Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 70

Trịnh Lãng Yến ở nhà họ Khổng đúng một tuần.

Tới gần cuối năm, thành phố B lại có tuyết rơi, từ biệt thự nhà họ Khổng nhìn ra ngoài sẽ thấy bông tuyết trắng noãn bay khắp vườn hoa như thành phố Băng Tuyết trong truyện cổ tích.

Lâm Tri Ngộ không lạnh lùng với Trịnh Lãng Yến như trước, tuy cũng chưa từng có sắc mặt tốt với anh nhưng khi đưa nước ép và canh tới cho Lâm Tiếu thì cũng luôn đưa cho anh một phần.

Lúc rảnh rỗi, hai người thường ngồi yên trên cửa sổ ngắm tuyết.

Trong phòng ấm áp dễ chịu khiến người khác cũng lười biếng, Lâm Tri lại vừa bưng canh nấm tuyết lên.

Trịnh Lãng yến múc một chén canh, nhẹ nhàng thổi nguội.

Quyển sách đặt trên đầu gối của Lâm Tiếu bị chuyển sang một bên, Trịnh Lãng Yến cười nhìn đôi mắt có vẻ buồn ngủ của cô: "Mẹ đúng là mạnh miệng mềm lòng, tâm trạng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sao em lại không giống mẹ chút nào vậy?"

Lâm Tiếu cầm bát canh Trịnh Lãng Yến đưa, canh đã bị anh thổi nguội tới nhiệt độ thích hợp. Lâm Tiếu ngửi mùi hương của nấm tuyết, nghiêng đầu hỏi anh: "Không giống nhau à?"

"Tiếu Tiếu, anh luôn mong em có thể tùy hứng một chút. Có anh che chở, em tốt nhất nên thỉnh thoảng hồ đồ chút, chứ không phải cứ luôn nghe lời như vậy nhưng thật chất bên trong lại quật cường." Trịnh Lãng Yến nói với giọng trầm thấp.

Anh không chỉ nói qua như vậy một lần.

Lâm Tiếu dừng khuấy canh, múc một muỗng trên mặt, cười dịu dàng đưa muỗng canh đến bên môi Trịnh Lãng Yến.

Dáng vẻ nghe lời thật sự rất đáng yêu. Trịnh Lãng nhìn cô, môi mỏng đưa tới.

Cái muỗng từ từ lùi về sau, dụ dỗ anh tiến tới, ngay lúc anh chạm đến bên muỗng thì cái muỗng lại đột nhiên chuyển hướng, nước canh biến sau bờ môi hồng của Lâm Tiếu.

Trịnh Lãng Yến giương mắt nhìn đôi mắt giảo hoạt của cô.

Lâm Tiếu nghiêng đầu cười, hỏi anh: "Tùy hứng mà anh nói có phải là như vậy không?"

Đẹp đẽ đến mức như một con hồ ly nhỏ.

Trước đây, Trịnh Lãng Yến vẫn không hiểu một cô gái yên tĩnh, văn nhã, thậm chí còn có chút lạnh lùng như Lâm Tiếu sao lại có một chữ Tiếu trong tên.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn có một mặt như lúc nãy, chỉ là từ trước đến giờ không có ai phát hiện.

Trịnh Lãng Yến đột nhiên nảy ý xấu ôm vòng eo mềm mại của cô, tiến tới gặm cắn đôi môi mọng nước của cô.

Khuôn mặt Lâm Tiếu hơi ngứa vì hơi thở đột ngột gần sát của anh.

Cô cười nghiêng đầu tránh né, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm dưới lầu.

Trịnh Lãng Yến vẫn đang ôm eo cô, thấy cô đột nhiên ngẩn người nên cũng nhìn theo.

Năm chiếc xe màu đen dừng trước cửa biệt thự.

Một người mặc đồ đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên rồi bước tới phía sau kéo cửa xe sau ra. Cửa sau dần dần mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Lâm Tiếu hơi lo âu nhìn Trịnh Lãng Yến, anh nhíu mày nhìn bảo vệ cho qua, nhìn người nọ một mình cất bước tiến tới.

Cô giơ tay đặt trên mu bàn tay Trịnh Lãng Yến trấn anh, bàn tay lại nhanh chóng bị anh nắm chặt vào tay.

Rất nhanh đã vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Tiếu quay đầu lại, thấy Lâm Tri Ngộ có chút lo lắng đứng ở cửa.

"A Yến, bác cả con tới."

Ở chung một tuần, đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngộ gọi tên anh.

Trịnh Lãng Yến gật đầu đứng dậy.

Lâm Tri Ngộ nắm khung cửa, do dự một lát rồi nói: "Nếu con không muốn về thì cứ ở đây..."

Trịnh Lãng Yến hiểu ý bà.

