối cây chổi được sắp xếp hợp lý, mang lại cho cây chổi một sự cân bằng tuyệt vời và độ chính xác tinh tế. Firebolt trong mười giây để tăng tốc từ bất động đến 150 dặm Anh trong một tiếng đồng hồ, và có thể phản ứng phanh cực kỳ hiệu quả, giá cả có thể thương lượng.
Ellen không chút do dự bước vào cửa hàng, trước đôi mắt khó tin của người bán hàng, anh đặt hàng Firebolt.
Khi Ellen đã điền đầy đủ thông tin địa chỉ giao hàng, nhân mặt mũi tươi cười cam đoan nhiều lần:
Firebolt sẽ được đóng gói tỉ mỉ và gửi đến đúng địa chỉ cho cho Ellen.
"Ellen!" Vừa rời khỏi cửa hàng Quidditch, một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau - Harry Potter.
"Ellen bạn cũng đến xem Firebolt phải không?" Harry hỏi.
Ellen gật đầu: "Sau khi tôi trở về, mỗi lần gặp mặt Albert, điều nói về nó, bạn biết đấy cây chổi này khiến anh ta nhớ đến khoảng thời gian chơi Quidditch ở Hogwarts…"
"Cây chổi thật hấp dẫn một cách đáng kinh ngạc. Mỗi ngày, điều có rất nhiều người đến để vây quanh nó." Harry giương mắt nhìn qua Firebolt, ánh mắt nóng bỏng.
"Bạn cũng là một trong số đó. » Ellen cười nói.
"Đúng vậy, Firebolt, là cây chổi nhanh nhất trên thế giới! Những nó rất mắc, dượng của ta không có khả năng mua nó cho ta…" Harry không bao giờ có mong muốn có được thứ gì đó trong đời.
Nhưng ngay khi anh ta nghĩ rằng anh ta phải tiếp cận và xin tiền từ dượng Vernon, đặc biệt là khi phải mất quá nhiều tiền, Harry đã từ bỏ ý tưởng mua một Firebolt.
Ellen nghe vậy nên liên tưởng đến cách làm của Dumbledore có chút bất mãn, anh cảm thấy rằng cuộc sống của anh rất đơn giản nhưng Harry lại khó để làm cho cuộc sống của mình có thể bình thường như vậy, đến cuối cùng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc buộc anh ta phải biết rằng mình đang bị ngược đãi và vẫn không thể không bị như vậy: "Theo như tôi biết, ông nội của bạn, Fremont Potter, đã phát minh ra mái tóc tốc độ sau khi tốt nghiệp. Chà… chính Hermione là người thỉnh thoảng sử dụng nó trong lễ hội. loại đồ dễ bán này đã khiến cho gia đình của Potter giàu có nghe nói có lúc tăng lên gấp hai lần, và sau khi nghỉ hưu, đã bán công ty với lợi nhuận rất khổng lồ.
Gia đình Potter của bạn cũng có một kho bạc riêng ở Cổ Linh Các, nên Harry hẳn là người giàu có, ta nghĩ việc mua một cây chổi - ngay cả cây chổi đắt nhất bây giờ cũng không phải là vấn đề phải không?"
Harry nhớ đến kho ngân khố chất đầy như núi nào là tiền vàng, thỏi bạc, đồng Nate của gia đình anh ta, "Ừ, thế nhưng Dumbledore không cho ta xài phung phí, ông và Hagrid nghĩ rằng dì dượng của ta đối với điều này là không biết gì cả, nếu không chỉ trong thời gian ngắn, họ sẽ đem hết tất cả những thứ này chiếm làm của riêng. Ellen bạn biết đấy, họ thường xuyên phàn nàn về vấn đề mất rất nhiều tiền để nuôi dưỡng tôi…"
Ellen nghĩ rằng chính mình đã dẫn ra câu chuyện, cho nên bản thân cũng cần nói ra những gì mình muốn nói, "Ừ, nhưng dì của bạn, dù lý do gì, cũng điều có thể bị trả thù bởi thế lực của người bí ẩn vì nhận nuôi bạn rồi, mặc dù không dùng tiền hoang phí là đúng, Harry, thế nhưng vì cái gì mà Dumbledore không cho phép Hagrid đổi một số tiền Muggle để trả cho vợ chồng Dursley về khoảng nuôi dưỡng bạn? ông ta không muốn các phù thủy tiếp xúc nhiều với nơi ở của bạn, nhưng bạn cũng có thể mang nó trở về, ta tin rằng chỉ cần bạn có thu nhập cố định, thì ít nhất bạn sẽ không quá đau khổ trong ngôi nhà của bọn họ… Đừng tin vào những người mà biết bạn có tiền nó sẽ biến bạn thành hồn ma của chính mình, Harry cũng không phải là sinh viên năm nhất, những Muggle đó có thể đi vào Cổ Linh các hoặc có thể vào Cổ Linh các để gặp những con ma…"
Harry không nói ra lời, anh phát hiện rằng từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ suy nghĩ về những điều này, "Dumbledore có thể không có thời gian suy nghĩ về chuyện của anh, ông ta quá bận rộn…
Ta cũng không muốn làm phiền ông ấy về những chuyện này…"
"Được rồi, Harry, cũng sắp đến khai giảng rồi, nên tôi vẫn cần mua rất nhiều thứ để chuẩn bị cho việc đi học, bạn có muốn đi cùng với tôi?" Ellen không muốn cùng với Harry nghiên cứu sâu chủ đề này, nhưng nội tâm của anh không thể không mỉa mai, "Dumbledore trên thực tế ngoài việc nghĩ đến chuyện của Harry thì không hề có thời gian cho những chuyện khác…Ba nói những sinh viên tốt nghiệp một năm đọc ra câu thần chú loại bỏ vũ khí cũng không xong…nhưng Dumbledore cũng không quan tâm đến chuyện này…"
Tiếp theo, Harry đi cùng Ellen đến hiệu thuốc để thêm các thành phần cần thiết cho lớp thuốc.
Hiệu sách mà Ellen thích nhất giờ đã rất khác xưa với những gì trong quá khứ.
Cửa hàng thường trưng bày một cuốn sách ma thuật mạ vàng dày với đá phiến, nhưng bây giờ có một cái lồng sắt lớn đằng sau tấm kính, bên trong ước chừng có 100 cuốn sách cho "những người yêu sách về con quái vật".
Những cuốn sách này điều vướng vào nhau cùng một chỗ, gào thét giúp nhau chịu những trận đòn, giống như trong một trận đấu vật khốc liệt, những mảnh giấy vỡ bay xung quanh.
"Tại sao ông chủ lại nhập vào những cuốn sách này?" Harry hỏi lạ lùng.
"Bởi vì nó được liệt kê vào một cuốn sách giáo khoa để bảo vệ lớp động vật ma thuật." Ellen trả lời.