Translator: Waveliterature Vietnam
Một đêm nọ gió bắc thổi rất lớn, trong màn đêm yên tĩnh, Ellen mê man mở to hai mắt và dưới ánh trăng mờ xuất hiện một thân hình khổng lồ đứng sừng sững ngay đầu giường, trái tim của Ellen như bị một đôi bàn tay lớn bóp chặt. Anh lập tức luống cuống bật đèn điện lên, Ellen thở dài một hơi và hóa ra là hình dáng bên ngoài của chiếc áo treo trên giá. Nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh, và ngủ thiếp đi.
Ellen vùng vẫy và vội mở mắt ra, ngồi dậy đi ra khỏi giường và hít thở thật sâu. Cuối cùng anh nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Anh lắc đầu và đợi cho tim đập bình thường trở lại rồi anh ngủ thiếp đi lần nữa.
Sáng sớm sau khi rửa mặt Ellen, trong lúc chờ đợi bữa ăn sáng anh đã chơi đùa cùng với em gái của mình.
"Ellen, con với em gái ăn trước đi, không cần chờ đâu." Bà Harris vui vẻ chỉ huy nước đậu nành cùng với bánh mì nướng bay đến dĩa của anh, sau đó rót cho mình một ly trà Tích Lan (Ceylon), và sắp xếp những ly sữa bò cho mấy đứa trẻ.
"Dạ, mẹ." Có thể nói việc nhấm nháp một bữa ăn sáng kiểu Anh chính tông vào bữa sáng đã làm cho tâm tính của Ellen tốt hơn nhiều.
Tuy gia đình họ không quá giàu sống nhờ vào số tiền mà gia tộc của ông chồng tiết kiệm để lại ở Anh, nhưng cuộc sống của họ cũng không khó khăn như nhà Weasley. Vì vậy, bà Harris không bao giờ keo kiệt về phương diện ăn uống của con cái.
Với tư cách là một y tá trong bệnh viện ma thuật thương tích ST.Mungo, cô luôn biết rằng cơ thể khỏe mạnh nó rất quan trọng nhất là đối với phù thủy. Không chỉ vậy về phương diện ăn uống mà cả ăn mặc cô cũng tự tay lo lấy, nỗ lực hết sức mình để chăm lo cho gia đình cả bên trong lẫn bề ngoài. Cô không muốn gia đình mình rơi vào tình trạng như nhà của Weasley trở thành một đề tài cho mọi người bàn tán.
« Buổi sáng tốt lành, mẹ. » Luân ăn mặc một cách chỉnh tề.
"Ôi em yêu, ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn." Ông Harris cũng xuất hiện theo.
Daisy so với Albert thì muộn hơn một chút, đến khi cô đi xuống thì cô vẫn còn nheo mắt vì bản thân vẫn chưa muốn rời khỏi chiếc giường.
Albert thong thả ăn sáng, khi bà Harris thúc giục mọi người thì vẻ mặt anh có chút tự mãn. Hôm nay anh sẽ không đi mua sắm vì còn phải viết báo cáo một số công việc cho bộ phận.
Kể từ khi anh nhận được nhiệm vụ bảo vệ Harry Potter sáu tháng trước, từ sự chỉ đạo của ông Harris anh sẽ dẫn Harry, một người cùng tuổi với Ellen đến trường học. Vì Harry có tiếng tăm lẫy lừng cho nên ông hy vọng con của mình có thể làm bạn với Harry trước khi trở về thế giới phù thủy. Rất nhiều phù thủy thuần túy đã muốn lợi dụng điều này, nhưng sự cấp thiết hơn là trước sự uy hiếp của Dumbledore, thì bắt buộc họ nhất định phải thành công trong việc tiếp cận với Harry.
Trước đó Ellen đã gặp một chuyện không may, Albert đã dùng lời nguyền xáo trộn để để tạo ra sự nhầm lẫn cho hiệu trưởng trường học vì vậy anh đã thuận lợi trở thành giáo viên mới dạy em trai mình và Harry.
