Translator: Waveliterature Vietnam
Trở lại Hogwarts, Ellen vui vẻ giống như gặp được vị lão bằng hữu lâu năm. Cùng trò chuyện ầm ĩ với Edward, rồi cả không gian không được vào của bức tượng, rồi hình ảnh bà Grey cau mài nhưng rất thân thiết. Mặc dù đã hứa với Ravenclaw, nhưng Ellen thật sự không biết cách chăm sóc một con ma, cũng như không hiểu tại sao một con ma lại cần sự chăm sóc của một người khác.
Điều khiến cho các sinh viên của Ravenclaw ngạc nhiên đó chính là căn phòng nghỉ chung tỏa ra một mùi thơm, điều này chính là do giáo sư Flitwick đã sử dụng ma chú để chào đón các sinh viên trở về mà chế tạo ra một thực vật dùng để trang trí có thể phát sáng.
Vào bữa cơm trưa, tâm trạng của Ellen có chút tệ hơn, chiếc bàn dài của Ravenclaw chứa đầy những thức ăn hấp dẫn được bày xung quanh cho các sinh viên tiểu phù thủy, nhưng đối với Ellen mà nói, tất cả các món ăn theo phong cách Anh quốc khiến anh ta hơi đau đầu.
Trở lại với trường học, Edward hiển nhiên tâm trạng cũng rất phấn khích, anh ta đã kể tất cả những trải nghiệm kỳ lạ mà anh đã có trong chuyến đi nghỉ, Ellen thỉnh thoảng có nói lại vài câu để tránh cho bạn cùng phòng không cảm thấy nhạt nhẽo và xấu hổ. Mặc dù đôi khi cũng có nói về Ellen để anh kể về chính mình một chút, nhưng anh cũng chỉ nói sơ lược, làm cho người nghe cũng không thể hiểu được anh nói điều gì.
Sau khi ăn uống no say, anh lại ngồi cùng với Navy và Foley trên bàn của Guillian để nói vài câu chuyện. Ellen đi bộ đến tháp Ravenclaw.
Vào thời điểm này, dệt hoa trên gấm chính là có được một giấc ngủ trưa thật say. Đ ingang quan một góc của cầu thang hẻo lánh, Ellen và Edward đã bị phải bộ Tam Giác sắc đụng vào.
Nhìn vào chiếc bánh da cam trong tay của Ron, Ellen họ vừa trở về từ căn phòng nhỏ của Hagrid.
"Cảm ơn vì món quà của bạn, Harris, tôi xin lỗi vì chuyện trước kỳ nghỉ, tôi đã trách oan bạn."
Hermione nói cẩn thận, đứng lịch sự bên cạnh Ellen rồi nhường đường cho bọn họ, bởi vì Hermione đang đứng chặn ngang đường đi của Ellen.
Ellen có chút không hiểu cho lắm nhìn về hướng Hermione, ngày nghỉ anh đã trải qua rất nhiều chuyện mạo hiểm ly kỳ, cho nên anh đã quên sự khó chịu của ba người Hermione trước kỳ nghỉ.
Edward mệt mỏi ngáp một cái, "Không có việc gì, chúng tôi đi trước đây." Edward lôi kéo Ellen, muốn rời khỏi nơi này.
Mặt Hermione quẫn bách trở nên ửng đỏ, hay tay ngượng ngùng nắm lấy áo choàng xoắn tới xoắn lui. Rõ ràng, bình thường cô rất kiêu ngạo và rất ít phạm phải sai lầm, cho nên cô không giỏi xin lỗi vì những chuyện như thế này.
Khi nhìn thấy, Ellen ra hiệu cho Edward trở về nghỉ ngơi trước. "Được, tiểu thư Granger, tôi đã tha thứ cho các bạn rồi." Nhớ lại những bất hạnh nhỏ xảy ra ngay lúc đầu, Ellen mỉm cười thân thiện với Hermione.
Trong bầu không khí lúc mọi người đang cố gắng nới lỏng nhau, mọi người nhanh chóng bỏ xuống tất cả những khúc mắt.
"Ellen, bạn còn nhớ con Đại cẩu ba đầu kia không? Nó đang bảo vệ thứ gì đó." Harry nói.
"Mà vật này giáo sư Snape cũng muốn lấy nó. Giáo sư Snape đã nguyền rủa Harry trong trận đấu giữa Gryffindor chống lại Slytherin.." Hermione nhanh chóng thêm vào.
"Chúng tôi đã đi hỏi Hagrid, và anh đã vô tình nói ra tên Nicolas Flamel. Cho nên đồ vật mà Snape muốn lấy với người này chắc có mối quan hệ." Ron trông giống như một người khôn ngoan.
"Vì vậy, các bạn muốn biết rõ Nicolas Flamel là ai?" Ellen thì thầm hỏi, không khí đột nhiên dịu xuống và Harry có chút bối rối. Chính vì anh che giấu điều này nên mới gây ra hiểu lầm cho Ellen.
