Editor: Waveliterature Vietnam
Trừ khi người sử dụng kích thích một công tắc đặc biệt, nếu không, chiếc ghim thép nhỏ sẽ bật lên và xuyên qua bất kỳ người nào cố gắng sử dụng thanh kiếm dài này.
Nó thật sự rất thiết thực, vì nó có thể đặt được trên bất kỳ loại vũ khí nào, công cụ hoặc vật phẩm tương đương nào.
Hơn nữa, rõ ràng cây kim châm lò xo này có độc tố mà Maggie không thể nào chống cự được.
Ellen lấy ra một ít sừng của Độc Giác Thú để chế biến thuốc giải độc, nhẹ nhàng đổ vào miệng của Maggie.
Khuôn mặt ban đầu của Maggie uốn éo vì đau đớn nhưng cũng dần dần dịu đi, cô cảm thấy có một luồng nhiệt đổ vào cơ thể mình, vô cùng ấm áp.
Ngón tay của cô khẽ run lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy rằng sức mạnh dường như cạn kiệt đã được khôi phục lại khi luồng nhiệt này được đổ vào trong cơ thể.
Thích nghi được một lúc, Maggie lắc đầu, đứng dậy và nháy mắt ngạc nhiên.
Cô xoa đầu và cảm thấy tốt như trước.
"Maggie, cô có khỏe không? Cảm giác như thế nào?" Mặc dù bản thân biết tác dụng của thuốc giải độc, nhưng bản thân cũng hỏi một vài câu để yên lòng.
Maggie nhìn về Ellen, người đang có vẻ mặt vô cùng lo lắng, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, nói: "Chủ nhân, Maggie cảm thấy rất tốt, thật sự rất xin lỗi."
« Tại sao phải xin lỗi? Cô đã làm rất tốt. » Ellen vuốt ve sau ót của Maggie, trấn an nói.
Sau khi suy nghĩ về nó, Allen lấy ra đôi găng tay bảo vệ bằng da rồng đã được tháo ra trước đó, tạm thời biến hình cho nó, thu nhỏ nó lại có kích thước phù hợp với Maggie, đưa cho tiểu tinh linh nuôi trong nhà.
Black ở bên cạnh có chút ngạc nhiên, không phải là vì Ellen thực hiện trôi chảy thuật biến hình, mà là, anh dám đem quần áo giao lại cho tiểu tinh linh nuôi trong nhà!
Maggie không chút do dự, nhận lấy và đeo găng tay vào. Cô tự nhiên biết rằng Ellen sẽ không bao giờ đuổi cô đi.
Và cô chắc chắn sẽ sử dụng tất cả sự nhiệt tình và sức mạnh của mình để tận lực cho vị chủ nhân hiền lành, hào phóng này.
Căn phòng đã được Magggie dọn dẹp sạch sẽ, Ellen vẫy tay và Sirius rời khỏi cánh cửa bên ngoài quảng trường số 12 tại Grimmauld
Anh từ chối ý tốt của Sirius muốn đưa anh về nhà, trước mặt Sirius thực hiện ảo ảnh di hình, đi đến trang viên của dì Josephine.
Sau khi trải nghiệm phiên tòa xét xử và thu thập kho báu, bầu trời cũng dần tối sầm lại, mặt trời lặn xuống và một lần nữa trở lại trang viên, cảm giác của Ellen còn rất khác so với trước đó.
Ellen cảm thấy niềm vui lớn nhất trong mùa đông là sự bình yên dễ chịu và sự yên tĩnh của những thân cây trần trụi.
Dù cho có cơn gió nhẹ thổi tới, thì nơi này cũng không nghe thấy âm thanh, bởi vì ở đây không có cây sồi xanh, cũng không có cây cổ thụ thường xanh có thể phát ra âm thanh.
Những quả mận bắc trụi lủi và những bụi cỏ im lặng như những viên đá trắng mài mòn nằm giữa lối đi không tạo ra một tiếng động.
Nhưng tại sao trước kia lại không phát hiện vẻ đẹp của khuôn viên này?
Một âm thanh sắc nét, xa và rõ ràng, phá vỡ sự im lặng và phá tan cơn gió xào xạc.
Âm thanh này phát ra từ ban công trên tầng hai, Ellen ngẩng đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra, chính là Clark.
Mặc dù con ma nhỏ này đã tận hưởng thời gian độc chiếm trang viên này, nhưng sự xuất hiện của Ellen vẫn rất được hoan nghênh.
Ellen mỉm cười chào hỏi Clark, sau đó nhanh chóng bước vào trang viên – hồn ma cô gái báo cho Ellen rằng dì Josephine đã ra ngoài vẫn chưa trở về.
Ellen tìm thấy căn phòng bí mật với một con đường quen thuộc, và tất cả những thứ mà Maggie mang theo bên trong đều được thu thập trong tòa tháp của Ravenclaw.
Sau khi cử Benny đi báo tin cho Harris, nói về hành tung của mình, Ellen đã nhanh chóng trở về Hogwarts.