Anh lập tức mở miệng cắt lời: "Cảm ơn mẹ, con xuống ngay đây."

Lâm Tri Ngộ im lặng nhìn Lâm Tiếu, sau đó không nói nữa.

Lúc hai người dắt nhau xuống lầu thì Khổng Thượng Tân đang nói chuyện với Trịnh Trạch Ân.

Sau khi nhà họ Trịnh nuốt nhà họ Khổng thì cũng chỉ có viện trưởng Trịnh của nhà họ Trịnh được xem như bạn cũ của Khổng Thượng nên mới có thể nói chuyện được với họ.

Khổng Thượng Tân và Trịnh Trạch Ân nhìn hai người đi xuống lầu, ngừng lại cuộc nói chuyện.

Trịnh Lãng Yến đỡ Lâm Tiếu, thấy cô đứng vững rồi mới mở miệng chào hỏi: "Bác cả."

Trịnh Trạch Ân đứng dậy, vẻ mặt vẫn hiền hòa như cũ, chỉ là đã có thêm chút vẻ kiên cường và nghiêm nghị.

"A Yến, hôm nay là buổi họp thường niên của công ty, bác tới đón con về."

Viện trưởng Trịnh ngừng một lát, thấy Trịnh Lãng Yến không nói gì thì nhanh chóng bổ sung: "Ông nội con cũng sẽ đến họp, lúc đó sẽ tuyên bố một việc quan trọng."

Trịnh Trạch Ân là con trai cả, từ sau khi trưởng thành đã chủ động từ bỏ thừa kế ruộng đất của nhà họ Trịnh, tự mình mở bệnh viện.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đâu tiên ông mặc vest mang giày da như vậy, chuẩn bị xuất hiện ở công ty Trịnh Thị.

Nghĩ cũng biết họp thường niên tối nay là thứ hai, chuyện quan trọng sẽ xảy ra trong buổi họp mới là thứ quan trọng nhất.

Vẻ mặt của Trịnh Lãng yến cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, anh không hề do dự, khẽ gật đầu.

Trịnh Trạch Ân nhìn vẻ mặt nghiêm nghị và bóng lưng thẳng tắp của anh, giơ tay vỗ vai anh: "A Yến, con yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì thì sau lưng con cũng vẫn luôn có người nhà và cả nhà họ Trịnh chống đỡ."

Lâm Tiếu hỗ trợ đưa tới áo sơ mi đã được ủi xong của Trịnh Lãng Yến.

Anh xoay người lại, tùy ý vắt áo lên khuỷu tay, đưa tay vuốt ve gáy Lâm Tiếu, giọng nói thoáng dịu dàng hơn: "Tiếu Tiếu, chờ anh."

Lâm Tiếu cong môi, gật đầu.

Trịnh Trạch Ân nghiêng đầu nhìn: "Tiếu Tiếu đúng không?"

Lâm Tiếu thu hồi tầm mắt, mềm giọng chào hỏi: "Cháu chào chú Trịnh."

Trịnh Trạch Ân gật đầu: "Tối nay cháu có rảnh không? Đi cùng đi."

Lâm Tiếu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại những gì viện trưởng Trịnh nói thì nhìn Trịnh Lãng Yến rồi lại vô thức nhìn về phía Khổng Thượng Tân.

Khổng Thượng Tân nhăn mày suy tư một lát: "Con đi đi."

Ông xoay người nhìn về phía Trịnh Trạch Ân: "Ông Trịnh, tôi giao đứa con gái này cho ông đó. Tôi không tin được người nhà họ Trịnh của ông, ông nên đưa nó về đàng hoàng cho tôi đó."

Trịnh Trạch Ân gật đầu: "Yên tâm. Nhất định làm được."

Ngay cả Khổng Thượng Tân đều sảng khoái đồng ý như vậy rồi, Lâm Tiếu vừa khó hiểu tại sao mình phải đi vừa lo lắng cho tình hình tối nay.

Lâm Tri Ngộ gọi Lâm Tiếu thay quần áo, Trịnh Trạch Ân lập tức mở miệng: "Lát nữa tôi dẫn bọn nhỏ đi cho, không cần làm phiền ở nhà."

Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến cùng ngồi vào một chiếc xe đằng sau.

Cả đám xe ngay ngắn lướt nhanh đi, rời khỏi biệt thự nhà họ Khổng.

Đây là lần đầu tiên hai người bị dẫn đi chọn lễ phục, tạo mẫu, lúc ra tới thì Trịnh Trạch Ân nhìn đồng hồ rồi mới bảo hai người cùng đi.

Tổng công ty Trịnh Thị nằm trên con đường xa hoa nhất trong trung tâm thành phố B, mấy năm trôi qua vẫn nghiễm nhiên đứng sừng sững tại tòa cao ốc cao nhất trong trung tâm thành phố.

