Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 73

Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Lâm Tiếu sững sờ, dường như thật lâu sau cô mới phản ứng lại được ý tứ trong lời nói của anh.

Gần như trong nháy mắt, chiếc hộp trong tay cô bị lấy đi. Lâm Tiếu cắn chặt môi, hai má đỏ bừng. Bỗng nhiên cô đưa tay che đi khuôn mặt, ngượng ngùng, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.

Trịnh Lãng Yến tiện tay quăng chiếc hộp đi, lại đưa tay vào tìm kiếm, thậm chí còn nhàn nhã lựa một chút, từ tủ đầu giường xách ra một hộp mới.

Lâm Tiếu gắt gao nhắm chặt hai mắt còn che mặt, nhưng thính giác lại phá lệ nhanh nhạy.

Cô nghe thấy tiếng vỏ bọc bị xé mở, rất nhanh liền truyền đến âm thanh hộp bị mở ra, lỗ tai nóng bỏng.

Đỉnh đầu người đàn ông dừng lại một chút, bỗng cất lên tiếng cười trầm thấp nặng nề.

Sự xấu hổ trong nháy mắt bao phủ cô như nước thủy triều, dũng khí không dễ gì mới có được khi nãy giống như bóng da bị đâm thủng, thoáng cái liền xì hơi bay hết.

Trịnh Lãng Yến nhìn thấy làn da cô cô càng lúc càng đỏ, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, giống như khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, trêu ghẹo cô.

"Bây giờ lại biết xấu hổ rồi?"

Trịnh Lãng Yến từ bên trong rút ra một cái, thanh âm trầm thấp mang theo chút dụ dỗ: "Tiếu Tiếu, bỏ tay ra."

Lâm Tiếu bướng bỉnh liều chết che mặt, không hề nhúc nhích.

Trịnh Lãng Yến hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cô: "Ngoan. Không phải xấu hổ."

Lâm Tiếu giống như nàng tiên ốc thẹn thùng chui vào trong vỏ, bất luận anh dụ dỗ thế nào cũng không chịu trở ra.

Giọng nói của cô rầu rĩ, giống như là đang làm nũng, lại giống như bị ủy khuất: "Làm sao có thể...... Không xấu hổ chứ......"

Môi lưỡi Trịnh Lãng Yến rất nhanh liền dừng ở giữa cái cổ đang dao động của cô. Lâm Tiếu giống như một con mèo ngoan ngoãn thuận theo, không thể tự chủ mà nhẹ nhàng đưa cổ mình ra, môi anh nhẹ nhàng chuyển đến giữa cổ cô, lại mổ mổ vành tai cô.

"Thực ra, anh cũng rất xấu hổ."

Lâm Tiếu trong phút chốc run lên một cái, có chút sững sờ dời tay đi, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn anh.

Đôi mắt Trịnh Lãng Yến sâu thẳm, cúi xuống nhìn cô, giống như tặng thưởng hôn lên đôi môi hồng hơi sưng của cô, yêu thích không buông. Anh đột nhiên lại thẳng thắn: "Nhưng hình như tâm trạng của anh còn kích động nhiều hơn."

Đáy mắt Lâm Tiếu ửng đỏ mang theo hơi nước, giống như là bị anh chọc ghẹo, tức giận nhìn anh chằm chằm: "Anh......"

Trịnh Lãng Yến lại lần nữa nghiêng người xuống hôn cô như chuồn chuồn lướt nước, giống như một tín đồ thành kính đứng trước tín ngưỡng của mình thành thật bày tỏ: "Anh thích nhìn, tất cả dáng vẻ của em anh đều thích."

Lời bày tỏ quá mức chân thành khiến cho ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại, nhìn dáng vẻ này của anh, bỗng nhiên nói không lên lời.

Tay Trịnh Lãng Yến lại vô thức ở trên người cô bắt đầu châm lửa.

Trong phòng mở điều hoà, rất ấm. Cửa sổ mở ra còn chưa đóng chặt, gió đêm thổi dải lụa trắng mỏng bay lên, mang theo hơi thở kiều diễm lan tỏa khắp căn phòng. Nóng lạnh thay phiên, giống như nơi hải lưu hội tụ trên mặt biển thăng trầm.

Hô hấp của Lâm Tiếu trở nên gấp rút hỗn loạn, những nơi mà đầu ngón tay anh chạm qua đều khiến cô nhẹ nhàng run rẩy, phút chốc lửa tình đã bén ra toàn cơ thể.

Giống như trôi nổi trên mặt biển, chỉ có Trịnh Lãng Yến để dựa vào. Lâm Tiếu khẩn trương siết chặt ngón tay, túm chặt quần áo trên vai anh.

