Vương Chấn Phong chau mày nắm càng chặt, Lâm Thinh Thinh tưởng như anh muốn bẻ gãy chân mình.
-Chấn Phong chết tiệt , anh muốn phế tôi sao. Bỏ ra. -Câm miệng cho anh. Vương Chấn Phong quát, Lâm Thinh Thinh trố mắt nhìn anh. Tự nhiên cô không cử động được , nói cách khác là không dám. Không như Lâm Thinh Thinh nghĩ, Vương Chấn Phong không bẻ chân cô. Anh lấy một miếng băng cá nhân dán vào vết thương trên đầu gối cô. -Em thấy rời khỏi anh có gì tốt đẹp không? Vừa nói Vương Chấn Phong còn khuyến mãi thêm cho cô một miếng vào vết trầy trên tay , một cho vết xước trên mặt. Lâm Thinh Thinh đề phòng trước lòng tốt của anh -Anh…anh không làm gì tôi sao? -Em muốn anh làm gì em? Lâm Thinh Thinh đỏ mặt tía tai, cô lắc đầu lia lịa -Không , ý tôi không phải như thế. Mà là… Chưa nói dứt câu Vương Chấn Phong đã đưa tay lên vế thương trên mặt cô. Anh cố tình đè mạnh tay, Lâm Thinh Thinh suýt chút hét lên vì đau. -Có đau không? -Không đau. Biết cô nói cứng anh thở dài. Vương Chấn Phong áp sát , anh dời bàn tay vuốt ve mái tóc cô -Mới một ngày thôi sao lại thành ra thế này? Lâm Thinh Thinh biết, có chết cũng không thể nói do Tịnh Mỹ ức hiếp cô quá đáng nên mới thành ra thế này. Theo cô biết , Tịnh Mỹ là lão ma đầu ngay cả Vương Chấn Phong cũng không tiêu diệt nổi. -Nóng quá nên tôi cắt đi thôi. Vương Chấn Phong nghi ngờ nhìn cô , Lâm Thinh Thinh tránh ánh mắt anh. Cô đẩy anh sang một bên -Anh tránh ra đi , nếu không còn việc gì tôi muốn đi ngủ. -Còn rất nhiều việc muốn làm với em. Vương Chấn Phong ôm chặt Lâm Thinh Thinh , giam cô trong tay. Anh kề sát mặt cô, không chờ Lâm Thinh Thinh phản kháng anh ngậm lấy cánh môi cô. Lâm Thinh Thinh cố gắng vùng vẫy anh càng siết chặt tay , cô bị siết chặt đến đau hết cả người. Vương Chấn Phong áp trán anh vào trán cô -Lâm Thinh Thinh , nếu đau em cứ hét lên. Cô không trả lời, nét mặt càng bướng bỉnh càng chọc giận Vương Chấn Phong. Anh tiếp tục hôn cô, cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng khiến Lâm Thinh Thinh đau không tưởng nhưng cô vẫn không kêu đau nửa lời. Không biết bao lâu, Lâm Thinh Thinh cảm giác môi mình như muốn sưng lên thì Vương Chấn Phong dời môi xuống cổ cô. Lâm Thinh Thinh cố kìm nước mắt, cô nhớ đến cảm giác bị hai tên con trai khống chế trong nhà vệ sinh -Vương Chấn Phong , tôi ghét anh. Tôi căm ghét anh -Ghét anh? Được , để xem em gét anh đến đâu. Vương Chấn Phong hôn lên cổ trắng ngần , anh dùng lưỡi mơn trớn dọc cổ Lâm Thinh Thinh khiến cả người cô như đông cứng. Tim Lâm Thinh Thinh đập loạn nhịp , nhưng cô vẫn nhắm tịt mắt cắn răng chịu đựng. Không hiểu sao càng thấy cô gồng mình chịu đựng Vương Chấn Phong càng tức giận trog lòng. Anh hôn xuống xương quai xanh của cô , cơ thể Lâm Thinh Thinh thơm ngát như một đóa hoa thu hút ong bướm xung quanh. -Thinh Thinh , anh phải trừng phạt em thế nào đây? Lâm Thinh Thinh mở mắt , gương mặt Vương Chấn Phong không như cô tưởng tượng. Anh không giống hai tên vô lại ức hiếp cô , đôi mắt anh sâu thẳm , nét mặt điềm tĩnh không như thường ngày. Vương Chấn Phong một tay ghì chặt eo Lâm Thinh Thinh , tay còn lại anh đặt nơi cổ cô. Một nụ hôn rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp , Vương Chấn Phong không do dự dùng lực cắn mạnh. Cơn đau như giọt nước tràn ly , cô không nén nổi nước mắt nữa , bao nỗi uất ức , bao nhiêu đau đớn nhục nhã lã chã rơi theo muôn vàn giọt nước mắt. Vương Chấn Phong vẫn dùng môi mơn trớn nơi anh vừa cắn càng khiến