Hạt Dẻ Ngào Đường

Chương 7: Ngoại truyện 3 - Hoàn toàn văn

Tác giả: 山间狐

3.

Đường Do nói với bố của mình rằng cậu ấy đang đang yêu đương và đã gặp bố mẹ của đối phương.

Bố Đường nghe xong cũng mời Hứa Lệ Tử đến nhà dùng bữa tối.

Mặc dù Hứa Lệ Tử có chút căng thẳng, nhưng cô cảm thấy Đường Do càng thêm căng thẳng, thậm chí là lo âu.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô nắm tay Đường Do trên tay lái và thầm an ủi cậu.

Cô biết rằng không gì có thể khiến Đường Do cảm thấy thoải mái hơn là sự yên tĩnh và ủng hộ.

Sau khi xuống xe, Hứa Lệ Tử nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Chỉ là mái tóc của cô gái đã chuyển từ màu hồng sang màu nâu nhạt.

***

Hứa Lệ Tử và Đường Do có lẽ đã ở bên nhau khoảng một tháng. Một cô bé ngồi trên băng ghế với Đường Do và bị Hứa Lệ Tử nhìn thấy.

Vào lúc này, Hứa Lệ Tử đang trao đổi quan điểm học thuật với các học vị tiến sĩ do người giám sát của cô dẫn đầu.

Đường Do giống như bị đẩy ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Hứa Lệ Tử.

"Cô ấy tên là Tần Mông, hai nhà bọn anh quen nhau, tình cờ tham gia các lớp học tư tưởng và chính trị cùng nhau. Cô ấy đã nhờ anh giúp đỡ cô ấy với tư cách là một máy bay yểm trợ, cô ấy đang bực mình cái người Thạch Ninh kia.Bọn anh thực sự không có gì cả, hạt dẻ, em tin anh!!! "

"Đường Do!!! Cậu là đồng đội lợn!!!"

Cô gái với mái tóc nhuộm hồng giận dữ giậm chân sau lưng Đường Do.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm thấp bên tai.

Hứa Lệ Tử dường như đã đoán được điều gì đó.

"Xin lỗi học muội, tiểu tử nhà tôi có chút nghịch ngợm, cô đừng hiểu lầm."

Đây là lần đầu tiên cô thấy học trưởng Thạch Ninh nở một nụ cười lẩm cẩm như vậy.

Bạn biết đấy, cô ấy đã từng nghĩ rằng người tiến sĩ cao cấp không gần nữ sắc này là gay.

"Đường Do, rốt cuộc lại bị cậu hưởng lợi lớn, theo đuổi được chị gái xinh đẹp làm bạn gái." Tần Mông nói với Đường Do.

"Cậu nói đúng, thật sự tôi được hưởng lợi lớn." Đường Do ôm Hứa Lệ Tử một cách độc đoán, quay đầu kiêu ngạo nhìn Tần Mông.

"Vị tiến sĩ Thạch Ninh của cậu vẫn chưa theo đuổi được à?"

"Ai theo đuổi anh ấy chứ! Là anh ấy tỏ tình với tôi được chứ! Đừng tưởng chỉ có cậu là có tình yêu, tôi với Ninh Ca của tôi cũng rất tốt, hứ!"

****

Hứa Lệ Tử cảm thấy cô em gái trước mặt quá đáng yêu, cô tiến lên véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đó: "Em gái dễ thương quá, chị nựng nựng."

Mặt của Tần Mông lập tức đỏ lên, cô ngượng ngùng gọi "chị".

"Học muội, đừng cạy góc tường(*) của tôi." Thạch Ninh lúc này đi đến, đứng bên cạnh Tần Mông.

(*)cạy góc tường: để chỉ hành động chen chân của bên thứ ba vào trong mối quan hệ của hai bên khác

Ngay cả Tần Mông cũng không chịu nổi, cùng với Hứa Lệ Tử trợn trắng hai mắt.

