Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 43: Phản Đòn 2

Thấy Thân Giang Kiệt đột nhiên nổi giận, đám đại thần sợ đến run chân, nhanh chóng quỳ rạp dưới đất, hô to: “Bệ hạ bớt giận!”

Thân Giang Kiệt quét mắt nhìn xuống bên dưới đại điện một lượt, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy lửa giận nhìn chòng chọc vào Thôi Vĩnh Khanh, khiến y không rét cũng run.

Thôi Vĩnh Khanh cố lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:

- Bẩm Bệ hạ, chuyện ngân sách trưng binh vốn dĩ gặp nhiều nghi vấn, đến tay La Thái Hầu lại có quá nhiều điểm khả nghi, không thể không điều tra làm rõ sự việc, tránh để thất thoát quốc khố, làm trò cười cho thiên hạ.

Thân Giang Kiệt nghe thấy lời này, long nhan thịnh nộ, nghiêm giọng nói với Thôi Vĩnh Khanh:

- Thôi Vĩnh Khanh, khanh thân là Hình bộ thượng thư, sao có thể hồ đồ như vậy? Dám ở trước mặt trẫm hạch tội La Thái Hầu.

Khanh tưởng dăm ba tờ giấy này có thể gọi là chứng cứ chỉ tội La Thái Hầu sao?

Thôi Vĩnh Khanh ngơ ngác một chốc, sực nhớ ra đây là kế hoạch ban đầu của Thân Giang Kiệt, y len lén lau mồ hôi trên trán, cúi người cung kính nói:

- Bẩm Bệ hạ, vi thần không dám hạch tội La Thái Hầu, chỉ là đem nghi vấn của chính mình nói ra, mong Bệ hạ điều tra làm rõ, để trả lại trong sạch cho La Thái Hầu!

Thân Giang Kiệt nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt tàn độc liếc xuống bên dưới, không biết vô tình hay cố ý mà lại chạm phải Thông chính sứ cùng Đại lý tự.

Hắn chau đôi mày kiếm, thần sắc lạnh như băng, trầm giọng nói:

- Các ái khanh đa phần đều là lưỡng triều lão thần, có công lớn với Thiên Quốc, Mậu gia còn là khai quốc công thần, sao trẫm cò thể vì một vài chứng cứ chẳng đâu vào đâu mà hoài nghi trung thần của Thiên Quốc chứ! Mậu ái khanh, khanh nói có đúng không?

La Thái Hầu sắc mặt thâm trầm, trong lòng không rõ có bao nhiêu suy nghĩ âm hiểm, nhưng lão ta vẫn cố duy trì một dáng vẻ hiên ngang, thản nhiên.

Chuyện sổ sách trưng binh lần này lão đã làm rất kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào.

Không rõ là kẻ nào đã ra tay hãm hại lão, nhưng chắc chắn Thân Giang Kiệt sẽ vì Vương gia cùng Tể tướng mà không bỏ qua cơ hội lật đổ lão.

Nghĩ ngợi một hồi, La Thái Hầu liền xốc lại tinh thần một chút, dõng dạc nói to:

- Bẩm Bệ hạ, vi thần hoàn toàn không thất trách, càng không lợi dụng việc trưng binh để tham ô quốc khố, mong Bệ hạ minh xét!

- Vậy Hầu gia giải thích như thế nào về số thư từ có bút tích của Hầu gia?

Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Tô Ngự sử, vốn dĩ là vị quan trung lập, xưa nay chưa từng tỏ thái độ đứng về bất cứ ai.

Nay ông vì chuyện sổ sách trưng binh mà lên tiếng, đám lão thần cùng tân quan cũng bắt đầu xôn xao, hiềm nghi đối với chuyện này mỗi lúc một lớn.

Lần này, nếu Thân Giang Kiệt không xử lý cho ra ngô ra khoai, thì sợ thiên uy khó bề giữ vững.

- Bản Hầu không làm, chính là không làm, ông muốn Bản Hầu giải thích điều gì? – La Thái Hầu đã có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tô Ngự sử, nghiến răng nói.

- Hầu gia luôn miệng nói không làm, vậy bút tích kia là của ai? Không lẽ có kẻ giả mạo bút tích của Hầu gia, vu oan hãm hại ngài hay sao?

Tô Ngự sử cũng không vừa, lời nào nói ra cũng đều dõng dạc, tràn đầy khí khái.