Lâm Thinh Thinh đau rát -Chỉ cần em xin anh , anh lập tức tha em. Cô khóc nấc , biết mình cứng đầu một cách ngu ngốc. Lâm Thinh Thinh nức nở bấu chặt vai anh -Xin anh , tôi đau… Anh rời khỏi cổ Lâm Thinh Thinh , vòng tay cũng nới lỏng. Vương Chấn Phong nhẹ hôn lên mắt cô. Anh vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt -Nào, đừng khóc. Lâm Thinh Thinh , em nghe rõ đây. Sau này khi nào em đau ,khi nào em chịu uất ức phải nói với anh ngay. Không cho phép em một mình chịu đựng. Lâm Thinh Thinh càng khóc nhiều hơn , con người này thật ra muốn hành hạ cô hay muốn che chở cô đây? Anh vừa ức hiếp cô , khiến cô chỉ muốn chạy thoát khỏi anh càng xa càng tốt , đôi khi lại tỏ ra quan tâm vào những lúc không ngờ nhất. Vương Chấn Phong nhìn sâu vào mắt Lâm Thinh Thinh , cô gật đầu. Anh nhẹ ôm cô vào lòng, Lâm Thinh Thinh như chim non tìm thấy tổ cô khóc thút thít trong ngực anh. -Ngoan, anh ở đây. Ngoài anh ra, nhất định không để ai động đến em. Lâm Thinh Thinh khóc mệt rồi thiếp đi lúc nào không biết, nhận thấy hơi thở cô đã dần ổn định , cũng không nghe tiếng thút thít nữa Vương Chấn Phong biết cô đã ngủ. Nhẹ nhàng bế cô lên giường đắp chăn cho Lâm Thinh Thinh . Ra khỏi phòng cô, anh lấy điện thoại bấm một dãy số. -Tìm ra hai thằng đó chưa? Do quá mệt Lâm Thinh Thinh ngủ một giấc không mộng mị đến sáng hôm sau. Đang cuộn mình trong chăn cô cảm thấy như động đất đến nơi. Cả cơ thể bị lung lay dữ dội -Lâm Thinh Thinh , Lâm Thinh Thinh. Dậy mau , anh thuê em về để ngủ à? Cô mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy , Vương Chấn Phong như hung thần đang đứng bên giường giơ cao chân lay cô dậy. -Đủ rồi , tôi dậy rồi bỏ chân anh ra ngay. Lâm Thinh Thinh vào nhà vệ sinh , Vương đại thiếu gia cũng đi theo hậu quả là cô đóng sầm cửa trước mặt anh. Vương Chấn Phong đứng ngoài cửa không quên nói vọng vào. -Nhanh lên , còn rất nhiều việc đang chờ em làm kia kìa. Vệ sinh cá nhân xong Lâm Thinh Thinh theo anh về phòng. Vương Chấn Phong mở tủ lôi tất cả quần áo ném ra ngoài. -Mang đi giặt. Lâm Thinh Thinh nhìn đống quần áo cao như núi -Thiếu gia , anh bị bệnh sạch sẽ à? Tất cả đều chưa mặc anh giặt làm gì? Vương Chấn Phong đến gần cô , anh tỏ vẻ khó chịu nhìn cô. Vừa nói vừa tiện tay dán một tờ giấy lên trán Lâm Thinh Thinh -Ngoài ra làm xong tất cả những việc ghi trong này. Trên tờ giấy là một danh sách công việc. Dọn phòng , lau nhà , giặt đồ, lau giày , nhổ cỏ , dọn dẹp kệ sách … Lâm Thinh Thinh tròn mắt nhìn anh -Anh cho người giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi hả? -Nếu họ nghỉ hết em nghĩ em chỉ phải làm bao nhiêu đây thôi sao? Vương Chấn Phong để mặc cô ngơ ngác , anh khoác áo chuẩn bị đến trường. Lâm Thinh Thinh vội chạy theo -Tôi còn phải đi học , có thể về rồi mới làm không? Anh nghiêm khắc nhìn cô -Tạm thời em không cần đến trường , ở nhà lo chăm chỉ là việc trả nợ đi. - Nhưng…. Không nghe cô nói hết Vương Chấn Phong nhanh chóng đi mất. Lâm Thinh Thinh không biết chuyện gì đang xảy ra ,hay là màn trừng phạt của anh bây giờ mới bắt đầu. Còn đang nghĩ ngợi cô nghe giọng hét lảnh lót của quản gia Từ -Tinh Tinh , còn không mau vào làm việc đứng đó làm gì. Cả ngày Lâm Thinh Thinh bù đầu làm mãi không hết việc. Còn quản gia Từ đích thị là gián điệp Vương Chấn Phong mà.Ann Truyện đang sáng tác Một đời yêu em – ngôn tình Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen Truyện đã xuất bản Bà xã nghịch ngợm, em là của anh