Xe dừng dưới cao ốc Trịnh Thị.

Cửa xe mở ra, Trịnh Lãng Yến đỡ Lâm Tiếu bước ra.

Bên ngoài có một ít tuyết ơi, tuyết rơi xuống bờ vai trần của Lâm Tiếu, lạnh lẽo đến tận xương.

Trợ lý đưa áo khoác ngoài tới, Trịnh Lãng Yến lập tức mặc cho cô rồi ôm vai cô bước thẳng vào.

Bên trong được trang trí và dọn dẹp tỉ mỉ, có vẻ cực kỳ trang nghiêm, long trọng.

Hai người bước từng bước về phía trước, lúc tới trước thang máy, có hệ thống lò sưởi ở đại sảnh đặt lên thì cơ thể Lâm Tiếu mới thoán chốc ấm lại.

Cô không thích hợp kịp nên hơi run.

Mu bàn tay nhanh chóng được vỗ về, Trịnh Lãng Yến hiểu sai ý, nghiêng đầu nhìn cô: "Tiếu Tiếu, đừng sợ."

Lâm Tiếu hơi buồn cười nhìn anh: "Em không sợ."

"Thật không?" Trịnh Lãng Yến cũng cười theo: "Vậy lát nữa ngang ngược chút."

Lâm Tiếu nhướn mày nhìn anh.

Thang máy "ting" một tiếng mở ra.

Hai người bước vào, xoay người lại.

Tịnh Lãng Yến nhìn cô, cười nhạo: "Chị Lâm, em dựa vào chị che chở đó."

Trịnh Lãng Yến chưa từng gọi Lâm Tiếu là chị Lâm như vậy, không giống như thường cúi đầu trầm giọng ẩn chứa ý cười, cực kỳ cố ý.

Dường như cậu bé năm đó mà Lâm Tiếu chọc khóc cuối cùng đã trưởng thành, dùng lời nói lúc đó của cô trêu chọc ô.

Lâm Tiếu đỏ mặt, dời mắt không để ý đến anh.

Cửa thanh máy chậm rãi khép lại, bên ngoài có một đôi nam nữ bước đến. Người phụ nữ mặc một bộ quần áo đỏ, Lâm Tiếu chỉ kịp liếc nhìn qua khe cửa sắp khép lại nên cũng không thấy rõ khuôn mặt.

Dáng người quá quen xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện khiến Lâm Tiếu khó có thể tin và khó hiểu. Cô hơi nhíu mày nhưng suy nghĩ lại rất nhanh bị cảm giác quá tải của thang máy đột nhiên tăng lên nhiễu loạn.

Buổi họp thường niên của Trịnh Thị tổ chức trong phòng họp lớn nhất ở giữa.

Cửa thang máy ngừng lại rồi mở ra, nhanh chóng có một cô gái mỉm cười lễ phép giúp Lâm Tiếu giữ áo khoác rồi giơ tay chỉ hướng cho hai người.

Bước theo hành lang phủ kín thảm đó, tiếng đàn violon du dương bay vào trong tai.

Phòng khách bố trí xa hoa, đẹp đẽ.

Hai người bước vào từ cánh cửa gỗ lim to lớn, ánh nhìn của mọi người tức khắc tụ lại.

Ba Trịnh mặc vest đứng trước nhất và mẹ Trịnh cùng đứng hai bên trái phải cạnh xe lăn của ông Trịnh.

Ba Trịnh thấy Lâm Tiếu thì vẻ mặt tức khắc âm u. Tinh thần của ông Trịnh không tốt lắm, chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, không nói gì cả.

Vẻ mặt Trịnh Lãng Yến vẫn như thường.

Anh hơi giơ tay lên, Lâm Tiếu rất tự nhiên khoát tay anh.

Trịnh Lãng Yến lo cho Lâm Tiếu đang mang giày cao gót nên đi rất chậm rãi, vững vàng.

Lúc đi đến trước, Trịnh Lãng Yến mới trầm giọng mở miệng: "Ba, mẹ, ông nội."

Lâm Tiếu cũng chào hỏi theo: "Cháu chào chú Trịnh, dì Trịnh. Chào ông Trịnh ạ."

Mẹ Trịnh mỉm cười gật đầu.

Kiêng dè có lão gia tử ở đây nên ba Trịnh nuốt xuống lời định nói.

Viện trưởng Trịnh không biết đã đi đâu, từ sau khi xuống xe đã không thấy ông.

Nhìn tình hình thì có vẻ mọi chuyện đều kết thúc rồi.

Nhân viên bên dưới cũng ăn mặc lễ phục cùng với những người có tiếng mà Trịnh Thị mời tới.