Trên đỉnh lâu đài, mặt trăng mọc lơ lửng, đầu tiên nhợt nhạt như một đám mây, nhưng ngay lập tức sáng lên, nhìn ra Hogwarts.
Đi bộ trên một con đường dẫn đến lâu đài, Allen giống như đi trong một bức tranh, mực dày phủ lên cả tương lai - Những khối đá lớn hoặc cành cây dày của một cây sồi lớn, bao phủ lâu đài ở phía xa, những ngọn đồi xanh, chân trời sáng và những đám mây lốm đốm.
Nhưng ngay khi chuẩn bị bước vào lâu đài, thì sự im lặng đã bị phá vỡ.
"Ellen, Ellen Harris!" Một âm thanh kêu lên.
Ellen nghe theo âm thanh nhìn lại, hóa ra đó là giáo sư của lớp học phòng chống ma thuật đen, Remus Lupin.
Vẻ mặt anh ta nhìn Ellen vô cùng nghiêm trang, bên cạnh giáo sư McGonagall trên khuôn mặt đầy sự lo lắng.
Harry, Hermione, Luna, cả ba người đứng ở đằng sau hai người giáo sư, đang nói với nhau một điều gì đó.
Nghe thấy giọng của giáo sư Lupin kêu, rồi cũng nhìn về phía Ellen.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Harry đã biết chuyện Sirius, nên đã gây họa sao?
Ellen nhanh chân bước đến, chạy tới trước mặt của giáo sư Lupin và McGonagall.
"Harris, em đã trở lại! Em có biết tung tích của Weasley và Malfoy không?" Giáo sư McGonagall rất sắc sảo và thẳng thắn, đặt câu hỏi trực tiếp.
"Không biết, Ron và Draco? Họ mất tích?" Ellen hỏi.
Giáo sư Lupin trầm mặc gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đang đi tìm họ. Luna nói, cô ấy thấy họ đuổi theo em chạy về hướng rừng cấm."
"À?" Ellen nhớ lại tình huống trong ngày, và hoàn toàn không nhìn thấy hai người họ!
Ellen nhìn về hướng Luna, đôi mắt to màu bạc lặng lẽ nhìn Ellen, như mọi khi tỏa ra một sự hốt hoảng.
Ellen nhận ra Luna không có nói dối, nói như vậy, ngày hôm đó anh đã bị theo dõi? Nhưng từ đầu đến cuối, không may anh vì nóng lòng muốn bắt Peter, nên cũng không có lưu tâm họ ở sau lưng, điều này cảm thấy anh cũng có lúc hơi bất cẩ, tuy nhiên về phương diện này anh vẫn chưa có đủ kinh nghiệm.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh nghĩ đến một người có thể biết tung tích của họ.
"Mọi người đã hỏi giáo sư Snape chưa? Thầy ấy cũng có mặt ngày hôm đó, có thể biết họ đang đi đâu." Ellen nói
"Chúng ta cũng đã có liên hệ với giáo sư Snape, nhưng không biết vì sao, mà con cú mèo được cử đi vẫn chưa quay trở về." Giáo sư McGonagall nói thật nhanh.
Tất nhiên là không tìm thấy!
Trong nghĩa trang của Thung lũng Godric, Giáo sư Snape đứng trước một ngôi mộ làm bằng đá cẩm thạch trắng, và dòng chữ trên bia mộ dường như tỏa sáng trong bóng tối.
James Potter
Sinh ngày 27 tháng 3 năm 1960
Chết ngày 31 tháng 10 năm 1981
Lily • Potter
Sinh ngày 30 tháng 1 năm 1960
Chết ngày 31 tháng 10 năm 1981
Kẻ thù cuối cùng muốn tiêu diệt cũng đã chết.
Peter Pettigrew bị linh hồn kỳ quái hôn thì còn có thể thế nào nữa!
Chỉ cần nghĩ đến xác chết thối rữa của Lily nằm dưới tuyết và đá, lạnh lẽo, vô thức, nước mắt của giáo sư Snape liền bật ra.
Những giọt nước mắt nóng hổi và ngay lập tức chúng đông cứng trên khuôn mặt.
Nhưng ông không có bất kỳ động tác gì.
Lau đi và che giấu có ý nghĩa gì?
Ông để nước mắt chảy ra, ấn đôi môi của mình dừng vào cái tên Lily trên bia mộ.
Trong một thời gian dài, ông giơ đũa phép lên và vẽ một vòng tròn trong không trung, một vòng hoa hồng ngay lập tức nở rộ trước mặt ông.
Giáo sư Snape bắt lấy nó và đặt nó lên trên bia mộ có khắc tên của Lily bên dưới.
Trên quảng trường Hogwarts, Ellen chợt nhớ ra một điều, anh nhìn Harry.
Không phải Harry có bản đồ trực tiếp sao?
Nhưng Harry và Hermione cũng đang lo lắng nhìn Ellen.
Có khả năng Harry vẫn chưa xem qua bản đồ!
Đi theo mình vào khu rừng cấm, rồi lại mất tích trong phạm vi của Hogwarts!
Ellen trong đầu nhớ lại một nơi – căn nhà la hét.