"Âyyy, em ăn giấm sao? Người không biết còn tưởng em là tiến sĩ ăn giấm chuyên nghiệp đấy."

Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác len màu đỏ hồng đi tới, vừa cười vừa trêu chọc Thạch Ninh.

"Anh Hiểu, cô Chúc." Đường Do cười vẫy tay.

Người đàn ông mặc áo khoác đen bên cạnh mỹ nữ trong sáng, cũng chính là "Anh Hiểu" trong miệng Đường Do, ra hiệu với cậu.

"Chúng ta cùng chúc Tết chú Đường nào. Đây là người xuất hiện trên vòng bạn bè của em sao?"

"Đúng vậy, đây là bạn gái em, Hứa Lệ Tử."

Đường Do quay sang bên nói với Hứa Lệ Tử: "Đây là anh Hiểu, Tần Hiểu, anh trai của Tần Mông, hai gia đình bọn anh thân nhau nhiều đời."

Hứa Lệ Tử và Tần Hiểu gật đầu, mỉm cười với nhau.

"Đây là bạn gái anh Chúc Trân, cũng là giáo viên Lịch Sử của Đường Do và Tần Mông.

"Aydaaa, đã thấy trong vòng bạn bè Wechat từ lâu rồi, chẳng trách anh Hiểu thường lên lớp, thì ra là cướp mất giáo sư Lịch Sử xinh đẹp nhất rồi."

"Tiểu tử cậu đừng ở đây nghịch ngợm nữa, lên lầu nhanh đi." Tần Hiểu cười đấm vào vai Đường Do.

"Chú Đường lúc nảy đeo tạp dề, bận rộn mồ hôi nhễ nhại, chỉ kêu bọn anh đặt đồ xuống, một ly nước cũng không có, nói một lát nữa có khách quý, đuổi bọn anh ra ngoài."

Đường Do có chút sững sờ, nhưng lại hoàn hồn hỏi Tần Hiểu, "Chú Tần sao không tới?"

"Bố mẹ anh bay đến Tam Á nghỉ đông, vốn định rủ chú Đường đi cùng, nhưng chú ấy từ chối."

"Chú Đường nói, không thể để dì Uyển Nghi đó năm mới một mình. Cũng đúng, mỗi năm dù bận rộn đến mấy, chú Đường cũng sẽ ở nhà đón năm mới."

Uyển Nghi là mẹ của Đường Do, người đã chế.t khi sinh con.

"Đường Do, chú Đường không giỏi bộc lộ cảm xúc. Anh đề nghị em nên giao tiếp với chú ấy nhiều hơn. Giữa hai người có rất nhiều hiểu lầm."

"Dạ em biết rồi, cám ơn anh Hiểu.” Đường Do rũ mắt xuống, vội vàng kết thúc đề tài.

Tần Hiểu liếc Hứa Lệ Tử một cái, cô hiểu ngầm trong lòng gật gật đầu.

Bị tách ra khỏi nhà họ Tần, Hứa Lệ Tử và Đường Do trở về nhà họ Đường.

Bố Đường là người ra mở cửa. Dù đã ở tuổi trung niên nhưng sự oai phong của Đại mãn quán vẫn được thể hiện một cách hoàn hảo trong ông.

Đó là khí chất hoàn toàn khác với bố Hứa yêu thương và dễ gần.

Nhưng Hứa Lệ Tử nhìn thấy mồ hôi trên trán và chiếc tạp dề lệch lạc trên người ông, cô biết rằng trái tim tràn đầy tình phụ tử cũng giống như vậy.

Ông gọi Hứa Lệ Tử là "Hứa tiểu thư."

Sau đó ông lại do dự và hỏi: "Chú có thể gọi con là Hạt Dẻ được không?"

"Đương nhiên rồi ạ, chú muốn gọi thế nào cũng được."