Về vấn đề này, sau khi tỉnh dậy Ellen hoàn toàn không hiểu, và người lớn cũng chưa bao giờ giải thích điều này với anh, nhưng bây giờ thì Ellen đã có thể hiểu được suy nghĩ của ông Harris. Nhưng đối với Harry Potter bản thân Ellen ngược lại không hy vọng mình tiếp xúc gần gũi thân mật quá sớm với Harry. Ellen đã hiểu điều này trước đó khi còn trong thế giới Muggle, anh nghĩ sau khi đến Hogwarts nên có khoảng cách chừng mực nếu không anh sẽ bị cái lão Ong Mật kia sắp xếp thành tùy tùng của Harry và chuyện này đối với anh hoàn toàn không tốt.
Đôi vợ chồng nhà Harris kết hợp rất ăn ý với nhau, họ đã đóng gói chuẩn bị xong những vật phẩm cần mang đi.
Ellen rất mong chờ chuyến đi, không biết là sẽ đi bằng thảm ma thuật, hay là chổi bay, cái chìa khóa cửa, hay sử dụng ảo ảnh di hình hoặc sự liên kết giữa các mạng lưới bay?
"Ellen, mau lên nào, hôm nay chúng ta không cần sử dụng lò sưởi âm tường." Bà Harris ở ngoài cửa gọi anh ta.
Bây giờ, cả gia đình sáu người đứng dưới chiếc cột đèn đường trong hoa viên, và sau đó cầm tay đứng ở bên cạnh mép lốp xe cũ.
Sau khi ông Owen xem thời gian lần thứ hai thì dùng một chân chạm vào phía trên, Ellen cảm giác như có một ma lực vô hình nào đó đang móc ở phía sau rốn nhưng không thể cưỡng lại, sau đó hai chân bay lên khỏi mặt đất, anh cảm giác được mình đang bay. Rồi có một cơn gió đẩy anh bay về phía trước thật nhanh, đến nỗi không thể nhìn thấy rõ cái gì nữa.
Ellen cảm thấy có một tiếng gió bên tai mình và nó giống như một cuộc trò chuyện cười đùa, nhưng cũng giống như nó không tồn tại. Và rồi anh nhận ra nó chỉ là âm thanh của mạch máu đang ào ào lưu động của mình.
Nó tựa hồ như là thời gian thật lâu nhưng nó cũng giống như là một khoảnh khắc.
Chao đảo vài bước, anh đã dừng chân một nơi, đứng trước một bức chân dung đẹp đẽ của một phù thủy với mái tóc xoăn vàng óng nó chính là những tấm ảnh treo tường là chiêu bài thu hút khách của các đại lí.
Góc phố sôi động náo nhiệt.
"Trước sự náo nhiệt này những đứa trẻ rất dễ dàng đi nhầm chỗ. Và cái chìa khóa cửa là cách thuận tiện cho cả gia đình cũng xuất hành, duy chỉ có một nhược điểm là phải nộp đơn xin phép Bộ Pháp thuật." Luân thực sự thích chìa khóa cửa vì anh sợ đường bay hồng phấn sẽ làm cho quần áo của anh bị bẩn.
"Được rồi, các con, bây giờ chúng ta sẽ đến Cổ Linh Các để lấy một ít tiền tiêu, sau đó các con sẽ có tiền tiêu vặt trong tháng này." Ông Harris nháy mắt một cái với Ellen, vui vẻ nhìn lũ trẻ tung tăng như chú chim sẻ.
"Có lẽ con có thể mua một chiếc áo choàng mới cho sự kiện." Daisy mong chờ.
"Nếu vậy con tháng này con phải tiết kiệm rất nhiều thì mới có thể mua được nó!"
Nói xong, bà Harris vuốt ve mái tóc dài mềm mại màu vàng của cô con gái nhỏ.
Emily vẫn còn rất nhỏ, cho nên chỉ cần một cây kem ngọt ngào thì đã đủ cho cô thỏa mãn.