Thân Giang Kiệt trong lòng vô cùng hài lòng, nhưng vẫn giữ nét mặt uy nghiêm, nóng lạnh khó dò.

Hắn liếc nhìn ánh mắt lấm la lấm lét của đám quan lại, đặc biệt là Thông chính sứ, liền biết rõ chuyện ngân sách trưng binh có liên quan không ít người.

Chắc chắn phía sau màn kịch kia sẽ có kẻ dựng chuyện, kẻ chỉ đạo, kẻ tiếp tay, kẻ làm giả chứng cứ, kẻ trực tiếp hạch tội… Một màn công phu như vậy, chẳng phải nhằm vào thực quyền cai trị của Thân Giang Kiệt hay sao?

La Thái Hầu nghe thấy lời chất vấn của Tô Ngự sử, nhất thời không biết nên lí giải ra sao.

Nếu ông ta một mực khẳng định có kẻ giả mạo bút tích của mình, thì việc bút tích của Vương Tể tướng bị giả mạo cũng không phải không có cơ sở, Thân Giang Kiệt càng có lí do đào sâu hồ sơ vụ án của Vương Tể tướng.

Nhưng nếu không ta không tỏ thái độ phản đối lời của Tô Ngự sử, chẳng phải thừa nhận chính mình có hành vi khuất tất dưới mắt thiên tử hay sao?

La Thái Hầu bị Tô Ngự sử làm khó, nhất thời nghĩ không ra đối sách, chỉ căm giận trừng mắt nhìn Tô Ngự sử, rồi cúi đầu thưa với Thân Giang Kiệt:

- Mong Bệ hạ minh xét!

Lúc này, Thượng Thư lệnh cũng muốn tỏ rõ thái độ.

Ông ta đối với việc nhi nữ bị hãm hại suýt chết vẫn còn canh cánh ở trong lòng, không thể nào nguôi ngoai.

Mặc dù lần đó Thân Giang Kiệt đã tìm ra thủ phạm, nhưng ông ta một mực không tin Vương Chi Lăng không có liên can đến sự việc đó.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, Thượng Thư lệnh liền đứng ra lên tiếng:

- Bẩm Bệ hạ, chuyện này ảnh hưởng tôn nghiêm, danh dự của các vị đại thần, cũng ảnh hưởng quốc thể.

Nhưng sự việc liên quan đến Tể tướng và La Thái Hầu không thể đánh đồng.

Bút tích của người này có thể bị làm giả, nhưng không đồng nghĩa với bút tích của người kia cũng vậy.

Mong Bệ hạ sớm điều tra làm rõ.

Thân Giang Kiệt nghe thấy lời Thượng Thư lệnh, liền biết rõ ông ta đang muốn ám chỉ La Thái Hầu bị hãm hại, vu oan, còn Vương Tể tướng thực sự mang trọng tội.

Hắn thầm cười trong bụng, lợi dụng lời nói của Thượng Thư lệnh mà thuận nước đẩy thuyền:

- Thượng Thư nói rất đúng, chuyện này ai oan khuất, ai khi quân phạm tội cần phải điều tra làm rõ.

Một mặt, Thân Giang Kiệt lại liếc xuống Thông chính sứ cùng Đại lý tự, lớn giọng trách mắng:

- Chuyện bút tích của Hầu gia bị giả mạo là chuyện hết sức nghiêm trọng, thế nhưng Thông chính sứ lại không phát hiện, càng không kịp thời bẩm báo.

Đại lý tự thân mang trọng trách hạch tội quan lại, giữ gìn kỷ cương tiền triều, nhưng lại để có kẻ làm ra loại chuyện hãm hại trung thần!

Thông chính sứ và Đại lý tự hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, mồ hôi hai bên thái dương chảy ròng xuống gò má, không dám ngẩng mặt lên nhìn long nhan thịnh nộ.

Quách Kính Minh cảm thấy chuyện bút tích của La Thái Hầu quá mức kỳ quái, thư từ qua lại giữa triều đình và địa phương đều do ông ta quản lý, sao có thể lọt ra được những bức thư có nội dung tham ô ngân sách rành rành như thế? Hiện giờ những bức thư kia lại xuất hiện ngay trước mắt Thân Giang Kiệt, hắn muốn xử ông ta tội thất trách cũng không phải không có lí lẽ.