Đối mặt với những món ăn hơi cháy, Đường Do nói: "Bố anh chưa từng nấu cơm, hôm nay còn tưởng rằng vẫn là ông chú đầu bếp nấu đấy."

Hứa Lệ Tử cười nói: "Đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng thấy".

Cả ba người họ ngồi cùng nhau, tình hình lên đến mức đóng băng trong một thời gian.

Bố Đường cố gắng lắm mới tìm được mấy chủ đề, kết quả bị Đường Do cắt lời "Bố đang tra hộ khẩu sao?"

Quả thực, giọng điệu của bố Đường rất nghiêm túc, các câu hỏi đều liên quan đến chuyên ngành của Hứa Lệ Tử, bố mẹ cô.

Hứa Lệ Tử mỉm cười đầy ẩn ý, cô biết rằng bố Đường không quan tâm vì ông ấy hoàn toàn không nghe câu trả lời của cô.

Khi cô trả lời, cô có thể cảm nhận rõ ràng bố Đường đang suy nghĩ xem câu tiếp theo hỏi gì.

Hóa ra đây là sự tương phản của nhà vô địch thế giới.

Ồ không, là nhà vô địch thế giới và ông trùm kinh doanh.

Hứa Lệ Tử tạo nhịp điệu cho bữa ăn, kể cho bố Đường nghe Đường Do ở trường lợi hại như thế nào, mỗi lần tham gia thi đấu về vô địch, có kế hoạch tham gia đội tuyển của Tỉnh, hiện tại đã ký hợp đồng với một câu lạc bộ trong một khoảng thời gian ngắn.

Mặc dù bố Đường đã được nghe kể tất cả những điều này, nhưng ông ấy cũng dần dần thả lỏng ra khỏi căng thẳng ban đầu, và lặng lẽ gọi một loạt đồ ăn bên ngoài khi nhìn vào một bàn ăn còn nguyên.

Chúng là món ăn đặc trưng của những nhà hàng ông thường lui tới.

Hứa Lệ Tử đến khi lên xe cũng không hình dung ra được, tình phụ tử này sao có thể sâu đậm đến mức ba người gọi mười sáu món?

Đường Do đang lái xe, Hứa Lệ Tử ngồi ghế phụ xem WeChat.

Bố của Đường Do nói với cô: "Cảm ơn con, cũng thay Đường Do cảm ơn con, Hạt dẻ. Đã lâu rồi chú không thấy Đường Do cười hạnh phúc như vậy."

"Chú yên tâm, bây giờ có con rồi, mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Cô yêu cầu Đường Do lại gần lúc dừng đèn đỏ và hôn nhẹ lên mặt anh.

Cứ bước đi cùng nhau như thế này, đến chân trời nơi có hoàng hôn và bình minh, để bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.

(Hoàn)

________

Vài suy nghĩ nhỏ của tác giả:

Cảm ơn sự yêu thích của mọi người,

Thực ra, tôi rất thích sự liên kết, bao gồm cả một số trí tưởng tượng hiện tại của tôi nằm trong cùng một vũ trụ.

Ví dụ, ở phần đầu của bài viết này, cô gái xinh đẹp như thiên nga và người đàn ông cao quý ở lối vào quán bar, còn có Anh Hiểu và cô Chúc ở ngoại truyện, họ là nhân vật chính trong bài viết tiếp theo của tôi - Tần Hiểu và Chúc Trân.

Tần Mông và Thạch Ninh cũng sẽ xuất hiện trong Tần Hiểu- Chúc Trân, đây cũng sẽ là tác phẩm tiếp theo mà tôi dự định viết.

Kể cả Trịnh Lộ Lộ, và chủ quán bar, anh trai của Trịnh Lộ Lộ, đều có những câu chuyện của riêng mình.

Cũng giống như bạn và tôi,cũng là nhân vật chính trong kịch bản cuộc đời của chính mình.

Đừng coi thường bản thân, chúng ta đều là nhân vật chính!