Cả gia đình vừa đi vừa nói chuyện rồi đi đến một toà nhà màu trắng cao vút – Cổ Linh Các.
Điều đầu tiên thu hút ánh mắt của bằng đồng sáng bóng, cánh cửa này cũng đã chứng kiến sự ra vào của rất nhiều gia đình phép thuật.
Trước cửa những yêu tinh bảo vệ mặc đồng phục màu đỏ nạm vàng, khi gia đình Ellen bước vào cửa, họ cúi đầu xuống và chào. Đưa bàn tay ra hướng vào trong để chỉ đường.
Sau khi đi được một lúc, thì thấy một cánh cổng bạc. TRên đó có khắc một lời cảnh báo với mọi người là đừng tham lam.
"Điều đó là hoàn toàn đúng, sự giàu có chỉ đáng tin khi dựa vào hai bàn tay mà làm ra. Đừng nên vọng tượng không làm mà vẫn được hưởng."
Nhìn thấy con trai nhỏ của mình đang quan sát nên ông Harris cũng tranh thủ giáo dục cho con.
"Nếu không lấy trộm tài sản của người khác làm của riêng thì cũng sẽ không bị báo ứng. Chính vì vậy mà khi Harry lấy đi cái Chén vàng cũng không bị báo ứng. Nhưng nếu ta cùng với tên trộm thương lượng, ta đem đồ trộm được cho hắn và ngược lại hắn cho ta những đồ vật bị trộm thì cả hai có hay không có bị báo ứng?" Ellen suy nghĩ miên man về điều này.
Đi qua cánh cửa bạc thứ hai bước vào một căn phòng bằng đá cẩm thạch rộng lớn. Có một chiếc đèn chùm hình nón khổng lồ treo ở giữa đại sảnh và những cây cột bằng đá cẩm thạch khổng lồ đang trụ cho căn phòng xa hoa này.
Ở đây chắc có khoảng một trăm con yêu tinh đang ngồi ở phía sau quầy, một số thì đang viết trên những cuốn sách lớn, một số thì đang cầm những bình tiền tệ dư và một số thì sử dụng kính quang lọc để kiểm tra bảo thạch.
"Kho tiền số 666." Ông Harris đưa chìa khóa cho một người mặc Tây phục ở phía sau quầy đang hướng về một lão yêu tinh.
Ellen nghe vậy liền cảm thấy có hai loại văn hóa đang xung đột trong lòng của anh, anh ta không nhìn được nên mỉa mai: "Không biết là những con số này mang đến điềm xấu hay là nên cảm thấy tuyệt vời."
"Xin mời theo ta." Yêu tinh khom người chỉ đường.
"Này, anh yêu, em sẽ ở chỗ này đợi. Các con có muốn đợi ở đây cùng với mẹ không?"
Bà Harris không muốn đi vì không muốn chịu đựng một trận lắc lư.
« Mẹ, con và Emily sẽ ở lại đây cùng với mẹ. »
Điều này vừa hợp với tâm lý của Daisy, cô rất sợ đi qua con đường dốc nhanh sẽ làm rối tung mái tóc mà sáng nay cô đã tỉ mỉ chăm sóc.
Ellen, Luân và ba cùng ngồi lên một cỗ xe đẩy nhỏ bằng sắt dưới sự hướng dẫn của yêu tinh.
Chiếc xe đẩy nhỏ nhanh chóng vượt qua mê cung giống như những con đường uốn lượn quanh co.
Trong lúc chạy rất nhanh, Ellen đã nhìn thấy một hồ nước ngầm chứa đầy những nhũ đá và măng đá khổng lồ với những hình thù kỳ quái.
Xe đẩy nhanh chóng đứng trước một cái cửa đá khổng lồ có biển hiệu 666.
Yêu tinh dùng chiếc chìa khóa mở cánh cửa đá, khác với những gì mà nội tâm của Ellen đã suy đoán một cách khốn khổ. Có hàng tá tiền Kanon và hàng tá bạc siklex bên trong căn phòng đá phát ra vầng hào quang quyến rũ đến mê người.