"Nicola Flamel, là một đối tác với Dumbledore, là một bậc thầy về thuật Luyện Kim." Ellen cười một cách tinh nghịch và diễn giải hạ giọng, "Nicolas Flamel, cũng là người duy nhất biết chế tạo ra hòn đá phù thủy!"
Tuy nhiên, những lời này không đạt được hiệu quả mà anh mong muốn. "Viên đá nào?" Harry và Ron cùng hỏi.
Hermione rõ ràng không hài lòng với người bạn đồng hành của mình, cô hướng về bọn họ mà quát,
"Thuật luyện kim cổ đại có liên quan đến chế tạo hòn đá ma thuật, đây là một vật chất có chức năng vô cùng thần kỳ. Hòn đá ma thuật có thể biến bất kỳ hòn đá nào biến thành vàng, còn có thể tạo ra thuốc trường sinh bất lão, khiến cho con người mãi mãi bất tử sau khi uống thuốc này."
Harry và Ron sững sờ, và Ron kinh ngạc đến mức há mồm to.
Ellen các ngợi sự uyên bác của Hermione gật đầu tán thưởng, nói thêm: "Hiện tại, trong thế giới ma thuật, hòn đá ma thuật duy nhất còn lại thuộc về ông Nicolas Flamel. Ông đã tổ chức sinh nhật lần thứ 666 vào năm ngoái, hiện tại ông đang sống cùng với vợ Lôi Nạp Nhĩ cư trú tại Devon."
"Vậy còn Đại cẩu đang bảo vệ chính là viên đá ma thuật của Flamel! Tôi nghĩ rằng Flamel đã yêu cầu Dumbledore giữ nó cho anh ta, bởi vì họ chính là bạn của nhau, hơn nữa ông ta biết còn có người muốn đánh cắp viên đá ma thuật. Cho nên mới đem viên ngọc ma thuật từ Cổ Linh các đi nơi khác."
Hermione nhanh chóng đoán ra.
"Một hòn đá có thể biến thành vàng, có thể khiến người ta trường sinh bất lão!" Harry nói, "Trách sao Snape không có ý đồ với nó! Bất cứ ai cũng muốn có nó!"
Ellen nội tâm có chút đắc ý, và anh cũng đang sở hữu cho mình một viên đá ma thuật riêng hơn nữa còn chính bản thân mình chế tạo ra viên đá ma thuật này.
Học kỳ chính thức bắt đầu, Ellen đã khôi phục lại quy luật của cuộc sống anh vô cùng tự mãn. Có lẽ là do cuộc thi cuối kỳ, cho nên các vị giáo sư giao bài tập về nhà càng ngày càng nhiều. Nhất là giáo sư Snape, giống như là ông đã gặp chuyện gì đó nên đã có yêu cầu rất nghiêm ngặt, ngoại trừ Ellen và Hermione những vị học bá mới được ông ta bỏ qua, ngay cả sinh viên của Slytherin cũng bị bắt bẻ cho thương tích đầy mình.
May mắn là Ellen có khả năng không bao giờ quên cho nên anh có thể đối phó với bài tập nặng nề, nếu không anh không dễ dàng giữ được tất cả các bài tập về nhà một cách xuất sắc. Đặc biệt là khi anh còn hy vọng đoạt được cúp Quidditch, Roger đơn giản như một máu gà, ngày ngày cố gắng mở các cuộc họp để phân tích chiến thuật, điên cuồng tập luyện.
Yêu cầu của anh đối với các cầu thủ khắt khe hơn bao giờ hết. Ngay cả trong những ngày mưa sau khi tuyết rơi, nó vẫn không làm dịu đi năng lượng của anh ấy. Mặc dù như thế rất mệt mỏi, Ellen vẫn tràn đầy niềm vui, anh biết rõ cuộc sinh hoạt phong phú này. Những ngày đam mê sẽ biến thành những kí ức tốt đẹp cho thời gian sau này.
Trong một khóa huấn luyện đặc biệt ẩm ướt và lầy lội, Roger phấn khích báo cho mọi người biết, giáo sư Snape sẽ làm trong tài cho trận chung kết Quidditch.
"Vì điều gì mà không phải là bà Hooch?"
"Đúng vậy, bà Hooch mới là trọng tài chuyên nghiệp."
"Tại sao lại cho giáo sư làm quản lý!" Roger vung bàn tay lên, "Giáo sư Snape tuy chỉ đối tốt cho Slytherin, nhưng so với Gryffindor, Ravenclaw chúng ta vẫn được ông yêu thích nhiều hơn."
Các cầu thủ đã nói với nhau rất nhiều, Ellen mỉm cười nghĩ: "Không đâu, lão Biên Bức kiêu ngạo này đang cố gắng bảo vệ Harry. Điều trớ trêu là trong mắt bọn họ ông ấy bây giờ là một người hoàn toàn là kẻ xấu."