Thông chính sứ sợ hãi cúi đầu, tuyệt nhiên không dám lên tiếng xin tha.

Đại lý tự tố chất tâm lý có lẽ vững vàng hơn một chút, cố nén lại hoảng loạn trong lồng ngực, rành rọt bẩm tấu:

- Bẩm Bệ hạ, là vi thần nhất thời lơ là, không giám sát tốt việc ở tiền triều, mong Bệ hạ xử phạt.

Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ ngơ ngác xen lẫn bất cam của hai lão hồ ly đang quỳ bên dưới đại điện, trong lòng vô cùng thống khoái.

Đám lão thần kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến kẻ dùng thủ đoạn như vậy lại chính là đương kim Hoàng đế như hắn.

Thân Giang Kiệt chăm chú nhìn hai lão thần một hồi lâu, ánh mắt thâm trầm không để lộ chút tâm tư nào, khiến đám quan lại không biết hắn đang suy tính điều gì.

Không khí buổi tảo triều phút chốc căng thẳng đến nghẹt thở.

Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Thông chính sứ, liền nghiêm trọng ra lệnh:

- Thông chính sứ và Đại lý tự thất trách, lẽ ra trẫm phải xử phạt thật nặng.

Nhưng nể tình hai khanh là lão thần hai triều, trẫm cho hai khanh cơ hội lập công.

Lập tức điều tra lại sự việc sổ sách trưng binh và bút tích trên thư từ qua lại giữa triều đình và địa phương, bắt đầu từ sự việc có liên quan đến Vương Tể tướng.

Ba ngày sau phải có kết quả cho trẫm!

Đại lý tự chau mày nhìn xuống đất, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, trong khi đó, Thông chính sứ đã sợ hãi đến muốn ngất xỉu tại chỗ.

Thân Giang Kiệt lệnh cho ông ta điều tra từ sự kiện liên quan đến Vương Tể tướng, không phải đem tam ái thiếp của ông ta ra chịu mọi tội lỗi hay sao? Ông ta hoảng loạn nhìn La Thái Hầu, chỉ thấy được một cái liếc mắt ân ẩn sát ý từ La Thái Hầu.

Thông chính sứ hoàn toàn sụp đổ, đang giữa tháng mười mà mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.

Ông ta không còn cách nào khác, đành phải dập đầu mà nhận mệnh.

- Vi thần tuân chỉ!

Thân Giang Kiệt không để ý đến Thông chính sứ và Đại lý tự nữa, hắn dồn mọi sự chú ý của mình lên La Thái Hầu, kẻ mà hắn vẫn luôn hoài nghi là chủ mưu.

Thân Giang Kiệt thở dài một hơi ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói:

- Mậu ái khanh, trẫm vốn định giao lại quyền trưng binh cho khanh, nhưng sự việc đến nước này, nếu trẫm vẫn tiếp tục giao cho khanh trưng binh thì thật không công bằng với Vương Tể tướng, cũng sẽ khiến trên dưới tiền triều, hậu cung cùng bá tánh dị nghị trẫm thiên vị Mậu gia.

Trẫm tạm thời thu lại toàn bộ quyền trưng binh, từ nay khanh không cần phải lao tâm khổ tứ về chuyện này nữa.

Nếu khanh thực sự vô tội, trẫm nhất định cũng trả lại công đạo cho khanh.

La Thái Hầu cúi đầu nghe Thân Giang Kiệt phân phó, trong lòng vô cùng bực tức xen lẫn bất mãn.

Lão ta vừa hậm hực chuyện mình bị gian thần hãm hại, vừa căm ghét Thân Giang Kiệt lợi dụng chuyện này thu lại quyền trưng binh.

Lão ta thế mà lại không thể nói được một câu bao biện cho chính mình.

Hiện tại thì hay ho rồi, Thân Giang Kiệt trực tiếp lệnh cho Thông chính sứ và Đại lý tự điều tra sự việc này, không khéo mọi chuyện đều lộ tẩy.

Thân Giang Kiệt mặc kệ gương mặt già nua hằm hằm giận dữ nhưng phải cố kìm nén của La Thái Hầu, nhanh chóng kết thúc buổi tảo triều.

Từ hôm qua đến nay hắn đã bỏ ra không ít tâm sức vì chuyện triều chính, giờ là lúc trở về Chiêu Dương cung tìm Hoàng hậu của hắn để làm nũng một phen.