Ngoài ra còn có một số đồ đá cũ không có sử dụng. Những đồ sắt được sắp xếp một cách có trật tự trên chiếc kệ dựa vào tường.
"Có lẽ ở đây đã sử dụng phép thuật gì đó để bảo vệ chúng. Vì tuy nó có lịch sử hơi thăng trầm nhưng rõ ràng tất cả điều được bảo vệ tỉ mỉ."
So với tiền bạc thì Ellen lại có hứng thú với các cổ vật này hơn.
"Số lượng vẫn như cũ nhìn rất khả quan!" Luân thở dài một cách hài lòng.
"Cần kiệm là một đức tính tốt, đặc biệt khi chúng ta có sự giàu có này là nhờ vào tổ tiên chúng ta để lại." Ông Harris nhanh chóng lấy vài chồng tiền Kanon, và rất nhiều bạc sickles bỏ vào một cái bao da.
« Chắc như vậy đã đủ rồi. » Ông Harris thỏa mãn vỗ vào bao da một cái, cùng với những đứa trẻ đi về hướng xe đẩy.
Ra khỏi Cổ Linh Các, ông Harris đem bao da giao cho vợ mình.
"10 kim Kanon, thêm 10 đồng bạc sickles sẽ dùng mua một số đồ ăn vặt. Daisy, mẹ nghĩ nó cũng đủ cho con mua một chiếc áo choàng mới cho sự kiện."
« Wow! Cám ơn mẹ, con thật sự rất vui…, yêu mẹ! » Daisy vui vẻ nhận tiền, sau đó còn mẹ và cám ơn mẹ như một đứa trẻ.
Bà Harris cũng lấy ra số lượng tương tự đưa cho Luân, sau đó đưa cho anh ta một đôi găng tay bao rồng mới.
"Cám ơn mẹ." Luân nhận lấy và nhanh chóng cất vào ba lô.
Đôi mắt Ellen- thể hiện sự mong chờ nhìn bà Harris.
"Được rồi, Luân và Daisy có thể tự do đi đâu cũng được, nhưng hãy nhớ là tập trung trước nhà hàng Ánh Trăng lúc 12 giờ. Và không được đi vào ngõ hẻm." Bà Harris nói.
« Mẹ, tiền tiêu vặt của con thì sao? » Vì tiền, Ellen không ngại hỏi.
"Con trai tốt, con sẽ đi cùng với chúng ta. Một lát sẽ đi đến cửa hàng của Tom và mua cho con một cây kem lớn được không nào? Và mặt khác con hãy suy nghĩ xem muốn mua gì rồi nói cho ba mẹ biết. » Bà Harris trấn an con trai.
"Được ạ." Mặc dù Ellen cũng hy vọng mình có thể tự do sử dụng của cải tùy ý, thế nhưng việc đòi tiền thật sự không dễ chịu chút nào, huống hồ anh vẫn chưa nghĩ ra được mình cần mua những thứ gì.
"Morgan Lefey thân yêu, hay là hãy đưa cho Ellen một vài kin Kanon đi." Thấy sự thất vọng của con trai ông Owen không nhìn được nên nài nỉ.
"Được rồi, được rồi, đừng làm mất nó nha." Bà Harris vô cùng yêu chồng cho nên cũng nguyện ý làm theo lời ông.
Cô liền lấy ra 5 kim Kanon đưa cho Ellen, rồi nhìn qua cô con gái nhỏ liền nhét vào trong túi Emily 10 đồng bạc sickles.
"Được rồi, xuất phát thôi." Ông Harris vẫy tay và hăng hái đưa cả nhà đến khu vực mua sắm.
"Cảm giác trong túi có tiền thật tốt." Ellen nhìn các cửa hàng rực rỡ màu sắc bên đường, và anh sờ vào trong túi rồi cảm thấy như chúng đang muốn anh tiêu hết tiền, anh không nhịn được liền cảm thán.