Tay Trịnh Lãng Yến chợt dừng lại, hô hấp của anh nặng nề, nhịn đến mức trong mắt đã hiện toàn tia máu đỏ, hướng mắt nhìn về phía Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, em nghĩ kỹ chưa?"

Dường như chỉ cần cô nói không, cho dù phải nhịn đến phát điên anh cũng sẽ vì cô mà dừng lại.

Lâm Tiếu nghĩ, Trịnh Lãng Yến gạt người, căn bản không phải là anh mê đắm cô, rõ ràng là anh đang bất động thanh sắc câu dẫn cô.

Anh mới là người gây ra đám lửa này.

Ngón tay Lâm Tiếu nắm chặt, ánh mắt nhìn thẳng anh, bỗng nhiên khe khẽ lắc đầu.

Sắc mặt người đàn ông nháy mắt chìm xuống.

Anh cắn chặt hàm răng, con ngươi đen trầm lắng

Tay Lâm Tiếu chậm rãi buông anh ra, chuyển qua trước người anh.

Ngón tay tinh tế mơn trớn, hình dáng cơ bắp dưới tay dường như vì cô mà kiêu ngạo vì cô mà sôi trào. Vốn dĩ áo anh chỉ bị hỏng một cúc ở cổ, cô lại đột nhiên cởi từng cúc từng cúc ở bên dưới.

Lâm Tiếu kéo rộng cổ áo anh ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Không cần nghĩ."

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến ngẩn ra, dường như là đang suy nghĩ xem ý của cô là gì, vẻ mặt mê mang giống như một đứa trẻ.

Lâm Tiếu cong môi, nhìn anh: "Nếu như là anh, em căn bản không cần phải nghĩ. Cũng không có cách nào để nghĩ."

Cô chưa từng cấm cản anh.

Cô chỉ là ôn nhu khiến anh lưu lại, dốc lòng bảo vệ, mặc anh tự do bay lượn.

Trịnh Lãng Yến cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch, một dây cung lý trí cuối cùng cũng bị căng đứt mất.

"Tiếu Tiếu, loại chuyện này, không nên để em tới làm." Thanh âm của anh trầm thấp, mang theo sự rung động khó lòng kìm nổi.

Trịnh Lãng Yến phút chốc nghiêng người, ngăn chặn đôi môi của Lâm Tiếu, giống như vội vàng muốn cảm thụ hay chứng minh điều gì đó, bầu không khí trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.

Cơ thể Lâm Tiếu không có thứ gì che đậy, mềm thành một vũng nước. Trịnh Lãng Yến đỡ cô lên trên giường, rất nhanh lại nhẫn nhịn dục vọng như muốn nổ tung của mình, kiên nhẫn mà ôn nhu dẫn dắt cô, giúp cô gạt bỏ sự sợ hãi.

Tiếng vỏ gói nhẹ nhàng bị xé mở.

Lâm Tiếu giống như một con cá rời khỏi biển sâu, bị hong khô rồi lại được làm ướt, cô ngửa đầu, hé mở nửa khuôn miệng nhẹ nhàng luân chuyển hô hấp, cần cổ tạo thành một độ cong mê người.

Trịnh Lãng Yến nhẹ nâng chân Lâm Tiếu lên. Anh hướng tới phía trước thử đụng, một đường hôn nhẹ từ trán xuống bờ môi cô, ôn nhu đến mức có thể khiến cho người ta hòa tan.

"Tiếu Tiếu, đừng sợ."

Lâm Tiếu cảm thấy giọng nói của anh giống như bị ngăn cách bởi một tầng nước biển, nghe không rõ ràng.

Thân thể nóng hổi, xúc giác lại vô cùng rõ ràng.

Trịnh Lãng Yến giống như vỗ về, hôn hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ: "Anh đây."

Lâm Tiếu nhẹ nghiêng đầu, sợ hãi được anh dịu dàng vỗ về, sự ngượng ngùng với mơ màng xen lẫn, tay cô rơi xuống giường, gắt gao xiết chặt ga giường.

Giọng nói của Trịnh Lãng Yến trầm xuống, anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiếu, giống như thời niên thiếu khi ấy vừa nghiêm túc lại vừa thành kính: "Tiếu Tiếu."

Thân thể giống như bị người ôm bơi ra biển sâu, Lâm Tiếu mơ màng hé mở mắt, Trịnh Lãng Yến hôn lên mí mắt cô, ánh mắt sáng rực: "Anh yêu em.

Tất cả sự khẩn trương và thoải mái đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn an tâm với yêu thích

Suy nghĩ của Lâm Tiếu đình trệ trong chớp mắt.