Bên phía cửa lại bắt đầu rối loạn, Lâm Tiếu vô thức nhìn sang, rất nhanh mở to hai mắt.

Trịnh Quý Lễ cười bất cần, mặc một bộ vest màu xanh đậm.

Cô gái mặc đồ đỏ lạnh mặt, khoát tay lên tay Trịnh Quý Lễ, vẻ mặt hờ hững, trương dương.

Vừa nãy cô không nhận nhầm.

Thật sự là Trì Mễ...

Sao cô ta lại...

Trịnh Quý Lễ tùy ý nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt bên này. Ý cười trên môi anh ta càng rõ ràng, nhanh chóng cất bước bước về phía này.

Ông Trịnh ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy rõ người tới thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Lão gia tử có chút tức giận, vừa định nói thì đã hít thở không thông, bắt đầu ho sặc sụa.

Mẹ Trịnh vội cúi người vỗ lưng lão gia tử.

Ba Trịnh trầm mặt nhìn Trịnh Quý Lễ: "Mày tới đây làm gì?!"

Trịnh Quý Lễ trào phúng mỉm cười: "Không phải nói mọi cổ đông của Trịnh Thị đều có thể tới tham dự sao. Tôi giữ hai mươi phần trăm cổ phần của Trịnh Thị thì sao lại không thể tới?"

Vẻ mặt của ba Trịnh càng thêm khó coi.

Trịnh Quý Lễ kéo ngón tay của Trì Mễ chơi đùa, một lát sau mới ngẩng đầu lên.

"Được rồi, chuyện này còn phải cảm ơn ông và ông Trịnh đó. Nếu không phải hai người thì bây giờ tôi còn không có cổ phần công ty để xuất hiện ở đây đâu."

Ba Trịnh lập tức ngạc nhiên mở to mắt nhìn về phía ông Trịnh: "Ba, ba..."

Ông Trịnh rốt cuộc ngừng ho, khuôn mặt lạnh lùng. Lão gia tử không nhìn Trịnh Quý Lễ mà nhíu mày nhìn ba Trịnh, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Bây giờ nói những thứ này thì có lợi ích gì, còn không phải do chuyện ngu ngốc con làm trước đây sao?"

Ba Trịnh bị mắng ngậm miệng, lão gia tử liếc ông, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thầm mắng một câu: "Ngu không ai bằng."

Mẹ Trịnh đứng cạnh lạnh lùng đứng thẳng.

Ánh mắt bà nhìn về phía Trịnh Quý Lễ, rất nhanh lại dời mắt.

Bà giữ lại cho mình khí tràng và tư thái cao nhất của một phu nhân trong trường hợp này, không hề mở miệng nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lẽo, ngạo nghễ.

Phải biết, cho đến giờ thì đứa cháu trai duy nhất mà bên ngoài biết của Trịnh Thị là Trịnh Lãng Yến cũng chỉ có 10% cổ phần của công ty Trịnh Thị, hơn nữa số cổ phần đó là do ông nội anh tặng khi vào sinh nhật 18 tuổi của anh.

Vẻ mặt của một số người ở đây rất khó coi.

Trịnh Thị là doanh nghiệp lớn, cổ phần công ty phân phối ra ngoài cũng minh bạch.

Ông cụ Trịnh là cổ đông lớn nhất, nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần toàn công ty Trịnh Thị, hai anh em Trịnh Trạch Ân và Trịnh Trạch Thành đều giữ hai mươi phần trăm, Trịnh Lãng Yến giữ mười phần trăm.

Lúc này, theo ý của Trịnh Quý Lễ vừa nói thì ông Trịnh và ba Trịnh mỗi người đều sẽ cho anh ta mười phần trăm cổ phần công ty hoặc một bên sẽ cho nhiều hơn.

Cho dù là tình huống nào thì đều không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục với Trịnh Lãng Yến và mẹ Trịnh.

Vẻ mặt của Trịnh Lãng Yến đã sớm âm u.

Cánh tay Lâm Tiếu cảm nhận được rõ ràng cơ bắp căng chặt của người đàn ông dưới lớp áo vest.

Cô không biểu lộ ra mặt nhưng lại dần nắm chặt hơn bàn tay đang giấu trong tay áo của Trịnh Lãng Yến.

Trịnh Quý Lễ nở nụ cười mỉa mai, buông tay Trì Mễ ra, nhìn về phía mẹ Trịnh.

Anh ta khiêu khích nghiêng đầu, đột nhiên lạnh giọng hỏi: "Cái cảm giác mọi thứ thuộc về con trai bà bị người khác cướp đi từng chút có tốt không?"

Mẹ Trịnh nắm chặt tay vịn phía sau xe lăn, vẻ mặt căng chặt, thân hình lung lay.

Ba Trịnh gần như lập tức quát lên: "Quậy đủ chưa!"