Anh bỗng hạ eo xuống, trong nháy mắt bị chiếm cứ cùng đau đớn, lông mày Lâm Tiếu vặn chặt, sự đau đớn ngoài dự liệu khiến cô bật ra tiếng khóc thút thít, rất nhanh, nàng gắt gao cắn chặt môi nhịn xuống, thử hít thở nhẹ nhàng để cái đau qua đi.

Hô hấp của Trịnh Lãng Yến cũng vô cùng nặng nề gấp rút, anh đau lòng lại bối rối hôn Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, đừng sợ."

"Ngoan, đừng tự cắn mình nữa." Người đàn ông hạ thấp người xuống, đưa bả vai cho cô: "Đau thì cắn anh."

Đợi một lúc, nam nhân mới thử động nhẹ nhàng thăm dò.

Linh hồn giống như ở trong thân thể bong ra từng mảng rồi lại hợp lại, Lâm Tiếu lần nữa ngã vào biển sâu.

Cô buông lỏng bờ môi, không thật sự cắn Trịnh Lãng Yến, bờ môi mềm mại nhẹ đặt trên đầu vai anh.

Có chất lỏng ấm áp theo khóe mắt trượt xuống khuôn mặt,

Lâm Tiếu gắt gao ôm chặt lấy cái lưng rắn chắc của Trịnh Lãng Yến, hít hít mũi, thậm chí không phân biệt được đây là mồ hôi hay là nước mắt.

Lại về sau, những lời Trịnh Lãng Yến nói bên tai cô đan xen giữa sự thở dốc với chất giọng trầm thấp của người đàn ông, khiến cô không phân biệt được rốt cuộc anh có nói chuyện hay không, nói những gì.

B Thành, đêm khuya gió thổi ồn ào náo động, làm rèm cửa lay động giống như lúc mặt trời mới lên trôi lơ lửng trên mặt biển.

Hơi thở trong phòng ngoài nóng bỏng thì vẫn là nóng bỏng.

Điện thoại rơi trên mặt thảm bị tắt lại sáng lên, trong mắt Trịnh Lãng Yến cũng chỉ có người bên cạnh.

Quang cảnh rạng sáng bốn giờ.

Trịnh Lãng Yến nghiêng người ngắm nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Lâm Tiếu, trong lòng vẫn kích động như cũ, đột nhiên cảm giác được đáy lòng an tâm vô cùng.

Tay không tự giác xoa xoa đôi lông mày đang nhíu nhẹ của cô.

Thiếu nữ tựa hồ do quá mệt, thanh âm mềm mại mang theo chút mờ ám, mơ hồ nói lầm thầm hai lần, "Đừng nữa mà..."

Tay còn vô lực mà kháng cự đẩy đẩy một chút.

Đáy lòng vừa mới yên tĩnh lại lần nữa bị quấy động, mang theo vô vàn rung động.

Trịnh Lãng Yến nhấc tay giữ chặt cô ôm trong lồng ngực, cánh tay đệm dưới đầu cho cô gối lên.

Anh hôn nhẹ lên trán Lâm Tiếu, nhìn lông mày đang chau lại của Lâm Tiếu dần giãn ra, giọng nói giống như là khúc hát ru cám dỗ.

"Được, không làm nữa."

Anh đem người trong lòng ôm chặt hơn chút nữa: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Đầu giường, ánh đèn lờ mờ phác ra hình ảnh hai người ôm nhau trên mặt đất.

Trịnh Lãng Yến đưa tay tắt đi.

Gian phòng nháy mắt rơi vào bóng tối, Trịnh Lãng Yến nhìn lên trần nhà, giống như rốt cục cũng có cảm giác chân thực.

Anh cong môi, ôm cả thế giới của mình trong lòng, cũng mặc kệ cô có nghe thấy không, giống như diễn tập trầm giọng nói: "Tiếu Tiếu, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn nhé."

Dường như cảm thấy không hài lòng, người đàn ông nhíu mày, giọng nói trong vắt, sửa miệng: "Tiếu Tiếu, chờ em tốt nghiệp thì gả cho anh nhé."

Người trong ngực lại lẩm bẩm, nói mê: "Không muốn..."

Nam nhân nháy mắt đen mặt, ấu trĩ đưa tay nhẹ nhàng nắm khuôn mặt của cô, trầm giọng giả vờ hung dữ: "Cái này không cho phép không muốn."

Người trong ngực lại giống như không còn tri giác, vẫn nằm ngủ như cũ.

Đợi một chút, Trịnh Lãng Yến chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

Anh buông lỏng tay đặt trên môi cô, môi mỏng hôn lên trán cô.

Trong lời nói không giấu được ý cười.

"Vậy nói rồi nhé. Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn."

"Tiếu Tiếu, anh cho em một mái ấm, em cũng cho anh, được không?"